Phán Quan

Chương 70: Chương 70




Văn Thời lập tức ngừng bước.

Nhất định là do nơi này giống hệt như cửa vô tướng.

Lần nào băng qua vùng tối khá dài kia, bò dưới đất lên và trở về trần gian trong trạng thái từ chết thành sống, anh cũng vô thức ngẩng đầu nhìn một cái.

Đôi lúc sẽ trông thấy rừng cây hoang dã, tán cây khi thì rậm rạp khi thì xơ xác, cành cây xen kẽ vào nhau. Đôi lúc anh sẽ thấy được một bãi bùn không biết tên, pha lẫn giữa cỏ cây và bùn lắng, tỏa ra một mùi ẩm thấp. Đôi lúc trước mắt lại là một cảnh tượng hoang vu, chỉ có trời cao vời vợi.

Có lần, người từng tới đón anh hỏi rằng: “Anh đang nhìn gì thế?”

Anh luôn không trả lời, bởi chính anh còn chẳng biết mình muốn nhìn thấy điều gì nữa mà.

Anh không biết, nhưng một cảm giác cô đơn dài lâu luôn trỗi dậy trong anh ngay khoảnh khắc trông thấy những mảnh rừng hoang và cây cỏ ấy.

Nhất định là do khi vừa bước vô cửa vào này, cảm giác cô đơn không vì lý do gì lại lặng lẽ ùa tới, để lại vài khe hở và lỗ hổng… cũng bởi thế mà tâm ma mới xuất hiện lần nữa.

Anh biết chắc đó là tâm ma, nhưng nó lại quá chân thật, thế nên anh đã đơ người tại chỗ vào phút giây đó, thậm chí còn… không muốn rút tay ra.

Dịu dàng, yếu đuối, lừa mình dối người.

Văn Thời thầm tự giễu trong lòng.

Anh rủ mắt vùng vẫy, lúc sắp rút tay ra, đối phương lại chợt nắm nhẹ lấy ngón tay của anh.

Động tác đó chỉ kéo dài trong chớp nháy, tựa một hành vi dựa theo bản năng, gần như khiến cho người ta không phản ứng kịp. Nhưng Văn Thời lại hơi ngơ ngác và ngoảnh đầu trong vẻ ngạc nhiên.

Tim anh đang đập rất nhanh.

Sau lưng vẫn đen kịt, chẳng thể nhìn ra thứ gì cả.

Nhưng vì bàn tay đó, anh có thể cảm nhận được sự tồn tại của một ai khác. Người nọ đang đứng rất gần anh.

Văn Thời khẽ mở miệng: “Tạ Vấn?”

Đối phương không hỏi ngược lại anh điều gì, chỉ thấp giọng lên tiếng: “Ừ.”

Chỗ này quá mờ, anh lại có phần không thể phân rõ đâu là thật, đâu là giả.

Vì mới ráng rút tay ra, chỉ còn một nửa tay của Văn Thời nằm trong tay của đối phương thôi. Các đốt ngón tay buông lỏng còn hơi móc vào nhau, chỉ cần rụt thêm tí nữa thì sẽ hoàn toàn chia lìa, nhưng anh không tìm ra được bất cứ lý do nào để nắm lại lần nữa.

Văn Thời đứng hình trong khi cả hai đều không nhìn thấy nhau giữa bóng tối bao trùm, tự dưng anh cảm giác được ngón tay của đối phương khều vài cái, nói giọng trầm ấm: “Đừng nhúc nhích, dẫn đường giùm tôi một lúc đi.”

Văn Thời: “Ý anh là sao?”

Đối phương im bặt trong phút chốc rồi mới trả lời: “Tôi không thể thấy rõ lắm.”

Việc băng qua lối đi này vốn cũng không thể trông cậy vào thị lực. Chỉ cần không gặp phải quá nhiều quấy nhiễu, hắn sẽ có thể đi ra ngoài theo hướng đúng, ngay cả Hạ Tiều chẳng biết điều chi cũng đi được nữa mà.

Lý do này lạ lùng lắm, chẳng điều gì có thể biện hộ cho nó nổi. Văn Thời chỉ việc há mồm là có thể phản bác, nhưng anh không làm vậy.

Giữa cảm giác mâu thuẫn không rõ thật giả là gì, anh chỉ xoay người, nắm lấy tay của đối phương và bước đi trong bóng tối không biết điểm cuối, hệt như mỗi lần trước đây cũng có một người như thế đi kế bên mình.

