Phán Quan

Chương 53: Chương 53




Nếu là Văn Thời khi còn bé, anh nhất định sẽ phang thẳng câu hỏi về phía đối phương rồi chờ đợi một lời đáp.

Nhưng giờ anh sẽ không làm thế.

Những ký ức đang dần quay về lại nói với anh rằng anh sẽ mãi mãi không đổi được một câu trả lời chân thật nào từ Trần Bất Đáo đâu.

Văn Thời lúc nhỏ từng cảm thấy Trần Bất Đáo là một vị tiên khách vạn năng được nuôi dưỡng bởi đất trời. Trên đời này không có chuyện gì có thể làm khó hắn, không có quẫn cảnh nào mà hắn không hóa giải được. Hắn sẽ không già mà cũng sẽ không chết đi.

Bởi thế, đối phương nói gì Văn Thời sẽ tin nấy.

Sau đó, Văn Thời mới từ từ nhận ra là Trần Bất Đáo cũng sẽ đổ máu, sẽ bị thương, cũng có gánh nặng và phiền phức, nhưng người nọ không bao giờ chịu chủ động đề cập, mãi luôn xem nhẹ.

Văn Thời lại từng cho rằng những câu trả lời ấy chẳng qua chỉ là một sự che chở ôm đồm.

Tựa con chim chợt khô hóa rồi lại khôi phục như ban đầu, nhìn như đã chết cứng song tự dưng sống lại, tựa đống trần duyên suýt chút nữa đã bị Trần Bất Đáo gánh hết lên người.

Sự trực tiếp của anh chỉ có thể đổi lấy những lời nói dối dịu dàng nhất thôi.

Trong mắt Trần Bất Đáo, chỉ cần Văn Thời mở miệng nói thế, anh sẽ mãi vẫn là tiểu đồ đệ ỷ lại hắn, đi theo hắn và cần được hắn bảo vệ trên núi Tùng Vân kia.

Hoàn toàn không khác gì những người còn lại trên thế gian này, chẳng qua chỉ là hơi thân một chút.

Nhưng giờ Văn Thời không muốn làm vậy nữa.

Anh muốn đứng sóng vai với Trần Bất Đáo, dù biết rõ tại sao đối phương lại đến và sẽ nán lại trong bao lâu.



Nhà bếp có phần tĩnh lặng.

Từ lúc Tạ Vấn gật đầu, họ không nói thêm gì nữa.

Giữa họ là một khoảng cách u ám, ngay cả ánh mắt cũng trốn dưới bóng tối ấy, rất khó để phân biệt là cả hai đang mỗi người ngắm một hướng hay là đang nhìn nhau.

Đại Triệu và Tiểu Triệu cách đó không xa chẳng biết đang nói gì, nội dung cũng không rõ ràng, làm bật lên sự an tĩnh tinh tế trong nhà bếp. Bầu không khí này hệt như lớp băng mỏng bị đông lại trên mặt nước, lưng chừng giữa trạng thái bị thủng hoặc phẳng lì.

Nó gợi lên cho người ta chút xúc động muốn nói vài lời, nhưng lại không biết nên nói gì mới phải.

Ánh mắt Văn Thời lia sang hướng nọ, môi mấp máy: “Anh …”

Vừa khéo là Tạ Vấn cũng đã mở miệng trong nháy mắt ấy.

Hai tiếng nói va vào nhau rồi lại cùng dừng.

Tạ Vấn bật cười, ánh mắt xuyên qua bóng tối nhìn sang: “Muốn nói gì à?”

Văn Thời lắc đầu một cái.

Tự dưng anh không còn muốn vạch trần thân phận của đối phương nữa.

Bởi khoảnh khắc vừa rồi đã mang đến cho anh một tia ảo giác, như thể quan hệ thầy trò cùng những điều dính dáng tới mấy chữ ‘Văn Thời’ và ‘Trần Bất Đáo’ lại nhảy bật ra giữa anh và người trước mắt này.

