Vì sao phải nói là ‘sau này’?
Vì sao đang yên lành tự dưng lại nói đến ‘sau này’?
Văn Thời đang mờ mịt giữa khoảng trời u ám bỗng nhận ra rằng…
Người này sắp rời đi.
Người từng dẫn anh thoát khỏi núi xác và biển máu, dạy anh mọi điều, sau đó lại gửi anh vào nhân gian đã sắp rời đi.
Cách đây không lâu, lúc vừa bước chân lên đường núi Tùng Vân, anh còn nghĩ rằng bản thân tình nguyện đi sau lưng người này, chẳng cần gần thêm tẹo nào đâu, chỉ muốn giữ khoảng cách tụt về sau một bước thôi. Miễn là đối phương không ngoảnh đầu nhìn lại, anh sẽ có thể vẫn luôn nhìn bóng dáng ấy, bước đi thật lâu và thật lâu…
Và đi luôn suốt cả cuộc đời.
Thế mà đến phút cuối, ngay cả cơ hội để làm vậy cũng không có.
Với tình trạng hiện giờ của đối phương, nếu trận tẩy linh này vẫn tiếp tục hoạt động, có lẽ hắn sẽ chết, sẽ tiêu tan vào trần gian này, từ nay về sau sẽ không liên lụy, không dính líu, và không còn tin tức gì…
Cho dù anh bước qua bao nhiêu cửa vô tướng và đợi bao nhiêu đợt luân hồi thì cũng sẽ không bao giờ tìm được người này nữa.
Khoảnh khắc ngộ ra điều này, Văn Thời đã xoay người và bước khỏi bệ đá.
Tiếng mắng hoảng sợ của Bốc Ninh vọng tới từ phía sau: “Sư đệ, đệ điên rồi!”
Thì đã điên từ lâu rồi mà.
Văn Thời nghĩ thầm.
Bắt đầu từ giấc mộng kinh hồn vào năm mười chín tuổi ấy, cũng như từ lúc cứ bước vào trận tẩy linh hết lần này đến lần khác, anh đã điên suốt không biết bao nhiêu năm trời.
Trận tẩy linh được bày trong hồ Thanh Tâm, sương đen cuồn cuộn như sông biển không ngừng bị hút khỏi cái nơi đã hoàn toàn đổi thay nọ. Lúc Văn Thời nhảy xuống, mấy viên đá Bốc Ninh ném nhằm muốn sửa trận vút cong bay tới và dừng lại trước người anh.
Nhưng một giây sau, chúng đã bị vỡ thành phấn vụn và tan thành mây khói giữa không trung.
Bốn con rối cao to cùng lúc vùng lên vào nháy mắt kia, đâm thẳng vào sương đen hòng xuyên thấu sương mù và mở đường cho chủ nhân. Nhưng sương đen ở đây khác hoàn toàn so với sương đen trong lồng bình thường, ngay cả bọn rối cũng không chịu nổi.
Gần như chỉ trong tích tắc, dấu vết bị ăn mòn đã xuất hiện trên người, tựa một tờ giấy vàng bị đốt đang cháy từ các cạnh thẳng vào chính giữa dưới sự phập phùng của ngọn lửa.
Rối có thể không hay đau khổ và không màng sống chết.
Nhưng chúng kết nối với linh thần của rối sư, mọi thứ mà chúng nhận phải đều sẽ bị đưa ngược lại trên người Văn Thời.
Văn Thời lại có vẻ như không cảm nhận được bất cứ điều gì.
Tay anh đã xuyên vào sương mù và xông thẳng qua đá trận của trận tẩy linh. Mỗi khi vào được một tấc, nỗi đau từ sự bỏng cháy và ăn mòn lại ngày một nặng thêm.
Như thể có người đang cầm một chiếc đao đá mài và dốc sức giày vò da thịt và xương cốt của anh.
Nhưng thế thì đã sao?
Cùng lắm chỉ là nghiền xương thành tro(*) thôi.
(*) nghiền xương thành tro: cũng có thể được hiểu là hóa giải nghiệp chướng.
Da thịt phía trước tay trái của anh đã bị sương đen nuốt chửng, để lộ xương ngón tay, mà anh vẫn không định ngừng lại.
