Phán Quan

Chương 72: Chương 72




Nhưng mỗi chuyện anh từng bảo là nhỏ nhặt và không đáng kể luôn chính là việc hệ trọng.

“Thực ra tôi luôn rất tò mò…” Tạ Vấn vẫn rủ mắt nhìn Văn Thời, nên lúc hắn vừa mở miệng, giọng nói cũng trầm xuống tựa như một nguồn an ủi dịu dàng.

Một lát sau, hắn mới ngước lên nhìn Trương Lam và Trương Nhã Lâm rồi nói: “Các dì đã nghe những lời miêu tả rung trời chuyển đất và mấy tin đồn vô cùng kỳ diệu đó từ đâu?”

Trương Lam bị hỏi mà sửng sốt, chưa hiểu kịp: “Ý cậu là sao?”

Tạ Vấn: “Lão tổ tông nhà các dì đã truyền lại từ đời này sang đời khác nhỉ?”

Trương Nhã Lâm nghẹn lời: “Cậu…”

Trương Lam hỏi lại trong trạng thái mù tịt: “Cậu đang nói gì thế? Có phải nói vậy thì quá bất hiểu rồi không? Bộ lão tổ tông nhà tôi chẳng phải lão tổ tông nhà cậu à?”

Tạ Vấn cười một tiếng: “Dì thử hỏi lão tổ tông nhà dì xem ổng có chịu nhận không đã.”

Trương Lam nhíu mày khó coi, vô thức ngó sang người khác, phát hiện Lão Mao đang nhìn mình chằm chằm với một ánh mắt lạ lùng, điều này khiến cô cảm thấy khó hiểu mà cũng hơi bực bội. Đã nhắc tới Tạ Vấn thì phải đề cập đến Trương Uyển, mẹ hắn. Nhưng làm thế thì như kiểu đang xách chuyện nhà Trương gia ra cho người khác hóng hớt quá.

“Cậu nói năng chẳng cẩn trọng gì hết ma ốm à.” Trương Lam nói, “Không cần phải đẩy ân oán của thế hệ trước sang các đời sau như thế đâu. Khiêm mình mà nói, bộ cậu còn đổi được một lão tổ tông khác chắc?”

Cô vừa nói thế xong, ánh mắt của Lão Mao càng trở nên kỳ lạ hơn.

Trương Lam: “?”

Theo bản năng, cô muốn hỏi ông nhìn tôi làm gì? Nhưng trực giác nhắc nhở với cô rằng đó không phải một lời hay. Cô lại muốn nhanh chóng dẫn trọng tâm câu chuyện sang hướng khác, nên hỏi ngược lại Tạ Vấn: “Tin đồn mà cậu nhắc tới là gì?”

Nhưng Tạ Vấn đã bỏ đi.

Hắn không trả lời câu hỏi của Trương Lam mà lại đi bẻ gãy một nhánh khỏi cái cây nửa sống nửa chết cách đó không xa, sau đó hỏi Tiểu Hắc: “Cậu vừa bảo phải tìm ra dấu trận, giờ ta đã kiếm được nó, cậu cảm thấy mắt trận sẽ nằm ở đâu?”

Giọng điệu của hắn luôn rất bình tĩnh, thế nên câu nghi vấn chẳng giống câu nghi vấn tẹo nào, nghe như là “Tôi đang kiểm tra cậu đấy”.

Người bình thường sẽ không xài bậy rối của người khác. Bởi rằng họ không thể sai bảo rối không thuộc về mình khi xử lý việc lớn, việc nhỏ lại càng chẳng cần thiết, cứ làm thế riết sẽ hình thành một giao ước.

Nhưng Trương Nhã Lâm không phải kiểu người keo kiệt. Tiểu Hắc luôn được sử dụng bởi chị hắn quanh năm, giờ có cho Tạ Vấn xài một lúc cũng không phải chuyện gì to tát, nhưng hắn chỉ cảm thấy hơi không quen thôi.

Chẳng đợi hắn gật đầu, Tiểu Hắc đã duỗi tay chỉ về một hướng.

Tạ Vấn bảo “được” rồi đi về hướng đó.

