Đại Đông cũng chỉ mới hai mươi tuổi đầu, chưa lớn lắm, nhưng tư thế lại khá ổn. Có thể là do có người đang đứng bên cạnh nhìn mình, hắn còn tạo dáng thần thái trước khi ra tay nữa.
Sợi dây trắng được ném thẳng ra, dồn dập quấn lên khoá cửa phòng sách như nó có linh hồn.
Đó là một chốt cửa tròn kiểu cũ được làm bằng chất liệu đồng thau, bên dưới có một lỗ khóa nhỏ, không nổi nhiều gờ như thời nay.
“Với mấy việc ví dụ như mở cửa, trói người, hoặc điều khiển vài món đồ bằng dây, cậu cứ quấn như vầy là tốt nhất.” Đại Đông sĩ diện, thích thể hiện, nhưng bản thân hắn lại không hề xấu xa.
Hắn nghĩ tên đồ đệ Thẩm gia này cũng rất là đáng thương. Không có sư phụ, chuyện gì cũng phải tự mài mò, sai cũng không có ai sửa cho đúng cho. Trước kia không lên nổi bức danh phả, mai sau e rằng càng khó hơn. Vì thế, hắn vừa làm vừa giảng, không tiếc lời dạy tên ‘Trần Thời’ này vài câu.
“Ngón trỏ nắm linh, ngón giữa nắm hình, ngón áp út nắm lực, ngón cái và ngón út nắm mối liên hệ giữa rối sư và con rối.”
Đại Đông cầm dây thò vô lỗ, ngoảnh đầu nói với người đang đứng nhìn bên cạnh, “Việc nhỏ nhặt này không cần thả rối ra làm gì hết. Bởi vậy ngón giữa, ngón cái và ngón út khỏi phải ——”
Sợi bông đụng phải then đồng trong ổ khóa, phát ra một tiếng ‘cụp” nhỏ bé…
Bỗng nhiên, tiếng cười của một bé gái vang lên bên cửa.
Âm thanh đó giòn giã, mang theo những tiếng vọng trống rỗng, như đang đứng ngoài, mà cũng giống như đang đứng ngay bên cạnh người mở khóa.
Đại Đông ‘á~~’ run lên một cái, đột ngột rụt tay lại, hệt như bị bỏng.
Linh hay lực gì cũng tiêu biến, những sợi bông trắng đó chợt mất đi sinh mệnh, treo lỏng lẻo trên ngón tay của hắn, đầu còn lại buông xuống đất.
Hắn vẫn không nhúc nhích, trừng đôi mắt tròn xoe nhìn Văn Thời.
Văn Thời: “?”
Đại Đông nặn ra một câu từ trong cổ họng: “Nghe thấy tiếng cười không?”
Văn Thời: “Không.”
Anh rất bình tĩnh, như thế làm người ta khá sợ.
Đại Đông chần chờ một lát, hoài nghi có lẽ mình chỉ thấy ảo giác thôi. Vì thể diện, hắn hắng giọng nói mình bình tĩnh nào, thần thái lại lần nữa, luồn sợi dây vào trong ổ khóa, khẽ gẩy một cái…
Giọng cười của một bé gái lại vọng tới, nghe như tiếng chuông bạc.
Đại Đông lùi về sau như bị điện giật, lại quay đầu nhìn về phía Văn Thời một lần nữa, giọng hơi vỡ: “Cậu không nghe thấy gì thật hả???”
Văn Thời: “…”
Anh trầm mặc hai giây rồi bảo: “Không thôi cậu bước sang bên cạnh đứng nghe đi, để tôi.”
Câu này hữu dụng hơn bất cứ điều gì. Một giây sau, Đại Đông đã thọc dây vô lỗ khóa.
Tiếng cười khanh khách của bé gái dán sát bên tai, gần như là nó đang nằm trên lưng hắn, cánh tay cũng vòng xuống cổ hắn. Đại Đông còn có thể cảm nhận được một làn gió nhẹ thổi phà vào cổ nữa.
Đại Đông nín một hơi, ráng bình tĩnh lại.
Ai dè bé gái đó lại nói khẽ với hắn: “Má Thái ơi, con muốn mua hoa cài đầu.”
“…”
Đại Đông mất hơi ngay tại chỗ.
Mua hoa cài đầu gì chứ, đưa đầu cho mi luôn nè.