Giống như khoảnh khắc rất lâu trước kia khi đối phương bước dọc theo thềm đá lên núi Tùng Vân, còn anh thì lại đi lên bằng con đường mòn từ hướng khác. Hai người nhìn nhau một cái, tựa hai ẩn sĩ đột ngột gặp lại giữa thế gian.

“Không có gì, anh nói trước đi.”

Văn Thời hất cằm một cái, thốt ra một lời mà mình sẽ không nói trước đây.

“Được, vậy tôi nói trước.” Tạ Vấn đồng ý.

Hắn khẽ tạm ngừng, giơ tay chạm lên khóe môi của mình rồi nói: “Chỗ này của cậu bị rách, rướm tí máu rồi kìa.”

Văn Thời im bặt trong một giây, ậm ờ gì đó trong cổ họng. Anh đưa tầm mắt về lại, nghiêng đầu liếm lên khóe môi, quả nhiên liếm thấy vị máu.

Âm thanh ding ding dong dong bỗng vang lên bên ngoài. Hôm nay không phải ngày đầu Văn Thời ở đây, nên đã khá quen thuộc với tiếng động này. Đó là tiếng khi có người đứng mở mật mã ngoài cửa.

Vị máu trên đầu lưỡi mãi cũng không biến mất, Văn Thời lại cầm cái ly vừa được rửa sạch lên và rót chút nước vào.

Lúc ngửa đầu uống, anh thoáng thấy Tạ Vấn liếc ra ngoài phòng khách và bảo: “Em trai cậu và Lão Mao đã trở lại.”

Văn Thời nuốt nước xuống bụng, “ừ” một tiếng.

Cửa biệt thự vang lên một tiếng, huyền quan vọng tới tiếng cộc cộc nhỏ xíu, hẳn là Hạ Tiều và Lão Mao đang đổi dép. Ấm sắc thuốc va chạm, còn xen vào vài câu nói. Sau đó, đèn lớn trong phòng khách ‘bặt’ một cái bị ai đó bật sáng, lập tức phá vỡ bầu không khí tối tăm và yên lặng vốn có.

Tạ Vấn nhìn ra sau.

Hắn vẫn đứng ngược sáng, nhưng biểu cảm lại rõ rệt hơn nhiều, thoạt nhìn vẫn có dáng vẻ thường ngày.

“Vậy khi nãy cậu muốn nói gì?” Hắn hỏi.

Văn Thời đặt ly thủy tinh xuống.

Thực ra anh không có gì muốn nói cả. Trình độ bịa chuyện của anh hiện rất có hạn, chỉ có thể bắt bớ ngược lại người ta để lấy cớ thôi.

Anh đi ngang qua người Tạ Vấn, mắt cũng không ngước mà ngón tay đã siết lấy khớp xương: “Muốn hỏi anh chừng nào họ mới về. Tôi đang tìm Hạ Tiều thôi.”

Bạn học Tiểu Tiều một tay cầm túi, lê dép bước đi, đang định nói gì đó đã nghe thấy giọng anh mình, cậu lập tức mừng rỡ kêu lên: “Anh tỉnh rồi hả anh?!”

Văn Thời: “Ừ.”

Tiểu Tiều giơ túi vọt vô ngay luôn.

Văn Thời nhường một bước, tránh bị cậu đụng trúng.

Vì thế Tiểu Tiều theo quán tính không dừng chân lại, xém nữa đã nhào lên người Tạ Vấn, cũng may đã được anh mình thuận tay túm lấy áo mũ hoodie một phát.

“Ông chủ Tạ.” Hạ Tiều ngượng ngùng gọi tên người nọ.

Văn Thời liếc sang đó một cái.

Trước đó, anh luôn cảm thấy Hạ Tiều sợ gì mà sợ lạ lùng thế không biết. Giờ nghĩ lại, có lẽ đó chỉ là bản năng của rối thôi. Cùng trường hợp với Lão Mao, Đại Triệu và Tiểu Triệu, dù họ lợi hại tới cỡ nào cũng vẫn nằm trong sự kiểm soát của rối sư, đương nhiên sẽ luôn có vài phần kính sợ người ta.

