Đại viện Trương gia.
Cửa trận xé rách hư không, đột ngột bắt ngang giữa đất trời, tựa như cự thú nơi vực sâu đang há to mồm của nó.
Văn Thời bước ra từ bên trong cửa trận, gió nóng hừng hực phà mạnh tới, gần như có thể thiêu bỏng da người! Vậy mà cảnh tượng này còn đi kèm với một trận mưa to như trút nước, một giây trước xối xuống ướt nhèm, một giây sau lại bị khe nóng đang khép mở thình lình rút cạn. Ánh lửa bắn tóe từ trên cao, ôm trọn ngọn gió như thể pháo hoa, sau đó lại rơi xuống ùn ùn.
Vài bóng dài màu xanh trắng luẩn quẩn trên bầu trời, chúng bay nhanh như gió táp, mắt thường hầu như không thể thấy rõ hình dáng! Nhưng tiếng động mà chúng kéo nổi lên lại đủ khiến cả Trương gia, thậm chí cả vùng đất này rung chuyển không ngừng.
“—— Đệt!” Đại Đông giơ hai tay ôm đầu, vừa nhảy ra cửa trận thì đã chật vật chạy trốn nhằm tránh khỏi mấy ánh lửa kia, “Sao chưa gì mà lại đánh lộn rồi?!”
Làm một rối sư, hắn vứt ra vài sợi dây rối theo bản năng.
“Đừng làm gì hết!” Văn Thời quát bảo hắn ngừng tay.
Nhưng trễ rồi, bóng cánh của chim vàng đã vọt ra từ một đầu khác của dây rối và quét ngang tới đó, muốn chặn ánh lửa giùm rối chủ của mình.
Lại nghe một tiếng “hú ——”, một con rồng khổng lồ đáp xuống như lửa cuộn, đụng con chim chưa thành hình rơi thẳng xuống đất và tan thành bọt nước giữa tiếng rít thê lương.
Đại Đông lập tức la đau một tiếng, mồ hôi lạnh nhễ nhại.
Linh thần của rối và rối sư thì tương thông. Khi rối bị thương nặng, nỗi thống khổ sẽ ập ngược lên người rối sư với một mức độ nhất định. Rối thuộc dạng tấn công vốn đã rất nguy hiểm, có vài con còn hút lấy linh thần của rối sư để có thể chống đỡ cho bản thân thêm một lát nữa giữa lúc bên bờ vực hấp hối.
Để hoàn toàn áp chế rối càng nhiều càng tốt, hầu như rối sư nào cũng trói xiềng xích trên thân rối, chỉ có bản thân Văn Thời và Trần Bất Đáo trong thời kỳ đỉnh cao là ngoại lệ mà thôi.
Đại Đông tất nhiên chưa đạt tới cảnh giới kia!
Con chim đại bàng của hắn bị rồng lửa quật đến nỗi không còn nguyên hình, hắn cũng cảm thấy như mình bị một vật nặng nào đó xỏ xuyên, lảo đảo sắp ngã xuống đất tới nơi. Dây rối bị rồng lửa cuốn đi bỗng căng chặt, gần như lôi Đại Đông nhào tới trước ——
Hòn non bộ trong sân bị xẻ thành hai nửa, bén nhọn như kiếm.
Đại Đông lật khuỷu tay dưới lực ném mạnh như núi, xương cốt phát ra tiếng “rắc rắc” giòn vang, nỗi đau đột ngột xông vào não bộ! Hắn còn chưa kịp kêu ra tiếng, thì đã thấy đầu nhọn của hòn non bộ nhắm thẳng vào tròng mắt.
Khốn khiếp sao mình lại muốn ra tay cơ chứ?!
Mình sắp bị thọc xuyên gáy rồi.
Khoảnh khắc đồng tử đột ngột co lại, chỉ có những câu đó kịp hiện lên trong đầu hắn.
Trước khi kịp nhắm mắt, hắn đã cảm thấy có một bóng lớn đen nhánh quyện theo hơi ẩm nặng nề của bóng đêm và mùi kim loại lạnh lẽo vụt thẳng qua mặt mình với tốc độ nhanh như chớp!
Làn gió cuốn theo tự dưng vứt hắn ra sau.
Giữa lúc trời đất quay cuồng, hắn thấy một bàn tay từ sau duỗi tới và cầm lấy dây rối của mình mà không gặp phải trở ngại gì. Năm ngón tay chợt giằng lại, đường nét gân cốt sắc bén và thon dài căng cứng trên mu bàn tay.
Hắn nghe chim đại bàng của mình thét dài một tiếng đầy đau đớn, thân thể nó cũng sáng lên trong chớp mắt đó, như là được rót đầy sức sống chỉ trong tích tắc.
Một giây sau, nó lại hoàn toàn rơi vào tầm kiểm soát của dây rối.
Linh thần hùng mạnh như gió đâm thẳng vào Đại Đông.
Sự va chạm làm hắn phải lui về sau mấy trượng. Hắn cầm theo dây rối, che lại cánh tay bị vặn trật và ngẩng đầu, trông thấy gò má của Văn Thời, tóc mai của người nọ bay tùm lum giữa cơn lốc đang thổi tung, giữa mày hơi nhíu lại, hình dáng tuấn tú mà lại sắc bén như lưỡi đao.
Người gom lại dây dài giúp hắn là Văn Thời.
Kẻ lướt qua mặt hắn để đập vỡ hòn non bộ và thét dài với trời cao là rối của Văn Thời.
“Đi ra đằng sau.”
Văn Thời nới lỏng dây rối của Đại Đông rồi lật cổ tay một cái.
Rắn lớn thân đen như mực ngang nhiên vào cuộc! Nó quay vòng lượn quanh như một dãy núi dài mấy trăm dặm, băng qua đâu thì dời sông lấp biển ở đó. Mây đen bao phủ khắp nơi bị khuấy thành vụn nhỏ, rộ lên rồi bất chợt tan biến như bọt biển va vào bãi bùn.
Nó vọt thẳng về phía rồng lửa tựa một cây đinh dài bằng sắt thép, ngang ngược thọc mũi vô giữa mấy bóng rối đó và đụng vào con rồng lửa ở đối diện! Tiếng sắt đá va chạm nghe rung trời lở đất, kích thích màng tai của mọi người, chói tai như có ai đó đang cầm kim ghim chặt xuống.
Giây phút ấy như bị kéo dài đến vô tận ——
Chỉ thấy nó há cái mồm to rộng trong ngọn lửa ngất trời, răng nanh tóe ra ánh lửa giữa bóng tối đen kịt, đồng tử co lại thành một đường thẳng hẹp dài, nhìn như một cái khe xuống suối vàng trong con ngươi màu vàng nọ.
Nó phát ra tiếng ‘xì’, lớp vảy thình lình hé mở dưới ngọn lửa, trông như gai nhọn rậm rạp.
Một giây sau, nó ngoạm đầu rồng lửa vào miệng. Trong sự chuyển động nhanh nhẹn của làn gió đang chọc mây đâm thẳng xuống đất, nó nuốt chửng cả con rồng lửa vô bụng.
Lửa lớn bốc cháy dữ dội trong cơ thể nó và chiếu xuyên qua lớp da vảy cứng rắn, mỗi tấc một đều hiện lên màu vàng đỏ, trông giống sắt bị rèn nóng có nguy cơ thiêu rụi vào giây tiếp theo.
