Phán Quan

Chương 90: Chương 90




Còn làm bộ không hề nghe máy nữa chứ…

Chu Húc cầm điện thoại trong tư thế cứng nhắc một lát, biểu cảm bỗng trở nên thâm sâu, rồi nó lẩm bẩm một câu: “Ta hơi hoang mang.”

Ít lâu sau, nó lại nói giọng khàn khàn: “Sao nữa? Ông hoang mang điều gì?”

“Con là một phần linh tướng mà ta đã chia ra. Lẽ ra, dù giữa chúng ta cách nhau một nghìn năm, việc từng trải và tính tình đều không giống nhau, nhưng ít nhiều vẫn có thể tương thông chứ.” Lần này, Bốc Ninh chiếm cơ thể nó khá lâu, lời cũng hơi dài, “Ta cứ tưởng ta chỉ cần nhìn một cái thì đã có thể hiểu rõ con. Bây giờ vừa nghe hết cuộc đối thoại giữa con và chủ gia tộc nhà họ Trương, ta lại cảm thấy mình nghĩ không đúng cho lắm.”

Lúc nói chuyện với người ngoài, hắn luôn rất lễ phép và chu toàn, nhưng với Chu Húc thì sẽ thả lỏng đôi chút, ăn nói có vẻ cũng trực tiếp hơn. Hắn đắn đo tìm từ một lúc rồi vẫn nói thẳng luôn: “Con khờ thật hay đang giả bộ thế?”

Hắn đứng ngẩn ngơ tại chỗ trong chốc lát và lại biến thành Chu Húc, đặt mông ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Hạ Tiều, ngửa cằm, bắt chéo chân, run một hồi rồi nói: “Để tui nói ông nghe, nếu ai mà hỏi tui như thế, tui sẽ chửi ngược lại liền! Nhưng ông hỏi thì tui phải nghẹn lại, không thôi tui cứ có cảm giác như đang tự chửi mình vậy. Ông nghe cho rõ nhé, tui không khờ mà cũng chẳng giả vờ gì hết.”

Chu Húc gập đầu ngón tay bảo: “Trong bổn gia, dì nhỏ và chú nhỏ của tui ——”

Nói được một nửa thì nó khựng lại và tiếp tục với một giọng điệu như đang dạy dỗ người khác: “Hai vị Trương gia kia là chị em ruột, con gọi một người là dì nhỏ, thế thì con phải gọi người còn lại là cậu chứ, sao lại gọi là chú nhỏ được? Ta nghe con gọi sai mấy lần, thực sự không nhịn nổi nữa.”

Dạy xong, nó lại “chậc” một tiếng, tiếp tục rung chân bảo rằng: “Hồi nhỏ tui nói chữ nọ xọ chữ kia, cậu nhỏ mà lại đọc thành cẩu nhỏ, bản thân chú nhỏ của tui không chịu nổi nên bắt tui sửa. Tui gọi như thế suốt mười mấy năm rồi, dù sao cũng chỉ là một xưng hô, cần gì phải đặt nặng dữ vậy.”

“Ờ. Tại vì hồi nhỏ, tui ở bên dì nhỏ và chú nhỏ còn nhiều hơn ở bên mẹ ruột. Hai người họ lại lợi hại như thế, tui vẫn luôn sùng bái họ dữ lắm.”

Tính của Chu Húc là có sao nói vậy, giọng lại quang quác. Dù đang nói chuyện nghiêm túc, cái tướng ngồi của nó nhìn cứ như không ngồi, càng chẳng có thái độ tâm sự mỏng với người khác. Tuy nhiên, Bốc Ninh biết lúc này nó đang rất nghiêm túc, vì thế không ngắt lời nó nữa.

“Ý ông muốn hỏi hai người họ thích tui nhiều không đấy hả? Nhiều mới lạ nhé. Hồi bé tui điên điên, dì nhỏ từng đập tui, chú nhỏ cũng hay bị tui làm phiền đến nỗi hận không thể lấy dây rối cột tui lên. Nhưng ngoại trừ những lúc ấy, họ đối xử với tui khá tốt, dạy tui biết nhiều điều, để tui tiếp xúc với nhiều kiến thức, cho tui quá trời thể diện như thế luôn mà. Mặc dù trông họ hơi ỉu xìu trước mặt các vị lão tổ tiên, nhưng trước mặt người ngoài, họ vẫn có thần thái lắm nha! Vì vậy, tuy khoảng cách họ hàng giữa tui và họ xa đến thế, dì nhỏ và chú nhỏ của tui vẫn là dì nhỏ và chú nhỏ của tui. Tui không thể trở mặt với họ rồi đột ngột chạy tới hãm hại họ, phải không nè?”

Nó lặng im trong chốc lát rồi lặng lẽ bình luận: “Có lý.”

“Tuy nhiên!” Phong cách nói chuyện thay đổi, Chu Húc nói tiếp: “Tui không thích người già.”

Bốc Ninh: “…”

Chu Húc lại vội vàng bổ sung một câu: “Úi úi, tui không có nói ông đâu nghen.”

Bốc Ninh: “?”

“Mặc dù ông hơn tui một nghìn tuổi, nhưng trông còn rất trẻ. Hiện giờ ông lại đang ở trong người tui, mà tui thì lại bảnh bao đến thế cơ mà ——”

Bốc Ninh buộc lòng thò ra và ngắt lời nó: “Con có chuyện gì thì cứ nói thẳng, không cần phải ngại.”

Chu Húc đang khoe khoang thì bị chặn mồm, hừ một tiếng không tình nguyện rồi mới nói tiếp: “Vậy tui nói thẳng nhé, tui không thích ông cụ của bổn gia, cái ông vừa nói chuyện điện thoại đó. Tui không muốn hãm hại dì nhỏ và chú nhỏ, nhưng cũng không muốn theo phe ông cụ kia. Vì vậy, đối với mấy câu mà ổng hỏi tui, tui muốn nói thì sẽ nói, không muốn thì sẽ câm miệng. Ổng nghĩ gì cũng chẳng có liên quan tới tui, dù sao tui đâu có nói láo, nhưng cũng không hề tiết lộ mọi điều cho ổng nghe. Còn ông đã lớn tuổi đến thế rồi ——”

Bốc Ninh lại không thể kìm lòng phải thò ra để nói thêm: “Lúc tự mình bày trận, ta vẫn chưa tròn ba mươi. Ta ra đời vào tháng chạp, còn thiếu hai năm, thực ra cũng chưa tròn hai mươi chín đâu.”