Ngón tay của hắn lại đang run lên, thấy sợi bông trắng trở nên mềm xuống, sắp trượt khỏi ổ khóa…
Bất thình lình! Ngón trỏ của hắn giật lên hai lần, nhanh như bị chuột rút, ngay cả hắn cũng chưa phản ứng kịp.
Ngón trỏ nắm linh, sợi dây trắng mềm như bông đó bị hắn câu lên một cái, lực sinh mệnh lại ùa về, nó chợt căng chặt rồi đâm thẳng vào lõi khóa. Những đầu dây khác luồn vô kẹt cửa từ khắp nơi, trên dưới trái phải đều có một sợi, hệt như một tấm lưới mộc mạc, mắc chặt lấy cả cánh cửa.
Lò xo trong lõi khóa rung cụp cụp, như là hai phe đang giằng co tranh chấp với nhau.
Cùng lúc đó, ngón áp út của Đại Đông lại giật vài cái, dây víu cửa chợt trở nên chặt lại.
Chỉ nghe một tiếng ‘rầm’ lớn vang lên, như cửa vừa bị nổ tung.
Đại Đông kinh ngạc nhảy dựng lên, há miệng ngẩng đầu.
Một giây sau, tiếng nứt của kim loại và chất gỗ đan xen nhau nổi lên.
Hắn chỉ cảm thấy sợi dây trên tay bỗng lỏng ra, nguyên cánh cửa phòng sách đã bị hắn kéo mạnh xuống.
Hắn liên tục lùi vài bước về sau theo bản năng, nhìn cửa gỗ cũ kỹ dày nặng ngã ầm ầm xuống đất. Giữa tiếng vang lớn là một biển bụi vây kín.
Trục cửa bằng kim loại leng keng rơi xuống, đinh ốc lăn trên sàn gỗ, lăn thẳng vào hành lang tĩnh mịch.
Trong phòng lại trở về với tĩnh lặng, Đại Đông như chết lặng.
“Tôi…”
Hắn nhìn ngón tay của mình, sa vào trong sự thái ngờ vực sâu thẳm.
Phản ứng đầu tiên hiện lên trong đầu hắn là mình vừa bị ai đó điều khiển trong phút chốc, như một rối sư đang chi phối con rối.
Nhưng như thế khả năng à???
Thời xưa đúng là từng có truyền thuyết rối sư có thể điều khiển người sống… Nhưng con mẹ nó đó là truyền thuyết mà.
Đương nhiên, truyền thuyết vẫn dựa vào lý thuyết ——
Trên lý thuyết, dưới tình huống bị áp chế một cách tự nhiên, kiểu điều khiển này cũng không hoàn toàn không khả thi.
Nhưng hắn lại không phải người thường, bản thân hắn là rối sư, kẻ có lực áp chế tự nhiên với hắn ít nhất… ít nhất phải có cấp bậc như sư phụ của hắn nhỉ?
Thiên phú của hắn có hạn, học không dễ thấm, nhưng sư phụ của hắn lại rất ư là lợi hại.
Khái niệm gì thế? Bỏ bổn gia qua một bên không nói, Trương gia có nhiều dòng bên như thế, sư phụ của hắn có thể đứng tốp ba trong đó. Nếu ở những gia tộc ít người hơn, ví dụ như là Trình gia hoặc Uông gia, sư phụ của có thể làm gia chủ luôn rồi.
Đại Đông đột ngột quay đầu, nhìn về phía người thứ hai còn tồn tại trong phòng.
Văn Thời buông tay, vẻ mặt có một tia thiếu kiên nhẫn mờ nhạt, có lẽ là do anh đã chờ quá lâu. Anh còn chưa thu sợi bông trắng trên tay về, xen kẽ giữa những ngón tay dài, hơi banh rất thẳng mà cũng hơi rủ xuống, tựa như một cách trang trí lộn xộn nào đó.
Thằng nhóc này học rối thuật để tán gái phải không?!
Một suy nghĩ chợt hiện lên trong đầu Đại Đông.
Hắn xóa sạch suy nghĩ không đầu không đuôi này, từ từ bình tĩnh lại. Hắn nghĩ, vụ bùng nổ khoảnh khắc vừa rồi có thể là phản xạ có điều kiện của mình khi bị dọa đến ngu thôi.
Dù sao thì con thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người mà.
Văn Thời đè nén sự bực dọc, đứng đợi bên cạnh một lát. Thấy nhũ mẫu da ngâm lại đờ người ra đó. Anh không chờ nổi nữa, nhấc chân bước đi.