Văn Thời không rõ hắn muốn làm gì cho lắm, ánh mắt vẫn luôn dõi theo hắn. Và rồi anh nghe hắn nói: “Các người không tu trận pháp, nhưng chắc ít nhiều gì cũng từng nhìn thấy trong sách, hoặc chỉ cần nghĩ thôi cũng có thể suy ra rằng nếu đã là một đại trận được dùng để phong ấn, ta càng đến gần mắt trận thì càng dễ có chuyện gì sẽ xảy ra hơn.”

Hắn nói rồi nhìn sang Văn Thời.

Nếu muốn kể đến kẻ đã từng khiến Bốc Ninh hoảng sợ về mảng trận pháp, thế thì chỉ có một mình sư phụ Trần Bất Đáo thôi. Năm đó, khi giúp Bốc Ninh luyện trận, Trần Bất Đáo thường mượn dùng mấy thứ nhỏ nhặt, ví dụ như một tảng đá núi, một gốc cây hoa hoặc một con chim, sau đó lẳng lặng sửa đổi thành quả sau suốt mấy ngày cố gắng của Bốc Ninh.

Bốc Ninh đã luôn luyện trận pháp từ nhỏ cho tới lúc trưởng trành, song lại tu thêm quẻ thuật nên mới có thể gắng gượng đề phòng được người nọ chút đỉnh.

Cũng may là trên đời không có Trần Bất Đáo thứ hai, bởi thế cũng không thành vấn đề khi người ta gọi Bốc Ninh là lão tổ trận pháp.

Nhờ có sự hiện diện của hai người này, dù sở trường của Văn Thời không phải bày trận, nhưng anh lại đã luyện cách giải trận được 80 đến 90%, bởi thế đương nhiên anh sẽ biết những nguyên lý cơ bản kia ——

Nếu nó đã là một đại trận nhằm để phong ấn, ta càng đến gần mắt trận thì càng sẽ dễ có kiểu tướng ‘dầu cạn đèn tắt’ hơn.

Dù sao thì mục đích của cái trận kia cũng là để tiêu diệt linh thần của một ai hoặc một thứ gì đó, khiến mục tiêu không thể nào trở mình. Một đại trận đủ khủng khiếp có thể quét sạch cỏ cây trong phạm vi trăm dặm mà không để lại bất cứ vật sống nào.

Xung quanh nơi đây rất yên ắng, quả thực là có hơi hướng đó.

Nhưng nếu đúng như suy đoán của Trương Lam, rằng nó là cái trận đã phong ấn Trần Bất Đáo, vậy thì nhánh cây mỏng manh bị gập lại ấy chỉ cần tới gần mắt trận đôi chút thôi cũng sẽ lập tức tan thành mây khói.

Mà khoảnh khắc Tạ Vấn đi đến một nơi nào đó, nhánh cây trong tay hắn chẳng những không bị biến thành tro bụi, mà còn hiện lên màu xanh đậm và mọc ra một cái mầm nhỏ xíu.

Kết quả này thực sự quá bất ngờ, ngay cả bản thân Tạ Vấn cũng ngẩn ra.

Chị em Trương Lam càng hết sức ngạc nhiên hơn.

“Sao lại thế được…” Trương Nhã Lâm khẽ lẩm bẩm một câu.

Ánh mắt của Tạ Vấn lướt qua nhánh cây vừa nẩy mầm rồi mới xoay người bảo: “Vì vậy quá tin tưởng vào lời đồn thì cũng không tốt đâu. Ai nói Bốc Ninh chỉ để lại mỗi một đại trận như thế thôi chứ.”

Hắn bước về, buông ngón tay vê nhẹ nhánh cây vừa đâm chồi non xanh mướt ấy rồi dừng bước trước mặt Văn Thời.

Hắn cong lưng, cầm nhánh cây xanh vừa sống lại kia và khẽ chạm lên khóe môi tái nhợt đang mím chặt của Văn Thời, không biết là đang nói với mọi người hay chỉ với mình Văn Thời: “Không phải đại trận phong ấn gì cả. Đừng phụng phịu nữa, không có chuyện gì xảy ra hết.”

Câu nói này sẽ mang một ý nghĩa khác tùy theo lỗ tai của người mà nó lọt vào.

Bọn Trương Lam tưởng ý của hắn là đó không phải đại trận được dùng để phong ấn, bởi thế sẽ không nguy hiểm đến vậy. Mối nguy đã giảm bớt, chỉ là bầu không khí thì còn hơi lạ thôi.

