Buổi tối ở cái thôn vắng này chưa từng yên ả.
Lục Văn Quyên kể rằng khách khứa vào nhầm chỗ này trước đó chỉ ngớ ra mấy hôm rồi ngày càng trở nên kỳ lạ hơn: xúc động, dễ giận, cáu kỉnh và hờn tủi, như thể tất cả mọi thứ ẩn sâu trong nội tâm đều bị mảnh đất này khơi ra.
Bọn Văn Thời cũng không quá bất ngờ về điều này. Dù sao thì huệ cô có thể bò khắp thôn ở đây phiền phức hơn lồng xoáy nhiều.
Lục Văn Quyên còn bảo rằng đa số khách đều gặp bất trắc vào ban đêm. Dì ta từng thấy một người phụ nữ lao ra khỏi nhà giữa trời mưa to tối sầm như bị trúng tà, chẳng ai cản nổi cô ấy cả.
“Kết quả thì sao?”
“Mấy cậu đã thấy ngoài cửa trông ra sao rồi phải không?” Lục Văn Quyên nói, “Khi trời đổ mưa, mấy thứ kia sẽ bò lên liên tục, ngoài cửa còn trở nên hệt như mặt gương. Kết quả là cô ấy xông ra ngoài và không trở về nữa.”
Hệt như mặt gương vì ngoài cửa là chỗ chết. Về phần vì sao lại lao ra như bị trúng tà, e rằng không thể không dính líu tới tâm ma.
Bởi thế từ đó về sau, Lục Văn Quyên cho mỗi người vào nhầm nơi này uống canh sủi cảo. Dì bỏ thêm chút thuốc vô đó hòng khiến người ta ngủ như chết.
“Nhưng như thế vẫn tốt hơn so với việc chết không toàn thây, biến mất khỏi cuộc đời một cách không rõ rệt.” Lục Văn Quyên nói.
Dự tính ban đầu của dì tốt lắm. Tiếc là canh sủi cảo mà dì đã chuẩn bị tỉ mỉ không có tác dụng đối với bọn Văn Thời, nên họ tỉnh vẫn hoàn tỉnh, phải sa vào tâm ma thì vẫn sa vào tâm ma.
Vì vậy khi màn đêm buông xuống, đám người trong ngôi nhà này lại bắt đầu rầu rỉ ——
Chia phòng chính là vấn đề.
Nhà của Lục Văn Quyên có tất cả bốn phòng trên lầu. Bà cô họ Trương tất nhiên độc chiếm một phòng, chẳng ai dám tranh phòng với cô cả. Chu Húc rất có thể sẽ bị trưởng thôn mang đi làm đồ cúng tế. Với tư cách là trưởng bối, Trương Nhã Lâm tất nhiên sẽ trông coi nó, bởi thế hai người họ một phòng.
Vốn dĩ cũng rất dễ chia bốn người còn lại. ‘Hai anh em’ Văn Thời và Hạ Tiều một phòng, Tạ Vấn và Lão Mao một phòng, đó là điều đương nhiên.
Ngặt nỗi Hạ Tiều lại đi ngược dòng vào thời khắc mấu chốt và bảo mình muốn ngủ chung với Lão Mao.
Văn Thời nhìn chằm chằm vào cậu, thốt ra hai chữ: “Lý do.”
Hạ Tiều sợ hãi đến nỗi nói đâu ra đó rất hợp lý: “Anh thừa biết mà, em dễ sa vào tâm ma lắm. Dựa theo kinh nghiệm đêm trước, tâm ma còn toàn dính dáng tới anh không nữa. Lỡ đâu em vừa mở mắt ra đã thấy vài anh nằm kế bên…”
Cậu thử tưởng tượng cảnh xác chết vùng dậy kia, nghiêm túc nói tiếp: “Có lẽ em sẽ qua đời ngay tại chỗ luôn đó anh.”
Văn Thời: “…”
Hạ Tiều: “Dù không qua đời, em cũng có thể làm bất cứ chuyện gì nếu bị dọa điên hết anh ơi. Vả lại em còn chơi cái màn nhìn một thành hai nữa. Em không biết có khi nào mình sẽ đấm đá thứ gì hay không. Nếu không phân rõ ai là ai, thế thì càng dễ chết hơn nữa.”
Đúng là làm thế rất dễ chết.
Vì biện pháp tốt nhất để xử lý thứ gọi là tâm ma này là lập tức hóa tan khi nó vừa xuất hiện. Chỉ cần hơi do dự hoặc mềm lòng, người rất có khả năng sẽ không thể thoát khỏi, kéo dài càng lâu càng khó thể phân rõ đâu là ảo mộng, đâu là hiện thực.
Vụ này không có quan hệ gì đến việc mạnh yếu. Ngay cả một người như Văn Thời cũng sẽ khá sợ thứ này.