Tạ Vấn nhìn chiếc túi trong tay Hạ Tiều thì hỏi: “Lấy đủ thuốc về rồi chứ?”

Hạ Tiều gật đầu nói đàng hoàng: “Dạ lấy hết rồi. Chú Lão Mao kêu lấy gì tôi lấy đó, chắc phải đủ rồi ạ.”

Văn Thời nhìn bóng lưng sợ hãi hỏi gì đáp nấy của Hạ Tiều thì nói trong lòng, một thằng ngốc như vầy sẽ không phải là tác phẩm của Trần Bất Đáo đâu nhỉ?

Rối sư bình thường luôn tạo rối với mục đích rõ ràng. Dù sao thì linh thần của họ cũng có hạn, không thể làm bậy ra thứ gì đó được. Nhưng Trần Bất Đáo thì khác. Hắn rảnh lắm.

Chỉ cần có hứng, người này sẽ có thể vê ra một đống thứ vô dụng, sau đó sai khiến chúng trở thành cây để anh trèo.

Văn Thời nghĩ rồi lại cảm thấy người nọ thực sự đã tạo ra Hạ Tiều, một con rối mà vai không thể gánh, tay không thể nhấc, ngoài lỗ mũi nhạy và tính nhát gan ra thì chẳng còn đặc điểm hoặc tác dụng gì khác.

“Sao lại để cậu xách hết thế?” Tạ Vấn hất cằm về phía Lão Mao, “Lão ta trở về bằng tay không và cái bụng ưỡn tròn đó à?”

“???”

Lão Mao trừng to đôi mắt tròn xe, chịu đựng mối tai họa vô duyên lại ập xuống đầu mình này.

Chủ yếu là do lão có bóng ma trong lòng về chuyện kiểu này. Năm đó khi Văn Thời còn nhỏ, anh cũng từng xách đủ thứ đầy tay như thế. Trần Bất Đáo cũng nói tương tự câu kia, xúi giục lừa lọc để tiểu đồ đệ bứt lông lão!

Một chú chim như lão có thể nói gì đây? Chẳng phải chỉ còn cách ngoan ngoãn cam chịu số phận thôi à?

Bởi vậy, giờ thấy Tạ Vấn nói chuyện bằng giọng điệu trưởng bối này, Lão Mao lập tức sợ run. Đây là một phản xạ có điều kiện được luyện ra từ năm này sang tháng nọ.

May là Hạ Tiều còn nhân tính.

Cậu khoát tay giải thích: “Dạ đâu có. Chú Lão Mao đã lớn tuổi như vậy rồi, sao tôi có thể để chú ấy nhọc sức được. Tôi là một chàng trai trẻ khoẻ mạnh, đi tay không mới kỳ cục hơn á.”

Lão Mao: “…”

Chỉ một câu này thôi mà đã làm cho quá nhiều người giận sôi máu. Văn Thời nghe mà đứng hình. Anh bóp trái cổ, nhìn ót của Tiểu Tiều với một vẻ mặt một lời khó nói hết.

Không biết tại sao Tạ Vấn lại nhìn sang chỗ anh, chút ý cười lóe lên trên con ngươi. Không biết là do lời Hạ Tiều nói hay vì biểu cảm của Văn Thời nữa.

Lão Mao nhờ vậy mà tránh được một kiếp, vội bận bịu giật lấy một chiếc túi trong tay Hạ Tiều, gọi Đại Triệu và Tiểu Triệu vào nhà bếp để nấu thuốc.

“Đống này là thuốc gì thế?” Văn Thời trầm giọng hỏi một câu khi Tạ Vấn giương mắt lên.

Nói xong, anh lại cảm thấy có phần giấu đầu lòi đuôi.

