Phán Quan

Chương 34: Chương 34




Giấu đi là sao? Giấu ở đâu?

Mấy lời này xuất hiện quá đột ngột, thực sự sẽ làm người ta sợ hết hồn.

Văn Thời nhíu chặt mày.

Không phải anh sợ gì, có điều mặc dù chữ trong nhật ký không đẹp lắm, nhưng mỗi nét lại vô cùng tinh tế, như một người mới học chữ chưa được bao lâu.

Dùng sinh trĩ nghiêm túc bút pháp viết ra như vậy nội dung, người xem thật sự thực không thoải mái.

Người đọc cảm thấy rất khó chịu khi nội dung như thế lại được viết bằng những nét bút trẻ con hẳn hoi.

Văn Thời ngẩng đầu, đang muốn nói gì đó, nhưng lại đụng trúng tầm mắt của Tạ Vấn. Chỉ một chớp mắt sau, ánh mắt của đối phương đã lướt nhẹ qua, bình tĩnh quay về trên mặt giấy.

Văn Thời hơi ngẩn ra, mím môi mỏng, cũng buông mắt theo.

Ngón cái của anh vén giờ giấy một cái. Trong mấy giây này, sự tĩnh lặng lại bỗng được tô sáng.

Tạ Vấn giơ bàn tay trống không lên, lại lật tới vài tờ sau đó rồi mới chợt cười một cái, bảo: “Hình như cậu không sợ thật.”

“Nếu không thì sao?” Văn Thời cũng không ngước lên: “Ai rảnh giả vờ như thế làm gì.”

Tạ Vấn nhướng nhẹ lông mày, không bình luận thêm.

Hắn lật tới cuối trước Văn Thời, ngón tay búng lên tờ giấy cuối đó một cái: “May là em trai cậu chỉ lật vài tờ rồi để lại chỗ cũ, nếu không… lúc cậu ta lật tới đây, có lẽ đã bị dọa ngất rồi.”

Văn Thời trực tiếp lật tới trang hắn nói, chỉ thấy trên đó ghi là:

Ngày 22 tháng 5 năm 1913, trời quang.

Lý tiên sinh nói trong nhà có một mùi lạ, mũi của ông ta cũng nhạy ghê.

Lúc ngủ trưa, tôi hất ngã chai nước hoa mẹ mang về từ cảng Quảng Châu, làm thế để ông ta đổi đề tài lải nhải.

Ông ta từng đọc rất nhiều sách nhưng lại không hiểu sự công bằng. Ông ta là một kẻ không tử tế mà lại thích nịnh nọt. Ông ta thường khen tiếng khóc của Thẩm Mạn Xu nghe mới lảnh lót, rằng nó là một cô gái khỏe mạnh. Khen dáng mặt tròn của Thẩm Mạn San trông có phúc tướng. Khen Thẩm Mạn Di đeo mắt kính có khí chất thư hương khuê tú. Nhưng chị ta hay vứt cặp mắt kính đó tùm lum, vứt xong lại bắt nguyên đám người đi tìm cho mình. Chị ta là một thứ phiền phức. Anh Tuấn cũng học viết chữ từ ông ta. Ông ta nhạy cảm lắm, lại còn thích soi mói nữa. Nói chung là ông ta khen chúng tôi chẳng vì lý do nào cả.

Dù má Thái đã đổi thảm nhưng vẫn chưa thể dọn sạch mùi nước hoa. Chiều nào Lý tiên sinh cũng hắt xì, chú Tề cũng hơi nhức đầu. Tối đến, họ dọn xuống phòng nhỏ dưới lầu để ngủ.

Làm thế này, tôi mới không còn ngửi thấy mùi của Thẩm Mạn Di nữa, cũng có thể yên tĩnh thêm mấy ngày.

Nhưng Thẩm Mạn Di còn thích bắt tôi đoán ‘cô dâu thật giả’ lắm. Trước đây là ban ngày, giờ lại là ban đêm. Chị ta nói với tôi, nếu lỡ đoán sai, tôi sẽ phải chơi trò này với chị ta mãi mãi.