Trong màng nhĩ của anh toàn là tiếng gió, trong mắt thì chỉ có đá trận.
Không biết một tiếng kêu trong trẻo bất chợt truyền tới từ nơi nào đó, xuyên thẳng lên trời cao, đâm lọt vào sương mù dày đặc, mạnh mẽ bổ chẻ oán sát với tốc độ nhanh như chớp như là có cầm theo đao kiếm lóe vầng sáng.
Khi tia sáng vàng ấy vút qua trước mặt Văn Thời, trái tim anh chợt căng chặt.
Đó là Kim sí Đại bàng.
Bóng dáng khổng lồ như núi của Kim sí Đại bàng tỏa ra ánh sáng, lông bên rìa cánh cũng đã nhóm lên đốm lửa dưới sự mài quét của sương đen và đang nhanh chóng gặm nhắm vào trong.
Nó mang theo lửa đỏ lập lòe đầy người, bóng cánh nghiêng ngang rồi chắn cho Văn Thời từ phía dưới.
Cùng lúc đó, mấy sợi dây rối từ phía sau xộc thẳng tới và cuốn lấy cơ thể của Văn Thời ngay tức khắc.
Anh cảm thấy một nguồn sức lực mạnh mẽ, hùng hồn tựa núi biển, không cho phép người ta chống cự bọc lấy người mình, sau đó kéo anh rời khỏi hồ Thanh Tâm dưới sự trợ giúp của đợt rung chuyển và gió lớn mà đôi cánh của Kim sí Đại bàng đã khơi dậy.
Anh bị đưa về trên bệ đá một cách an toàn, cơ thể bị bủa vây bởi dây nhợ rối nùi, quấn không chặt lắm, như thể phủi nhẹ một phát là có thể rơi hết xuống đất, nhưng anh lại cứ không thể nhúc nhích.
Đầu còn lại của dây rối thì đang nằm trong tay của Tạ Vấn giữa đống sương mù đang lưu chuyển dữ dội tựa một con rồng đen.
Ngoại trừ năm đó tay cầm tay sửa đúng lại một vài sai lầm cho anh, đây là lần đầu tiên Văn Thời thấy hắn sử dụng dây rối.
Đối với rối sư, thực ra dây chỉ là một thứ đóng vai trò hỗ trợ nhằm gia tăng lực điều khiển của họ với rối hoặc mấy thứ khác thôi. Nếu linh thần càng hùng mạnh và tâm càng vững, rối sư sẽ càng ít lệ thuộc vào dây.
Do vậy, Văn Thời dùng dây cũng rất tùy ý, chẳng quan tâm nhiều đến vậy.
Vì lẽ đó… cái người ở trên đỉnh núi kia còn chẳng cần xài tới dây luôn.
Văn Thời từng hỏi hắn với một thái độ rất nghiêm túc: “Ngươi cần dây rối trong tình huống nào?”
Đối phương suy nghĩ rồi cười bảo: “Khó nói lắm, nhưng… nếu một ngày nào đó con thấy ta có quấn dây rối thì nhớ phải chạy xa một chút, hoặc cứ trốn sau lưng ta luôn đi.”
Văn Thời lạnh giọng đáp một câu ‘ta không trốn’, song lại không nhịn được phải hỏi: “Vì sao lại phải trốn?”
Đối phương nói: “Vì đó hẳn là một mối phiền toái lớn.”
…
Không ngờ khi ngày này tới thật, anh lại thực sự không trốn, mà cũng trốn không thoát nổi.
Linh thần thông với dây rối tạo thành một mối liên kết, vì vậy nhiều con rối có thể biết được hỉ nộ ái ố của rối sư, trông thấy điều mà rối sư chứng kiến và cảm nhận được mọi cảm xúc của rối sư, nhưng mà bản thân chúng thì lại không hiểu lắm.
Văn Thời không phải một con rối thật nên anh có thể hiểu.
Nhưng Tạ Vấn cũng không phải rối sư bình thường. Hắn có thể phong bế những điều đó và không cho kẻ nào nhìn trộm được dù chỉ một tí.
Bởi thế, Văn Thời chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của đối phương giữa sương đen dưới sự bó buộc của dây rối, đó là một dáng vẻ tương xứng với linh tướng. Hắn mặc đồ trắng áo đỏ, khuôn mặt tái nhợt hầu như xuyên thấu, nửa bên mặt chữ tiếng Phạn đang lưu động, kéo dài mãi xuống ngực, trên cổ tay là chuỗi ngọc và lông chim đang lủng lẳng.
