Phán Quan

Chương 110: Chương 110




Làm xong những điều này, Bốc Ninh mở ra một cửa trận.

Hạ Tiều và Trương Bích Linh mờ mịt nhìn về phía hắn: “Đi đâu vậy ạ?”

“Đi đến khe núi.” Bốc Ninh nói.

Đi đến khe núi nơi mà Trần Bất Đáo đã bày trận năm đó.

Hạ Tiều và Trương Bích Linh chẳng biết lý do, thực ra ngay cả bản thân Bốc Ninh cũng không biết tường tận cho lắm. Chẳng qua là hắn cảm thấy mình phải đi đến đó. Đó là khởi đầu của mọi thứ, mình luôn có thể làm được chút gì đó.

Nhưng khi đến nơi, Bốc Ninh lại phát hiện chỗ ấy đã có người.

Không phải ai xa lạ, mà là các Phán Quan đời sau mà hắn từng gặp hồi trước. Họ cũng không đến hết, chỉ có hơn mười người chọc thủng tấm chắn sương mù và đến được rìa khe núi.

Trương Bích Linh nhận ra người của Ngô gia và Dương gia, nhưng Bốc Ninh thì không. Hắn cũng không có lòng dạ nào để làm quen.

Hắn đứng trước hồ nước trong khe núi ấy, ném đá trận xuống rồi đưa tay ra sau lưng, một tấm chắn ngăn bước người sống ở bên ngoài tức thì hiện lên ngay tại chỗ.

Đó chắc là lần đầu tiên hắn không biết lễ nghi trong đời.

Đám con cháu bị tấm chắn ngăn ở ngoài vội vàng giải thích rằng: “Lão tổ, chúng con không mang suy nghĩ bậy bạ gì tới đây đâu ạ… Chẳng qua là do biết Tổ sư gia đang ở trong trận mà ngài ấy đã bày ra này, đám con cháu bất tài chúng con đây mặt hơi dày, muốn đến, muốn đến thử một chút thôi ạ ——”

Bốc Ninh bước quanh hồ, đếm những viên đá trận mà Trần Bất Đáo đã đặt xuống năm đó, hoàn toàn không nghe họ đang nói gì, Chu Húc thì lại khá kích động, hỏi với giọng điệu cũng không quá tốt: “Thử cái gì???”

Người ngoài không thể phân biệt sự khác nhau giữa họ, chỉ tưởng là Bốc Ninh đã nói ra câu này. Lúc bấy giờ, cả đám chắp tay hành lễ, có chút chẳng nói nên lời.

Cuối cùng, chủ gia tộc nhà họ Ngô vung gậy chống ra, hành lễ xong rồi nói: “Chúng tôi muốn gánh phụ đôi chút.”

Bốc Ninh rốt cuộc cũng ngồi dậy, thoáng nhìn sang họ.

Khi đó, hắn đã tìm ra đá trận mà Trần Bất Đáo từng bôi máu, nằm ở ngay cửa chết. Mà hắn cũng đã vạch mở vết thương trên tay một lần nữa…

“Chúng tôi nghĩ, nếu mỗi đứa hậu duệ đều tại để lại vết máu trên đá trận đây, liệu… từ nay về sau, thứ sẽ xuất hiện trong cái hồ này cũng được mọi người chia nhau ra gánh hay chăng?”

Bốc Ninh đưa mắt về từ trên người họ, cuối cùng lắc đầu trả lời một câu: “Không cần.”

Nói xong, hắn lại tự bôi một vết máu lên đá trận.

Trong tích tắc đó, trận cục được bày bố suốt nghìn năm qua có biến động ngay khi Bốc Ninh bôi máu và quấn một sợi dây vàng bé nhỏ lên người hắn.

Trận này vốn đã liên kết với Trần Bất Đáo, hiện giờ vì vết máu mà hắn đã bôi kêu, nó cũng có một mối liên kết yếu ớt với hắn.