Vừa bước ra ngoài, đèn trong phòng sách bỗng tự tắt đi, một loạt tiếng bước chân vụt qua người anh.
Như là có một bé trai mang giày da đen đang chạy tuốt vô trong hành lang. Lần này, anh lại nghe thấy tiếng cười nói của Đại Đông, nó văng vẳng một vòng trong hành lang rồi biến mất.
Thiết kế nhà Tây những năm đầu Dân Quốc của căn nhà này làm người ta cảm thấy rất áp lực. Đường hành lang được xây thành hình vuông, nhìn đâu cũng thấy hai chữ ‘lòng vòng’. Bên ngoài là một dãy phòng, phía trong là cầu thang.
Phòng sách này bị kẹp ngay chỗ rẽ, bên trái là một đường, bên phải lại là một đường khác, dài mà sâu thẳm.
Trước đây, Văn Thời đã từng gặp phải kiểu nhà như thế này. Lúc ấy anh chỉ cảm thấy nhất định là người thiết kế và chủ nhà có thù oán với nhau. Dù sao thì bố cục này cũng rất thích hợp để hù ma.
Anh tìm không ra đèn hành lang, chỉ có thể mượn chút ánh sáng lóe lên từ cầu thang để bước về phía trước.
Đi chưa được mấy bước, anh đã cảm thấy có bóng người đang đứng thẳng lưng cuối hành lang nhìn họ.
“Đậu má!” Đại Đông đi sau hét lên một tiếng, rồi lại lập tức bụm miệng.
“Cậu la cái gì?” Văn Thời khẽ hỏi một câu.
“Bên phải! Cậu nhìn bên phải đi.” Đại Đông ép giọng khẽ dữ dội, hắn đang cố gắng che giấu nỗi sợ của mình.
Văn Thời xoay đầu nhìn, không biết từ khi nào đã có hai người đứng bên cạnh họ, cả hai cũng im bặt, cứ không nhúc nhích nhìn họ như thế.
Đồng tử của Văn Thời hơi co lại.
Ngón tay có quấn dây của anh giơ lên, nhưng lại nhanh chóng buông xuống —— vì anh thấy bóng người kế bên cũng giơ tay.
Đó không phải quỷ ảnh xuất hiện đột ngột gì cả, nó chỉ là một tấm gương thôi.
Đại Đông cũng phát hiện ra điểm này, vẻ kinh hoảng lập tức biến thành nỗi nhục: “Đệt, thứ ngu si!? Tự dưng lại gắn một tấm gương ở đây.”
Thực ra không chỉ một tấm, tất cả mặt tường đều là gương, được cắt thành những chiếc gương dọc khung gỗ chạm trổ như mấy cái trong tủ đồ, và rồi trở thành một kiểu trang trí phức tạp nhưng lộng lẫy.
Người bước qua đây sẽ có bóng dáng mờ ảo trong gương.
Văn Thời lại ngẩng đầu nhìn về phía cuối hành lang, nhận ra trên tường đằng đó cũng có gương, có lẽ bóng người đứng thẳng kia là bản thân anh.
“Biết thế đã cầm theo một ngọn nến rồi.” Đại Đông hùng hổ một lát, ảo não nói, “Có bộ đàm cũng được nữa.”
“Tìm người trước đã.” Văn Thời không quan tâm những bóng dáng ấy nữa mà đi thẳng về phía trước.
“Uầy.” Đại Đông hỏi, “Cậu từng chơi trò này rồi à?”
“Trò gì?”
“Mật thất.”
“Chưa.”
Một người qua đời năm 95 sao lại từng chơi trò này được, nhưng anh từng vào rất nhiều lồng, cũng không khác nơi này cho lắm, bởi vậy anh không hề cảm thấy khó thích ứng.
Miệng của Đại Đông không chịu lặng im, đụng trúng kiểu người không thích nói chuyện như Văn Thời, hắn chỉ có thể tự nói với mình: “Có lẽ mọi việc dưới sự kết hợp giữa lồng và mật thất sẽ không hợp lý đâu. Không phải mới nãy phát thanh có nói à, muốn quản gia và nhũ mẫu… muốn hai tụi mình đi tìm đủ hết những người còn lại, điều đó rất có khả năng là vì phòng của họ không thể mở ra từ bên trong, nói không chừng ngay cả chốt cửa và ổ khóa cũng không có nữa.”