Hắn luôn dịu dàng và khiêm tốn, ngồi trong trận suốt nhiều năm như vậy, đúng ra phải rất bình tĩnh. Nhưng có lẽ do bị ảnh hưởng bởi thể xác trẻ trung này, cũng có lẽ do tương thông với một nửa linh tướng mà mình đã chia cho Chu Húc, thế mà hắn lại tranh cãi hai câu trước một việc cỏn con như thế này, như thể hắn đã trở về năm mình mới mười mấy tuổi ấy.

Biện luận cho bản thân xong, hắn tự lắc đầu cười một tiếng.

Đúng lúc này, Chu Húc chiếm thế chủ, giật mình bảo: “Má ơi, lại còn chưa tròn hai mươi chín tuổi nữa ư? Sao tui vừa đỉnh mà cũng vừa đáng thương dữ vậy trời.”

Bốc Ninh: “?”

Lão tổ bị dọa sợ bởi độ mặt dày của nửa kia nhà mình, sau một lúc lâu mới thở dài bảo: “Bậy bạ. Thôi, con nói tiếp đi.”

“Ờ…” Chu Húc nói: “Ý tui là hai mươi chín tuổi vẫn khá già so với tui, người ông đã gặp chắc chắn nhiều hơn tui. Chắc ông đã từng nghe nói về việc ông cụ của bổn gia kia không hề thích tui một chút nào nhở?”

Bốc Ninh không thể trả lời câu này, gật hay lắc đầu gì cũng không đúng, dứt khoát im miệng.

Chu Húc liền nói tiếp: “Thực ra hồi nhỏ tui đỉnh lắm, nghe nói chưa được bao nhiêu tuổi mà năng lực thần kỳ đã cao ngất trời.”

Bốc Ninh: “…”

“Đương nhiên, giờ tui đã biết tui được như thế là nhờ vào ánh hào quang của ông. Nhưng mà có sao đâu nhỉ? Của ông cũng là của tui mà.” Nó còn tỏ vẻ rất tự giác, nói gì cũng chẳng đỏ mặt, “Vả lại, hồi nhỏ tui mày rậm mắt to, dáng vẻ đáng yêu, nổi trong số những người cùng thế hệ lắm nghen. Bởi thế, ông cụ kia là người đã tự mở miệng kêu tui đến bổn gia ở lúc bé. Nhưng có lẽ ổng vừa thấy tôi thì đã không còn thích tui nữa.”

“Vì sao?”

“Vì ——” Chu Húc vô thức trả lời, sau đó mới nhận ra người hỏi câu này không phải Bốc Ninh, mà là Hạ Tiều đang ngồi kế bên.

“Ai da, tội quá, cuối cùng anh cũng sống lại rồi hả?” Chu Húc hờn trách cậu một tiếng rồi nói: “Anh tự nhìn tiền đồ của mình đi, chẳng phải anh của anh và Tổ sư gia chỉ ——”

Hạ Tiều chỉ vào nó: “Em đừng nói gì hết! Anh chỉ mới tiêu hóa xong thôi đó.”

Dứt lời, cậu lại nhớ tới Bốc Ninh trong cơ thể của Chu Húc, thế là lẳng lặng rụt ngón tay đang duỗi thẳng về và nói: “Anh chỉ không hiểu nổi thôi. Rõ ràng nơi nào ảnh ở cũng có bản mặt của anh hết. Thế thì họ đã… ừm, phát triển đến mức đó từ lúc nào, sao anh lại không thấy gì hết trơn.”

“Thấy chưa? Ông nội này mới khờ thật nè.” Chu Húc tự nói với mình.

Bốc Ninh im lặng hai giây, mượn cơ thể của nó để xoay đầu đi giùm nó.

Vì thế, Chu Húc trông thấy Lão Mao kiêm thằng khờ số 2 trên chiếc số pha sau lưng, trong mắt lão là hơi thở lạnh lùng đang bùng phát.

Chu Húc sợ hãi xoay đầu lại, quyết định kể tiếp chuyện xưa của mình: “À thì… là như vầy. Bổn gia có rất nhiều quy tắc, truyền từ đời này sang đời khác. Trong số đó, có một quy tắc là con nít có thiên phú và năng lực thần kỳ như tui phải đi bái chủ gia tộc và dập đầu nếu đến sống ở bổn gia.”

Bốc Ninh lại không nhịn nổi, khẽ nhíu mày và nói với thái độ không hề tán thành: “Dù năm đó bái sư, ta cũng chỉ tự đan hai tay lại và vái một cái thôi.”

Tuy hắn gọi Trang Dã là sư huynh, thực ra thì họ làm lễ bái sư cùng năm với nhau.

Khi đó, Trang Dã lớn hơn hắn một tuổi, biết nhiều điều mà lễ nghĩa cũng toàn diện hơn hắn. Lúc bái sư, y chuẩn bị dập đầu một cái thật mạnh với Trần Bất Đáo, ai dè đầu gối vừa cong, ống tay áo của Trần Bất Đáo đã phất qua, y đã bị gió thổi nâng lên.

“Gặp nhau mỗi ngày cũng không cần phải quỳ đâu, các con quỳ với ta làm gì.” Trần Bất Đáo nói như thế lúc ấy.

Khi đó, hắn và Trang Dã thì ngây thơ và cẩn trọng, tựa như hai con chim hoảng hốt, sợ mình phản ứng sai rồi chọc giận sư phụ. Có lẽ vẻ kinh hoàng trong mắt trông quá rõ rệt, Trần Bất Đáo lại nói đùa thêm một câu: “Trừ khi chân cẳng mềm nhũn, đứng không nổi thôi.”

Nói xong, hắn dời hai cái đệm cói đến rồi để hai đồ đệ nhỏ thất tha thất thểu quỵ xuống và ngã xiêu vẹo vào trong.

Từ đó về sau, họ chỉ vái Trần Bất Đáo một cái khi gặp hắn.