Nhưng đối với Văn Thời, hắn như đang nói rằng không có chuyện gì đã xảy đến với mình cả. Dẫu sao thì dù có bị phong ấn bởi đại trận và không thể siêu sinh đi chăng nữa, hắn vẫn đang đứng yên ổn ở đây đó mà.

Văn Thời nhận lấy nhánh cây nọ. Khi đứng dậy, Tạ Vấn duỗi tay kéo anh lên một cái.

Hơi ấm bàn tay xuyên qua làn da rồi chảy vào tim, chân thật tới mức làm cho người ta thoáng trở nên bình tĩnh. Đôi môi nhợt nhạt của Văn Thời cuối cùng cũng ánh lên tí màu.

Lúc này Tạ Vấn mới buông tay ra.

Văn Thời mân mê chút nhiệt độ cơ thể còn vương trên đầu ngón tay, bất chợt xoay đầu đi tới gốc cây gần bên và cũng bẻ gãy một nhánh cây.

Tạ Vấn nhìn anh bẽ nhánh cây rồi băng ngang qua mặt mình, bước chân hướng về phía mắt trận thì không nhịn được mà hỏi: “Sao thế? Còn muốn thử lại lần nữa à?”

Văn Thời hơi dừng bước rồi ngước mặt lên, nói giọng nặng trĩu: “Sợ anh gạt tôi.”

Từ nhỏ đến lớn, anh đã bị người này dối gạt, trêu đùa, nuông chiều, lừa mình khóc, dỗ mình cười, sợ mình sốt ruột và lo lắng không biết bao nhiêu lần rồi.

Đa số thì anh chịu đựng được, nhưng có vài lúc thì không.

Mãi đến khi nhánh cây trong tay cũng đâm chồi khi đến gần mắt trận, Văn Thời mới thực sự tin lời Tạ Vấn.

“Anh ơi, nhánh cây nẩy mầm cho thấy trận này là trận tốt phải không anh?” Hạ Tiều không thể kìm lòng nên hỏi một câu.

“Khó nói lắm. Có vài trận hiểm cũng sẽ làm như thế này để che mắt người.” Văn Thời trả lời.

Điều đó chỉ có thể giúp để xác định rằng nó không được dùng để phong ấn thôi.

Anh đang định thuận tay bỏ hai nhánh cây này vào túi tiền thì nửa đường lại bị Tạ Vấn giơ tay chặn mất.

“Anh làm gì đấy?” Văn Thời cau mày ngoảnh đầu thấy Tạ Vấn đã khom lưng cắm hai nhánh cây kia xuống mảnh đất bùn kế bên.

“Nếu đã mọc mầm thì cứ để chúng sống lâu thêm chút nữa luôn đi.” Tạ Vấn nói.

Có lẽ do đã lại gần mắt trận, chúng vừa hòa mình với đất thì đã mọc thêm một khúc. Lá non mới chào đời trên nhánh bên, các cành như đan quyện vào nhau. Hai cái bóng vướng víu đứng cạnh nhau trên mặt đất.

Tạ Vấn lia nhanh qua hai bóng cây đó, trong phút chốc dường như hắn cảm thấy chúng cách nhau quá gần, muốn tách chúng xa khỏi nhau một tẹo.

Nhưng không biết vì sao tay vừa giơ lên lại buông xuống. Hắn đổi ý rồi.

Mấy người còn lại cũng đi theo tới đây, Trương Nhã Lâm thấy hai nhánh cây kia, không nhịn được phải hỏi: “Điều này có nghĩa là gì?”

Hắn trời sinh đã khá nghiêm cẩn, luôn cảm thấy mỗi hành động đều có ý nghĩa và mục đích nhất định của nó. Dù sao bản thân hắn cũng chưa từng làm bất cứ chuyện gì dư thừa mà lại vô dụng cả.

Trương Lam thì trái ngược hoàn toàn, vụ nào cô cũng sẽ gắn liền với đủ loại tin đồn trước hết. Cô lục lọi một đống thứ lộn xộn trong bụng một phen rồi nói: “Hình như nghe đâu có một lời đồn như vầy…”

Vừa nói được phân nửa, Tạ Vấn đã ngước mắt liếc cô một cái.