Quả nhiên, lời hắn nói nhanh chóng được chứng thực.
Văn Thời bước qua một loạt tường gương, cuối cùng nhìn thấy một cửa phòng. Anh sờ soạng một chút, không sờ ra chốt cửa và ổ khóa, nguyên cánh cửa tựa như một tấm gỗ, được lắp vừa khít lên tường.
“Nhìn xem, tôi vừa nói gì cơ.” Đại Đông đắc ý rồi lại nói: “Nhưng thiết kế này tởm quá đi, sao lại làm ra kiểu cửa này chứ?”
Văn Thời nói: “Từng thịnh hành một thời gian.”
Tủ đồ giấu trong buồng vệ sinh, đẩy tường nhưng lại ra cửa các kiểu.
“Thời gian nào?” Đại Đông hỏi vô ý thức.
Văn Thời không đáp mà lại gõ lên cánh cửa đó.
Giờ Đại Đông mới nhận ra, chắc ý anh là đoạn thời gian những năm đầu của Dân Quốc, dù sao đó cũng là dòng thời gian bối cảnh của mật thất. Nhưng mà… sao cậu ta lại biết được chuyện của giai đoạn ấy?
Đọc được từ trong sách?
Đại Đông đang buồn bực thì nghe thấy một loạt tiếng lộp bộp vang dội bên trong cánh cửa, có thể là ai đó đang hoảng sợ, đụng ngã một thứ gì đó.
Ít lâu sau, một giọng nói giận dữ vang lên sau cửa: “Ai đấy?!”
Đại Đông vừa nghe đã lập tức kêu lên: “Chu Húc? Là cưng hả Chu Húc?”
“Đại Đông?” Chu Húc lập tức sống lại, nói to từ bên trong: “Anh ra rồi hả? Sao anh lại ra được vậy?! Cửa của tui còn chả có tay cầm nữa, đệt! Bà mẹ nó tui tìm dây thép thọc suốt nửa buổi, nhưng mãi vẫn chưa kiếm được chỗ để thọc nữa.”
“Đợi tí đi, để anh mở cửa cho cưng.” Ngón tay của Đại Đông lay động, theo bản năng định luồn dây vô ổ khóa. Dây rối cũng đã bị vứt ra, nhưng rồi hắn mới nhớ lại cửa này không có khóa.
Hắn tạm thời đổi tư thế, làm mấy sợi dây trắng đó chui vào những kẹt cửa xung quanh, giống như vừa nãy ở phòng sách, bíu chặt lấy cả cánh cửa.
Ngón áp út của hắn cong lên một cái, thêm lực rồi thình lình túm một phát ——
Cửa không hề nhúc nhích.
Đại Đông: “…”
“Tui thấy dây của anh rồi.” Chu Húc kêu lên trong phòng, “Nhưng cánh cửa này chỗ nào cũng có chêm cửa bằng sắt hết. Tui mới đếm thử rồi, có tới mười bảy, mười tám cây gì đó, anh thật sự kéo ra được hả???”
Thằng tre trâu này không giỏi chuyện gì chứ mỗi lần nói chuyện là sẽ làm người ta thấy ghét.
Đại Đông cắn chặt răng: “… Được.”
“Vậy anh ráng nhiều vô nha, tường có thể bị sụp á.” Chu Húc lại nói.
Đại Đông lại cắn chặt răng: “Ok.”
Ngón áp út của hắn đã sắp bị bẻ gãy tới nơi nhưng cũng không thể mở cửa ra chỉ bằng mấy sợi dây. Vì thế rơi vào đường cùng, hắn vói tay vô túi móc ra một tờ giấy vàng, lúc moi còn nhìn Văn Thời vài cái.
Hắn nói với đại đồ đệ của Thẩm gia trước: “Mấy việc nhỏ nhặt như mở cửa này chả cần sử dụng rối làm gì đâu.”
Chỉ vài phút sau, hắn đã quỳ xuống và nuốt ngược lời này vô họng.
Sư phụ luôn bảo hắn có thừa khí thế, nhưng sức lực lại không đủ, tay không đủ ổn, tinh thần cũng không đủ bình tĩnh, bởi vậy dây trong tay hắn mãi là dây, chỉ có thể kéo túm trói buộc, chứ không làm được gì nữa.