Xương tai của Văn Thời run rẩy, ngón tay đột nhiên siết chặt, khớp xương phát ra tiếng vang răng rắc khe khẽ.
Phía sau là tiếng kêu hoảng sợ kèm tiếng hít khí lạnh của Đại Đông và Hạ Tiều.
“Anh ơi cẩn thận!”
“Nó sẽ không ——”
“Không chết được.” Văn Thời ngắt lời bằng một giọng nói trầm ấm.
Anh vừa dứt lời, chỉ thấy ngọn lửa vàng đỏ trong bụng rắn lớn cuối cùng cũng bùng nổ và ứa ra dọc theo mỗi miếng vảy đang hé mở của nó. Giữa lúc đó, rắn lớn tựa dãy núi cũng thay đổi bộ dáng ——
Quanh thân nó là lửa cuộn, ườn lên lửa chảy mà lượn đi. Hai mục nhọt quái gở nhô lên sau lưng kia lột ra một lớp da rắn cứng chắc giữa sự bao vây của lửa cháy, xương cốt sắc bén mà lởm chởm từ trong lòi ra, ngọn lửa cuốn qua tuyến xương rõ rệt và tụ thành đôi cánh dài cháy bỏng dưới vòm trời tối tăm.
Lúc cánh mở ra, tia sáng lung linh khắp nơi.
“Đây là…” Đại Đông lẩm bẩm ra tiếng.
Lại thấy Tạ Vấn hơi nheo mắt giữa đợt gió mạnh mà ngọn lửa dấy lên, nhìn cái bóng dài cháy lửa lâu rồi chưa gặp ấy và nói: “Đằng Xà chân chính.”
Con rối đầu tiên mà hắn đã cầm tay dạy Văn Thời miết ra, cũng là con rối mà Văn Thời sử dụng nhiều nhất.
Lần đầu tiên khi Đằng Xà dang cánh đạp lên ngọn lửa và uốn quanh đường chân trời, Văn Thời còn bé xíu, gọi một con rối khổng lồ như thế ra nhưng cũng không chống đỡ được bao lâu. Anh cứ luôn đanh mặt túm chặt dây rối, rõ ràng sắp hết kéo nổi, thế mà vẫn quật cường mím môi.
“Muốn ta giúp một tay thì gọi một tiếng sư phụ cho ta nghe nào.” Lúc đó, hắn luôn trêu anh như vậy.
Mà nắm tuyết kia luôn trả lời rằng: “Không cần.”
Sau này khi Văn Thời trưởng thành, vóc dáng cao thẳng đứng trên đỉnh núi biển lửa, mười ngón quấn sẵn dây dài, dù đang khống chế mười hai con rối chiến đấu khổng lồ thì cũng hết sức bình tĩnh. Đằng Xà của anh luôn vọt thẳng lên trời, vòng qua bóng dáng khổng lồ của Kim sí Đại bàng, sau đó lại xoay quanh xuôi theo cơ thể của Đại Tiểu Triệu, rồi cùng hổ gầm xuyên mây thấu rừng…
Những năm ấy trôi qua trong một chớp nhoáng.
Cho đến bây giờ thì đã là một nghìn năm.
Cũng lâu lắm rồi hắn chưa thấy lại cảnh tượng như vậy.
Thế nên vừa thấy Đằng Xà đạp lửa, ngay cả hắn cũng hơi giật mình ngỡ ngàng.
Tạ Vấn đưa mắt về lại từ cái bóng dài rực rỡ kia và nhìn sang Văn Thời.
Đó là nỗi nhung nhớ trống rỗng mà lại vô cớ giữa nhân gian trần tục, dưới tác dụng của việc phong ấn, nó đến trễ rất nhiều năm vì giấc mộng mị không biết sống chết, song lại chợt trỗi dậy ngay lúc này.
Khi hắn nhận ra, nỗi nhớ nhung ấy đã phủ rộng như sương mù trong núi.
Văn Thời hơi khép mắt lại trước sự chiếu rọi của ngọn lửa bừng bừng, kẽ hở giữa lông mi nghiêng ra tia sáng. Anh thoáng nhìn ánh mắt của Tạ Vấn, dừng tay khống chế rối và thỏ thẻ: “Ông đang làm gì thế?”
Tạ Vấn: “Nhớ người.”
Văn Thời: “… Ai cơ?”
Tạ Vấn đưa mắt về, nói rằng: “Trên núi tuyết Tùng Vân.”
Một khắc sau, hắn cong lại hai ngón.
Một cặp cự thú trắng như tuyết chợt lóe lên trên bầu trời phía trên sân sau, xông ào ào về phía Đằng Xà đang cháy lửa hừng hực, móng nhọn chọc trời, xé mấy con rối đang dây dưa khác thành tàn tích.
Mảnh vụn bay loạn như sao trời, linh thần của rối chủ bừng sáng ánh huỳnh quang màu xanh tuyết giữa những mảnh vụn kia.
Lúc dọc theo cửa trận đi tới đây và nhô người ra từ sự u tối, mọi người thuộc các gia tộc đã trông thấy cảnh tượng này.
Hầu như rối sư nào cũng cảm thấy bản thân run lên một cái, da đầu tê dại, như thể mấy thứ bị xé thành mảnh vụn dưới uy áp nghiền nát này chính là đám rối của họ.
Tiếng kêu thảm thiết cắt ngang trời đêm.
Mọi người ngơ ngác.
Trương Lam vừa đứng vững thì đã thấy một mảnh vụn bự chảng rơi ầm xuống trước mặt mình! Xiềng xích móc theo mảnh vụn lăn xuống kêu leng keng, trên đó là ấn ký mà cô quen thuộc. Cô chỉ mới thấy rõ nó, ngay cả mảnh vụn và xiềng xích cũng đã khô hóa thành cành nhánh đến hầu như chẳng còn gì.
“Nhã Lâm…” Đồng tử của Trương Lam co chặt, đột ngột ngẩng đầu nhìn về hướng tiếng kêu thảm thiết truyền đến, “Trương Nhã Lâm!”
Con rối đó là Trương Nhã Lâm.
Tiếng kêu ấy quá nghẹn ngào, không nghe rõ câu từ vốn có là gì, nhưng chẳng ai còn lòng dạ để lắng nghe nữa.
“Trương Nhã Lâm…” Văn Thời nhìn sang hướng Trương Lam, chỉ thấy mặt mày của người phụ nữ đó giờ luôn trào dâng khí thế kia đã tái mét, thân hình thoáng lung lay ngay tại chỗ. Cô cất bước chạy về phía nguồn âm, song lại vì quá lo sợ mà chạy đến nghiêng ngả.
Văn Thời không phải đang cảm thấy bất ngờ, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng. Anh và Tạ Vấn nhìn nhau một cái rồi sải bước đi vào buồng trong.
Nói là buồng trong vậy thôi, chứ lúc này, Trương gia đã sắp không còn ra hình thù gì nữa.
Cát đá bay khắp sân, vết nứt vắt ngang, nhà cửa rung lắc sắp đổ.