Hắn không thể đi vào lồng của Văn Thời, song vẫn liên kết với lồng.

Ngay sau đó, nước hồ gợn sóng cuồn cuộn rồi biến thành sương đen thấu trời lấp đất chỉ một giây sau. Những áng sương đen kia giống như một con rồng thân dài có thể xuyên thủng trời cao, nhanh chóng xoay tròn rồi vọt tới một nơi nào đó.

Nhưng chỗ ấy lại chẳng có gì, chỉ có một khoảng hư không. Dường như có một vòng xoáy vô hình đang cố gắng hết sức để cuốn sạch lấy những áng sương mù vô tận kia.

Cảnh tượng này làm đám người hoảng sợ.

Hạ Tiều hô nhẹ một tiếng, xông vào trong sương mù, vừa tìm Bốc Ninh vừa cao giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy?!”

Bốc Ninh khẽ nói: “Những áng sương đen này không phải là thật, chúng chỉ là hình ảnh trong đầu sư phụ mà thôi. Do trận này nối liền với sư phụ, chúng ta mới có thể nhìn thấy nó ở đây, tựa như cảnh tượng huyền ảo vậy đấy. Về phần đích đến của con rồng thân dài kia…”

Đích đến chính là Văn Thời…

***

Đích đến chính là Văn Thời ở trong lồng, một người đang dời hết thảy trần duyên chưa được làm rã suốt cả nghìn năm qua trong trận phong ấn khổng lồ vào cơ thể mình.

Những sợi trần duyên ấy nhiều không đếm xuể. Không biết từ lúc nào, anh đã từ đứng biến thành ngồi quỳ gối trong trận, từ lưng vai thẳng tắp thành cong người cuộn tròn trên mặt đất khô cằn.

Nhưng từ đầu đến cuối, anh vẫn chưa hề dừng lại.

Trong một chớp nhoáng nào đó khi mà ý thức trở nên mơ màng, anh thầm nghĩ, có lẽ ông trời định trước hết rồi. Anh đã lột sống linh tướng thì mới có một thể xác trống rỗng này, lại nhờ có một thể xác trống rỗng không giống người thường như vầy nên anh mới có thể thu nạp nổi đống trần duyên đầy trời khắp đất này.

Anh rất là may mắn.

Người đến đây vào một nghìn năm sau vẫn là chính anh. Mà anh vẫn còn một hai ‘sở trường’, không đến nỗi hoàn toàn bất lực.

Nhưng mà có nhiều trần duyên quá…

Anh cảm thấy như mình đã ngồi quỳ ở đây suốt một nghìn năm qua, song lại vẫn không thể nào hút hết mọi thứ.

Những thứ đó cứ như là biển cả, cuồn cuộn vồ đến, mãi không thấy đáy. Anh đang nghĩ, năm đó đến tột cùng thì Trần Bất Đáo đã chịu đựng những thứ này bằng cách nào, liệu có khoảnh khắc nào hắn cũng cảm thấy mình gánh đến mệt lả rồi không.

Anh hút nhiều đến thế mà vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của Trần Bất Đáo.

Có lẽ còn phải quỳ gối thêm một nghìn năm nữa.

Văn Thời nghĩ trong mơ hồ. Ngay khi suy nghĩ này xuất hiện, anh đột nhiên cảm thấy có điều khác thường, như thể có ai đó bỗng dưng lại phụ mình xóa bỏ một phần trần duyên trong biển cả rộng lớn kia.

Kế tiếp là phần thứ hai, phần thứ ba…

Anh chống đất ngẩng đầu nhìn lên. Trong lồng vẫn chỉ có một mình anh, không có bóng dáng của bất cứ ai khác xuất hiện trong trận.

Mà anh cũng chẳng còn tâm sức để suy nghĩ về điều đó nữa.