Phiền muốn chết.

Sổ nhật ký được dùng một cách đứt quãng, như là cách mấy ngày chủ nhân mới có thể nhớ viết hai câu.

Đúng ra sau trang này phải có nhiều tờ hơn, nhưng chẳng thấy đâu, bị người ta lấy dao rọc mất, chỗ rạch trông rất ngay ngắn.

“Ít nhất là còn phân nửa.” Văn Thời vuốt chỗ rạch bảo.

Tạ Vấn cầm đèn nhìn sang một chỗ khác của căn phòng: “Hẳn là tách ra thả.”

Phòng của tiểu thiếu gia nhà họ Thẩm rất lớn, nhưng cách bố trí lại phức tạp cho mấy. Ngoài sô pha và vài tủ đồ ra cũng chỉ có hai chiếc giường. Một cái mềm mại rộng lớn có mùng, cái còn lại thì giản dị hơn nhiều, được đặt bên cạnh giường lớn, có lẽ là chỗ ngủ của đầy tớ hoặc người canh giấc của gia đình.

Nhưng chiếc giường giản dị gần như không có bất cứ dấu vết từng bị ai đó nằm lên. Trong khi đó, trên giường lớn lại có xếp sẵn hai bộ đệm chăn đàng hoàng.

Họ còn xốc nệm lên xem thử, cũng không tìm ra phần còn sót của quyển nhật ký, thế nên quyết định quay về phòng nhỏ trước đã.

Trước lúc đi, Văn Thời nhìn chằm chằm vào hai chiếc giường song song nọ, hơi mê mẩn.

Mãi đến khi chiếc đèn trước mắt anh hơi lung lay, anh mới khôi phục tinh thần.

Tạ Vấn nói: “Ngẩn người gì đấy?”

“Không.” Văn Thời đưa mắt về, trầm giọng lẩm bẩm một câu: “Cảm thấy như từng thấy ở đâu đó.”

Anh cầm quyển nhật ký bước ra ngoài như còn đang suy tư gì đó, không để ý rằng Tạ Vấn đã hơi dừng bước khi nghe thấy câu nói kia.

***

Văn Thời vừa bước khỏi cửa đã nghe thấy tiếng bước chân, còn có đè thấp khe khẽ nói nhỏ.

Anh mới xoay đầu nhìn, đó lại là đám người vốn đang chờ trong căn phòng nọ.

“Sao mấy cậu lại tới đây?” Văn Thời thấy khó hiểu.

“Ngồi trong phòng cũng chỉ có thể chờ thôi, còn không bằng đi ra xem thử tình huống.” Đại Đông nói với tông giọng dẫn đầu, “Huống hồ hai cậu nửa ——”

Hắn nuốt ngược lại hai chữ ‘gà mờ’ suýt nữa đã thốt ra, khụ một tiếng bảo: “Hai cậu đi tìm đồ, ai biết có thể gặp phải chiêu gì không chịu nổi rồi gieo bản thân vào đó luôn hay không. Tôi suy nghĩ, cuối cùng cho rằng hành động cùng nhau thì vẫn an toàn hơn. Khó thể nói được có chuyện gì sẽ xảy ra ở đây, tốt nhất là mấy cậu đừng cách tôi quá xa.”

Lúc hắn nói, Lão Mao sít tới kế bên Tạ Vấn, tố cáo với ông chủ bằng một giọng nói cực khẽ: “Cậu ta ngẩn ngơ trong phòng như thế thấy càng sợ hơn, nghi thần nghi quỷ các kiểu, rụt người bất động cả buổi mới quyết định ra ngoài gom người lại cho đủ.”

Văn Thời đứng gần, nghe được hơn phân nửa, quay đầu liếc Lão Mao một cái.

Tạ Vấn đứng thẳng người dậy, nhìn thấy ánh mắt của Văn Thời, nói khẽ: “Lá gan của Lão Mao lớn lắm, tôi kêu ổng trông giùm.”

Văn Thời “ờ” một tiếng.