Họ băng qua đống đổ nát và hành lang dài nửa hỏng, thấy Đằng Xà bao quanh cả ngôi nhà, đầu rắn từ đỉnh nóc nhà phủ xuống, ngọn lửa gói trọn cả ngôi nhà vào trong.
Còn chưa tiếp cận thì đã bị lửa nướng bỏng da.
Hai con hổ to màu tuyết vẫn giữ thế tấn công, đứng sừng sững bên cửa phòng nửa sụp như hai ngọn núi.
Móng nhọn của một con trong đó đang kề sát một kẻ, đầu bén mang lưỡi dao tuyết lạnh, khó khăn lắm mới đè người nọ vào ngực được, như thể nó chỉ cần ghì xuống thêm chút nữa, người nọ sẽ nổ banh xác rồi chết ngủm dưới áp lực nặng nề, cũng như sẽ bị xỏ xuyên qua tim.
Hắn thở hổn hển, hai tay nắm chặt móng hổ trước ngực, trên ngón quấn đầy dây rối lòng thòng ngổn ngang. Khuôn mặt vốn văn nhã và sạch sẽ trở nên đỏ bừng trước áp lực nặng nề và vết thương nghiêm trọng, gân xanh nổi rần rần trên cần cổ.
Trong lúc ngọ nguậy, sợi dây thừng đen trên cổ hắn trượt qua một bên, một khúc xương ngón trắng tuyết thò ra từ dưới cổ áo.
Không phải ai khác, quả đúng là Trương Nhã Lâm.
Khi nhìn thấy khúc xương ngón kia, Văn Thời lại hơi nhíu mày và siết chặt khớp xương hai tay trong vô thức.
“Nhã Lâm ——”một tiếng kêu sợ hãi vọng tới từ bên cạnh, Trương Lam hoảng hốt biến sắc, cái đà như muốn nhào tới.
Chỉ nghe vài tiếng “keng keng ——”, một loạt dây rối bám lên tường trong nháy mắt, tạo nên một tấm chắn từ trên xuống dưới, cản ngang trước mặt Trương Lam, uy áp mà các sợi dây tỏa ra ép cô lùi thẳng về sau vài bước.
“Đừng qua đây!” Văn Thời trầm giọng bảo.
“Nhưng mà…” Trương Lam đột nhiên dừng bước. Cô hơi mở miệng như muốn nói gì đó, song chỉ thấy một cái bóng suy yếu bên móng của một con Bạch Hổ khác. Người nọ mặc áo choàng ngắn bằng lụa được thợ may một cách tỉ mỉ, chỉ bạc lờ mờ được thêu trên lớp vải nâu đậm, hoa văn luôn là núi xa rừng tùng suốt mấy chục năm qua, trông rập khuôn mà lại trang nghiêm.
Đó là ông nội Trương Chính Sơ của cô.
Chỉ một chốc trước, ổng còn nắm chặt gậy chống đứng ngay trung tâm mắt trận giữa đồng hoang bát ngát, cố gắng hấp thu linh thần của mọi người. Vậy mà lúc này, ổng lại ngã im ru trên mặt đất, trên người toàn là bụi đất, giống như một đống vải dính tro.
Ông thậm chí còn chẳng có dáng vẻ vừa nhắm mắt lại, mà giống như đã bị nửa chôn dưới đất vàng không biết bao nhiêu năm.
Tầm mắt của Trương Lam nhìn qua nhìn lại giữa một đống bóng người và Trương Nhã Lâm mấy lần, cuối cùng vẫn dừng chân phía sau dây rối. Móng tay của cô gắt gao bấm vào lòng bàn tay, mắt chưa dám chớp một lần nữa.
Mọi người của các gia tộc cũng hết sức sửng sốt.
Cảnh tượng này chỉ có thể làm họ nghĩ đến một sự kiện —— Cơ thể già nua của tên Trương Chính Sơ kia không chịu nổi thêm nữa, nhưng lại muốn kéo dài hơi tàn, vì vậy ổng đã xuống tay với cháu ruột của mình, lợi dụng tà pháp để chiếm lấy cơ thể của Trương Nhã Lâm.
Không phải không ai biết về loại tà pháp này, nhưng nó là một thứ quá có hại cho đức hạnh cùng tu vi, và cũng quá kinh tởm. Mặc dù sống sót, nhưng ngày nào cũng sẽ bị giày vò. Họ cho rằng không ai hiểu lý lẽ sẽ làm chuyện này…
Không ngờ, thế mà có một ngày họ lại chứng kiến chuyện này phát sinh trên người Trương Chính Sơ.
“Chính Sơ, ông…” Cụ La của La gia đến từ Vân Phù trừng lớn đôi mắt, hoàn toàn khó lòng tin nổi.
“Bây giờ không thể phân biệt gã là ai.” Chủ gia tộc nhà họ Dương nói ra một câu từ trong cổ họng, “Nếu thực sự là tà pháp đổi mệnh, thay đổi tức thời là việc không ổn định nhất… Chẳng ai có thể chỉ rõ bây giờ gã là Trương Chính Sơ hay là Trương Nhã Lâm.”
“Vậy nói không chừng gã còn có kẻ trợ giúp nữa!” Có người buột miệng thốt ra, có vẻ muốn đi về phía trước, song lại bị ai đó giơ tay cản lại.
“Đợi đã ——”
…
Trương Nhã Lâm ho khan vài tiếng “khụ khụ” dưới móng hổ, vết máu uốn lượn chảy xuống theo khóe miệng.
Hắn dùng dằng xoay mặt, con ngươi đen nhánh nhìn về phía Văn Thời đầu tiên, bờ môi rướm máu mấp máy, nhưng lại không thể nói ra một chữ nào. Hắn lại dời mắt đi chỗ khác, nhìn chằm chằm Tạ Vấn một lát rồi dừng lại trên người Trương Lam.
Hắn chớp mắt thật nhẹ rồi bỗng thoát lực, ót đập lên mặt đất, nghẹn họng thì thào: “Chị ơi…”
Cơ thể của Trương Lam run lên.
Chỉ nghe Trương Nhã Lâm lại thở gấp vài tiếng, gian nan nuốt xuống, nói rằng: “Hai chị em mình bị lừa rồi…”
“Mình ngu quá, bị lừa suốt bao nhiêu năm trời.”
Đôi mắt của Trương Lam chợt đỏ rực: “Nhã Lâm…”
Tròng mắt của Trương Nhã Lâm nhìn thẳng lên trời, ngón tay nắm chặt móng hổ căng chặt đến nỗi gân xanh gồ lên. Có vẻ như hắn đang đấu tranh với một thứ gì đó, trông đau đớn đến tột cùng. Ít lâu sau, hắn mới từ từ thoát lực một lần nữa.
“Đoạn… đoạn ký ức kia…” Hắn nói cũng đứt quãng, luôn bị tiếng thở dốc ngắt lời, nước bọt trong cổ họng cũng nhuộm đầy máu, “Có thật thật ư… đoạn ký ức mà hai ta thường tán dóc, ở… ở bờ sông, ngón tay em bị tôm kẹp hư, ổng nói…”
Hắn nhắm mắt lại, có vẻ lại nuốt một ngụm máu, giọng nói rốt cuộc mới rõ ràng hơn: “Ổng nói, tay là thứ quan trọng nhất của rối sư đó con à.”