“Không cần quỳ hả?” Chu Húc buồn bực nói, “Ủa gì kỳ vậy? Tui thấy trong sách ghi là năm đó các đại đệ tử đều phải quỳ xuống khi thấy Tổ sư gia. Lần nào họ cũng quỳ đầy dưới đất, còn không thể ngẩng đầu lên nữa. Thứ nhất là vì uy nghiêm của Tổ sư gia át hẳn, thứ hai là vì ổng cũng không thích ——”

Nó chưa kịp nói xong, Bốc Ninh đã xông ra.

Hắn xụ mặt, mới định mở miệng thì đã nghe Lão Mao nhả ra một câu: “Vớ vẩn.”

Vừa nghe giọng điệu này là biết ngay chim ai nuôi lớn.

Câu chửi của Bốc Ninh còn chưa được bật thốt, song nghe từ mắng của Lão Mao, hắn vừa lòng gật đầu, để vẻ mặt trở lại bình thường và nói: “Con đọc sách linh tinh ở đâu thế hả? Đúng là ăn bậy nói bạ.”

Chu Húc còn chưa đáp, Lão Mao lại mở miệng: “Sau này sách đều bị bịa như thế đó, không biết ai đã khởi đầu nữa.”

“Nói chung là tui đã đọc rất nhiều sách ở bổn gia, cũng từng đọc vài cuốn ở gia tộc khác, nhưng nội dung về vụ này đều không kém nhau bao xa, cách ghi rất thống nhất, vừa nhìn là biết đã truyền suốt xấp xỉ một nghìn năm.” Chu Húc nói rồi tự dưng nghĩ, sách được lưu truyền rộng rãi ở đời này đến vậy, ai muốn tìm thì rất dễ sẽ đọc được, chắc chắn Tạ Vấn cũng từng nhìn thấy…

Những nội dung kia có nguồn gốc hiển nhiên, lý do và căn cứ cũng được trình bày đàng hoàng. Rõ ràng là xạo sự nhưng lại khiến tất cả mọi người đời sau tin theo răm rắp.

Không biết Tạ Vấn đã nghĩ gì khi nhìn thấy.

Phải chăng sẽ cảm thấy hoang đường và buồn cười? Hay là đọc rồi quên thôi?

Chu Húc bất chợt hơi xúc động.

Trước đây, nó hâm mộ mấy nhân vật thường được đề cập trong sách này lắm. Nó cảm thấy rằng cuộc đời rầm rộ của họ thay đổi rất nhanh, dù thiện hay ác, ít nhất cuộc đời của họ vẫn thú vị.

Bây giờ khi thực sự nhìn thấy những người đó, nó mới biết, cuộc sống bình thường, chợt có bất ngờ chợt có ngạc nhiên này của mình cũng là một thứ mà người ta chỉ có thể gặp nhưng không thể cầu.

“Vậy ra em phải dập đầu khi gặp chủ gia tộc nhà họ Trương của mình. Rồi sao nữa?” Hạ Tiều nghe nó kể chuyện dở dang thì vô cùng khó chịu, buộc lòng hỏi một câu.

Chu Húc lấy lại tinh thần và trả lời: “À, không chỉ dập đầu thôi đâu, tui còn phải kính nước bùa nữa đó!”

Hạ Tiều: “Kính nước bùa???”

Cậu thầm nói bộ bị điên ha gì.

Người ta gặp người lớn toàn kính trà thôi, sao khẩu vị của chủ gia tộc nhà họ Trương này lập dị vậy trời?

Chu Húc liếc cậu một cái rồi quơ tay chỉ vào người cậu: “Tui biết ngay là anh sẽ nghĩ sai mà. Nước bùa đó không dùng để uống, mà là để cho ổng nhúng.”

Hạ Tiều: “Nhúng làm chi?”

Chu Húc chỉ vào giữa trán của mình: “Chủ gia tộc sẽ nhúng tay vào nước bùa rồi gõ hai lần lên chỗ này của đám con cháu.”

Vừa dứt lời, nó lại lắc mình thay đổi thành Bốc Ninh rồi nói: “Con chắc chắn là ổng gõ lên này hả? Cái kiểu gõ gì thế này?”

“Tui đâu có biết.” Chu Húc tức giận đoạt lại vị trí và bảo: “Nói chung là trên trán đó. Lúc ấy, tui bị dì nhỏ và chú nhỏ dẫn vào phòng ông cụ kia. Một người ngang bướng không chịu quỳ, một người bắt tui quỳ mà tui lại trốn. Tui còn hết sức nghịch ngợm, hất tung nước bùa mà A Tề bưng trong tay, ngay cả chén cũng bể nát.”

“Vì vậy tui cũng không rõ cách gõ ra làm sao cho lắm. Nhưng sau này nghe đâu tui làm như vậy thì xui dữ dằn, giẫm trúng khá nhiều kiêng kị. Lúc đó, ông cụ vẫn còn rất hòa ái, nói với tui là đừng lo con nhé, gương vỡ rồi sẽ lành lại thôi, rồi kêu dì nhỏ và chú nhỏ dẫn tui đi. Từ đó về sau, ổng chưa từng hỏi thăm về tui nữa.”

Hạ Tiều cứng nhắc trả lời: “Thực ra… cũng có thể thông cảm.”

Vốn dĩ cũng không phải cháu ruột, lại còn lì lợm, không thân thì cũng dễ hiểu thôi.

Chu Húc trợn trừng mắt ra và nói: “Thì tui biết mà, tui vẫn chưa nói xong đâu. Sau đó, mẹ tui và dì nhỏ bảo rằng linh tướng của tui không ổn lắm, học vài thứ để củng cố linh thể là điều nên làm, nhưng không thích hợp để vào lồng và trở thành phán quan. Lời này có lẽ đã truyền tới tai ông cụ đó, chưa tới hai năm ổng đã cho tui về nhà.”

Hạ Tiều: “À…”

Nói trắng ra, họ cảm thấy cháu nhỏ tài năng xuất chúng, muốn dẫn về bổn gia để tập trung bồi dưỡng. Ai dè phát hiện nó có vài chỗ thiếu sót khác, cũng chẳng phải một đứa trẻ ngoan ngoãn, vì thế họ lại trả người về.