Thực ra anh biết chúng là thuốc gì, vừa ngửi mùi đã biết. Trước kia ở núi Tùng Vân, anh sẽ ngâm tay bằng nước thuốc này suốt một thời gian dài lúc cơ thể không thoải mái, bệnh trạng lớn nhỏ gì cũng có thể nhanh chóng bị xóa bớt phân nửa.

Tạ Vấn nhìn anh, im hai giây mới nói: “Đuổi hàn giảm đau, hiệu quả cũng không tệ lắm. Đợi họ nấu xong, cậu cứ ngâm thử một lát xem.”

Văn Thời gật đầu, gật xong mới nhớ ra mình đã tỉnh, nỗi đau cũng đã biến mất từ đời nào.

Nhưng cái chày gỗ ngốc nghếch là Hạ Tiều này lại nói trong lo âu: “Anh ơi, tỉnh lại rồi anh còn thấy đau không?”

Văn Thời im lặng một lát, thốt ra một chữ: “… Ừ.”

Đây có lẽ là lần đầu trong đời mà anh thừa nhận mình thấy đau.

Một cách mạnh mẽ.

Chắc đây cũng là lần đầu tiên Hạ Tiều nghe người khác nói đau mà kiên cường đến thế, nên có phần mờ mịt và luống cuống. Một giây sau, cậu đã thấy anh mình lạnh lùng hất cầm về phía sô pha, ý bảo qua đó hẵng nói.

Hạ Tiều ôm chiếc túi còn lại trong tay, ngoan ngoãn đi tới sô pha.

Văn Thời vừa đi được hai bước, bỗng nhớ ra gì đó và ngoảnh đầu nói: “Lần trước anh cũng ngâm thứ này hả?”

Tạ Vấn vốn định vào nhà bếp để giám sát, nghe thấy lời này, bước chân của hắn hơi ngừng lại, xoay người nhìn về phía Văn Thời: “Ý cậu lần trước là lúc nào?”

“Tây Bình Viên.” Văn Thời nói ra ba chữ ngắn gọn nhưng nhiều ý.

Lúc trước khi anh và Hạ Tiều tìm được Tây Bình Viên, căn phòng nhỏ mà Tạ Vấn vốn ở trong cũng có tiếng nước sôi ùng ục, như là hắn đang nấu thứ gì đó.

Tạ Vấn “à” một tiếng nghĩ ra: “Thế mà cậu vẫn còn nhớ rõ, mắt cũng sắc bén ghê nhé.”

“Vừa khéo nhớ kỹ thôi.” Văn Thời chuyển động đôi môi: “Anh ngâm thuốc này làm gì?”

Tạ Vấn: “Đuổi hàn.”

Văn Thời: “Vì sao?”

Tạ Vấn: “Thể chất trời sinh đã không tốt, nên tôi sợ lạnh lắm.”

Tên bịp bợm.

Văn Thời mím môi nhìn hắn.

Chỉ với vài câu ít ỏi, trạng thái giữa họ chẳng hiểu sao lại trở nên căng thẳng như thế này.

Mãi đến khi liếc thấy Hạ Tiều ngồi ngoan ngoãn trên chiếc sô pha kia, anh mới đưa mắt về, xoay đầu bước sang đó.

Sô pha bằng da kêu kẽo kẹt, Hạ Tiều thấy anh mình ngồi xuống kế bên với tư thế cặp chân dài cong lại. Anh nửa rủ mắt, bóp nắn sụn một bên tai, ánh mắt rơi xuống chỗ nào đó trên sàn nhà, không biết là đang nghĩ gì.

Ít lâu sau, anh mới nghiêng đầu nhìn qua, chỉ vào chiếc điện thoại đang bị Hạ Tiều nắm chặt trong tay và hỏi bằng giọng nặng nề: “Trong này có Chu Húc không?”

Hạ Tiều: “Hớ???”

Cậu đứng hình hai giây mới hiểu Văn Thời đang muốn hỏi cậu có cách liên lạc với Chu Húc hay không.