Tay hắn như thể lại không còn sức lực, trượt khỏi móng hổ và nện xuống bên người. Dây rối dính đầy bụi bặm quấn thành một cục. Ngón tay hắn run rẩy hai cái rồi nghẹn giọng lặp lại: “Tay là… thứ quan trọng nhất của rối sư đó con à.”
Văn Thời nhìn ngón tay hắn chăm chú, bỗng cảm thấy có gì đó sai sai.
Một chớp mắt sau, anh đã cảm thấy ai đó đang vượt lên dây rối của mình một cách cưỡng ép. Anh ngoảnh đầu nhìn lại, Trương Lam rốt cuộc không nhịn nổi nữa sau khi nghe đến câu kia, hoàn toàn không màng sự cản trở của dây rối mà xông thẳng về phía Trương Nhã Lâm.
Uy áp hùng mạnh trên dây rối cắt xước làm cả người cô toàn là vết máu, cô lại cứ như chẳng cảm nhận được nỗi đau, trong mắt chỉ có Trương Nhã Lâm dưới móng hổ.
Cô nghe Nhã Lâm nói: “Chị ơi… ổng ở trong cơ thể em, muốn cướp chỗ của em… em đã… chặn ổng lại, nhưng em không làm tổn thương nổi ổng, chị… chị đến giúp em, chị giúp em được không chị?”
“Được! Được ——” Trương Lam nhào qua trong trạng thái gần như hoảng loạn, “Nhã Lâm, Nhã Lâm, em ráng thêm một lát nữa đi!”
Cô móc bùa chú ra ——
Mây mù vây kín bọc sấm sét lập tức tụ lại trên trời cao, mang theo khí thế càn quét hung hãn nhanh chóng vọt thẳng dựa theo phương hướng mà bùa chú của cô đã định! Đâm tới mức tường nhà tách rời và nổ thành bột mịn.
Trong tiếng động vang dội kia, chỉ thấy một trục cuốn rơi khỏi vách tường đang sập ầm ầm và lăn đến trước mặt đám người. Ngọn lửa cháy bùng và sấm sét vẫn chưa thể đốt nó thành tro bụi.
Đó là bức danh phả đã được treo trong nhà Trương gia nhiều năm.
“Sáng rồi!” Có người bỗng kêu lên.
“Cái gì sáng cơ?”
“Tên của lão tổ tiên!”
“Tên của lão tổ tiên đã sáng lên, dự báo ắt có tai họa thảm khốc!” Không biết hậu bối nào nhắc nhở một câu, tiếng xôn xao nổi lên khắp phía, ai cũng cảm thấy nó đang cảnh báo chuyện sẽ xảy ra ngay lúc này!
Cách nói này đã truyền lưu được nghìn năm, thế hệ này truyền xuống thế hệ nọ, cũng từng được xác nhận khá nhiều lần, chưa từng có ai hoài nghi tính chân thực của nó.
Nhưng giờ khắc này, các chủ gia tộc lớn tổi vừa thấy cái tên sáng lên kia, lại nghe mấy lời này, một suy nghĩ tê tái da đầu đột nhiên hiện lên trong đầu họ…
Suy nghĩ này còn chưa kịp trở nên rõ ràng, họ đã nghe một giọng nói chen vào: “Nghe câu đó ở đâu thế? Lúc trước, ta tạo ra bức danh phả, một là để hậu bối có thể tìm về cội nguồn và không quên khởi đầu, hai là để người trên đời có thể chung sức hợp tác vào những lúc quan trọng, không tới mức rơi vào hiểm cảnh mà không được ai giúp đỡ, chứ nó chưa từng có khả năng cảnh báo hung cát hay phúc họa gì hết.”
Mọi người tìm đến nguồn âm, phát hiện người nói là Chu Húc.
Trước lúc bấy giờ, trưởng bối và tiểu bối của các gia tộc, bất kể có quen nó hay không, đều chỉ xem nó là một chàng thiếu niên không quan trọng, vừa không nằm trên bức danh phả, vừa không phải dòng chính của Trương gia. Chẳng ai để ý đến nó một cách nghiêm túc cả.
Nhưng vài phút trước, họ trơ mắt nhìn cái tên không quan trọng này bình thản đặt đá trận, kích nổ tấm chắn cứng rắn của đại viện Trương gia thành tám lớp và ép mở một cánh cửa trận.
Ngoại trừ lão tổ Bốc Ninh thì không còn khả năng nào khác.
Mà bức danh phả được các gia tộc sử dụng liên tục suốt hơn nghìn năm qua này quả thực đã ra đời từ chính tay của Bốc Ninh.
“Nếu không phải cảnh báo hung cát, vậy tên của lão tổ tiên sáng lên thể hiện ——”
“Thể hiện rằng ngài ấy còn sống.”
Lời hắn nói như sét đánh giữa trời quang, đập thẳng xuống đầu, khiến mọi người hồn bay phách lạc!
Họ nhìn Bốc Ninh nhặt bức danh phả kia lên. Giờ phút này, cái tên đang bừng sáng nằm ở vị trí đầu tàu nhất của Trương gia trên bức vẽ. Nhiều người trong số họ đã từng thấy cái tên này tự dưng sáng lên, chỉ là chẳng bao lâu thì nó sẽ tắt bóng mà thôi.
Họ luôn cho rằng đó là một loại cảnh báo, vì mỗi lần nó sáng lên, có vài chuyện sẽ xảy ra. Lần trước là lúc Trương Yểm Sơn, cha của Trương Nhã Lâm và Trương Lam, kiêm chủ gia tộc đã được định ra từ trước là sẽ kế nhiệm Trương gia, chết trong lồng xoáy và tan thành mây khói.
Đó là tên của lão tổ tiên Trương gia, Trương Đại Nhạc.
Chỉ một thoáng, tất cả mọi chuyện đều xâu thành chuỗi trong đầu mọi người.
Hèn chi tất cả con cháu Trương gia đều phải được ông bà dạy dỗ và tu tạp giống như lão tổ tiên Trương Đại Nhạc. Hèn chi chủ gia tộc mỗi đời đều tiếp nhận quyền hành vào năm ba mươi lăm tuổi, mà chủ gia tộc đời trước cũng không hề lưu luyến địa vị. Hèn chi người nào của mỗi thế hệ cũng sẽ có một vài thói quen nhỏ của tiền bối sau khi ngồi lên vị trí chủ gia tộc.
Và hèn chi… con rối nhỏ con tên A Tề kia lại đi theo chủ gia tộc mỗi đời mà không bao giờ oán hận, theo một lần là theo tận nghìn năm.
…
Kẻ chiếm lấy cơ thể của Trương Nhã Lâm vốn không phải Trương Chính Sơ, hoặc phải nói là vốn không phải Trương Chính Sơ thuở niên thiếu mà bọn cụ La quen biết, gã chính là Trương Đại Nhạc!
Mà hiện giờ, tên của gã lại đang phát sáng, vậy chẳng phải…
***
“Chị ơi… giúp em với.” Ngón tay của Trương Nhã Lâm lại co quắp và nắm lại, dây rối siết chặt các đốt ngón tay.