Sau không biết bao lâu, trần duyên đậm đặc như mực rốt cuộc cũng phai nhạt đôi chút. Văn Thời chầm chậm chớp mắt một cái giữa cơn hỗn độn, tầm nhìn lờ mờ thoáng trở nên rõ nét.

Anh loáng thoáng trông thấy một vệt trắng…

Thế là anh nuốt xuống mùi máu trong cuống họng hết sức khô khốc và vươn tay về phía đó.

Anh tìm tòi trong chốc lát rồi sờ tới ngón tay của Trần Bất Đáo. Bàn tay ấy đã từng dắt anh đi ra khỏi chỗ chết và băng qua núi tùng biển tuyết. Trong trí nhớ về quá khứ của anh, nó lúc nào cũng khô ráo và ấm áp.

Nhưng lúc này, nó lại vô tri vô giác, lạnh như băng đá.

Anh sẽ tỉnh lại.

Văn Thời không nhìn thấy rõ, chỉ nắm chặt bàn tay ấy, tự nhủ trong lòng một cách cố chấp.

Anh sẽ tỉnh lại thôi…

Đợi em làm sạch những thứ này xong nhé.

Anh đã túm được người mà mình muốn bắt lấy ở tận cùng của ngàn vạn trần duyên.

Giây phút ấy, áng sương đen cuối cùng tan rã hầu như không còn gì và chui vào cơ thể của Văn Thời, một vết tích màu vàng nhạt hiện lên bên dưới tai anh.

Anh đã đợi một nghìn năm, cuối cùng cũng tống cổ được vết tích này khỏi người Trần Bất Đáo.

Cảm thấy hơi khó chịu, nhưng anh đã có được điều mình mong muốn.

Vết tích màu vàng đó gần như in ra một vết sẹo dưới lỗ tai của anh. Văn Thời khom lưng co rúc lần nữa, nhưng anh cắn răng, không để một tiếng nào lọt ra ngoài.

Anh chỉ chợt nhúc nhích ngón tay ngay phút cuối.

Giữa các ngón tay của anh vẫn còn cuốn lấy dây rối. Năm ấy lúc mới bắt đầu học rối thuật, Trần Bất Đáo đã dạy anh quấn lên sợi dây đầu tiên.

Kể từ đó, dường như anh không gỡ nó ra được nữa.

Những sợi dây rối ấy lập tức thẳng băng dưới động tác của anh, ngay sau đó, mười hai tiếng gào cùng lúc vang lên ở bốn phía của đại trận. Chúng là con rối của anh, tổng cộng mười hai con.

Từ trước đến giờ, chúng vẫn luôn vờn quanh đại trận dưới sự điều khiển của linh tướng mà anh đã lột bỏ.

Anh từng quên lý do tại sao mình lại để lại những con rối này. Bây giờ anh đã hiểu, có lẽ là vì thời khắc này đây.

Trần Bất Đáo có một cơ thể bán tiên, sau khi tội nghiệt trời phạt bị giáng lên thân, thì chẳng ai có thể áp chế được, chỉ có thể dựa vào trận phong ấn mà thôi.

Nhưng anh thì không.

Hiện giờ, anh chỉ có một thể xác gần như rỗng tuếch, linh tướng hoàn chỉnh còn nằm ở tâm lồng, mà linh tướng này lại có thể điều khiển mười hai con thú lớn hung sát nhất và giúp anh hoàn thành một đòn cuối cùng.

Xem đi, không còn ai thích hợp để làm điều này hơn anh nữa hết.

Sau cùng của phút cuối, ngón tay của Văn Thời len lỏi vào giữa các kẽ tay của Trần Bất Đáo.

Lúc trước khi anh bò ra từ trong núi thây biển máu và nhìn thấy một người trông như tiên khách như thế, anh bèn quên mất cơn lạnh và nỗi đau. Bây giờ, anh nắm tay Trần Bất Đáo, chắc hẳn anh cũng sẽ quên được sự trơ trọi trong thời khắc đó.

Văn Thời nhắm mắt lại.