Ờ xong lại bỗng nhiên buồn bực, vì sao mình lại phải quan tâm đến Lão Mao? Mà Tạ Vấn lại còn tốt bụng giải thích cho anh hiểu một phen nữa.

Anh hơi nhíu mày, biểu cảm trở nên khá kỳ dị.

Cuối cùng Hạ Tiều vẫn hỏi một câu: “Anh, tìm được quyển nhật ký chưa?”

“Ừ.” Văn Thời quơ quyển vở, “Nhưng nó đã bị ai đó rọc mất, nội dung không đầy đủ lắm.”

“Rọc mất? Vậy phần còn sót đâu?” Hạ Tiều cầm lật thử, Đại Đông và Tôn Tư Kỳ cũng thò đầu sang.

“Có lẽ bị giấu ở mấy phòng khác, còn phải tìm tiếp.” Văn Thời nói.

“Thế chẳng phải tụi tôi tới rất kịp thời à?” Đại Đông kiêu ngạo trước quyết định sáng suốt của mình, vừa dùng ngọn đèn rọi sáng nội dung nhật ký vừa nói: “Lát nữa chúng ta lục soát từng phòng đi.”

Nội dung quyển nhật ký ấy thật sự người ta hoảng sợ. Họ đọc vài dòng thì nhanh chóng im bặt, sắc mặt bị đèn ánh lên trông trắng bệch.

Chuột đứng ngay sau lưng họ, đưa cổ thò đầu về trước. Gương trong hành lang phản chiếu khuôn mặt của hắn. Rõ ràng là không có vấn đề gì, nhưng lại mang đến một cảm giác quái dị không nói nên lời.

Văn Thời chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm hắn.

Chưa được mấy giây sau, Lão Mao đã nói chuyện xong với Tạ Vấn, bước vào trong đám người. Nếu chú ý thêm một chút là có thể phát hiện, hắn đứng phía trước một bên của Chuột, lỡ có chuyện gì, nhích chân một cái là có thể ngăn cách mấy người còn lại khỏi Chuột.

Ngẫm lại thì thấy chỗ đứng này có vài ý nghĩa sâu xa. Như thể hắn đã ngầm thừa nhận rằng tên Chuột này có chút vấn đề.

… Hoặc phải nói, không phải hắn mà là ông chủ của hắn đã ngầm thừa nhận.

Văn Thời nhìn thấy hết thảy, chợt cảm thấy Tạ Vấn thật sự khá đặc biệt.

Rõ ràng hắn là một kẻ bị xoá tên, chưa vào lồng được mấy lần, nghiệp chướng dính đầy người cũng thể hiện rõ rằng hắn không thể giải lồng. Nhưng lúc ở trong lồng, có vẻ hắn lại bình tĩnh và tỉnh táo hơn bất cứ ai.

Nếu không vì nghiệp chướng quấn thân, điều mà hắn có thể làm có lẽ sẽ vượt qua đa số người. Văn Thời nghĩ thầm.

Bọn Hạ Tiều cuối cùng cũng đọc hết vài tờ nhật ký, mặt mày kinh hoảng, nửa buổi rồi nhưng vẫn chưa nói nên lời.

Chu Húc lẳng lặng ngẩng đầu, không cẩn thận nhìn thấy những khuôn mặt trắng tếu của mọi người trong gương, đột ngột sợ hãi la lên một tiếng, kéo chặt lấy cánh tay của Hạ Tiều, ai dờ lại hù Hạ Tiều quỳ xuống.



Tôn Tư Kỳ theo sát sau, cũng là một tiếng ‘đụi’.

Đại Đông cũng mềm nhũn, nhưng hắn nhịn nổi.

“Đại tiên, mày làm gì thế?!” Tôn Tư Kỳ vuốt ngực, hồn cũng chưa.

“Không gì hết.” Chu Húc dùng sức chớp mắt, lẳng lặng nhích vài bước: “Nhìn lầm thôi, bị gương dọa sợ.”