Chỉ thấy Trương Lam cuộn quanh người mình bằng mười hai lá bùa vàng, tạo nên lồng chuông vàng và sấm vang chớp giật! Lúc cô bất chấp thò người ra trước, ánh chớp sáng chói kèm thêm tiếng sấm bùng nổ mở đường cho cô, một chiếc chuông cổ to đùng từ trên không ụp xuống, muốn che phủ hai chị em họ trong đó ——
(*) lồng chuông vàng như dưới:
Văn Thời lập tức thu lại dây rối chắn ngang phía trước và vặn tay vứt chúng ra một lần nữa.
Dây dài cắt gió mạnh, xuyên phá sấm sét, trực tiếp bó quanh người Trương Lam rồi đột ngột lôi một phát.
Lúc chiếc chuông cổ đáp xuống, chỉ nghe thấy một tiếng “boong ——”.
Cơ thể của Trương Lam bị dây rối trói căng, đồng tử rung rung bất chợt ổn định. Cô chỉ cảm thấy một cơn gió lốc lớn nổi lên vì sự va chạm quét ngang trước mặt, lại cuốn theo một mùi gỗ tùng không tả nổi, khoảnh khắc mùi hương này xộc vào mũi, đầu óc cô liền trở nên tỉnh táo.
Trước mắt là đôi cánh như mây như biển của Kim sí Đại bàng. Khoảnh khắc đụng trúng đôi cánh, chiếc chuông cổ bắn toé ánh vàng và tan thành mây khói!
Vì sao mình lại xông lên?
Mình đang làm gì thế này?
Khi bị dây rối của Văn Thời đột nhiên túm khỏi, cô đã hoàn toàn ngộ ra —— Trương Nhã Lâm lặp lại câu nói vùi lấp bỏ bùa rằng “Tay là thứ quan trọng nhất của rối sư đó con à” với cô, hiệu quả hệt như cách mà Trương Chính Sơ đã dẫn dắt khiến cô và Trương Nhã Lâm trở nên mất khống chế trước đó.
Chẳng qua là gã đổi thành một lớp da khác, khiến cho cô lại trúng chiêu một lần nữa.
‘Trương Nhã Lâm’ không đợi được người chị Trương Lam, mà lại đợi được Tạ Vấn.
Hắn khom lưng bảo: “Đừng gọi chị con, để ta.”
“Thực hiện một chiêu lừa người tương tự một lần thì thôi, hai lần thì hơi nhàm rồi đấy.”
‘Trương Nhã Lâm’ vốn đang co giật và yếu ớt đột nhiên mở to hai mắt, đổi về bộ dáng trước đó. Vẻ kinh sợ đan xen trong mắt gã, sợ hãi lẫn lộn với buồn phiền, còn có vài nét hận thù khó lòng miêu tả.
Dường như gã không dám nhìn Tạ Vấn cho lắm, song lại gắt gao nhìn Tạ Vấn chòng chọc, ngón tay nắm chặt dây rối bỗng dưng đập lên mặt đất ——
Rầm rầm rầm rầm ——
Tiếng đất nứt liên tục vang lên, mặt đất của cả Trương gia đều rung chuyển kinh hồn, mấy trăm cây gai dài nhô lên khỏi đất bằng phẳng, bén rễ từ đất đá, nhìn dáng như dao!
Đây hiển nhiên là một cái trận, nhưng ngay cả quá trình bày trận cũng chẳng có, làm mọi người trở tay không kịp.
Đằng Xà đang bo quanh ngôi nhà và Bạch Hổ đang đạp lên người khác đột nhiên nổi dậy, giẫm lên hư không và xông vào trận cục, nhưng chúng vẫn chậm một bước.
“Áaa ——” một đám người tự dưng không kịp đề phòng bị gai dài đâm trúng.
Lưỡi gai luồn thẳng lên trên, thọc xuyên lòng bàn chân, thậm chí còn là cả người, và đâm ra từ đỉnh đầu!
Trong lúc nhất thời, máu thịt tung tóe xung quanh, mùi tanh nồng nặc tỏa ra trong tích tách.
Khi mấy cây gai dài đó chĩa thẳng lên trời, hầu như cây nào cũng găm theo một người, họ vùng vẫy, kêu rên, la làng thảm thiết, cuối cùng mất hết sức mà buông tay, máu tươi đầm đìa cứ thế uốn lượn theo gai dài, chảy xuống và ngấm đỏ mặt đất.
Đại viện từng có hòn non bộ và ao cá của Trương gia bất thình lình biến thành một bãi xác khiến người ta thấy mà sợ hãi.
Ngoại trừ mặt đất có gai dài đâm lên, tất cả những chỗ còn lại đều như cao ốc đang sụp đổ, trời sập đất lún. Bùn cát nhanh chóng rút xuống như không có đáy, số người né được gai dài còn chưa đứng vững thì đã trượt xuống chỗ sâu theo đống bùn cát đó mất tiêu.
Họ còn chưa kịp thét lên mà bóng dáng đã chẳng thấy đâu.
Đó là một trận chôn sống chỉ trong phút chốc.
Nhưng đã đến bước này rồi mà nó vẫn chưa chấm dứt!
Cự thú giữ nhà nhiều không đếm xuể xé nát mặt đất và xông lên, vây quanh một vòng trên không trung của Trương gia. Mỗi con đều hùng vĩ như núi, cơ bắp cuồn cuộn như đá cứng, từng khối bọc phủ thân thú. Bùa vàng dán đầy trên trán chúng phấp phới trong gió đêm.
Vành gió quấn quanh thân chúng bủa vây khắp nơi, đường nào cũng sắc bén như lưỡi dao mỏng nhất! Ngay cả hòn đá bị gió thổi qua cũng tức khắc hóa thành bột phấn và chưa gì đã mất bóng khi vừa tiếp cận chúng.
Mà người tới gần chúng cũng tan thành mây khói, chẳng còn hài cốt.
Chúng hình thành tường đồng vách sắt để bảo vệ mảnh đất Trương gia to đùng này, không cho đao kiếm xâm nhập.
Những trận này đều không được bày ra một cách khẩn cấp, mà đã có chuẩn bị từ sớm, tổng cộng vài chục cái. Không biết chúng bị chôn dưới mảnh đất này từ năm nào, nhưng mục đích chính là phòng hờ một ngày nào đó gặp phải bất trắc.
Trận nào cũng rất có tính công kích. Toàn bộ đều có xu thế đòi mạng và đều như các ổ khóa chất chồng lên nhau đang vận chuyển ngay lúc này.
Vì thế, cả Trương gia biến thành địa ngục Tu La.
Cát đá và khói bụi vây kín, không ai có thể hoàn toàn thấy rõ đã có chuyện gì xảy ra bên trong, chỉ có thể nghe thấy tiếng kêu thê thảm, tiếng la đau và tiếng bung toét không ngừng vang vọng.
Gần như chỉ trong chớp nhoáng, cả sân chỉ còn sót lại thi thể và nỗi tĩnh mịch, chỉ có cự thú giữ nhà ngự trị trên không trung, cuốn theo gió thổi không tiếng.
Tạ Vấn ngoảnh đầu nhìn thi thể vơi đầy khắp sân, mãi không nói nên lời.
‘Trương Nhã Lâm’ lại cười ha ha trong gió.