Bà cô họ Trương nhớ lại trước đó tên ma ốm này đã giở giọng chế giễu như thế nào sau khi nghe được mấy lời đồn cô kể, thế nên cô lặng lẽ ngậm miệng, cuối cùng lại bảo: “Ờ thì tình huống hiện giờ hơi ngoài dự đoán đó, với lại chỗ này còn làm cho chị cảm thấy sắp ngất tới nơi nữa.”

“Không đến nỗi ngất xỉu đâu. Nhưng để ý thì có chút manh mối rồi đấy.” Trương Nhã Lâm nói tiếp.

“Giờ xem ra trận này không phải đại trận hung sát được dùng để phong ấn ai cả. Ít nhất là nó khác với tưởng tượng của chúng ta. Trước đó Tiểu Hắc từng nói rằng nó vừa đuổi người đi lại vừa dẫn người tới mà.”

Tiểu Hắc gật đầu hùa theo: “Đúng là điểm này thì hơi lạ.”

Văn Thời lại chợt nghĩ đến một khả năng.

Trước đây Trương Lam có nói sau khi năm giác quan biến mất, họ đã vô thức đi tới trước hàng rào gỗ bọc quanh cái thôn lâu năm ấy, đó hẳn là cách ‘dẫn người tới’ theo lời Tiểu Hắc. Nhưng khi thực sự sắp đẩy cửa xông vào thôn cũ, họ lại bị tấn công, đây hẳn là vế ‘đuổi người đi’ kia.

Vừa nhìn thì thấy nó mâu thuẫn thật đấy, nhưng nếu người tạo ra là Bốc Ninh…

Văn Thời thử mượn cách nghĩ của người trong hồi ức để suy đoán mục đích của trận này, như hồi anh giải trận của Bốc Ninh giùm cho Chung Tư khi tâm trạng không tệ cho lắm vậy.

Nếu đây là trận của Bốc Ninh, hắn sẽ khoanh tròn phạm vi cả khu vực và giấu nó đi khi biết nó có chứa mối nguy, làm thế để tránh không cho bất cứ người vô tội nào nhầm bước lao vào.

Nhưng đồng thời, hắn cũng có tu quẻ thuật, sẽ thường bói ra mấy điều khả thi mơ hồ rồi để lại vài đường lui. Bởi thế hắn chắc hẳn sẽ cân nhắc đến việc phải bảo vệ tánh mạng của những ai lao vào bằng cách nào nếu việc nhầm bước trở thành sự thật.

Văn Thời nhìn về phía cái thôn cũ bị bao bọc bởi hàng rào gỗ kia, một cảm giác rõ ràng trỗi dậy —— có lẽ đó chính là khu vực an toàn mà Bốc Ninh đã để lại. Khi có người vào nhầm, hắn sẽ đưa họ vào đó.

Nhưng giờ coi bộ thôn cũ bị vây quanh bởi chiếc hàng rào gỗ kia đã không còn an toàn nữa. Chúng yên lặng, cũ nát, trống rỗng, ngay cả một bóng ma cũng chẳng có.

“Vậy người trong đó đâu?” Trương Lam cau mày.

Mặc dù cô và Trương Nhã Lâm không biết tính tình của Bốc Ninh ra sao, nhưng cả hai cũng đoán được một nửa dựa theo những điều mình vừa trải qua, ít nhất là đoán ra công dụng của thôn cũ.

Tạ Vấn chỉ vào lối đi đen kịt mà họ băng qua tới đây, nói rằng: “Đây có lẽ là công dụng của cánh cửa đó.”

Khi chỗ này không còn an toàn nữa, người sẽ bị dẫn tới một nơi khác, đó cũng chính là vùng đất mà bọn Lục Văn Quyên đang sinh sống.

“Vậy… ai là người đã tạo ra cánh cửa nối liền hai nơi này? Nghe ý trong lời Tiểu Hắc nói, chắc không phải là bản thân Bốc Ninh đâu, còn có ai đã từng vào đây nữa sao?” Trương Lam lẩm bẩm rồi lại nói: “Hơn nữa, cuối cùng thì trận này có gì mà cần phải giấu giếm như thế?”

Trương Nhã Lâm bỗng lên tiếng nhắc nhở: “Chị đừng quên, đây vẫn là một cái lồng.”