Không biết bao lâu sau, anh đã đi ra khỏi bóng tối và nhìn thấy ánh sáng.

Nhưng cũng không phải mặt trời, nó lại là tia chớp.

Một tia cực dài từ chân trời đánh xéo xuống. Trên không trung sáng trưng, âm thanh thì to đùng, chói chang đến nỗi Văn Thời phải hơi nheo mắt lại.

“Anh, ông chủ Tạ, hai anh cuối cùng cũng ớ…” Hạ Tiều vội vàng chạy tới từ một bên, nói được một nửa thì chợt nghẹn họng.

Văn Thời hơi ngẩn ra, xoay đầu thấy Tạ Vấn dường như vừa bước ra khỏi cái lỗ nhìn như vòng xoáy kia, sau đó nhẹ nhàng buông lỏng bàn tay đang nắm lấy anh.

Vậy ra mọi chuyện xảy ra trong bóng tối vừa rồi đều không phải tâm ma, nó là thật…

Sấm sét bỗng nổi lên và lăn tới gần bên họ từ nơi tia chớp mới đánh xuống.

Đầu quả tim của Văn Thời nhảy lên một cái.

Nhưng anh lập tức phát hiện điều gì đó sai sai, bởi sau khi nghe thấy lời Hạ Tiều nói, ánh mắt của Tạ Vấn mới chuyển sang hướng đó, lướt nhẹ rồi mới rơi xuống trên người Hạ Tiều.

Như thể… hắn thực sự không thể thấy rõ vậy.

“Anh bị làm sao thế?” Văn Thời hỏi.

Tạ Vấn nghiêng đầu ho khan vài tiếng rồi mới quay mặt lại. Lần này, ánh mắt của hắn không còn chần chờ nữa: “Không phải chuyện gì to tát đâu.”

Hạ Tiều: “Ông chủ Tạ cũng không thoải mái hả?”

Tạ Vấn: “Cũng?”

“Dì Trương Lam ——”

“Gọi ai là dì đấy?!” Giọng nói của Trương Lam vang lên ở nơi cách đó không xa, dù đã chỉnh âm lượng lên cao chót vót, nhưng lọt vào tai lại hơi văng vẳng, “Gọi là chị!”

Hạ Tiều do dự nói, “Nếu con gọi ngài là chị, thế rồi con biết gọi Chu Húc là gì đây?”

“Bà mặc kệ, cháu nội hay cháu ngoại gì cu cứ chọn đại ——” Trương Lam nói rồi ‘hừ’ một tiếng lạnh lẽo.

Lúc này, Văn Thời mới rời mắt khỏi người Tạ Vấn và nhìn sang bên đó.

‘Cánh cửa’ vừa nãy dường như đã đưa họ từ thôn hoang nọ tới một thôn hoang khác. Thứ họ đang nhìn thấy là một hàng rào gỗ cao tít. Phía sau hàng rào là một dãy nhà, mới ngó thì không thể thấy được toàn cảnh, nhưng có khoảng chừng trăm cái.

Điểm khác biệt là trong khi cả thôn trước đó toàn có nhà lầu hai tầng, nhà cửa chỗ này lại thấp bé, mái hiên lợp cỏ tranh, mặt tường xù xì, trông như mấy túp lều tranh trong các ngôi làng miền núi từ thời xưa xửa xừa xưa.

Trương Lam đang dựa lên hàng rào bên ngoài một túp lều tranh, máu me bê bết từ cánh cho tới bàn của cả hai tay.

Trương Nhã Lâm, em trai cô, thì cầm mấy lá bùa đứng bên cạnh, đang dán lên tay của bà cô họ Trương theo lời chỉ huy của cô.

“Lúc em và chú Lão Mao bước ra… chị Trương Lam đang định đẩy mở cửa hàng rào gỗ kia, kết quả lại thành ra như thế này.” Hạ Tiều nói, “Từ đây cho tới đó, chỗ nào cũng bị xước hết.”

“Ông chủ.” Lão Mao đã đi tới bên người Tạ Vấn.

Phản ứng đầu tiên của lão không phải nhìn mắt, mà là nhìn tay của của Tạ Vấn, sau đó lại thở phào một tiếng, không nói gì thêm nữa.