Có một ông lão mặc đồ cao tuổi, vóc dáng lùn tẹt, râu tóc bạc phơ bị ghim trên cây gai dài cách gã gần nhất. Mũi gai thọc vào từ dưới lòng bàn chân ông và đâm ra ở cần cổ, máu vẫn liên tục chảy xuống khỏi đầu nhọn, phát ra từng tiếng tí tách tí tách.
Đó là chủ gia tộc nhà họ La đến từ Vân Phù.
Chỉ một chốc trước, người nọ còn kêu với nửa người trên của gã trong nỗi thống khổ: “Chính Sơ.”
Lúc này ông đã im bặt.
Thực ra gã cũng khá bùi ngùi. Gã luôn thích có một người bạn không rời không bỏ, ngay thẳng và hơi ngốc như thế, tựa như Trương Tề bé bé từng đi theo gã vào một nghìn năm trước.
Dù gã phải làm vài chuyện nghịch thiên sửa mệnh, đối phương vẫn vừa khuyên can vừa lo lắng đi theo gã, nhút nhát và lưỡng lự.
Vì vậy, gã nặn ra một con rối giống hắn như đúc, để đối phương tiếp tục đi theo mình một nghìn năm nữa sau khi qua đời.
So ra, người bạn họ La này thảm hơn nhiều. Mãi đến lúc bị chọc thủng thành hai nửa, ông ta mới hiểu, thằng bạn già suốt nhiều năm của mình vốn chẳng phải Trương Chính Sơ mà bản thân quen biết thời thiếu niên ấy…
Mà lại là Trương Đại Nhạc, lão tổ tiên của Trương gia.
Trương Đại Nhạc ngửi mùi máu trong không khí và mùi linh tướng sắp tỏa ra, vẻ tham lam và điên cuồng vẽ đầy trên mặt như là đang ngửi một món ăn sắp được cho xơi. Ngay cả sự sợ hãi và căng thẳng thoạt đầu cũng không còn rõ rệt.
“Sư phụ…” Rõ ràng là gã sử dụng giọng nói của Trương Nhã Lâm, song chẳng hiểu sao lại bí hơi khó nghe. Gã nhìn chằm chằm Tạ Vấn, gọi một tiếng bằng một ngữ điệu lạ lùng, sau đó lập tức nói: “À không đúng, ngoại trừ mấy thân đồ làm cho người ta cực kỳ hâm mộ và cưng quý trên núi kia, không ai có tư cách gọi ông là sư phụ cả. Để tôi suy nghĩ tí nào… tôi vẫn nên gọi ông là Tổ sư gia thôi.”
“Tổ sư gia, ông đã rời khỏi thế gian lâu đến vậy, có lẽ ông không rõ lắm.” Gã nói giọng khàn khàn: “Dù một người có tầm thường tới đâu, nếu hắn luyện tập suốt một nghìn năm và bắt chước suốt một nghìn năm, cuối cùng rồi hắn cũng là một nhân vật thôi. Trương gia chẳng hiếu khách đến thế đâu. Đã tới thì ít nhất cũng phải để lại một chút gì chứ.”
(*) nhân vật ở đây có thể hiểu là nắm trùm – trong mắt Trương Đại Nhạc.
Tạ Vấn lướt qua cảnh tượng tàn khốc trong sân, từ góc độ của Trương Đại Nhạc thì chỉ có thể nhìn thấy gò má và đôi mắt hơi rũ của hắn, chứ không nhìn ra cảm xúc trong hắn là gì.
Từ nghìn năm trước là đã như vậy, mỗi lần Trương Đại Nhạc thấy hắn từ trên đỉnh núi Tùng Vân đi xuống, đối phương luôn đeo mặt nạ nửa thần nửa quỷ, không nhìn ra bộ dáng, không thấy rõ biểu cảm, chỉ có thể trông được vạt áo như mây, cùng với ánh mắt trầm tĩnh và không nhiễm tí bụi nào kia.
Mấy kẻ khúm núm thường nói rằng, ánh mắt ấy luôn hàm chứa sự thương xót.
Lúc đầu thì Trương Đại Nhạc tin đó, ngây thơ mờ mịt theo sát để phô trương và sùng bái. Sau đó, gã suy nghĩ cẩn thận lại, cái từ thương xót này vốn đã cao cao tại thượng.
Mọi người xem đi, hắn tu theo con đường cùng tận nhất, vô tình vô dục, không vướng mắc, không trở ngại. Hắn sống trên đỉnh núi cao vút hiếm ai lên tới, lúc giáng trần, ngay cả dáng vẻ cũng không muốn để người ta nhìn thấy. Hắn là một cơ thể bán tiên, vốn cách một tầng so với người thường.
Một người như vậy thì thương xót ở đâu ra.
Giống như giờ phút này, thi thể nằm đầy rẫy trong sân, họ là môn đồ đời sau của hắn, còn có cả thân đồ mà hắn từng xem là bảo bối và tự tay nuôi nấng trên núi.
Nhưng dù vậy, hắn ngó rồi cũng chỉ hơi rũ mắt mà thôi, còn chẳng khổ sở chút nào nữa mà.
Có gì đáng để con cháu đời sau ghi nhớ à?
Quả thực chỉ nên chết không được tử tế thôi…
Dù nghĩ thế, khi Tạ Vấn đưa mắt về lại, Trương Đại Nhạc vẫn trở nên căng thẳng trong vô thức, gân xanh nổi hết bên gáy, đó là một nỗi sợ không thể kiềm chế.
“Ngươi vừa nói gì cơ.” Ánh mắt của Tạ Vấn quét qua người gã, thấy tứ chi đang xoay khớp của gã, “Biến thành một nhân vật ư?”
(*) ở đây, Tạ Vấn đang chế giễu Trương Đại Nhạc rằng gã đã biến thành một kẻ xấu xa chứ không phải một nhân vật tiếng tăm lẫy lừng thông thường.
Thực ra, ánh mắt kia chẳng ẩn chứa điều gì. Nhưng khi câu nói kia lọt vào tai Trương Đại Nhạc, nó lại như một con dao bén nhất đang đè lên mặt gã và tát gã bằng lưỡi dao lạnh ngắt.
Sắc mặt của Trương Đại Nhạc đột nhiên biến đổi, căng đến xanh tím, nét điên cuồng trong mắt lại trở nên mịt mùng.
Tròng mắt ứ máu của gã nhìn Tạ Vấn chằm chằm, cắn răng lạc giọng nói rằng: “Tôi như thế này… tôi như thế này là do ai hại hả? Tôi vốn có thể vẹn toàn trước sau, suốt đời làm một ngoại đồ ngoan ngoãn dưới chân núi, chỉ việc vào lồng và thoát khỏi lồng, băng hẻm xuyên thành. Tôi có nhiều việc muốn làm, nhiều người muốn độ đến thế, nếu có thể sống cuộc đời của mình và tiến vào vòng luân hồi một cách yên ổn thì ai lại muốn biến thành dáng vẻ này chứ?!”
Tạ Vấn: “Ngươi cảm thấy là do ai hại?”
Câu hỏi này khiến hơi thở của Trương Đại Nhạc đột ngột trở nên dồn dập. Gã thở hổn hển phù phù mấy hơi, nghẹn một hồi cũng không thể trả lời. Sau ít lâu, gã mới nói lạnh lùng: “Vì ông không chịu cứu tôi!”