Hắn vẫn mãi hoang mang, sợi dây mà còn thay đổi thành gì được nữa. Mãi đến khi thấy dây rối của sư phụ mình có thể chặt đứt đao sắt.
Nếu hắn cũng có thể làm được điều này, đừng nói là mười bảy, mười tám chêm sắt, dù có là nguyên một khối sắt thì hắn cũng có thể tháo dỡ.
Đại Đông gấp giấy vàng lại và thả nó đi.
Một giây sau, gió to cuốn lên trong cả hành lang, gió cuộn xuất hiện trước người Đại Đông, xoay tròn mạnh mẽ, phát ra tiếng vù vù!
Giữa tiếng động đó chợt có hai tiếng chim kêu truyền đến, trong trẻo hùng mạnh, quanh quẩn rất lâu trong hành lang. Giữa tiếng chim kêu bồng nhiên kéo dài, lá bùa dẫn theo đốm lửa vụt ra ngoài, đằng trước có cổ, lại có cả đôi cánh vàng hoe.
Nó mang cả người đầy xiềng xích, lượn quanh hai vòng như bóng mờ, sau đó đột ngột đụng mạnh lên cửa. Móng nhọn bấu chặt mép cửa, cào theo nguyên vòng.
Trong phút chốc, đốm lửa văng bắn khắp nơi, chêm sắt liên tục phát ra tiếng đứt gãy, rung chấn làm tai người tê điếc.
Con chim kia lại kêu lên một tiếng, vẫy cánh lùi lại, biến thành bóng mờ lần thứ hai, bay lượn từ mặt tường này sang mặt tường khác hoàn toàn tự do.
Đại Đông la lên một tiếng: “Chu Húc, tránh ra!”
Tiếng bước chân trong phòng trở nên vội vàng.
Hắn nghe một lúc rồi nhấc chân giẫm lên cửa một cái. Chỉ nghe một tiếng ‘rầm’ vang lên, cứ như thế, cánh cửa gắn đầy chêm sắt đã ngã xuống đất, để lộ tình cảnh trong phòng.
Đây là một phòng ngủ, có lẽ là của một bé gái, đâu đâu cũng thấy màu hồng cánh sen nhạt, trên giường còn treo cả mành sa, trông rất mơ mộng.
Chu Húc lại đứng trong cảnh tượng mơ mộng này.
Nó nhìn cánh cửa mới ngã xuống, sau một lúc mới phản ứng, kinh ngạc nhìn Đại Đông: “Đờ mờ?”
Đại Đông thấy sướng rên trước hai chữ này, phủi hết bụi bặm trên người, nói: “Thế nào, anh có ngầu không?”
Chu Húc gật đầu một cái.
Đại Đông càng sướng hơn nữa. Hắn túm lấy dây trong tay, dáng chim đang quanh quẩn đó bay tới gần, tuy giờ phút này không có thực thể, nhưng gió bị cuốn lên lại rất thật.
Đây là lần đầu tiên Chu Húc thấy rối của Đại Đông, nó giơ tay chắn gió và hỏi: “Đây là loài chim gì thế?”
Đại Đông nói: “Thấy tí màu vàng trên đầu cánh không?”
Mặc dù màu sắc rất nhạt, nhưng vẫn có thể nhìn thấy chút đỉnh. Chu Húc gật đầu nói: “Ừm, tui thấy.”
Đại Đông kiêu ngạo bảo: “Đây là Kim sí Đại bàng đó.”
Văn Thời: “…”
Anh cảm thấy tên da ngăm này đang kể chuyện cười.
Chu Húc cũng sợ ngây người.
Nó nghẹn nửa ngày mới nặn ra một câu: “Rối của anh lại có thể là Kim sí Đại bàng ư?”
Đại Đông: “Sao thế? Không được à?”
Chu Húc: “Anh có biết người từng dùng Kim sí Đại bàng để làm rối là ai không?”
Đại Đông: “Biết chứ, anh mày cũng đâu phải thất học. Còn không phải là cái ông…”
Hắn hơi nói lắp: “Cái… Tổ sư gia à?”
Bất cứ Phán Quan đời sau nào cũng biết kết cục của Trần Bất Đáo là gì, ai cũng ăn ý ngậm miệng không đề cập tới vị Tổ sư gia này, thỉnh thoảng sẽ nhắc đến, nhưng toàn nói với một giọng điệu hàm hồ, như thể người nọ là một ma đầu yêu tà nào đó.