Vì bộ dáng này, hơi thở ốm yếu dày đặc của hắn gần như mang đến một chút cảm giác yêu ma quỷ quái, nửa quỷ nửa tiên.
Văn Thời bị dây rối trói chặt đến nỗi chẳng thể động đậy một xíu nào.
Anh dùng hết mọi biện pháp, nhưng cũng không thể khiến mấy sợi dây rối này lỏng ra một nửa, như thể toàn bộ linh thần của đối phương đều đang rót vào mấy sợi dây rối này nhằm khống chế anh.
Anh đứng tựa như một cây tùng lạnh rét vốn đã bên bến bờ khô rụi song lại hướng thẳng lên trời cao, tay trái buông bên người bê bết máu, sắc đỏ vòng quanh xương ngón tay màu trắng rồi chảy xuống dưới, tích lũy thành một vũng trên mặt đất.
Nhưng anh lại làm như đã quên mất sự tồn tại của bàn tay này.
Anh run run bờ môi khô ráo và tái nhợt, trái cổ trượt xuống trồi lên một cái: “Kết quả, tôi lại chính là mối phiền toái lớn kia.”
Cổ họng của anh khô như vừa bị bỏng, giọng nói nghẹn lại trong đó, mấy lời này không thể được nói ra một cách hoàn chỉnh. Nhưng vì mối liên kết với dây rối, dù anh chưa thốt lên chữ nào, đối phương cũng có thể nghe thấy.
Ánh mắt của người nọ vẫn dừng trên ngón tay đang buông xuống của anh, ấn đường nhíu chặt, tay thì giơ lên, có vẻ như muốn nắm nhẹ một cái.
Nhưng Văn Thời lại muốn giấu tay mình ra sau.
Dẫu chỉ là một động tác đơn giản như thế thôi mà anh có cố hết sức cũng không thể làm được.
Sau đó, anh cảm thấy có một thứ vừa ấm vừa lạnh chạm lên mu bàn tay mình, động tác dịu dàng tới mức làm người ta cảm thấy khổ sở.
Văn Thời nhắm mắt lại, đôi môi mím chặt run vài cái.
“Trần Bất Đáo.” Anh nghẹn ngào gọi tên đối phương, “Ông buông dây ra đi.”
“… Không được.” Giọng nói của đối phương vẫn trầm ấm như nước và không cho người khác xen vào.
Dứt lời, hắn lại ho khan.
Không khụ vài tiếng rồi ngừng như trong dĩ vãng, mà lại là ho dai dẳng và bí bách. Rõ ràng là giọng nói ấy rất trầm, nhưng mỗi tiếng tựa như một chiếc đao đâm vào người Văn Thời, từ từ cắm vào trái tim anh.
Văn Thời mở mắt và nhìn chằm chằm người kia không hề chuyển hướng, tròng mắt gần như sắp ứa ra máu. Bàn tay lộ xương run rẩy cực nhẹ, không biết là đã điên tới cực điểm hay là đau tới cực điểm nữa.
Sau đó, anh dường như bướng bỉnh nói một câu, “Tôi sắp chạm tới đá trận rồi mà.”
“Chỉ còn thiếu chút nữa thôi.”
Chỉ còn thiếu chút nữa thôi, anh đã có thể đụng vào những viên đá trận ấy.
Chỉ còn thiếu chút nữa thôi, anh đã có thể ngừng trận lại.
Tại sao lại muốn cản anh?!
Đối phương ho khù khụ thật lâu rồi mới ngước mắt lên, ngón tay vẫn đặt trên chóp mũi, nhưng Văn Thời đã nhìn thấy máu đỏ trên cổ áo trắng tuyết của hắn…
Khoảnh khắc đó, sấm sét ập xuống cả đỉnh núi Tùng Vân.
Bốn con rối lớn kia tha cơ thể tàn tạ của mình đi, hầu như đã trở nên điên cuồng. Ngọn gió mà Kim sí Đại bàng dấy lên cũng không đủ để che khuất cho chúng.