Trương Lam vọt sang bên này và bảo: “Dì và Nhã Lâm vừa bước ra đã cảm thấy có gì đó không đúng. Khi sét lăn qua, linh tướng cũng chấn động một cái, mất hết cả năm giác quan. Trong vài giây sau đó, dì chẳng thể nhìn hoặc nghe thấy bất cứ điều gì. Đợi đến lúc có thể thấy đường, dì đã đứng trước hàng rào và đẩy cái cửa kia ra như thể đang bị mộng du.”

“Mất hết năm giác quan?” Văn Thời lại nhìn Tạ Vấn một cái.

Tình huống mà Trương Lam nói khá giống với Tạ Vấn, nhưng lại có điểm khác. Anh tạm thời không thể phân rõ cho lắm, nên chỉ có thể nhìn chằm chằm vào Tạ Vấn và quan sát trạng thái của hắn thôi: “Giờ anh thấy ổn hơn chưa?”

Tạ Vấn: “Yên tâm.”

Đương nhiên là Văn Thời sẽ không yên tâm rồi. Anh dứt khoát ngưng thần nhắm mắt nhìn linh tướng của Tạ Vấn, nhưng cũng chẳng thấy được bất kỳ đổi thay nào. Hơn nữa lúc này cử chỉ của Tạ Vấn thì hết sức bình thường, như là thực sự không có vấn đề gì cả.

Họ đi tới trước túp lều tranh và thấy Trương Nhã Lâm vừa dán xong lá bùa cuối cùng.

Hầu như nguyên cánh tay của Trương Lam không có một vùng da lành nào, đâu đâu cũng có vết thương, Hạ Tiều trông thấy mà nhe răng trợn mắt.

“Đừng có bày ra biểu cảm đó, chúng sẽ được chữa khỏi nhanh thôi.” Trương Lam chỉ vào lá bùa của mình và nói, “Hiệu quả mau lắm.”

Lúc cô đang nói thế, đúng là những vết thương kia đã khép miệng với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, nhưng chưa được vài giây, vết thương vừa dính liền đã rách ra.

Vẻ mặt của bà cô biến đổi ngay tại chỗ: “Sao lại thế được?”

Trương Nhã Lâm cũng nhíu mày. Áo sơmi trên cánh tay của hắn cũng có vài chỗ bị rách, vải dệt lỏng lẻo thòng xuống, có lẽ tình huống mà hắn gặp phải cũng giống như chị mình, chỉ là số của hắn hên hơn đôi chút, không đụng thẳng lên hàng rào.

“Trước đây cách làm này của dì có hữu ích không?” Văn Thời hỏi.

Trương Lam: “Nói nhảm!”

Cô đen mặt xoay xoay cánh tay của mình hòng nhìn thử một lượt, song lại hỏi Trương Nhã Lâm: “Chú mày có chắc là mình đã dán theo đúng thứ tự mà bà đã nói không đấy?”

Trương Nhã Lâm nói: “Dạ đúng mà, không phải chị vừa đứng nhìn em dán hả?”

Lúc hắn nói thế, mấy vết thương kia khép miệng rồi lại rách toẹt thêm hai lần nữa, máu càng ứa ra nhiều hơn.

“Cánh tay đẹp của bà sẽ không bị phế bỏ ở đây chứ?” Trên mặt Trương Lam không còn tí màu máu nào.

Đang định kêu em mình đổi cách khác, cô đã thấy Tạ Vấn duỗi tay giật một lá bùa của cô xuống rồi đưa cho Trương Nhã Lâm, miệng thì bảo: “Mặt sau của tấm này sắp hết dính rồi.”

“Sao cậu lại làm rối đồ đạc thế hả?” Lá bùa của Trương Lam cũng không phải thứ mà người bình thường dám đụng vào. Trương Nhã Lâm nhìn Tạ Vấn với vẻ mặt vừa bái phục vừa cạn lời, lấy những lá bùa xuống rồi dán lên một lần nữa.

Có lẽ do hắn vừa dán lại đàng hoàng hơn, lúc này, vết thương trên tay Trương Lam từ từ khép lại, không có rách bự ra nữa, một phần trong số đó thực sự đã bị tróc ra.

Chỉ trong chớp nháy, phân nửa các vết thương đã biến mất, hình dáng dễ nhìn hơn. Trương Lam thở dài một hơi, trợn trắng mắt nói với Trương Nhã Lâm: “Bà vừa hỏi chú mày có dán sai gì không mà.”

Trương Nhã Lâm nhéo mũi, nửa buổi sau mới trả lời: “Chắc là thế rồi. Chị nói sao em nghe vậy.”

