Phán Quan

Chương 40: Chương 40




Dù Tạ Vấn đã nói người vẫy tay là bản thân Văn Thời, nhưng mấy người còn lại vẫn hơi lưỡng lự, dù sao thì họ cũng chưa thấy Văn Thời như thế bao giờ.

Đại Đông kéo Lão Mao về: “Chú đừng nhảy vội, tôi biết ông chủ nhà chú quen biết với đ… anh trai nhỏ Trần Thời đó của Thẩm gia, nhưng em người ta cũng cảm thấy có vấn đề, chú hấp tấp như thế làm gì?”

Hắn luôn gọi Văn Thời là đại đồ đệ Thẩm gia, xưng hô này có xu hướng như đang gọi một hậu bối vô danh. Nhưng giờ hắn đã được mở rộng tầm mắt, gọi người ta như thế thì không thích hợp, vì thế đại đồ đệ Thẩm gia trong miệng hắn cuối cùng cũng có tên họ.

“Lỡ đâu lại có thêm một Thẩm Mạn ——” Đại Đông bị nghẹn lần hai, nhìn mặt của người vừa bị mình gọi tên thì lặng lẽ sửa mồm: “Một bé gái như thế tới nữa, cái rồi nó ngụy trang thành anh trai nhỏ để lừa tụi mình nhảy lầu thì sao?”

Thế thì không còn là gọi người nữa, mà đó chính là gọi hồn.

Thẩm Mạn Di chớp hai mắt, nhìn hắn với vẻ mặt vô tội.

Bản chất lời này thì không sai, nên Đại Đông vừa nói xong, Tôn Tư Kỳ cũng gật đầu theo.

Vừa thấy có người phụ họa, Đại Đông như được bơm đầy sự tự tin, hắn nói: “Thôi vầy đi. Để tôi xem thử sợi dây này còn có vấn đề nào nữa không, nếu không ổn thật thì tôi sẽ để Kim sí Đại bàng của mình bay xuống dò đường, cũng bảo đảm hơn chút xíu.”

Dứt lời, chim của hắn cũng thét dài một tiếng.

Lão Mao vốn đã nhường đường, vừa nghe mấy chữ ‘Kim sí Đại bàng’ thì mặt lại tái mét. Hắn đang định chửi, chợt nghe thấy một tiếng động nào đó vang lên giữa bóng tối ngoài cửa sổ, xủng xẻng xủng xẻng, như tiếng kim loại đang đụng vào nhau.

“Tiếng gì thế?!” Đại Đông buồn bực nói.

Hắn thò người ra khỏi cửa sổ, muốn nghe kỹ hơn.

Một giây sau, một cơn lốc đã ập vô mặt, suýt chút nữa hất rơi sọ não của hắn.

“Đờ mờ!” Đại Đông mắng to một tiếng, vịn chặt lấy khung cửa sổ. Hắn không thể đứng thẳng giữa đợt gió cuồng, chỉ có thể nửa khụy gối xuống, giơ khuỷu tay che lên khuôn mặt đã bị gió thổi đến nỗi biến dạng.

“Nằm sấp xuống, tìm thứ gì đó chắn lại!” Đại Đông gào lên giữa cơn lốc. Ngay sau đó, tiếng kim loại ma xát càng lúc càng vang, tốc độ va chạm tăng lên theo.

Nghe cũng khá quen tai nữa…

Đại Đông thầm ‘xì’ một tiếng, gắng gượng ngẩng đầu lên giữa khe hở của khuỷu tay.

Trong phút chốc, hắn thấy một con mãng xà khổng lồ xé gió vọt tới! Cả người nó đen nhánh, nhưng từng miếng vảy đều lóe lên vệt sáng lạnh băng, hệt như một đống lưỡi dao đặc xít.

Bóng tối sâu thẳm hoàn toàn không cản được nó! Dáng người của nó to đùng, tốc độ vọt lên lại cực nhanh. Mọi người chỉ thấy vảy bụng ánh lên màu bạc của nó uốn lượn qua mép cửa sổ, xiềng xích đồ sộ bị rỉ sắt quấn quanh người nó, ma sát vào nhau theo động tác xoắn chặt.

Trong lúc nhất thời, đốm lửa bắn tung toé, gió xoáy nổi lên khắp nơi.

Mãng xà đen phủ đầy ánh lửa lượn quanh một vòng, đầu lưỡi khổng lồ đang lè ra dấy theo tiếng gió gào thét, nó thò đầu vào từ cửa sổ.