Trương Lam: “Ờ ha, đây vẫn là một cái lồng. Nhưng mà lồng của ai mà lại được bày trận bởi lão tổ Bốc Ninh? Chẳng lẽ…”

Cô sửng sốt ngẩng đầu: “Chẳng lẽ chủ lồng chính là bản thân lão tổ Bốc Ninh???”

Vừa nghe cô nói thế, sắc mặt của Văn Thời và Tạ Vấn đều thay đổi.

Trước đó, Văn Thời nghĩ rằng cái lồng này có phần dính dáng tới Bốc Ninh, nhưng chỉ không nghĩ đến việc hắn là chủ lồng. Bởi rằng trong trí nhớ có hạn của Văn Thời, sư huynh trẻ tuổi luôn cất đồng xu và viên đá trong mình ấy gặp phải chuyện may thì sẽ cười bảo mình có ông trời chiếu cố, đụng trúng phiền toái cũng chỉ than van mình đã tính ra trước mà vẫn không thể tránh khỏi, đúng là không bằng tùy duyên.

Anh chưa từng nghĩ rằng một người như vậy lại có thể để lại một cái lồng suốt ngàn năm rồi vẫn chưa tan rã.

“Vô mắt trận xem thử đi.” Trương Nhã Lâm nói, “Vào trong rồi sẽ biết rõ thôi mà.”

Trương Lam xoay đầu ném ra ba lá bùa: “Để chị mày xác nhận vị trí của Tiểu Húc trước đã. Mắt trận nguy hiểm lắm. Nếu nó đang ở ngoài này thì cũng đừng vào theo tụi mình.”

Trương Nhã Lâm gật đầu, kêu Tiểu Hắc tìm đường theo đá trận.

Song lại nghe Văn Thời nói: “Đừng tìm nữa, không có đường đâu.”

Trương Nhã Lâm và Tiểu Hắc đều khá sửng sốt, vừa nhìn lại đã thấy Văn Thời đang quấn dấy rối lên ngón tay.

“Ý con là sao?” Trương Nhã Lâm hỏi.

Văn Thời hiếm khi lại quấn chặt dây rối lên tay một cách ngay ngắn, nói giọng hờ hững: “Đó giờ chưa có ai tìm ra đường vào mắt trận của Bốc Ninh cả.”

Trương Nhã Lâm: “Sao lại không có đường được chứ? Không có đường thì phải đi vào bằng cách nào?”

Văn Thời: “Ép mở.”

Bốc Ninh giỏi nhất ở khoản buộc người. Hắn và Chung Tư chỉ đùa có chút xíu mà đã có thể trói buộc người ta mấy ngàn dặm. Nếu trận lại bị giấu hẳn hoi ở một nơi nào đó, thì kẹt suốt vài năm có lẽ cũng còn nhẹ đấy.

Thế nên năm đó khi tìm mắt trận của hắn, Văn Thời biết rằng chỉ có mỗi một cách là ép mở mà thôi.

Không có đường để đi qua nên chỉ có thể ép mở mắt trận.

Anh nói rất bình tĩnh, Trương Nhã Lâm gật đầu trong vô thức, cũng móc ra dây rối rồi quấn lên ngón tay, miệng thì bảo: “Ok, vậy chú và con cùng mở, thế thì chắc sẽ tiết kiệm được chút sức.”

“Không tiết kiệm được đâu.” Văn Thời khẽ đáp một câu, “Người ta là Bốc Ninh mà.”

Thoắt cái, gió lớn đã bùng lên ở xung quanh, tiếng vờn lớn ầm.

Đằng Xà đạp lửa nhào ra, mỗi khi xiềng xích trên người ma sát sẽ toé lên đóm lửa chói mắt. Lúc nó uốn thân lượn qua, làn gió nó dẫn theo có thể hất bay cả thôn xóm.

Trương Nhã Lâm nheo mắt lại giữa cơn gió lớn, đang chuẩn bị phóng thả cự thú của mình.

Hắn cũng đã vứt ra dây rối, sau đó tự dưng lại xuýt xoa một tiếng và nhớ đến một vấn đề. Trương Nhã Lâm lớn tiếng hô lên trong tiếng gió lớn: “Con cũng chưa giải trận của Bốc Ninh lần nào cả mà —— sao con lại biết cách mở ra mắt trận của ngài ấy ——”

HẾT CHƯƠNG 72 („• ֊ •„)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.