Dù sao đi chăng nữa, điều khó kiểm soát nhất chính là lòng người, cũng đâu có ai muốn biến thành kẻ điên.
Thế nên Văn Thời không thể phản bác lý do Hạ Tiều đưa ra, nhưng điều này không có nghĩa là anh không muốn đập cậu.
Ai dè thằng ngốc này lại nói: “Mà cũng may là anh không có tâm ma, không cần tránh né gì cả. Em thấy ông chủ Tạ hình như cũng chẳng sao hết, vừa khéo hai anh ở một phòng đi.”
Văn Thời: “…”
Thời gian trong lồng vẫn chợt nhanh chợt chậm, chỉ mới chớp mắt mà đã tới nửa đêm sâu thẳm.
Ngoài trời mưa rơi ào ào, người ở các phòng khác đều đã ngủ từ lúc nào không hay. Ngay cả Chu Húc, người có duyên với thần núi, cũng đang khò khè đều đều, không biết do hiệu quả của chén canh sủi cảo Lục Văn Quyên cho uống hay là hiệu ứng buổi tối đen kịt của cái thôn này nữa.
Ai cũng đang nằm mơ…
Ngoại trừ Văn Thời và Tạ Vấn.
Họ ở trong cùng một căn phòng nằm trong góc chót trên lầu hai, một người đứng bên cửa sổ khắc hoa cũ kỹ, một kẻ khoanh tay nghiêng người dựa lên khung giường và đang… tham thiền.
Trong phòng im ắng không thể lên tiếng, tựa như một sự giằng co lặng lẽ.
Nước mưa rơi xéo lên cửa sổ bằng kính lờ mờ, mùi đất len lỏi vào từ khe hở trên khung gỗ. Văn Thời nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng lại thấy được bóng dáng trong phòng.
Tạ Vấn nửa rũ con mắt như là đang nhìn anh, nhưng cũng hệt như chỉ nhìn vào nơi vô định.
Hơi nước che khắp cửa kính, không thể thấy rõ chỗ đáp của ánh mắt ấy.
Văn Thời hơi nheo mắt, song nghe Tạ Vấn nói: “Tại sao đã mệt nhưng lại không ngủ?”
Đúng là anh rất mệt, mí mắt nặng trĩu, uể oải ráng thức, nên câu trả lời gần như chưa được suy nghĩ thấu đáo: “Anh nói xem là tại sao.”
Tạ Vấn khá sửng sốt.
Giờ anh mới nhận ra mình vừa nói gì.
Hồi chiều Hạ Tiều có bảo rằng không có tâm ma thì không cần lảng tránh điều gì cả. Hiện tại anh lại thốt lên những lời này, như thể đang tự nộp mình ra ngoài vậy. Chỉ cần người nọ ép hỏi thêm vài câu, những thứ anh cố che giấu sẽ thoát khỏi tầm kiểm soát và bung xõa.
Đây thực sự không phải lời mà anh sẽ thường nói.
Chỉ trách cái lồng này quá đặc biệt. Nó sẽ khiến con người ta trở nên lạ lùng, hoặc sẽ để lộ chút vết chủ tâm dưới sự thôi thúc và quấy rối của việc buồn ngủ.
Vừa nói xong anh đã cảm thấy hối hận.
Bởi vì có một số việc trên thế gian này là như vậy đó. Nếu không chọc phá thì còn có thể nói một câu để hai bên tự hiểu, nhưng nếu chọc thủng, có lẽ ngay cả những điều cả hai hiểu ngầm cũng chỉ là giả tạo thôi.
Văn Thời đưa tầm nhìn sang chỗ khác và hơi nhíu mày. Anh đang muốn chuyển hướng những lời này, song lại xuyên qua cửa sổ bằng kính và phát hiện rằng phản ứng của Tạ Vấn khá khó hiểu.
Sau khi nghe thấy câu hỏi vặn lại của Văn Thời, trong một phút chốc, ánh mắt của hắn lóe lên tia lưỡng lự, dường như còn nghiêng sang bên cạnh, không biết đang nhìn gì nữa.
Văn Thời liếc sang đó, chẳng có gì cả.
Đợi đến khi anh hồi thần, Tạ Vấn đã gần trong gang tấc.
Hắn đi tới mà chẳng vang lên tiếng động nào. Hô hấp của Văn Thời chợt ngưng đọng, đường cong trên cổ trở nên căng chặt.
“Anh…”
Văn Thời xém tưởng rằng mình lại sa vào tâm ma, vô thức nhìn sang bên khung giường.
Nơi đó không một bóng người.
Vậy đây hẳn là Tạ Vấn thật.
Nhưng tên Tạ Vấn này đúng là hơi kỳ quái. Nói đúng ra là từ lúc đêm đến, khi xung quanh đã không còn ai khác, hắn bỗng khác đi so với ban ngày. Hắn trở nên vô cùng yên lặng, thường sẽ rơi vào trạng thái xuất thần suốt một thời gian dài, không biết là đang nghĩ gì.