Khắp nơi rung chuyển liên tục, cát đá bay văng mịt mùng, cây cối quỳ sát đất dưới sự đối kháng đầy sốt ruột.
Bọn Trương Lam trốn không kịp, mắt suýt chút nữa đã bị mù giữa ngọn gió. Mà họ xoay đầu, song chỉ thấy khóe môi và đầu ngón tay của Văn Thời đang nhỏ máu.
Ngay cả dây rối của Trần Bất Đáo cũng xém tí không khống chế được anh.
Nếu không vì chỉ còn một mảnh vỡ của linh tướng, có lẽ anh đã có thể dùng dằng thoát khỏi dây rối.
“Ông buông tôi ra!” Giọng nói của Văn Thời tan vào trong gió.
Đối phương vẫn rũ mắt nhìn anh cách một đống sương đen và dây rối thật dài, nhìn rất là lâu.
Trận tẩy linh vẫn làm tròn bổn phận mà hoạt động, sương đen ào ạt cũng vẫn ùa vào nơi đó. Văn Thời trơ mắt nhìn người nọ càng ngày càng tái nhợt và trở nên xuyên thấu.
Áo trong màu trắng tuyết dần thấm máu và biến thành một với áo ngoài màu đỏ, cuối cùng không tài nào phân biệt nổi đó là máu hay màu áo khoác.
Hắn vẫn đứng như vậy, chỉ là máu me đã uốn lượn dưới chân.
“Trần Bất Đáo!” Văn Thời lại gọi một tiếng.
Đối phương vẫn không đáp lời.
“Tạ Vấn…” Hai mắt của Văn Thời đỏ bừng, cố chấp nhìn hắn, giọng nói thì ứ lại vì mất tiếng.
Cuối cùng, đối phương cũng giơ khớp xương ngón cái lau đi chút máu bên môi giữa tiếng ho khan kịch liệt.
Dường như hắn muốn nói gì đó, nhưng Văn Thời lại giành mở miệng trước.
“Giờ tôi đang đói bụng lắm.” Văn Thời nói, “Có thể dọn sạch mấy thứ đó.”
Nói xong, anh lại bổ sung một câu: “Ông cũng từng thấy rồi mà.”
Ánh mắt của Tạ Vấn bỗng nhiên trở nên ấm áp, có lẽ vì cách nhau một khoảng, hầu như khiến người ta có ảo giác rằng ánh mắt ấy chứa đựng tình yêu.
Chắc là có chứa một chút thương tiếc, tựa như những thứ mà hắn gồng gánh của hồng trần này.
Văn Thời chưa kịp nhìn rõ ánh mắt nọ, hắn đã lên tiếng: “Những thứ này không giống thứ mà con từng nếm thử, con xem bản thân là cái gì?”
“Vậy còn ông?” Văn Thời nuốt xuống một cái nhưng trong miệng toàn là mùi máu. Anh nghẹn lời hỏi: “Ông xem mình là cái gì thế hả?”
Tạ Vấn lại nói: “Ta thì khác.”
Văn Thời đứng cứng ngắc: “Khác chỗ nào?”
Mép áo choàng của Tạ Vấn nhỏ máu đầm đìa, mà hắn chỉ ngó Văn Thời, ít lâu sau mới nói dịu dàng: “Ta đã mất rồi.”
Trong đầu của Văn Thời trống rỗng, như thể không hiểu lời hắn nói: “Ông… cái gì cơ?”
Nhưng cơ thể của cậu đã lạnh đi trước một bước, tựa như bị ai đó giội một thau đựng đầy băng đao lên đầu.
“Ta đã mất rồi.” Tạ Vấn nói chầm chậm.
Hắn cũng không định nói mấy lời đó đâu…
Chưa từng dự định mà cũng không nỡ thốt ra.
Nhưng có người lại quá bướng bỉnh, bướng bỉnh đến nỗi nếu hắn không nói ra, có lẽ đối phương sẽ mãi mãi không thể buông bỏ.
Ngay cả lúc thốt ra câu kia, giọng điệu của hắn vẫn rất dịu nhẹ và chậm rãi, nhưng lọt vào tai Văn Thời thì lại như dao đang xiên vào lòng anh.