Đồng tử của nó có màu vàng khói, một đường mỏng dựng thẳng, nhìn chằm chằm người trong phòng vài giây, sau đó bỗng nhiên mở miệng, răng nanh kia còn dài hơn chiều cao của một người.

Khi nó vừa há mồm, gió mạnh khủng khiếp hơn xông thẳng vào trong. Nó tựa như một loài động vật máu lạnh đang hà hơi để đe dọa con mồi.

Đại Đông ôm đầu ngồi xổm xuống ngay tại chỗ.

Hắn cong mạnh ngón tay như một phản xạ có điều kiện, muốn gọi con rối của mình tới đây nhằm tăng thêm can đảm cho bản thân. Nhưng chỉ thấy ‘Kim sí Đại bàng’ của hắn bị con mãng xà đen khổng lồ đó hù một cái, quay đầu chạy tè ra quần.

Cánh của đại bàng xém nữa đã bị chặt đứt, lông chim hư vô bay rũ rượi xuống đất.

Đúng ra nó cũng lớn lắm, vừa nhìn đã thấy cực kỳ oai phong, nhưng khi đối diện với con mãng xà khổng lồ này, nó lập tức biến thành một đứa nhóc.

“Á! Là con xà đó!!!” Chu Húc la lên phía sau.

Đại Đông chửi tá lả trong lòng. Xà ba mày chứ xa, đây mà kêu là xà à???

“Mẹ nó, bộ em biết nó hả?!” Đại Đông ngồi xổm ở đó, hô lên chứ không quay đầu lại.

Chu Húc lại hét ngược về, giọng gần như bị gió cuồng phất bay: “Quen! Tui từng thấy nó! Đương nhiên là quen rồi!”

Đại Đông: “Bà cha nó, đây là gì thế?”

Hạ Tiều nói: “Rối của anh tôi.”

Đại Đông: “…”

Định mệnh.

Đại Đông suy sụp: “Khi không anh cậu lại thả rối vào chúng ta làm gì!?”

Vấn đề này nhanh chóng được giải đáp ——

Họ trơ mắt nhìn sợi dây rối quấn thành một bàn tay nhỏ đó ngừng vẫy, như thể người điều khiển sợi dây chờ mãi không thấy ai trả lời, lòng kiên nhẫn vốn đã không sâu lắm hoàn toàn cạn sạch.

Đồng tử vàng của con mãng xà khổng lồ từ trên cao nhìn chằm chằm xuống đám người trong phòng, chợt mở miệng bảo: “Bên dưới là tầng một và sân. Tôi chờ mấy cậu suốt nửa buổi rồi, có nhảy hay không?”

Giữa tiếng lốc, giọng nó rất khàn, vang lên xì xì, kèm theo tiếng lè lưỡi, người nghe không rét cũng tự run.

Mọi người sửng sốt một giây, không nói hai lời bò thẳng về phía cửa sổ: “Dạ nhảy dạ nhảy.”

Mẹ nó ai lại dám không nhảy chứ?

Họ chỉ do dự một chút, bàn tay nhỏ đang vẫy đã biến thành mãng xà đen. Nếu họ còn không nhảy, đến quỷ cũng không biết sẽ có chuyện gì xảy ra đâu.

Hạ Tiều lo cho anh mình nên là người đầu tiên nhảy ra. Tôn Tư Kỳ vịn cửa sổ còn hơi sợ, bị Chu Húc túm thẳng xuống, tiếng thét chói tai lập tức bị bóng tối nuốt chửng, không còn động tĩnh gì nữa.

Đại Đông ngồi xổm trên khung cửa sổ như một chiếc máy vận tải, bám một tay lên chốt gài cửa sổ, miệng thì nói với Lão Mao và Tạ Vấn: “Hai người ai nhảy trước? Dù sao tôi cũng phải là kẻ cuối cùng, tôi sẽ ——”

Hai chữ ‘xuống sau’ còn chưa được thốt ra, hắn đã bị Tạ Vấn đẩy nhẹ một cái rơi khỏi cửa sổ.

Bà mẹ nó!

Đại Đông ngửa mặt lên trời té xuống. Trước khi bị bóng tối nhấn chìm, hắn thấy Thẩm Mạn Di bị bỏ quên đang bò lên khung cửa sổ.