Đôi khi Văn Thời nói một lời, hắn đơ ra vài giây rồi mới trả lời, chẳng rõ do mệt nhọc hay vì nguyên nhân nào khác…
Thế nên Văn Thời cũng còn ngờ vực.
Anh nhìn người đang gần mình trong gang tấc, nói khẽ: “Tạ Vấn?”
Tạ Vấn không lập tức lên tiếng trả lời, chỉ giơ tay lên và chạm vào bờ vai gần cửa sổ của Văn Thời. Miếng áo thun đó dính chút sương trên mặt kính nên hơi ướt.
Văn Thời động đậy làn môi nhưng lại không mở lời, vì đối phương đứng quá gần, gần tới mức chỉ cần giương mắt lên thì sẽ quét qua vành môi và mũi của anh.
Tạ Vấn vê đầu ngón tay vươn hơi ẩm, nhìn mưa to ngoài cửa sổ, bỗng mở miệng bảo: “Gọi tôi lại một tiếng nữa đi.”
Cảnh tượng này gần như trùng khít với cảnh trong mơ mê loạn của nhiều năm trước, chỉ là thiếu mất dây rối gút mắt giữa các ngón tay thôi.
Ít lâu sau, Văn Thời mới lên tiếng: “Tạ Vấn.”
Giọng nói trầm thấp của anh pha lẫn trong tiếng mưa rơi.
Đôi mắt đen nhánh của Tạ Vấn hé mở, sự chần chờ mơ hồ trước đó giờ đã mất tăm. Hắn gật đầu một cái như thể cuối cùng cũng đã xác nhận được điều gì.
Văn Thời nhìn phản ứng của hắn mà đột nhiên nhớ tới một điểm trong hư không nào đó trong phòng, hồi nãy Tạ Vấn luôn nhìn sang hướng ấy trong khi thất thần.
Một suy đoán bỗng nổi lên trong đầu anh. Dù anh cảm thấy khả năng rất thấp, nhưng vẫn không nhịn được phải hỏi thử một câu: “Có phải bên đó có người không?”
Tạ Vấn lại cười nhẹ và nói: “Cậu đang gạ hỏi tôi.”
Hắn nghiêng người nhường một bước, vẻ mặt và lời nói đều đã trở lại như thường, như thể mọi thứ vừa xảy ra chỉ là ảo ảnh chợt lóe lên trong lúc lơ đãng thôi.
Văn Thời nhìn hắn: “Vậy vừa nãy anh làm gì thế?”
Tạ Vấn im lặng một lát rồi nói: “Cậu không giống lúc thường cho lắm, tôi chỉ xác nhận đôi điều thôi.”
Xác nhận điều gì?
Xác nhận việc tôi có sa vào ảo mộng hay không hay đang xác nhận cho bản thân anh đây?
Cái lồng này quả thực dễ khiến người ta xúc động. Văn Thời suýt chút nữa đã phải hỏi thẳng ra những điều đó. Cũng may là anh còn chưa há mồm, một tiếng động đã chợt vang lên trên lầu hai.
Như là có một thứ gì đó rớt xuống sàn, tiếng cong keng cong keng vang dội, cao chót vót giữa đêm làm người ta sợ hết hồn.
“Hẳn là phòng bên cạnh.” Tạ Vấn ngước mắt nhìn sang phía nguồn âm.
Cơn buồn ngủ nặng nề hoàn toàn bị quấy nhiễu bởi một loạt tiếng này. Văn Thời lạnh mặt giơ tay vặn mở cửa phòng.
Hơi ẩm dày đặc đập thẳng vô mặt.
Hành lang bị dột mưa ướt thành vũng đang phản chiếu bóng dáng của hai người. Văn Thời sải bước đi sang phòng kế bên, gõ mạnh lên cửa.
Chu Húc và Trương Nhã Lâm đang ngủ trong này, nên động tĩnh vừa rồi thực sự không ổn cho lắm.
Trương Lam cũng khoác áo bước ra. Lúc này cô không có trang điểm, để mặt mộc, tóc dài rối nùi, thế mà lại toát lên một khí chất bình thản.
Tiếc là cô vừa mở miệng, khí chất này đã bay mất mẹ: “Khỏi cần lễ phép chi hết. Còn gõ cửa gì nữa chứ, đá đại luôn đi!”
Đương nhiên là cô không cần tỏ vẻ biết điều với phòng của thằng em nhà mình rồi.
Nhưng khoảnh khắc cô vừa mở miệng, Văn Thời cũng đã điều khiển dây rối bám chặt lên cánh cửa và lôi mạnh nó ra theo bản năng giáo dưỡng.
Cửa vừa được mở, Trương Nhã Lâm đã đứng phía sau với một vẻ mặt khó coi, nhìn động tác của hắn hình như cũng đang định mở cửa.
Bạn đang