“Ông không chịu cứu tôi…” Trái cổ của Trương Đại Nhạc ngụp xuống một cái, “Tôi van lơn ông cứu tôi, nhưng ông không hề nghĩ ngợi mà đã đuổi tôi đi. Tôi ——”
Tôi muốn cầu xin ông, muốn dập đầu với ông.
Thế mà ông lại đưa gió mạnh tới đỡ lại đầu gối của tôi. Ông còn chưa từng cho tôi tư cách để cầu xin và đường sống nữa mà…
Cuối cùng, Trương Đại Nhạc cũng không thể nói ra mấy câu từ hèn mọn như vậy: “—— rõ ràng tôi đã cứu người, dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà tôi lại phải có kết cục này?!”
Rõ ràng gã đã cứu người dưới chân núi Tùng Vân, song lại rơi vào cảnh càng bị trời phạt nặng. Gã mang dấu bớt đại biểu cho tội nghiệt đầy ắp, đời đời không thể chết tử tế trên người đến cầu xin người này giúp mình, lại chỉ nhận được một câu “Đã làm thì phải chịu, ngươi trả hết nợ thì chúng tự nhiên sẽ tan rã thôi.”
Sau đó, ngọn nguồn của tất cả việc kéo dài hơi tàn và đấu tranh cho sự sống, mọi điều nguy hiểm cùng toàn bộ những chuyện điên cuồng và hoang đường ấy cũng vì mấy lời hắn nói đây.
Nghe hết những lời này, Tạ Vấn buông mắt nhìn gã và nói: “Ta đây cũng thay mặt cho những người ở thôn Liễu hỏi ngươi một câu, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà họ phải có kết cục này?”
“Đó là do tình thế cấp bách.” Trương Đại Nhạc đáp, “Đó là một bước sai lầm của tôi dưới tình thế cấp bách mà thôi.”
Tạ Vấn lại lắc đầu một cái.
Môi hắn khẽ nhúc nhích, hình như muốn gì đó. Cuối cùng, ánh mắt lướt qua đôi mắt đỏ ngầu của Trương Đại Nhạc, tỏ vẻ mình không có ý định lên tiếng.
Nỗi không cam tâm và phẫn nộ trong lòng Trương Đại Nhạc lại càng thêm sâu thẳm.
Trong đời, gã ghét nhất là ánh mắt và biểu cảm này, như thể đối phương không có lời nào để nói với mình, cảm thấy chẳng đáng để thốt ra một chữ.
Điều này gần như đâm trúng nỗi đau sâu nhất và cũng khó lòng mở lời nhất.
Gã chỉ không tuân theo số mệnh thôi mà.
Gã vừa chào đời đã bị gán cho cái mác tầm thường, chưa biết ghi nhớ mà đã trở thành một đứa trẻ chẳng ai muốn trên bờ ruộng đầu thôn, không cha không mẹ, không tên không họ. Cái thôn dưới chân núi Tùng Vân kia có nhiều người họ Trương lắm. Gã bị một tên thợ rèn nhặt về, người nọ chỉ có một mái nhà tranh, lại còn bị cà lăm, nhưng dẫu sao cũng là một con người. Ai cũng bảo rằng đây là ân huệ, thôi gã cũng nhận. Nhưng gã không cảm thấy mình là một con người. Gã còn chẳng có được một cái tên đàng hoàng. Tên gã chẳng khác nào tên chó tên mèo, tên của lũ súc vật kia, giống người chỗ nào chứ?
Sau đó, gã nghe nói trên núi có một vị tiên khách, thường cứu tế cho thôn và bảo vệ họ khỏi điềm hung. Một vài đứa con nít đáng thương không có nhà để về, không có đường để đi sẽ nán lại dưới chân núi, vậy là có thể trở thành ngoại đồ của vị tiên khách kia và có thể theo học vài kỹ năng. w●ebtruy●enonlin●e●com
Vì thế, gã trở thành một ngoại đồ trong số đông đảo các ngoại đồ khác và sửa tên mình thành Trương Đại Nhạc. Đại Nhạc, gia tộc của núi.
(*) Đại Nhạc có nghĩa là núi lớn.
Gã cần cù và gắng sức hơn bất cứ ai, học chưa đủ thậm chí còn kéo theo người bạn tên Trương Tề lén mò lên núi. Gã dụ dỗ và tẩy não những kẻ được gọi là thân đồ trên núi, học thêm một ít thì sẽ hiểu thêm một ít. Có lẽ vào một ngày nào đó, gã sẽ có thể đi qua cửa núi ấy và đường đường chính chính vào ở nơi sườn núi.
Từng có một khoảng thời gian dài dằng dẵng, gã khờ dại cho rằng chỉ cần mình hăm hở tiến lên, làm vài việc lớn để người trên núi trông thấy, thì bản thân sẽ có thể thăng lên tầng trên.
Sau đó, gã mới hiểu, đó chỉ là si tâm vọng tưởng mà thôi.
Tiên khách cao cao tại thượng, sao lại có thể nhìn trúng người trần như đám kiến là họ.
So với việc dựa vào những kẻ hư vô, thoắt ẩn thoắt hiện, vô tâm và vô tình này, không bằng dựa vào chính mình. Gã chưa từng muốn trở thành một con kiến tầm thường, từng bước bò lên chân người ta. Gã muốn được muôn người bái kiến, được muôn người kính ngưỡng, muốn đứng trên đỉnh núi, có được cơ thể bán tiên, tuổi thọ vô hạn.
Có người làm được, mắc mớ gì gã lại không làm được?!
“Tôi muốn làm quá nhiều chuyện, cũng từng làm được quá nhiều chuyện.” Trương Đại Nhạc nói, “Tôi chỉ đạp sai một bước thôi thì đã phải bị vùi xuống đất vàng sớm như thế, tất cả nỗ lực trong cả đời này đều bị xóa sạch và phải quay về vạch xuất phát! Người trần lấy linh tướng để bước vào vòng luân hồi, còn tôi sẽ biến thành thứ gì trong đó chứ? Cỏ cây sâu cá? Thú vật muông loài?”
Gã thở phì phò, cười ha ha hai tiếng, vẻ mặt vừa trào phúng vừa lạnh nhạt: “Mấy thứ … mấy thứ lang thang, sống mà chẳng có mục đích, chết đi, sống lại, sau đó lại chết đi kia, quá tầm thường.”
Quá tầm thường…
“Ông bảo chừng nào trả hết nợ thì tôi sẽ giải thoát.” Trương Đại Nhạc hỏi ngược lại: “Giải thoát ở đâu cơ? Tôi có một dấu bớt trời phạt trên người, dù tôi có đầu thai thành người trong vòng luân hồi và từ từ nỗ lực để tồn tại đi chăng nữa, tôi vẫn gắn liền với số phận không thể chết tử tế, lại còn phải gạt bỏ mọi thứ và làm lại từ đầu nữa. Dựa vào cái gì?”
Dựa vào cái gì chứ?
Chỉ cần ngẫm lại quá trình này, gã đều cảm thấy thống khổ và tuyệt vọng, vô cùng vô tận, không hề dễ chịu hơn địa ngục.
Vì vậy gã không cam tâm!