Hắn chợt nhớ ra một vấn đề —— nếu cánh cửa sổ này là lối thông xuống tầng dưới, vậy điều đó có nghĩa là cái lồng này đang bị cắt rời và chia thành những khu vực khác nhau. Mỗi lần tới một khu vực khác, họ đều phải trải qua một quá trình ‘vào lồng’ mới. Như là đập một quả trứng gà vô chén, lòng đỏ và lòng trắng không trộn lẫn vào nhau.

Cả tầng hai là một trong số những lòng đỏ. Với thân phận là chủ nhân của tầng hai, Thẩm Mạn Di chắc phải có những hạn chế nhất định. Bé ấy có thể xuống tầng một thật sao?

Chắc là không được rồi…

Kinh nghiệm của Đại Đông có hạn, cũng không chắc cú cho lắm. Khoảnh khắc suy nghĩ này hiện lên trong đầu, hắn thấy Tạ Vấn giơ tay gõ lên giữa trán của Thẩm Mạn Di một cái.

Hắn chỉ cảm thấy động tác này khá quen thuộc, nhưng còn chưa nghĩ kỹ, hắn đã hoàn toàn chìm vào trong bóng tối.

***

Thẩm Mạn Di núp người sau khung cửa sổ, nhìn một mảng tối thui phía dưới, biểu cảm hơi co quắp: “Em không thể xuống đó, lâu rồi em chưa đi, em không xuống dưới đó được đâu.”

Tạ Vấn nói: “Giờ thì em xuống được rồi.”

Thẩm Mạn Di khá sửng sốt, hơi tủi thân mà cũng khá mờ mịt: “Vì sao? Vì anh mới gõ lên đầu em một cái hả?”

Bé sờ lên trán mình.

Tạ Vấn gật đầu.

Thẩm Mạn Di còn rất mông lung: “Vì sao làm vậy thì lại xuống được cơ?”

Bé gái này cũng không phải người thật. Trong mắt của rất nhiều người, giải thích một điều gì đó với bé ấy đúng là một hành vi vô nghĩa.

Nhưng Tạ Vấn vẫn mở miệng bảo: “Vì anh đã thay đổi thân phận cho em.”

Thẩm Mạn Di: “Thân phận gì vậy anh?”

Tạ Vấn: “Em từng chơi rối gỗ chưa?”

Thẩm Mạn Di gật đầu: “Dạ có, em thích trò đó lắm.”

Tạ Vấn: “Vậy từ giờ em cứ giả trang thành rối gỗ đi.”

Động tác gõ lên trán vừa rồi có một tên gọi chuyên môn trong rối thuật, đó chính là định linh. Nó có thể biến người và vật sống thành rối trong một khoảng thời gian, cứ thế thì Thẩm Mạn Di sẽ có thể đi lại tự do giữa các khu vực.

Bé gái vui tới mức vỗ tay, chỉ có Lão Mao nghiêm túc đưa ra ý kiến: “Tôi có thể nói một câu không ạ?”

Tạ Vấn nhìn hắn: “Nói đi.”

Lão Mao: “Hình như gà mờ bị xóa tên trên bức danh phả không thể làm được điều này. Chúng ta dẫn nó xuống dưới thì phải giải thích như thế nào đây?”

Tạ Vấn: “À lão nói trễ rồi.”

Lão Mao: “…”

Tôi nói sớm một chút thì ngài sẽ không làm thế chắc???

Lão Mao thầm cảm thấy cực kỳ không tin.

Ông chủ nhà lão làm gì cũng tùy theo lòng mình, từ thuở xưa đã thế. Đó có lẽ do hắn thật sự không có chuyện gì cần phải để ý, song hắn cũng không có bao nhiêu người mà mình cần quan tâm đến. Hắn thường luôn không câu nệ tiểu tiết, việc nào tiện tay thì sẽ làm, chứ không đắn đo nhiều chi cả.

Nhưng điều này không có nghĩa hắn là một kẻ cẩu thả. Nếu thật sự muốn, hắn có thể che giấu một điều gì đó suốt mười mấy năm, hoặc thậm chí là vài thập niên, một cách bình thản và cẩn thận. Lão Mao từng chứng kiến, nên lần này lão mới càng cảm thấy hoang mang hơn.

Từ lúc Tạ Vấn tìm ra Văn Thời đến giờ cũng chưa được bao lâu, phần lớn thời điểm cả hai ở bên nhau đều bị Lão Mao nhìn thấy ——

Vì không thể ở lại lâu nên tốt hơn hết là tránh gặp mặt nhau.