Không phải kiểu chém dứt khoát, mà lại là rỉ sắt và trơ mòn, từ từ đưa đẩy, mỗi thoắt đều như xẻo vào chỗ sâu trong trái tim và móc ra máu thịt.
“Không thể nào.” Văn Thời nói khẽ.
Tạ Vấn rũ mắt nhìn dòng chữ Phạn trên ngực và chuỗi ngọc trên cổ tay của mình: “Trước đó con không nhìn ra mấy thứ này, nhưng giờ chắc ít nhiều gì cũng có thể hiểu rằng ——”
Văn Thời nói một cách gian nan: “Tôi không tin.”
“Trận phong ấn kia đồ sộ và lợi hại hơn trận này nhiều lắm. Hẳn là ta đã mất từ lâu.” Tạ Vấn bảo.
“Vậy bây giờ ông là gì?!” Văn Thời hỏi.
“Rối.” Tạ Vấn nói ra chữ đó.
Văn Thời chưa từng cảm thấy chữ này có thể khiến con người ta hoảng sợ đến thế, tựa như có một chiếc búa tạ nện mạnh xuống làm anh gần như không thể đứng vững.
“Cách đây rất lâu…” Hơi thở cằn cỗi nồng nặc gói quanh Tạ Vấn. Trông hắn trắng bệch và lẻ loi, máu dính đầy người như một vị tiên giáng trần một mình đang sắp tan thành mây khói. Hắn lại ho một trận, nói trong sự bức bối: “Rất lâu trước đây lúc còn chưa dẫn con lên núi, khi mà ta mới bước vào con đường này… có một lần trùng hợp thấy trước rằng họa duyên lại sẽ ập tới vào một nghìn năm sau và một vài mối phiền toái có dính líu tới ta, vì vậy…”
Chữ Phạn trên nửa bên mặt của hắn tựa như nước, chuyển động càng lúc càng nhanh, gần như nơi nào đó trong trái tim hắn đang sắp nứt toác.
“Vì vậy ta đã để lại một con rối như thế tựa như để lại một người thay thế cho mình, mượn thể xác của nó hòng xử lý vài chuyện.” Tạ Vấn nói.
“Chuyện gì?” Văn Thời hỏi một cách cứng nhắc.
“Vài thứ trên người ta đã bị ai đó dẫn ra. Chúng len lỏi tới khắp nơi và hình thành lồng xoáy. Quá nhiều người vốn không nên biến thành lồng đã chịu ảnh hưởng, kẹt trong nhà tù và không được giải thoát…”
“Với cả… Chung Tư và Trang Dã đều ở đây. Chúng nó rơi vào cảnh này cũng bởi vì ta. Làm sư phụ, ta vẫn nên tới để quét sạch khúc cuối và thu dọn tàn cục.”
“Thêm nữa…”
Nói ra hai chữ này, hắn lại bắt đầu ho khan.
Rồi sau đó, hắn không nói tiếp nữa.
Đến phút cuối cùng, hắn chỉ từ từ khàn giọng bảo: “Sự tồn tại của rối đều lệ thuộc vào linh thần. Ta vốn không nên tồn tại, chẳng qua là do có một ít linh thần còn sót lại thôi, chẳng chống đỡ được thêm bao lâu nữa đâu.”
Hắn tốn hai năm để đi khắp thế gian và bày đá trận gần nơi có lồng xoáy. Vì không còn giải được lồng nữa, hắn đành dựa vào trận để dẫn mấy thứ đó trở về nơi chúng nên ở, tựa như ngay lúc này đây.
Những đám sương đen kia có vẻ như đang ùa vào thể xác này, nhưng thực ra là xuyên qua thể xác và trở về chỗ phong ấn. Hắn có thể khóa chúng ở đó bằng linh tướng rồi lại tự mình dẫn chúng đi đến cõi vắng lặng.
Trên thực tế, lời Văn Thời nói cũng không hoàn toàn đúng. Không phải mấy thứ này thực sự không thể tan biến giữa khoảng không, nhưng mà phải trả một giá lớn để trấn an.
Hắn đã sống đủ lâu.
Thực ra thì một nghìn năm trước, lúc bị phong ấn đó, hắn đã phải tan thành mây khói, bụi về với bụi, đất về với đất cùng mấy thứ kia.