Khéo ghê, lần trước thì chưa có, lần này vừa ra khỏi lồng đã có, còn là Chu Húc chủ động cho số nữa. Hạ Tiều rất chắc chắn rằng thằng nhóc trẻ trâu đang trong thời kỳ phản nghịch ấy đã bị khuất phục trước chàng rối sư kiêm anh cậu mất rồi.

Văn Thời làm cho người ta cảm thấy anh quá lạnh nhạt. Có lẽ thằng nhóc Chu Húc kia không dám tìm thẳng anh ấy, nên mới uyển chuyển vòng tới chỗ Hạ Tiều.

Bởi thế, Hạ Tiều hoàn toàn có thể hiểu được vế Chu Húc sẽ muốn tìm anh mình, nhưng điều trái ngược lại khiến người ta bối rối.

Hạ Tiều buồn bực nói: “Anh đang muốn tìm nó hả? Tìm nó làm gì vậy anh ơi?”

Văn Thời: “Hỏi chút chuyện.”

Hạ Tiều cứ tưởng mình bị điếc nên nghe nhầm rồi.

Nhưng cậu đã nghe đúng, Văn Thời thực sự định tìm Chu Húc.

Trong lời đồn, Tạ Vấn được cho là một ‘người của Trương gia’ đã bị xoá tên. Hắn đã đến Trương gia bằng cách nào, từng trải qua chuyện gì, vì sao mọi người lại coi hắn là ‘người của Trương gia’. Ngoại trừ bản thân Tạ Vấn, chắc chỉ có người của Trương gia mới có thể giải thích vài câu thôi.

Chu Húc là người của Trương gia, từng sống ở bổn gia, còn có cả cái tính hóng hớt và muốn chen chân vào bất cứ chuyện gì. Trương Bích Linh, mẹ của nó, lại là một trong những người hiếm hoi có qua lại với Tạ Vấn nữa.

Bởi thế hỏi nó thì nhất định sẽ có thể hỏi ra đôi điều.

Tuy Hạ Tiều vẫn còn hoang mang, nhưng dù sao cũng không dám kháng chỉ. Cậu hít mũi một cái, mở điện thoại lên dưới ánh nhìn chăm chú của Văn Thời và tìm ra số của Chu Húc.

“Em bật loa ngoài lên để anh trò chuyện với nó nhé?” Hạ Tiều hỏi ý kiến.

Văn Thời lại liếc sang phía nhà bếp, trả lời không một cách dứt khoát.

Hạ Tiều càng buồn bực hơn, thầm nói chẳng lẽ phải nhắn tin hả?

Thì… cũng được thôi.

Hạ Tiều đổi sang giao diện tin nhắn, hai ngón cái để sẵn trên bàn phím, bày ra tư thế đã chuẩn bị sẵn sàng: “Vậy anh cứ nói đi, em gõ phím dùm cho.”

Trong lúc nói thế, cậu đã gửi đi một emoji trước, cứ xem như đang lên tiếng chào hỏi Chu Húc vậy.

Ai ngờ lời đề nghị này lại nhận được một câu trả lời ‘không’ khác đến từ vị trí của Văn Thời.

Hạ Tiều đơ mặt, thầm nói bà mẹ nó… chẳng lẽ ngài muốn tự nhắn hả???

Di lão thời Dân Quốc từng học cách phiên âm, năm nét và bảy cung điệu hả ta???

Lúc cả hai đang lằng nhằng với nhau về vấn đề này, cả Trương gia đang bao vây Chu Húc và Đại Đông… nói đúng hơn là các gia tộc khác ngoài Văn Thời và Hạ Tiều đang đứng nổi điên đối diện bức danh phả rồi.

▓▒░(°◡°)░▒▓

Chú thích nhẹ:

(*) Năm nét: những nét cơ bản bao gồm ngang, sổ, phẩy, mác, và cong dựa theo kết cấu nét vẽ chữ Hoa (theo tiengtrunganhduong.com)

HẾT CHƯƠNG 53 („• ֊ •„)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.