Tạ Vấn vốn cũng không định để Văn Thời nhận ra hắn là ai, Lão Mao biết rõ điều này hơn bất cứ ai.

Nhưng thỉnh thoảng vào những lúc vô cùng ngẫu nhiên nào đó, vài quyết định của Tạ Vấn sẽ làm mang đến cho Lão Mao một ảo giác, như là… hắn sẽ làm trái lại dự định của mình trong chớp mắt.

Nhưng chỉ là trong chớp mắt thôi, mọi thứ sẽ nhanh chóng trở về quỹ đạo.

Như khoảnh khắc này khi mặt của Lão Mao hiện lên vẻ lo lắng, dây rối mà Văn Thời để lại giữa kẽ khung cửa sổ chợt nhúc nhích.

Nó lướt một vòng trên bệ cửa sổ, chính xác tìm được vị trí của Thẩm Mạn Di. Nghe theo ý chủ nhân, nó chấm một cái lên giữa trán của Thẩm Mạn Di trước rồi mới quấn quanh cổ tay của bé.

Đây là một bộ pháp định linh hoàn chỉnh, hệt như điều Tạ Vấn đã nghĩ tới.

Điều này thể hiện rằng dù đang chờ phía dưới, nơi bị cách khỏi tầng trên bởi một mảng tối đen, Văn Thời vẫn không hề bỏ rơi bé gái không thể xuống lầu này.

Tạ Vấn nhìn dây rối trên cổ tay của Thẩm Mạn Di thì nói: “Tôi cứ tưởng cậu ấy đã quên mất bé gái này, không ngờ trí nhớ cũng còn khá tốt.”

Vì bản thân Văn Thời đã định linh, Lão Mao lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Có lẽ là động tác thả lỏng của lão quá rõ ràng, Tạ Vấn ngước mắt nhìn lão một cái: “Giờ không còn lo ta sẽ lộ tẩy nữa rồi.”

Lão Mao gật đầu: “Đúng thế ạ.”

Tạ Vấn đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết nghĩ tới điều gì rồi bật cười một cái. Hắn vỗ vai Lão Mao, xoay người hoàn toàn sa vào bóng tối.

***

Tầng một của Thẩm gia có cấu tạo rất giống tầng hai, chỉ là ngay phía trước thiếu một phòng, mọc ra một cánh cửa lớn, đằng sau cũng bớt đi một phòng, có thêm một phòng khách và cửa thông với hậu viện.

Phòng khách có một chiếc sô pha và một bàn trà khắc hoa tiếp khách lộng lẫy. Phía trên bàn trà có treo một chiếc đèn treo phối kiểu lung tung, khung gỗ đỏ nâu kết hợp với pha lê móc chùm. Đây là cách trang trí thịnh hành giữa những phú thương trong thời kỳ Dân Quốc. Nhưng giờ nhìn lại thì thấy bầu không khí này hơi nặng nề.

Kế bên sô pha cũng có một cây đèn để đất, khung gỗ đỏ nâu hệt như đèn treo, xung quanh bọc lụa thêu hoa, chiếu ra bóng người lờ mờ trên mặt đất.

Văn Thời cầm trong tay một tờ giấy trên bàn trà, đứng ở đó chờ đám người.

Thực ra lúc vừa xuống tới, anh đã tự dạo quanh chỗ này một vòng.

Với kinh nghiệm trước đây ở những cái lồng có kẽ hở giữa các khu vực với nhau, mỗi khi sang một khu vực khác thì cũng giống như lại vào lồng một lần nữa.

Theo lý thuyết, đúng ra anh phải gặp phải vài thứ phiền phức trong quá trình rơi xuống —— ví dụ như lúc vào lồng của Thẩm Kiều, anh đã đụng trúng một Hạ Tiều giả trên xe buýt, hoặc khi đi trên con đường ngoài Tây Bình Viên, hai kẻ sóng vai bước cùng anh là giả.

Thực ra đụng phải những thứ đó ở giữa kẽ hở thì nguy hiểm lắm, vì xung quanh không có gì, cũng chẳng có nơi nào để đi. Nếu lỡ đi sai hướng vì bản thân bị quấy rối, hoặc nghĩ lầm mình đã rơi xuống đất, cuối cùng lại đi theo vài thứ tới chỗ khác, ta rất có thể đã đi vào chỗ chết.