Chỉ là không biết vì sao, ngay cả chỗ phong ấn cũng chẳng biết tung tích… còn hắn thì nán lại đến tận bây giờ.
Nhưng giờ cũng là lúc rồi.
…
Trận tẩy linh bỗng vận chuyển ngày càng nhanh hơn, sương đen trào dâng với một khí thế lật núi hất biển. Kim sí Đại bàng lại kêu một tiếng rõ ràng rồi cũng chui tọt vào trong sương đen.
Đáy khô của Hồ Thanh Tâm lờ mờ lộ ra…
Cỏ cây hoang vu, cành khô chằng chịt.
Hai linh tướng trắng hếu như giấy đang lẳng lặng ngủ say ở nơi đó dưới sự đan chéo tựa một tấm lưới của các cành khô.
Điều đó xảy ra gần như vào cùng một lúc ——
Khi Chung Tư và Trang Dã hiện lên, trận tẩy linh lặng lẽ ngừng chuyển giữa cơn gió xoáy to lớn.
Tạ Vấn đón lấy tia sương đen cuối cùng, hoa cỏ nơi hắn đứng nhanh chóng khô rút, cây cối héo queo trong nháy mắt.
Kim sí Đại bàng khép cánh lại sau lưng hắn, giống như một bầy tôi tớ ở bên cạnh chủ nhân đến cuối cùng.
Hắn vẫn túm dây rối trong tay, nhưng mà sức lực mạnh mẽ tới mức không thể chống cự đã tan hết. Sự giam hãm đã được buông lỏng, Văn Thời lại quỳ xuống.
Rõ ràng anh không bị thương nhiều đến vậy, nhưng lại đau đến day dứt.
Tất cả những nơi mà máu chảy tới, từng đoạn xương cốt và mỗi miếng da miếng thịt đều đang bị nhấn chìm vào một cơn nhức nhối không thể triệt tiêu hoặc giảm bớt.
Có người từng dạy anh rằng Phán Quan là một nỗi cực nhọc, rằng anh sẽ phải chứng kiến rất nhiều chuyện đau khổ. Nhưng riết rồi anh sẽ biết, đa số là do họ không đành lòng ly biệt. Chờ đến khi nào hiểu được điều này, có thể nói là anh đã bước vào hồng trần.
Anh từng đưa biết bao người đi, thấy biết bao nhiêu cảnh chia xa.
Nhưng lúc chuyện đó xảy ra với mình, anh mới biết thì ra không đành lòng ly biệt lại đau đến vậy… w๖ebtruy๖enonlin๖e
Mà người nọ vẫn nói sai.
Thực ra anh đã bước vào hồng trần từ lâu.
Chẳng qua là bản thân người đã đưa anh đi kia đang đứng bên ngoài hồng trần mà thôi…
Văn Thời siết chặt ngón tay, xương trắng đáng sợ bên tay trái vẽ nên một khe máu trên mặt đất. Anh ráng chống tay đứng dậy, muốn đi tới chỗ người kia, nhưng lại phát hiện xung quanh đã biến đổi.
Núi thì vẫn là núi Tùng Vân, bệ đá vẫn là bệ đá nọ, nhưng bên cạnh anh lại có những bóng dáng ngoài dự doán.
Đó là… bản thân anh.
Bản thân anh trong những tình cảnh khác.
Văn Thời giật mình đứng giữa một cảnh tượng vừa quen vừa lạ với cơ thể máu me nhễ nhại, mắt nhìn về phía những bóng dáng ấy.
Sau ít lâu, mãi đến khi ngón tay bị thứ gì đó nắm kéo, anh mới cúi đầu trông thấy mấy sợi dây rối đan vướng trên người đến từ chính kẻ đứng ngoài hồng trần nọ.
Anh bỗng nhận ra mấy bóng dáng kia xuất phát từ đâu.
Dưới mối liên kết của dây rối, linh thần đã tương thông.
Người kia đã cực kỳ suy yếu và không thể phong bế mối liên kết đó nữa. Vì vậy, anh trông thấy thế giới trong mắt Tạ Vấn…
Đó là ảo giác đủ khiến cho người ta không thể phân rõ đâu là thật, đâu là giả.
Đó là tâm ma chưa từng bị xua tan kể từ ngày nó xuất hiện…
HẾT CHƯƠNG 79 („• ֊ •„)