Trương Lam lại quay mặt sang, nhìn Văn Thời chăm chú trong vẻ ngờ vực: “Vậy là con không cảm nhận được bất cứ điều gì lúc bước ra hết hả?”

Văn Thời không giỏi giả vờ, nên dứt khoát nói thẳng: “Không.”

Trương Lam lập tức từ vẻ ngờ vực biến thành trạng thái trợn trừng: “Không đời nào. Ai ở đây cũng có phản ứng hết, chỉ ngoại trừ một mình con thôi à? Linh tướng của con ổn đến vậy hả? Không hề cảm thấy choáng váng hoặc buồn nôn gì hết luôn?”

Văn Thời: “Không.”

Biểu cảm của Trương Lam như vừa gặp quỷ.

Đương nhiên là cô không biết Văn Thời bị thế cũng có nguyên nhân. Ngay cả linh tướng cũng chưa nguyên vẹn, anh chịu chấn động chỗ nào được đây. Nhưng Văn Thời tất nhiên cũng sẽ không giải thích mấy vụ này với cô.

So với bản thân, tâm tư của anh giờ nằm hết trên người Tạ Vấn. Anh cảm thấy trạng thái của Tạ Vấn rất khó hiểu —— tựa như tình huống linh tướng bị chấn động này, tới 90% rằng đại trận phức tạp mà cũng lợi hại được bài trí sẵn này có lẽ đã bao bọc toàn bộ thôn hoang, thậm chí là cả một vùng khổng lồ hơn, vào trong.

Anh vẫn chưa biết cụ thể là nó có tác dụng và mục đích gì, nhưng kiểu trận này thực sự mạnh tới mức khiến cho linh tướng của Tạ Vấn bị chấn động luôn sao?

Người nọ là Trần Bất Đáo cơ mà…

Chị em Trương gia hiển nhiên cũng biết chuyện đó. Nhưng điều khiến họ bất ngờ là chỗ này lại có một đại trận. Trương Nhã Lâm hỏi Tiểu Hắc: “Cậu đã nhìn ra trận ở đây chưa?”

Tiểu Hắc ngó khắp nơi một vòng, thuận tay móc ra một cục đá, nửa quỳ xuống đất rồi bày trận.

Tư thế này rất quen thuộc trong mắt Văn Thời. Bốc Ninh, lão tổ của quẻ thuật và trận pháp, cũng từng thường xuyên làm thế, luôn mang theo trong mình vài đồng tiền hoặc một túi đá.

Hắn đang đi trên đường thì sẽ đột ngột đứng yên rồi ngẩn người. Dĩ nhiên, hắn thường thanh minh cho bản thân rằng đó không phải đơ ra, mà là đang nằm mơ trong phút chốc.

Chung Tư sẽ kéo dài giọng trả lời: “Phải rồi, phải rồi, nằm mơ giữa ban ngày đó mà.”

Nói rồi chạy biến.

Thường những cục đá kia sẽ đuổi theo hắn, nhưng thân pháp của hắn lợi hại lắm, nhảy né cực lẹ. Đôi lúc, mấy cục đá đó sẽ quất lên người kẻ khác, thế rồi Bốc Ninh lại phải giấu tay trong tay áo và đi nhận lỗi với họ.

Nhưng hầu hết thời gian, Bốc Ninh sẽ nửa quỳ xuống ngay tại chỗ, tay áo phất qua một cái, bày ra mấy cục đá kia trên đất, vừa đối chiếu với cỏ cây trong núi vừa suy xét.

Chưa tới hai ngày sau, Chung Tư sẽ bất chợt lỡ chân vào trận ở một phút giây nào đó. Nếu không gỡ buộc dài suốt bốn, năm nghìn dặm, y sẽ không thể thoát khỏi, song đành phải ném bùa tìm Văn Thời hoặc Trang Dã tới cứu mình.

Văn Thời thì phải xem tâm trạng. Anh hay cảm thấy khó xử trước ánh nhìn chăm chú của Bốc Ninh, cuối cùng chỉ có thể lấy cớ “các sư đệ ngoài núi đang tìm đệ có việc gấp” rồi nhanh chân chạy đi.

Đợi đến khi Chung Tư vất vả lắm mới cởi trói buộc thoát ra được, y sẽ khom lưng lạy Bốc Ninh vài cái với dáng vẻ mặt xám mày tro, búi tóc nửa lỏng, ngoài miệng thì nói rằng: “Đệ sai rồi, đệ sai rồi, sư đệ này ngỏ lời xin lỗi với huynh đó, lần sau đệ không dám nữa.”