Thực ra, đây là một tác động về mặt tâm lý. Một khi cảm thấy trong đám người nhà của mình có một tên bất thường, thì nhìn ai cũng thấy giống như giả. Giờ họ đang ở trong trạng thái bất ổn này.

“Đừng kêu bậy.” Đại Đông giả vờ bình tĩnh, phân tích rằng: “Đây là quyển nhật ký của tiểu thiếu gia nhà họ Thẩm à? Nhìn ý trong nhật ký, chắc nó đã làm hại chị mình rồi.”

Hắn nói rồi cũng nhíu mày, cảm thấy tiểu thiếu gia này chưa được bao lớn, nhưng lại thật sự hơi biến thái.

“Nói không chừng, phần còn sót lại của quyển nhật ký chứa đựng thứ quan trọng hơn, chúng ta đi tìm tiếp xem.” Đại Đông nói xong nhét quyển nhật ký vô túi mình, sau đó dẫn mọi người tới một căn phòng khác.

Lúc quẹo ngay chỗ rẽ, Hạ Tiều lại có chút phân tâm.

Cậu cầm đèn chiếu vô hành lang, nheo mắt chìa tay ra đếm.

“Anh đang đếm gì thế?” Chu Húc buồn bực nói.

“Cửa đã ngã xuống đất.” Hạ Tiều nói.

“Bộ anh thấy rõ lắm hả?” Chu Húc cũng nheo mắt lại theo, thấp thoáng nhìn thấy đường viền cánh cửa, “Hèn gì dọc đường đi tới đây anh cứ lẩm bẩm hoài.”

Đại Đông còn chưa kịp phản ứng, hỏi cậu: “Cậu đếm cái đó làm gì?”

Hạ Tiều đếm xong nguyên hành lang dài, nuốt một ngụm nước bọt, yên lặng rụt ra sau lưng Văn Thời và Tạ Vấn.

“Trốn gì đấy?” Văn Thời hỏi.

“Nếu em đếm không sai, số cửa đã ngã xuống giống hệt lúc trước.” Hạ Tiều nói.

“Ý cậu là sao?” Đại Đông còn đang buồn bực.

Nhưng Chu Húc lại hiểu ra kịp. Mặc dù nó vừa phản nghịch vừa trẻ trâu, nhưng đầu óc lại rất nhạy: “À!!! Ý anh là số cửa bị mở ra trong hành lang giống như số cửa chúng ta đã mở trước đó hả?”

Hạ Tiều gật đầu: “Ừ!”

Tôn Tư Kỳ suy nghĩ theo lời này một chút, da đầu bỗng dưng tê rần: “Không, không phải anh Chuột cầm bộ đàm kia đã nói mình mới mở được cửa, anh ấy muốn tới tìm em hả? Nếu số cửa bị mở không tăng thêm một cái nào thì…”

Thì tên Chuột đó vừa mở cánh cửa nào?

Đại Đông chửi ‘đờ mờ’, cuối cùng cũng hiểu được.

“Thế thì rõ ràng quá rồi còn gì! Tên Chuột kia có vấn đề, người bên chúng ta mới là hàng thật.” Đại Đông giật mình một phát, lập tức ôm lấy chàng trai mặt chữ điền bên cạnh và nói: “Người anh em! Suýt chút nữa đổ oan cho chú mày rồi.”

“Ôi chao mẹ kiếp, mới nãy thực sự là anh nhìn ai cũng thấy đáng nghi hết.” Đại Đông vòng tay lên cổ của Chuột, thở ra một hơi rất dài, lại có cảm giác phấn khởi sau khi sống sót khỏi tai nạn, “Dù sao thì chú cũng đừng ghim trách anh nhé, muốn trách thì trách ——”

Bốn chữ ‘bé gái ma quỷ’ còn chưa được thốt ra, Đại Đông đã nghe thấy sau mình có người chợt nói lên một câu: “Úi, rèm bên này có một cặp mắt kính, mấy cậu ai lại quên cầm theo thế?”