Kiêng kỵ, bài xích, và cũng khá sợ nữa.
Nhưng hơn thế nữa, họ lại không nhịn được phải xem ngài ấy là một tấm gương. Nếu đời này có ai làm được chuyện Trần Bất Đáo từng làm, thì người nọ chính là nhân tài xuất chúng.
Ngay cả con rối Trần Bất Đáo từng sử dụng có vẻ cũng lợi hại hơn những con khác.
Chu Húc nhìn con chim đó, ba phần kinh ngạc, sáu phần là cực kỳ hâm mộ, một phần còn lại là hoài nghi: “Con này là Kim sí Đại bàng thiệt hả? Cảm thấy không giống như trong tưởng tượng của tui cho lắm.”
“Phạm vi thi triển có hạn, nếu không sẽ lớn hơn như vầy thêm chút nữa.” Đại Đông ỷ mình có chim, khí thế lúc nói chuyện cũng hùng hồn hơn nhiều. Hắn vẫy tay bảo: “Đi thôi! Thả những người khác ra trước đã.”
Họ vừa nhấc chân lên, đèn trong phòng cũng chợt tắt ngúm.
Hành lang lại rơi vào bóng tối một lần nữa, cũng may là trong tay Chu Húc có một ngọn đèn nhỏ hình nến, hơn nữa còn có Kim sí Đại bàng mở lối phía trước, rìa cánh ánh lên sắc vàng như ẩn như hiện, có vẻ không đáng sợ cho mấy.
Kế bên chỗ của Chu Húc còn hai căn phòng nữa, một dán sát trên tường, một ngay chỗ rẽ.
Văn Thời và Đại Đông gõ lên từng cửa, chờ người trong phòng đáp lại, ai dè đợi vài giây nhưng lại không có bất cứ động tĩnh gì.
“Có phải họ đang sợ không?” Chu Húc không biết xấu hổ nói. Vừa nãy khi ở trong phòng bỗng dưng nghe thấy tiếng đập cửa, khỏi nói hết hồn tới cỡ nào. Giác quan thứ sáu của nó khá linh, cảm thấy bên ngoài là người quen thì mới trả lời. Nếu đổi thành kẻ nhát gan khác, đúng là không nhất định sẽ làm thế.
Ví dụ như tên Hạ Tiều kia.
“Người đâu rồi? Ai ở trong phòng thì lên tiếng cái đi, nếu không tụi tui không mở cửa cho đâu.” Chu Húc kêu lên bằng cái giọng vịt đực quác quác, muốn nhắc người trong phòng một cái.
Nhưng phía trong vẫn im bặt.
“Có khi nào trong đó không có ai không?” Chu Húc hỏi, “Nếu bố cục của mỗi hành lang dài đều không khác nhau mấy, nơi này sẽ còn rất nhiều phòng nữa, dư chỗ để giam người luôn.”
Vừa nói thế xong, Văn Thời cảm thấy sai sai, giơ tay đẩy cánh cửa kia một cái.
Chỉ nghe một tiếng ầm, cánh cửa ngã ngay ngắn xuống đất. Hiển nhiên, nó đã bị ai đó mở ra.
Giờ lại là lúc Đại Đông sợ mất hồn. Hắn làm theo anh, cũng đẩy cánh cửa trước mặt mình một cái.
Quả nhiên, nó cũng đổ ập.
Chu Húc chửi ‘đờ mờ’, da gà nổi lên trên cánh tay.
“Cho tôi mượn đèn dùng tí.” Văn Thời nói một câu, đang định lấy đi chiếc đèn nhỏ trong tay nó để xem xét mép chêm sắt, song chỉ nghe thấy tiếng nói chuyện vọng tới từ hành lang phía bên.
“Đại Đông? Em tìm tụi anh nãy giờ.”
Kim sí Đại bàng lượn qua bên đó, tia sáng vàng u tối dừng lại trên bóng người kia. Văn Thời loáng thoáng thấy rõ bộ dáng của người nọ, là Chuột.
“Sao anh sử dụng cả Kim sí Đại bàng luôn thế?” Chuột chạy từ từ sang từ bên kia, tiếng bước chân vang vọng trong hành lang.
Đại Đông nghe thấy lời này thì mới yên lòng: “Là chú mày thật hả? Chú mở cánh cửa này ra đấy à?”
Chuột liếc hai cánh cửa nọ rồi gật đầu bảo: “Dạ.”