Sai thì hình như cũng không có lỗi gì to tát, nhưng mà làm thế thì quá dứt khoát về mặt tình cảm, sẽ làm cho người ta đau lòng.

“Nếu chỉ có một mình tui thôi thì cũng chẳng sao. Dù sao thì tui cũng bướng muốn chết, không thích thì cũng là một điều bình thường.” Chu Húc lại nói, “Nhưng ông cụ cũng đối xử với dì nhỏ và chú nhỏ của tui y hệt như thế… Hai người họ chưa từng tự mình nói ra, nhưng tui có nghe người ta nói. Lúc cha của dì nhỏ và chú nhỏ còn sống, ông cụ rất thân thiết với cả hai, thường gọi họ đến nhà sau để chơi. Sau này, không phải người nọ đã chết à? Năm đó, ông cụ cũng bị bệnh… nên dần thân với người tên Trương Uyển kia hơn. Rồi sau đó Trương Uyển cũng rời khỏi, đến lúc đó ông cụ mới nhớ ra mình vẫn còn hai đứa cháu lanh lợi.”

Nó nói rồi không nhịn được mà bùi ngùi: “Dù sao tui cảm thấy ông già kia sống lỗi thấy mồ. Thân là chủ gia tộc mà lại suốt ngày cứ phải cân nhắc về vấn đề tố chất của đám con cháu, xem coi ai mới là người thích hợp để tiếp nhận chức vụ hơn này nọ. Nhiều người đều nói ổng làm như thế cũng vì muốn tốt cho cả Trương gia thôi, nhưng tui không thích ổng. Hơn nữa…”

“Hơn nữa gì?”

“Hơn nữa, hồi nhỏ khi sống ở bổn gia, tui thường mơ thấy ác mộng, ngủ không ngon rồi lại còn mộng du. Chiếc giường kia cứng muốn chết, trong phòng lại có nhiều cánh cửa. Hai năm đó tui thay răng, răng đều bị gặm rụng bà nó ra, mộng du nên té gãy.” Chu Húc nói, “Nhưng may là tui rồi sẽ có thể tỉnh lại, những cơn ác mộng đó thấy gớm lắm.”

Hạ Tiều đã sợ hãi lại còn tò mò, muốn hỏi lại không dám hỏi, miệng đóng mở nhiều lần như một con cá.

Cuối cùng Chu Húc vẫn tự nói: “Lâu vậy rồi, tui cũng không nhớ rõ nữa. Anh mà bắt tui nhớ thì trong đầu tui sẽ có thể hiện lên vài hình ảnh, nhưng bắt tui nói ra thì tui lại chẳng thể miêu tả.”

“Ủa?” Một suy nghĩ lóe lên trong đầu nó, “Ông kia, chẳng phải ông đang ở trong cơ thể tui hả? Bản chất của hai ta cũng có thể được coi là một phải không? Liệu ông có thể nhìn thấy những gì xảy ra trong giấc mơ của tui không?”

Ông kia im ru một lát rồi chiếm lấy thế chủ: “Phi lễ chớ ——”

“Tui đã để ông nhìn rồi, có gì mà phi lễ chớ nhìn nữa chớ?” Chu Húc nói.

“Vì sao con lại… muốn cho ta xem?” Bốc Ninh hỏi một câu.

Chu Húc lặng thinh lần đầu sau khi bô lô ba la suốt nửa ngày và không trả lời ngay lập tức. Một hồi lâu sau, lâu đến nỗi Bốc Ninh chọc nó thêm vài cái, nó mới lên tiếng: “À thì… là như vầy.”

Nó liếm môi một cái, thử dò hỏi: “Thực ra hồi nhỏ tui cảm thấy đó không phải giấc mơ, mà là điều tui thấy thiệt. Nhưng tui không chứng minh được, nên cũng không thể kể cho ai nghe hết.”

Nó chưa từng nhắc đến điều này với bất kỳ ai. Lúc nói, nó gãi đầu không mấy kiên nhẫn.

Ít lâu sau, nó mới nói tiếp: “Chủ yếu là không phải ai cũng kể nghe được.”

Lúc trước, người dẫn nó đến là Trương Lam và Trương Nhã Lâm. Dù bản thân Trương Chính Sơ sống lỗi tới cỡ nào, Trương Lam và Trương Nhã Lâm vẫn rất kính trọng người ông nội này.

Chu Húc lại nói chuyện thẳng thắn, thường khiến người ta cảm thấy nó ‘không có não’, chắc chắn không phải thông minh, nhưng cũng không phải ngốc thật.

Ít nhất, nó biết, có vài lời nó sẽ không dám nói với Trương Lam và Trương Nhã Lâm dù thân với họ đến mức nào đi chăng nữa.

Người duy nhất nó có thể nói nghe chắc hẳn là mẹ nó, Trương Bích Linh.

Nhưng nó có mắt, có thể nhìn ra Trương Bích Linh không muốn dính vào chuyện của bổn gia, cũng chẳng muốn liên quan gì đến bổn gia, vẫn luôn cố tình cách ly bản thân ra khỏi bên đó.

Có lần, Chu Húc hoài nghi, nếu tính cách của mẹ mình hiên ngang và kiên cường hơn một chút, phải chăng bà cũng sẽ chấm dứt mối quan hệ với bổn gia và cao bay xa chạy giống như Trương Uyển.

Nhưng mỗi năm tết đến, bà vẫn sẽ gửi chút quà biếu cho bổn gia. Bản thân bà thì không đi, để đám vai nhỏ Trương gia đang luân trực hoặc để Chu Húc mang tới. Lần nào cũng là một hộp thức ăn khắc hoa nhiều tầng kèm theo bánh ngọt mà bà tự làm.

Mâu thuẫn lắm.

Chu Húc cũng cảm thấy rất mâu thuẫn. Nó từng hỏi bà, bà bảo nếu đặt những chuyện khác sang một bên, họ vẫn phải giữ lễ nghĩa, hơn nữa tết lại là một dịp lễ lớn.

Thế nên Chu Húc do dự vài lần rồi cũng không kể cho Trương Bích Linh nghe. Tuổi dậy thì quấy phá. Nó và Trương Bích Linh vốn đã không thể tâm sự với nhau, nó cũng chẳng muốn khiến mẹ mình rối rắm thêm nữa.