Sau đó vừa ngoảnh đầu đã xem như mình vừa nói xạo thôi, lần sau vẫn sẽ tái phạm.

Không hổ là con rối được tạo ra từ linh vật của Bốc Ninh, Tiểu Hắc có chút dáng dấp của người nọ. Nhưng mà Bốc Ninh thì mảnh khảnh, cậu lại cao nghều.

Cậu xếp đá rất lâu, sau đó mới nhíu mày nói: “Lạ quá.”

“Lạ thế nào?” Văn Thời hỏi.

Có lẽ do bị quấy rầy bởi suy nghĩ lóe lên trong nháy mắt vừa nãy, anh trả lời rối của Trương Nhã Lâm trong vô thức. Tiểu Hắc ngẩng đầu nhìn sang phía anh, đáp: “Ở đây có trận, nhưng mà lạ lắm, tôi không thể bày trận, chỉ cảm thấy cái trận này vô cùng mâu thuẫn thôi.”

Cậu chỉ vào hai cục đá trong số đó và nói: “Một bên thì dẫn người tới.”

Và rồi cậu lại chỉ vào mấy cục đá còn lại: “Một bên lại đuổi người đi.”

Ít lâu sau, cậu lắc đầu bảo: “Tôi không hiểu nổi, nhưng nói chung là nó hết sức lợi hại. Chúng ta còn đang quanh quẩn bên ngoài, vào trong rồi không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa đây.”

“Vậy tâm trận nằm ở đâu?” Trương Lam còn đang tranh chấp với máu trên cánh tay mình, nghe thế thì chỉ tới hàng rào gỗ: “Phía sau hàng rào hả?”

“Không phải.” Tiểu Hắc đứng dậy lúc nói, đi qua đi lại một lượt, không biết đang tìm thứ gì. Cậu vừa tìm vừa bảo: “Vòng qua thôn này hẳn sẽ có một ngọn núi, gần lắm. Mắt trận nằm trong núi, nhưng giờ tôi chưa thấy được, có lẽ là đang bị giấu đi.”

“Cậu đang tìm gì vậy?” Trương Nhã Lâm buồn bực hỏi.

“Dấu trận.” Lúc Tiểu Hắc lầm bầm kỳ bí, cậu rất có thần thái của Bốc Ninh hồi đó, chỉ là không được tự nhiên và thoải mái như Bốc Ninh thôi.

“Không phải chỉ có gà mờ hoặc kẻ lỡ để quên sơ hở mới có thể để lộ mấy thứ như dấu trận này thôi hả?” Mặc dù Trương Nhã Lâm không tinh thông, nhưng cô vẫn có chút kiến thức về mấy điều cơ bản.

Tiểu Hắc tập trung chú ý vào cái trận, nói một cách nghiêm túc: “Tôi không biết. Tôi chỉ cảm thấy trận này đã nằm đây từ rất lâu, song lại bị ai đó dời đi và bỏ thêm vài thứ bên ngoài. Dưới tình huống này, nó phải để lộ…”

Cậu nói được phân nửa thì chợt ngừng lại.

Văn Thời nhìn sang cậu và chỉ thấy cậu đang khom lưng chuyên tâm nghiên cứu một đám cỏ khô mọc đầy nơi nơi, sau đó lại giơ tay dạt ra mấy cái.

Góc cạnh của một tảng đá lờ mờ hiện ra bên dưới đám cỏ khô. Khi ngón tay vừa gạt qua, một tia chớp sáng chói lại đánh thẳng xuống ở nơi chân trời, theo gót là bốn tiếng sấm rầm vang dữ dội từ vòm trời vọng ép xuống.

Mọi người trơ mắt ngó Tiểu Hắc ngơ ngác nhìn cục đá suốt hai giây rồi quỳ xuống.

“Cậu quỳ làm gì thế hả?!” Với tư cách là một rối sư, Trương Nhã Lâm chưa từng thấy một con rối quỳ trước thứ khác, nhất là khi đối phương còn là rối của mình nữa, vì thế hắn lập tức xị mặt.

Ai ngờ Tiểu Hắc lại nằm mẹ sát đất luôn, miệng thì nói bằng giọng nặng nề: “Đây là trận của lão tổ Bốc Ninh.”

Trương Lam: “Ai cơ????”

HẾT CHƯƠNG 70 („• ֊ •„)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.