“Anh biết ngay mà.” Đại Đông thở dài một cái.
Rõ ràng là bản thân hắn đang sợ, nhưng lại cứ muốn giả bộ mình già dặn có kinh nghiệm, an ủi người khác khắp nơi mọi kiểu. Hắn quay đầu nói với Văn Thời và Chu Húc: “Cậu ấy có học trận pháp, trình độ không khác gì tôi cho lắm.”
Văn Thời nhìn về phía Chuột, ngón tay của hắn đã bẩn thỉu, còn đang cầm chặt lấy một bộ đàm, nghiễm nhiên là đang tìm người sau khi vừa thoát khỏi cảnh khốn cùng.
“Vậy cậu còn thả ai ra nữa?” Đại Đông chỉ vào hai cánh cửa và hỏi.
Đại Đông đang định mở miệng, Văn Thời đã nghe thấy tiếng bước chân sau chỗ rẽ.
Lá gan của anh lớn lắm, xoay người vòng qua chỗ rẽ để đi xem ngay, cuối cùng lại khéo dịp đụng trúng người đang bước tới từ bên đó.
Hai bên khó khăn lắm mới ngừng được bước chân.
“Cẩn thận.” Bả vai của Văn Thời bị ai đó đỡ nhẹ một cái, một hơi thở quen thuộc ập vô mặt, thế rồi người nọ lại đột ngột tránh ra.
Là Tạ Vấn.
Anh đứng vững lại, ngước mắt nhìn, quả nhiên nhìn thấy Tạ Vấn đang hơi nghiêng đầu xuống, rất gần với mình.
Văn Thời hơi ngẩn ra.
“Ai đó?” Giọng nói của Chu Húc truyền đến từ phía sau.
Đại Đông cũng hỏi thăm dò: “Ai tới đấy?”
Văn Thời lùi về sau nửa bước, để họ thấy người vừa tới.
“Tôi hù được mấy cậu rồi hả?” Tạ Vấn buông tay khỏi vai của Văn Thời, nói với những người khác, “Tôi còn cố ý giậm mạnh chân, tiếng bước chân chắc phải rõ lắm.”
Lúc hắn nói, có một người lại đi đến bên cạnh, đó là Lão Mao, nhân viên tiệm luôn đi theo hắn.
Đại Đông quay đầu hỏi Chuột: “Cậu cũng mở luôn cửa của hai người họ nhỉ? Ngoài họ ra còn ai nữa không?”
Chuột lắc đầu nói: “Không.”
Văn Thời nhìn về phía cánh cửa đã ngã xuống, lại liếc nhìn hành lang phía sau Tạ Vấn và Lão Mao: “Sao hai người lại đi tới từ bên đó?”
Đó là hướng phòng sách, nơi anh và Đại Đông vừa bị nhốt.
“Muốn nhìn thử bố cục của hành lang nên đi lòng vòng một chút.” Tạ Vấn nói.
Dường như anh có hứng thú với con chim đang bay lượn quanh hành lang hơn nơi mình vừa tham quan.
“Cậu thả hả?” Hắn hỏi Văn Thời.
“Không phải.” Văn Thời phủ nhận.
Tạ Vấn cũng không thấy bất ngờ, gật đầu một cái.
Nhưng Đại Đông đứng kế bên lại không kiềm chế nổi phải khoe khoang: “Ý anh là Kim sí Đại bàng đó hả? Tôi thả đó, nó là rối của tôi.”
Tạ Vấn nhướng mày chút xíu.
Hắn còn chưa mở miệng, Lão Mao đã nói thế. Có lẽ hắn bị lảng tai, chỉ vào con chim kia, lớn giọng hỏi Đại Đông: “Đây là loài chim gì cơ???”
Đại Đông: “Kim sí Đại bàng.”
Lão Mao: “…”
Hắn ngửa đầu nhìn Kim sí Đại bàng. Có thể là khiếp sợ, cũng có thể là vừa được mở rộng tầm mắt, dù sao thì sắc mặt đã bị phản chiếu thành màu xanh biếc.
Bộ đàm của Chuột bỗng vang lên tiếng tít tít, hắn cúi đầu nhìn một cái rồi nhắc nhở mọi người: “Tìm người tiếp chứ?”
“Ừ, tìm đủ người trước quan trọng hơn.” Đại Đông mang chim mở đường ở đằng trước.