Nó nín suốt rất nhiều năm, muốn tìm một người trong nhà để trải lòng nhưng lại phát hiện mình tìm hoài không thấy.

Nó thường dùng giọng điệu khoa trương và khoe khoang, chỉ vào mỗi người thuộc Trương gia và bảo rằng đó là ‘người nhà của tui’, nhưng trên thực tế, không ai thực sự xem nó là người một nhà cả.

Nó cũng đâu có khờ, nó nhìn ra hết mà.

Vì vậy dần dần, nó cũng quên béng tất cả mọi chuyện trong mơ.

Cho đến lúc bấy giờ…

Lúc bấy giờ thì khác, tự dưng có thêm một đám người xuất hiện bên cạnh nó, ai cũng có lai lịch phi phàm, còn từng có quan hệ với nó nữa. Trong số đó, người đặc biệt nhất chính là Bốc Ninh.

Nó như bất thình lình tìm ra một ‘người một nhà’, người mà nó có thể kể về những giấc mơ đó.

Bốc Ninh không cần nghe cũng cảm nhận được cảm xúc của nó, vì thế hắn không thèm chú trọng lễ phép gì nữa, khẽ nói một câu đường đột: “Nhắm mắt, thả lỏng và thử nhớ lại giấc mơ đó đi.”

Chu Húc cảm thấy có một thứ gì đó xông vào đầu mình.

Đó là cảm giác vô cùng lạ lùng, như thể có người đang rót một luồng nước ấm vào trong đầu nó, song lại giống như có người đang xoa ấn huyệt thái dương của nó để nó trở nên thả lỏng.

Đây là một hồi hợp nhất ngắn ngủi của hai nửa linh tướng. Trước khi sự bài xích ập đến, họ là một.

Điều mà Chu Húc nghĩ đến cũng là điều mà Bốc Ninh nghĩ đến.

Vì thế, Bốc Ninh mượn chớp mắt này và nhìn thấy giấc mơ của Chu Húc.

Cảnh này ở bổn gia nhà họ Trương, nhà cửa kiểu cũ, cây xà cực cao, đêm khuya lại trống vắng khôn cùng. Đối với khi Chu Húc hồi nhỏ, nó lại to đến mức khiến người ta rợn cả tóc gáy.

Không biết vì sao nó lại băng qua sân nhà trập trùng núi đá.

Nếu là trước đây, dù trễ tới cỡ nào, trong sân cũng có người luân trực. Họ nhất định sẽ đưa nó về phòng khi trông thấy dáng vẻ ngửa mặt mộng du của nó.

Thế mà lần đó, cả sân lại chẳng có nổi một bóng người.

Nó cứ thế đi một cách suôn sẻ tới nhà sau của ông cụ kia, thẳng một đường tới cửa phòng ngủ.

Vừa tới gần chỗ đó, một mùi đàn hương nồng nặc xộc tới.

Thường có người đốt nhang ở bổn gia nhà họ Trương, ví dụ như Trương Nhã Lâm để thờ cúng chiếc hộp nhỏ đó của hắn. Một ví dụ khác là căn phòng để bài vị gia phả và các chủ gia tộc qua nhiều thời đại, nơi này ngày nào cũng nghi ngút nhang khói.

Căn phòng đó nằm kế bên phòng ngủ của Trương Chính Sơ, vì vậy có mùi này thì cũng bình thường thôi.

Nhưng hôm đó mùi nồng lắm, đến nỗi như có mười mấy chiếc lư hương đang được thắp lên, nhang khói giăng mù cả ngôi nhà. Hơn nữa, cái mùi đó rất lạ, thoang thoảng mùi tanh.

Từ nhỏ, Chu Húc đã kén ăn, không ăn nội tạng hoặc máu động vật, chỗ ghét đến nhất là khu vực chặt thịt tươi trong chợ.

Thế nên nó rất mẫn cảm về mấy mùi nào đó và lập tức giật mình trước cái mùi đang xộc tới kia.

Nó đứng ngơ ngác ngoài cửa phòng ngủ trong chốc lát rồi bóp mũi chuẩn bị bước đi.

Nhưng vừa định xoay người, nó đã cảm thấy cánh cửa gỗ khắc hoa của phòng ngủ kia rung nhẹ một cái, tựa như có gió từ trong phòng lẻn ra, khiến cửa phòng hé mở đôi chút.

Lúc bé, Chu Húc là một đứa con nít bướng bỉnh, cũng không chịu tuân thủ quy tắc. Thấy cửa phòng có khe hở, song dựa vào vóc dáng nhỏ của mình, nó nằm nhoài người xuống đất và lặng lẽ nhìn vô trong.

Sau đó, nó trông thấy một cảnh tượng vô cùng quỷ dị…

Nó thấy sau cửa cũng có một đôi mắt đang kề sát bên khe cửa cùng mình và đang nhìn chằm chằm vào nó.

Chu Húc đứng hình ngay tại chỗ, cũng nằm đó không dám nhúc nhích.

Một hồi lâu sau, đôi mắt phía sau cánh cửa mới cách xa một ít.

Khi đủ xa, Chu Húc cuối cùng cũng thấy rõ, thực ra đó là một người, một người bò sát dưới đất, mặc áo ngắn bằng tơ lụa màu đen, tôn lên làn da trắng bệch bị lộ ra.

Da thịt trên cổ tay và cổ chân của gã đều chảy xệ, gân mạch gồ lên như đất gò, trên làn da trắng hếu còn có vài chấm lấm tấm linh tinh, không thể nhìn ra chúng là đồi mồi của người già hay thứ khác.

Gã trông giống như một con nhện khổng lồ, khớp xương quẹo thành một góc vuông kỳ quái, chống lên mặt đất, cổ duỗi ra dài thòng, co giật bằng một tiết tấu quái đản, còn pha kèm cả tiếng rên rỉ trầm thấp đau thương, nghe như tiếng rên đau than thở của người già.

Một vòng lư hương được bày trên mặt đất của phòng ngủ, mỗi chiếc đều có cắm ba cây nhang, từng cây lại được dán một tấm bùa vàng. Trong phòng đúng là ngập tràn sương khói, lượn lờ làm cay mắt người ta.