Dọc theo đường đi, Văn Thời luôn rất cảnh giác, nhưng lạ thật, cả quá trình rơi xuống lại cực kỳ sạch sẽ, không có bất cứ thứ gì tới làm phiền anh cả.

Điều này làm anh thấy khá bất ngờ. Bởi vậy xuống tới đây xong, anh lại chỉ đứng đờ ra một lúc lâu. Sau khi xác nhận thật sự không có thứ dơ bẩn gì tới quấy rầy mình, anh mới truyền tin với người trên lầu, bảo là họ xuống được rồi.

Chẳng được bao lâu, tiếng bước chân chợt vang lên trên cầu thang.

Văn Thời ngoảnh đầu nhìn lại, Hạ Tiều là người quẹo sang đó trước tiên, vừa thấy anh đã kêu gọi ‘anh ơi’, chạy từ từ tới. Người xuất hiện thứ hai là Chu Húc. Sau đó là Tôn Tư Kỳ, Đại Đông, cuối cùng là Thẩm Mạn Di và Lão Mao.

Văn Thời ngó tuốt ra sau, ánh mắt rơi xuống chỗ trống sau lưng Lão Mao: “Tạ Vấn đâu, chưa nhảy nữa hả?”

Lão Mao cũng sửng sốt: “Ông chủ không ở đây hả? Đâu thể thế được, ngài ấy nhảy trước tôi cơ mà.”

Đám Đại Đông ngơ ngác nhìn nhau: “Vậy ổng đâu rồi?!”

Văn Thời bóp lấy ấn đường, trái tim đã nhảy dựng.

Đúng lúc này, máy hát trên ngăn tủ bỗng chuyển động, mũi kim cà lên đĩa than kêu két két, tiếng nhạc xưa vang lên trong phòng, thỉnh thoảng có vài âm lệch tông, mang theo một cảm giác biến âm quỷ dị.

Sau đó, bộ đàm Tôn Tư Kỳ cầm trong tay sột soạt vài tiếng, đèn sáng lên, họ lại nghe giọng nữ từng lên tiếng trên lầu nói.

Cô nói chuyện dịu dàng giữa tiếng nhạc biến âm: “Mấy ngày sau khi Thẩm Mạn Di mất tích, thầy dạy học của Thẩm gia bỗng để lại bức thư bảo trong nhà có việc nên phải tạm về. Quản gia gửi điện báo sang bên Thiên Tân Vệ, cũng gửi một lá thư về quê của Lý tiên sinh, nhưng chưa từng nhận được hồi âm.”

“Những ngày qua, không ai trong nhà họ Thẩm ngủ ngon được, tầng hai đã trống rỗng, mọi người dọn hết xuống lầu dưới. Hai vị tiểu thư ngủ với nhũ mẫu, thiếu gia và con trai nhũ mẫu ở một phòng, quản gia và Lý tiên sinh cũng chia nhau một chỗ, giờ lại bị trống một giường.”

“Một đêm nọ, quản gia trăn trở không ngủ được, định sáng sớm hôm sau sẽ tới đồn công an. Hắn mở tủ quần áo, tính chuẩn bị sẵn đồ và giày để ngày mai mặc, bỗng phát hiện mấy đôi giày của Lý tiên sinh vẫn còn nằm trong ngăn tủ, không hề thiếu đôi nào…”

“Vậy hắn đã mang gì để đi về nhà?”

“Sau hôm đó, nhiều thứ dơ bẩn thường tự dưng xuất hiện ở Thẩm gia. Chỉ cần mọi người chìm vào giấc ngủ, Lý tiên sinh sẽ trở lại…”

Giọng nữ đó đã nói xong nhưng máy hát vẫn không hề dừng lại, tiếp tục ê a phát ra bài hát quái đản giữa căn phòng hẻo lánh tĩnh lặng.

Chu Húc bỗng khẽ nói một câu: “Tui hiểu rồi. Mỗi người chúng ta đều tương ứng với một người của Thẩm gia. Cốt truyện có một người mất tích, chúng ta sẽ giảm đi một người. Trước đó cô ta bảo Thẩm Mạn Di mất tích, Chuột đến giờ vẫn chưa từng xuất hiện. Giờ Lý tiên sinh dạy học cũng mất tích, thế thì…”

“Thế thì cuối cùng tụi mình cũng sẽ biến mất hết hả?”

Nếu vậy thì chủ lồng cũng có thể biến mất.



Mặt của Văn Thời lạnh tanh.

HẾT CHƯƠNG 40 („• ֊ •„)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.