Vừa nghe tiếng đã biết là Tạ Vấn, giọng điệu điềm tĩnh, cực kỳ tự nhiên,

Phản ứng đầu tiên của mọi người là nhìn sang phía hắn, chỉ có một mình Chuột bị Đại Đông ôm là sờ lên xương gò má một cái theo bản năng.

Đám Đại Đông liếc thấy động tác đó, đại não ngừng vận hành trong nháy mắt.

Một giây sau, họ bỗng nhiên nhận ra, đó là một động tác được tích lũy từ thói quen hay đẩy mắt kính lên…

Mà Chuột thì lại không hề đeo mắt kính.

Đồng tử của Đại Đông co lại, cánh tay ôm lấy cổ Chuột như bị bỏng, đột ngột rút về.

Lúc mấy người khác còn chưa kịp phản ứng, một cánh tay gầy trắng đã dứt khoát vỗ lên vai ‘Chuột’ một phát, ngón trỏ dài cong lại, thực hiện động tác vén khăn voan lên với khoảng không.

Sau đó, giọng nói của Văn Thời vang lên sau lưng ‘Chuột’, anh gọi hắn một tiếng: “Thẩm Mạn Di.”

‘Chuột’ xoay đầu nhìn anh.

Hai ngọn đèn chớp một cái rồi tắt ngúm. Cả hành lang chợt rơi vào bóng tối, giơ tay ra cũng không nhìn thấy năm ngón.

Tiếng cười khanh khách của một bé gái vang lên. Mọi người đứng xung quanh, ‘Chuột” lại đứng ngay chính giữa. Nhưng âm thanh đó nhanh chóng bay xa, đệm thêm cả tiếng giày da cộp cộp, không biết đã chạy đi đâu.

Chờ đến khi ngọn đèn sáng lên lại lần nữa, trong 7 người đã có 5 người quỳ xuống.

Đại Đông vịn tường, yếu ớt hỏi: “Sao hai cậu lại phản ứng nhanh đến thế? Không phải đã nhìn ra từ trước rồi chứ?”

Tạ Vấn vẫn điềm tĩnh như trước, nói rất khiêm tốn: “Một chút thôi.”

Bấm nút biến mẹ đi!

Nhìn ra thì nhìn ra, còn chia ra một chút hai chút là sao?

Đại Đông ôm ngực: “Bà mẹ nó đã nhìn ra thì tại sao lại không nói sớm?!”

Hắn lại quay đầu rống với Văn Thời: “Vỗ một cái thì kết thúc mọi chuyện rồi, bà mẹ nó vì sao lại không vỗ sớm giùm cái chứ?!”

Văn Thời chế giễu: “Đúng ra muốn giữ lại một lúc để xem nó có thể cung cấp chút đầu mối nào hay không. Ai mà ngờ cậu sẽ ôm lấy nó đâu?”

Đại Đông nhìn tay mình, lạnh run ngay tại chỗ.

Văn Thời vói tay móc quyển nhật ký trong túi hắn ra.

“Cậu làm gì đó?” Đại Đông hơi che chở.

Anh lật tới tờ cuối, nhìn lại nội dung trong quyển nhật ký, nói với giọng điệu không nóng không lạnh: “Nhanh chân thôi, nếu không nó sẽ tới tìm cậu chơi nữa đấy.”

Đại Đông thầm mắng đậu má.

Văn Thời một ngữ thành sấm.

Lời Văn Thời nói lại trở thành điềm gở.

Không bao lâu, Thẩm Mạn Di lại đến nữa, nhưng không phải tìm Đại Đông, mà là tới tìm anh…

Lúc đó, anh đang cầm một chiếc đèn, cẩn thận chiếu lên thảm hành lang. Ai dè mới ngước lên đã thấy hai Tạ Vấn. Một người vừa bước ra từ trong phòng của thiếu gia nhà họ Thẩm, cũng cầm một chiếc đèn. Người còn lại thì… đứng ngay sau lưng anh.

Văn Thời: “…”

Anh cảm thấy bé gái nhà họ Thẩm này đang kiếm chuyện.

HẾT CHƯƠNG 34 („• ֊ •„)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.