Mà quái nhân mặc đồ lụa màu đen đó lại bò giữa vòng lư hương ấy. Mỗi khi tới gần một chiếc lư hương, gã sẽ đột ngột ngửi một hơi, sau đó lại vội vàng co rúm người về phía sau.

Gã như đang được nuôi dưỡng, nhưng chẳng khác gì đang bị cầm tù.

Trên bình phong cách đó xa hơn còn có dán hai chữ phúc thọ dành cho năm mới. Chúng đỏ tươi, chói mắt, nhìn như máu chảy, tạo nên một sự đối lập rõ ràng với thứ đang bò dưới đất.

Gã bò xa về sau, mùi tanh nọ cũng phai đi rất nhiều.

Sau đó, không biết tiếng chó sửa vọng đến từ nơi nào, Chu Húc run lẩy bẩy rồi lật đật chạy đi. Lúc băng qua sân nhà và chạy về nhà trước, nó còn vướng chân vào bậc cửa và ngã mạnh một phen, cuối cùng khóc ra tiếng.

Tiếng khóc đó như vừa phá bỏ kết giới.

Bổn gia cổ xưa yên ắng chợt có tiếng người. Hình như Tiểu Hắc là người đầu tiên bước ra khỏi phòng của Trương Nhã Lâm, đỡ Chu Húc từ bên bậc cửa lên rồi nói với người trong phòng: “Nó lại bị mộng du.”

Cậu miết nhẹ ống quần của Chu Húc và bổ sung một câu: “Chắc là mơ thấy ác mộng, quần hơi ướt.”



Bốc Ninh bị Chu Húc đẩy ra khỏi đầu.

“Tui chỉ kêu ông xem giấc mơ thôi, đm sao ông xem hết luôn vậy!”

Chu Húc gào một tiếng như chó săn, làm Hạ Tiều và Lão Mao hết hồn.

Họ không nhìn thấy cảnh trong mơ, không biết có chuyện gì đã xảy ra, chỉ thấy Chu đại tiểu thư đỏ mặt tía tai, tỏ vẻ có thể cắn người bất cứ lúc nào.

“Sao vậy?” Hạ Tiều mờ mịt.

Mặt của đại tiểu thư còn đỏ bừng, song lại đổi sang dáng vẻ ân hận, chắp tay nói: “Xin lỗi, ta chưa từng đoán ra kế tiếp lại ——”

“Ông còn nói nữa?!” Chu Húc lập tức chiếm lấy cơ thể, chặn họng Bốc Ninh thành công.

Dù nó biết Bốc Ninh không thể nào tiết lộ chuyện nó bị hù đến nỗi té đái trong quần hồi nhỏ, nhưng nó vẫn có một phản ứng căng thẳng như thế đó.

Tuy nhiên, nó nhanh chóng tự an ủi bản thân. Lúc bé có ai chưa từng đái trong quần những hai lần đâu!

Ngoài ra, trước cảnh tượng này, nếu người chứng kiến biến thành tên nhát gan Hạ Tiều này, đừng nói là năm tuổi, dù đã mười lăm thì cũng đái thôi hà!

Nghĩ vậy, hai chân đang bắt chéo của nó lại run run để che giấu sự yếu đuối của bản thân.

Ai dè chưa run được hai cái, Bốc Ninh đã mở miệng.

Hắn đổi sang một tư thế đứng đắn, trầm giọng bảo: “Cho dù kế tiếp ra sao, đó hẳn không phải giấc mơ của con đâu. Nó đúng là thứ mà con đã trông thấy đấy.”

“Thật hả?!” Chu Húc ngước nhẹ đầu lên, giọng điệu hơi cao, “Ông chắc chứ? Sao ông biết?”

Nó cũng không vui mừng đâu, mà chỉ khó tránh khỏi phải có phần phấn khởi khi suy đoán mà bản thân đã nhịn trong lòng suốt nhiều năm đến vậy đã được chứng thực.

“Chín phần mười là sự kiện này có dính líu đến một vài tà thuật.” Bốc Ninh nói, “Nếu con đã chứng kiến những thứ mà thường sẽ không gặp được này, song còn có thể đưa chúng vào trong mơ như thế lúc con chỉ mới năm tuổi, vậy cứ coi như ta chưa nói gì hết nhé.”

“Tà thuật?” Lão Mao ngồi một bên chen vào một câu như thế. Mặc dù lão không nhìn thấy giấc mơ của Chu Húc, nhưng lão vẫn rất mẫn cảm với từ này, “Tà thuật gì cơ?”

Bốc Ninh trở nên nghiêm trang hơn, suy nghĩ rồi nói: “Khó nói lắm. Theo ta được biết, có hai ba loại nếu không kiểm soát tốt thì sẽ dẫn đến vụ này. Kiến thức của sư phụ rộng hơn, tốt nhất là hỏi ngài ấy một tiếng. Còn việc khác… chuyện mà người Trương gia sắp tới, cũng tiện để chúng ta bàn luôn.”

Tính tình của hắn luôn lạnh nhạt, người và chuyện hắn từng gặp thì lại rườm rà và đa dạng. Năm đó, hắn được sư phụ dạy bảo trên núi Tùng Vân, thích làm việc nào ra việc đó, ít khi thể hiện lòng yêu thích hoặc căm ghét với một nhóm người nào đó.

Vì vậy, dù Trương gia nói trong điện thoại rằng định đến để ‘đón’ hắn, hắn cũng không quan trọng hóa nó lắm.

Nhưng giờ thì khác, nếu có dính líu đến tà thuật, thì đó không còn đơn giản là lòng yêu ghét của một người nữa.

Hắn tin, sư phụ và Văn Thời cũng sẽ nghĩ như thế.

“Vậy thì vấn đề tiếp theo là…” Thừa dịp hắn đang suy đi nghĩ lại, Chu Húc thò ra và đặt một câu hỏi linh ơi là linh.

Nó chỉ sang phòng kế bên và hỏi: “Ai sẽ đi gõ cửa?”

Bốc Ninh bị điếc ngay tại chỗ.

Hạ Tiều cũng bắt đầu bóc móng tay, như thể da tay đột nhiên trở nên rất có sức hấp dẫn.