Mặc dù Chuột cũng có thể mở cửa, nhưng hắn hoàn toàn không cho Chuột cơ hội để ra tay, cố sức phô bày con rối oai phong của mình.
Tầng này có tổng cộng mười hai phòng lớn nhỏ, số của họ cũng không tệ lắm, chỉ gõ bốn cửa mà đã tìm được Hạ Tiều và Tôn Tư Kỳ.
Hai đứa này vốn dĩ đã nhát gan, lại bị nhốt hơi lâu, sợ dã man lắm rồi.
Sắc mặt của Hạ Tiều thì trắng bệch, Tôn Tư Kỳ càng nghiêm trọng hơn, đã bắt đầu nói mê.
Nhưng cũng không thể trách cậu ấy được, bởi vì căn phòng nơi cậu bị nhốt khá đáng sợ.
Nói là phòng chứ nó giống như một nhà kho hơn, nhỏ xíu. Nhưng bên trong không chất một đống đồ linh tinh, mà lại để một cái bàn thờ.
Trên bàn có hết thảy chín bài vị, viết những cái tên khác nhau.
Văn Thời vừa liếc mắt một cái đã thấy cái tên Thẩm Mạn Di nằm trong đó, đoán chừng mấy đứa con, bảo mẫu, Thẩm gia mấy cái hài tử, bảo mẫu, bà vú nấu cơm và vân vân đều có mặt.
Trong số đó, có hai bài vị bị gạch tên, thấy không rõ chữ.
w๖ebtruy๖enonlin๖e
Trước mỗi bài vị đều được cúng một chiếc đèn chong cóc đang cháy yếu ớt.
“Coi bộ là diệt môn rồi.” Đại Đông nói.
Chuột đáp lại một tiếng rồi cũng thở dài.
Chu Húc nói: “Hình như cái này được phỏng theo chuyện thật mà?”
Cuối cùng Hạ Tiều cũng hơi bình tĩnh lại, có lẽ cậu cũng không mong mấy lời này là thật, phản bác: “Nhiều mật thất khủng bố khác cũng nói thế đó, mẹo quảng cáo thôi.”
Cậu rụt người bên cạnh Văn Thời, lẩm bẩm như đang niệm Phật: “Tốt nhất là không phải, nếu không thì thảm quá rồi, đó là một nguyên một gia đình đấy.”
Văn Thời lướt nhìn khắp nơi một vòng, vốn định nói tìm thử manh mối có liên quan đến Thẩm Mạn Di, lại thấy Tạ Vấn tựa lên cạnh cửa, nhìn đèn chong cóc đầy bàn thờ, ánh mắt hơi rủ xuống, như là đang xuất thần.
Tự dưng anh cũng quên mất lời mình muốn nói.
Đại Đông vẫn phát huy tác dụng dẫn đầu, hắn đề nghị: “Không phải con gái lớn của Thẩm gia bị mất tích à? Nghĩ xem phải tìm bằng cách nào đi. Vả lại, chúng ta còn phải tìm hiểu bố cục cụ thể của căn nhà kiểu Tây này là gì. Chúng ta chia nhau hay đi chung một nhóm đây? Nếu chia nhau, tôi và Chuột có thể mỗi người dẫn một tổ, thế thì cũng ——”
Năm chữ ‘yên tâm hơn một chút’ còn chưa được nói ra, bộ đàm trong tay Chuột và Tôn Tư Kỳ lại vang lên tít tít.
Trong phòng lập tức trở nên im ắng, ánh mắt của ai cũng dừng lại trên hai cái máy kia.
Hai bộ đàm đều ở đây, vì sao nó lại vang lên???
Tôn Tư Kỳ cầm bộ đàm mà như đang cầm thuốc nổ, qua một khoảng thời gian dài như một thế kỷ, bộ đàm bỗng truyền đến một giọng nam.
Hắn nói: “A lô? Bộ đàm còn lại nằm trong tay ai thế? Có phải là Tiểu Tôn không? Anh vừa mở được cửa phòng mình rồi, còn em thì sao? Để anh đi tìm em.”
Tiếng điện từ tít tít vang lên một lúc rồi ngừng lại. Căn phòng lại rơi vào tĩnh mịch một lần nữa.
Trong mấy giây đó, không ai nhúc nhích hoặc nói gì.
Vì tất cả mọi người đều nghe thấy người nói trong bộ đàm… là Chuột.
HẾT CHƯƠNG 32 („• ֊ •„)