Một giây sau, mười hai con rối đồ sộ tận trời lao thẳng về phía anh tựa như biển lửa đang trút xuống.



Trong nháy mắt tiếng động vang dội ập xuống, người bị giam giữ trong trận phong ấn và không được giải thoát suốt cả nghìn năm qua bỗng nhiên tránh né ngón tay tái nhợt và lạnh buốt của anh, như thể muốn bắt lấy một thứ gì đó, song lại bắt hụt.

Kế tiếp, lông chim, chuỗi ngọc và tơ hồng trên cổ tay linh tướng của hắn chợt phát sáng, giống như mỗi lần trước đây…

Trước đây rất lâu, người ta có nói một câu như thế này, rằng lúc có ai đó qua đời, hãy mời mười tám thầy cúng đến tụng kinh suốt ngày lẫn đêm, chỉ cần đủ thành tâm thì những lời chúc phúc ấy sẽ để lại vết tích.

Vết tích có sâu có cạn, cạn thì có nhiều phúc báo, sâu thì có thể bảo vệ để người ấy sống lâu trọn đời.

Nhưng thực ra vẫn còn một câu khác, bất lành hơn câu này nhiều, ngay cả Văn Thời cũng không biết.

Rằng khi một người sắp lìa đời, nếu có chuỗi tràng hạt phúc đã được tụng kinh hơn trăm năm và vật tùy thân ràng buộc sâu nhất nhuộm dần bằng máu khắp người thì sẽ có thể dùng phúc báo cả đời chưa hưởng đó để bảo vệ một người.

Lời chúc phúc được để lại bằng cách đó nặng trĩu hơn bất kỳ vết tích nào, nó có thể bảo đảm rằng người ấy sống một đời bình an vui vẻ.

Mùng 1 tháng chạp năm ấy, hắn không thể uống trà ngon được nấu trên núi Tùng Vân, nhưng hắn biết hôm đó là sinh nhật của Văn Thời…

Đã là sinh nhật, dù sao hắn cũng phải tặng anh một thứ gì đó.

Hắn cũng chỉ có thể tặng anh mấy thứ này thôi.

Chuỗi tràng hạt phúc mà hắn đã đeo từ thuở niên thiếu, đã sớm không còn biết nó nằm trên người mình mấy trăm năm rồi. Lông chim xanh là nỗi nhớ không bỏ xuống được, dây rối là mối liên kết sâu nhất giữa họ.



Biển máu nhấp nhô trong đại trận hôm đó nhuộm đỏ dây rối trắng tuyết, kể từ đó, màu máu chưa từng nhạt bớt.

Lời chúc phúc mà hắn từng hứa va vào linh tướng mà Văn Thời đã lột sống, rồi cả hai kết hợp ra sao đó mà tạo ra một cánh cửa chưa có bao giờ thế chỗ đường luân hồi vốn có.

Cánh cửa kia yên ắng, tối mò, lẳng lặng vô hình. Về sau, nó có một cái tên, gọi là vô tướng.

Đây là điều mà ngay cả hắn cũng chưa từng nghĩ tới.

Chỉ trong một chớp mắt cực ngẫu nhiên, hắn sẽ thình lình cảm nhận được một bóng người cao gầy bước đi lẻ loi trên con đường dài dằng dặc không có điểm cuối.

Mà hắn lại đứng dựa cửa nhìn đối phương từ đằng sau y hệt như hồi ở trên đỉnh núi Tùng Vân năm đó.

Và cứ thế, hắn dõi theo mười hai đợt luân hồi, ròng rã suốt một nghìn năm.

Lời tác giả:



Chương này không phải là chương cuối của truyện, chỉ là chương cuối của quyển này thôi quý vị. Kế tiếp: Không có chết gì nữa, quyển sau toàn là đường không thôi, tui thề á.

HẾT CHƯƠNG 110 („• ֊ •„)

HẾT QUYỂN 6

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.