Chu Húc đành đưa mắt về phía Lão Mao: “Nếu ông là Kim sí Đại bàng của Tổ sư gia, dù sao cũng phải có chỗ vượt trội. Trong căn phòng này, ông có vai vế lớn nhất, chắc chắn sẽ không so đo với đám cháu nhỏ, vì thế…”

Vcl, Lão Mao nào biết rối cũng có thể được xếp cùng bảng vai vế với con người.

Lão muốn giơ tay cho thằng cu mất trật tự xã hội này một cái tát ngay tại hiện trường, nhưng rốt cuộc lão vẫn lẳng lặng đứng dậy, chỉ vào nửa người bị khô hóa của mình rồi mắng Chu Húc: “Không có nhân tính!”

Dứt lời, lão liền nhấc chân.

Chu Húc và Hạ Tiều nhìn lão bằng ánh mắt trông mong, tưởng lão định đi mở cửa. Ai ngờ, mũi chân của Lão Mao lại chuyển hướng và đi về phía ban công.

Hai vợ chồng già Lục Hiếu luôn sống dưới tầng một, nhưng hai người cũng không hề để trống bốn phòng trên tầng hai. Họ mời thợ trong thị trấn tới sửa nhà lại cho mình, đổi hết thành phòng dành cho khách. Mỗi phòng đều có một phòng rửa mặt và ban công mộc mạc. Thường sẽ có tổ thợ thi công hạng mục đến để đo đạc, sửa chữa và xây dựng gần khu này. Đôi khi, họ sẽ tìm đến để thuê nhà của hai vợ chồng.

Lão Mao nhoài người lên ban công, liếc phòng sát vách một cái, nửa biến thành nguyên hình và tung bay… hai cọng lông chim sang đó với một tư thế hùng hổ.

Thực ra lão chẳng thấy gì, vì cửa sổ sát vách bị đóng chặt. Lão cũng không canh đúng góc, hai cọng lông chim kia chỉ đụng lên cửa sổ, kêu một tiếng ‘cốc’ rồi dính lên mặt kính, tựa như một bảng hiệu vàng khè đang phấp phới.

Lúc đó, Văn Thời đang chống lưng lên tường, ngồi dựa trên đầu giường.

Giờ phút này, cảnh trong mơ mà anh nhất quyết không kể hắn nghe đang trên đà trở thành hiện thực. Mà anh thì đang chới với trong trạng thái ý loạn tình mê, thậm chí còn không hiểu nổi cuối cùng cả hai đã đi đến bước này bằng cách nào.

Vạt áo thun trắng bị cắn giữa hàm răng của anh.

Anh hé hờ đôi mắt, cúi đầu thấy bàn tay từng nắm tay anh, từng vỗ lên ót anh và từng quấn chặt dây rối của Tạ Vấn đã biến mất bên dưới lớp vải.

Văn Thời nhắm mắt lại, vì cắn rất mạnh nên xương hàm cũng chuyển động theo.

Anh thở dồn dập vài tiếng, lông mi ẩm ướt khép mở, ánh mắt lại nhìn đâu đâu, không tìm ra tiêu điểm.

Vào một khoảnh khắc nào đó, hai chân đang duỗi thẳng của anh bỗng hơi cong lại, tay vốn đang chống lên mép giường tóm ngay lấy cổ tay của Tạ Vấn.

Anh khẽ nhíu mày, ánh mắt tùy tiện lướt qua khuôn mặt của Tạ Vấn, tay đang nắm chặt lại buông lỏng, tóm lấy bả vai của Tạ Vấn, chồm đến để hôn lên cằm và khóe môi của đối phương trước khi mở lời.

Đúng lúc này, hai cọng lông chim kia dán một cái ‘cốc’ lên mặt kính của cửa sổ, tiếng động vang dội.

Văn Thời đưa mắt từ cần cổ của Tạ Vấn lên trên, đồng tử bị che lấp bởi sương mù vẫn chưa phai bớt, đuôi mắt còn vương chút vết tích của tình dục.

Anh nửa híp mắt, một hồi lâu sau mới lấy lại được tầm nhìn.

Sau đó, anh trông thấy tia sáng màu vàng lóe lên trên lông chim, nhấp nháy như một đôi mắt.

Văn Thời: “…”

Cảm xúc lúc ấy thực sự khó lòng hình dung, nếu buộc phải nói thì có lẽ là khó chịu.

“Con Kim sí Đại bàng của ông…” Vừa nãy, anh cũng nói không ra, lúc này giọng nói lại khàn, mang theo một chút hơi thở mập mờ không nói nên lời.

Tạ Vấn “ừm” một tiếng, cũng nửa híp mắt nhìn đến bên cửa sổ, sau một lúc lâu mới nói: “Em nuôi ra hàng tốt rồi đấy.”

Tiếng của hắn cũng hơi khàn, mặc dù ngữ điệu vẫn đều đều như ngày thường, giọng nói lại trầm ấm đi kha khá.

Nhưng khi ngoảnh đầu lại và trông thấy cảm xúc bộc lộ quá rõ trên mặt Văn Thời, hắn lại không kìm lòng nổi mà cười một tiếng. Sau đó, hắn lại cười nghẹn trong họng một lúc lâu.

Văn Thời trở mặt như lật sách. Một giây trước, đôi mắt anh còn híp lại thành một đường hẹp dài, ánh mắt đong đầy dục vọng dây dưa giữa bờ môi của Tạ Vấn. Lúc này, chúng lại trở nên lạnh lẽo, đưa tầm nhìn về từ phía cửa sổ và ngó Tạ Vấn đang cười với một thái độ vô cảm.

Chỉ là vệt đỏ nơi đuôi mắt lại mang đến một hương vị khác cho khuôn mặt quạu quọ của anh.

“Đi tắm đi.” Tạ Vấn vỗ lên người anh một cái rồi hất cằm về phía buồng nhỏ giản dị kia.

“Còn ông thì sao?” Văn Thời nhíu mày hỏi.

Người tuyết biết có qua có lại lắm nhé, nhưng vẫn chưa hiện thực hóa giấc mơ mà đã bị hai cọng lông chim phá đám. Bầu không khí tan đi gần hết, muốn làm tiếp thì cũng hơi miễn cưỡng.

“Kệ ta đi.” Tạ Vấn lại đẩy anh một cái và bảo: “Mau lẹ nào.”

Văn Thời híp mắt nhìn chằm chằm vào hắn trong chốc lát rồi không mấy dễ chịu mà đứng dậy.

Áo thun to rộng thòng xuống và che đi mọi thứ, có thể thấy quần jean vẫn còn bọc quanh đôi chân thẳng dài của anh. Chỉ lúc anh xoay người lại và lấy đồ để đi tắm, vài dấu vết lỏng lẻo mới lộ ra nơi vòng eo.

Hai vợ chồng già Lục gia rất thích dọn dẹp, tuy buồng nhỏ rất thô sơ, nhưng cũng có thể coi là sạch sẽ. Văn Thời túm cổ áo cởi áo thun ra, lực chú ý thì vẫn nán lại trong phòng.

Một hồi lâu, anh vẫn không nghe thấy âm thanh của Tạ Vấn.

Mãi đến lúc mở nước, dần từ lạnh sang nóng, từ đỉnh đầu chảy xuống, anh mới nghe văng vẳng tiếng bước chân của Tạ Vấn.

Khi anh rửa mặt xong, vừa lau tóc vừa bước ra khỏi buồng, những dấu vết mờ ám và xốc xếch hiếm thấy trên người Tạ Vấn đã biến mất. Hắn lại trở về với bộ dáng thông thường.

Cửa sổ trong phòng được mở toang, gió đêm từ bên ngoài thổi vào, làm nhạt dần chút hơi nóng cuối cùng bên trong.

Tạ Vấn cầm hai cọng lông chim lóe ánh vàng của Kim sí Đại bàng, đang định vặn mở chốt cửa.

Văn Thời phủ khăn lông lên lưng ghế và hỏi: “Hai cọng lông này có nghĩa là gì? Lão Mao tìm ông à?”

“Ừm.” Tạ Vấn gật đầu: “Để ta sang phòng kế xem thử.”

Văn Thời: “Đi chung đi.”

Tạ Vấn ngẫm nghĩ rồi nói: “Em chắc chứ?”

Văn Thời buồn bực hỏi: “Ủa có gì mà không chắc?”

Đến lúc bước vào phòng bên cạnh, anh mới hiểu ra vì sao Tạ Vấn lại nói vậy.

Vì anh vừa bước vô, Chu Húc, thằng nhỏ tuổi nhất nhưng thứ gì cũng biết này, đơ người nhìn chòng chọc vào đầu tóc nửa ướt của anh mà chẳng hề chớp mắt.

Thế còn đỡ, cái chày gỗ này vẫn biết điều hơn thằng ngốc Hạ Tiều kia, không hỏi cái gì, cũng chẳng nói bừa điều chi, mà đi thẳng vào vấn đề: “Bốc Ninh muốn tìm hai ông á.”

Bốc Ninh: “…”

Lão Mao mừng rỡ rung chân và ngồi lại xuống sô pha.

Tạ Vấn cũng yên vị bên cạnh Lão Mao, rồi vẫy tay với Văn Thời, ý bảo bên cạnh còn một chỗ trống. Lúc này, hắn mới nhìn về phía Chu Húc và tốt bụng hỏi han: “Mấy đứa con có tinh thần quá nhỉ? Trò chuyện từ nãy đến giờ luôn hả? Gặp phải chuyện gì, nói ta nghe xem.”

Bốc Ninh vội chiếm lấy cơ thể của Chu Húc, kể lại cuộc gọi của Trương Chính Sơ, chủ gia tộc nhà họ Trương, và cảnh tượng mà Chu Húc đã từng thấy.

Trong khi rũ mắt lắng nghe, bàn tay hoàn hảo của Tạ Vấn vẫn luôn vuốt ve cổ tay bị khô hóa, cũng không biết hắn đang nghĩ gì.

Văn Thời không nhịn được mà nhìn cổ tay bên đó của hắn vài cái.

“Ông đau chỗ nào hả?” Anh khẽ hỏi một câu.

“Hửm?” Tạ Vấn nhìn sang anh, nhất thời chưa hiểu.

Văn Thời chỉ vào bàn tay bị khô hóa kia.

Lúc này, Tạ Vấn mới dừng động tác vuốt ve lại và bảo: “Không phải, khô hóa cỡ này không đau gì đâu.”

Nhìn biểu cảm của hắn, quả thực không giống như đang ra vẻ an ủi. Sau đó, hắn cũng không chạm vào cổ tay đó nữa.

Văn Thời vừa nghe Bốc Ninh nói, vừa không kiềm chế được mà cân nhắc mấy đợt trong lòng, tự dưng nhớ ra mình từng xem linh tướng của Tạ Vấn rất nhiều lần. Trong ấn tượng của anh, trên cổ tay đó luôn đeo một chuỗi ngọc và lông chim màu xanh…

Động tác vuốt ve vừa nãy của Tạ Vấn tựa như đang lần chuỗi trong vô thức.

Trước đó, vào lần đầu tiên nhìn thấy linh tướng của Tạ Vấn, Văn Thời từng có rất nhiều nghi vấn. Ví dụ như dòng chữ Phạn dọc thẳng từ má trái xuống ngực là gì? Chuỗi ngọc, lông chim và tơ hồng quấn quanh trên tay lại là thứ chi nữa?

Nhưng vì nhiều lý do, anh vẫn chưa có cơ hội hỏi ra.

Sau đó, Tạ Vấn nói rằng thể xác này là con rối mà hắn đã thả ra. Theo bản năng, anh cảm thấy dòng chữ Phạn đang lưu chuyển, lông chim và chuỗi ngọc kia đều có tác dụng giúp thể xác này tồn lưu một cách tốt hơn trên thế gian này.

Vì vậy, anh vẫn không hỏi.

Nhưng giờ, anh lại cảm thấy sai sai.

Từ lúc nào, thuật điều khiển rối lại có liên quan đến chuỗi ngọc, lông chim và tơ hồng vậy? Nhưng nếu không có quan hệ với rối, thì chúng dính dáng đến thứ gì đây?

HẾT CHƯƠNG 90 („• ֊ •„)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.