Gã thực sự không cam tâm trước chuyện thường tình của đời người(*).
(*) ý là chuyện sinh lão bệnh tử mà con người bắt buộc phải đối mặt.
Gã đâu hề đi thẳng đến bước này. Gã cũng từng thử cách khác, đó là đi cầu xin Trần Bất Đáo. Rõ ràng cơ thể bán tiên ấy có thể thừa nhận nhiều hơn một thể xác phàm trần, rõ ràng Trần Bất Đáo chỉ cần thoáng bày tỏ chút thương xót với gã và gánh giùm một ít thôi, gã sẽ không cần phải đi đến bước này.
Ai cũng không cần phải đi đến bước này hết!
Nhưng mà Trần Bất Đáo không giúp.
Gã chỉ có thể tự tìm biện pháp, thử tẩy rớt dấu vết trời phạt đó, ai dè suýt chút nữa mất khống chế góp mạng mình vào trong, vết tích trời phạt cũng chẳng thể tẩy sạch.
Gã cũng từng nghĩ thôi bỏ đi, dứt khoát nhận mệnh vậy.
Nhưng khi gã trơ mắt nhìn Trương Tề nhỏ con luôn theo đuôi mình sớm chết thảm dưới sự trừng phạt của ông trời vì đã thay đổi thiên mệnh cùng gã, thì gã thực sự sợ lắm.
Đương nhiên gã biết tà thuật làm hao tổn đức hạnh, vả lại còn hao tổn rất khủng khiếp nữa, nhưng đâu còn cách khác…
Gã bị ép buộc, gã chẳng còn đường nào để đi nữa hết.
Trương Đại Nhạc nhìn Tạ Vấn, bỗng cảm thấy kích động, như thể biết rõ trước mặt là bờ vực cao ngất, nhưng vẫn muốn thò tới nhìn thử. Không biết là nên quy về mục đích khiêu khích hay là để thuyết phục bản thân: tôi không sợ ông, tôi đã không còn sợ ông nữa. Tôi đã sống hơn một nghìn năm, thay đổi vô số lớp da, hút lấy thứ mới trên người biết bao nhiêu kẻ, ta đã sớm không phải tên đệ tử ngoài núi không có tư chất bẩm sinh lúc trước nữa.
Gã nuốt xuống mùi máu tươi dâng lên trong miệng, nói với Tạ Vấn: “Ông có biết tôi từng nghĩ tới nhiều biện pháp điên cuồng hơn nữa không, Tổ sư gia?”
Dứt lời, gã bèn mỉm cười, giữa đôi môi còn dính máu.
Năm Trần Bất Đáo vừa bị phong ấn kia, hầu như chẳng ai dám tới gần chỗ phong ấn.
Sau đó, không biết ở đâu lưu truyền một câu nói rằng chỗ phong ấn đã mất tiêu, dù sử dụng phương pháp nào cũng không tìm thấy chỗ đó. Bất kể ai đến gần nơi đó đều sẽ bị lạc hướng, loanh quanh vài vòng, chẳng biết hôm nay là ngày nào, chỗ này là nơi đâu. Tựa như nó đã bị ai đó giấu đi, giấu ở một nơi không ai có thể quấy rầy, tựa như nó đã biến mất khỏi thế gian.
Có người từng thử và phát hiện quả thật là thế. Vì vậy dần dần không còn ai đi tìm nữa.
Mọi người coi đó là những chuyện xưa và người cũ đã tan biến hoàn toàn, không để lại bất cứ dấu vết gì.
Nhưng trên thực tế, Trương Đại Nhạc chính là người đầu tiên nói ra mấy lời ấy.
Từng có một khoảng thời gian rất dài, gã luôn luẩn quẩn quanh đó, nghĩ hết mọi cách để thử tiến vào chỗ phong ấn kia. Gã đi tìm vài người để giúp đỡ… rồi cũng bắt được vài kẻ, cầm tù và chất vấn.
Mục đích của gã rất đơn giản, gã muốn sống và muốn sống lâu dài. Thể xác phàm trần này của gã không chịu nổi những sự trừng phạt kia của ông trời, nhưng cơ thể bán tiên nhất định lại khác.
Vị tiên khách trên núi kia đã chết, còn thảm hơn cả một kẻ mang theo dấu vết trời phạt là gã, người nọ mãi mãi không thể bước vào vòng luân hồi.
Gã chỉ đi lấy một thể xác không chủ mà thôi, vậy thì không được tính là tà thuật.
Gã từng bất chấp mọi thứ tựa một kẻ điên để có được một thể xác như vậy, muốn bước đúng một lần, từ đó về sau sẽ không sầu không lo nữa.
Sau đó gã mới nhận ra chắc mình vẫn còn mơ mộng hão huyền. Chỗ đó bị giấu quá sâu, khóa chặt như chết, có lẽ gã sẽ không bao giờ vào được. Thế nên, gã đành lui lại một bước chọn cách thứ hai, sử dụng những cơ thể tạm chấp nhận được của người trần và tẩm bổ bản thân bằng lồng xoáy.
Gã đã sống dựa vào cách này suốt một nghìn năm. Có lẽ gã sẽ sống tiếp một nghìn năm, ba nghìn năm, thậm chí là chục nghìn năm nữa, cũng chưa chắc là không thể.
Gã đã không còn chấp nhất với thể xác bán tiên kia nữa.
Chỉ là thỉnh thoảng… khi bản thân cực kỳ suy yếu, nằm sấp trên mặt đất và hút sương khói truyền đến từ lồng xoáy ở các nơi, gã sẽ cảm thấy hơi tiếc.
Có lẽ do vậy mà gã vẫn nhớ thương chỗ đó, chiếm giữ nó và không cho bất cứ kẻ nào có cơ hội mơ ước có được nó.
Thế sự xoay vần, biến đổi thất thường.
Cả trăm năm, ngàn năm sau, dù mọi người đã đứng trên chỗ đó thì cũng không thể nhận ra, bao gồm cả bản thân kẻ vốn nên ở trong trận và không thể giải thoát ấy.
Trăm ngàn năm qua, Trương Đại Nhạc luôn đứng trên đỉnh cao, hưởng thụ cảm giác đắn đo của người khác. Thế nên giờ khắc này, gã muốn đè nén nỗi sợ và cũng thử một lần với kẻ trước mặt này đây.
Gã mong mỏi đối phương sẽ hỏi một câu “Biện pháp điên cuồng gì?”, sau đó gã có lẽ sẽ để lộ về chuyện về trận phong ấn, có lẽ sẽ không.
Nhưng gã tất nhiên sẽ hưởng thụ quá trình này.
Ai ngờ Tạ Vấn chỉ nhìn xuống gã và nói: “Ta đã biết được kha khá, ngươi vừa khéo có thể tiết kiệm vài lời rồi đấy.”
Trương Đại Nhạc: “…”
Gã đã quen với cảm giác bản thân khống chế đại cục, quen đến mức có chút đắc ý vênh váo. Thế nên gã gần như quên béng rằng người này, thậm chí cả mấy tên thân đồ trên núi Tùng Vân kia, có cùng một điệu bộ ——
Từ trước đến giờ, luôn có thứ có thể khiến họ lo lắng, cũng luôn có thứ vướng chân họ, mấy chuyện dính líu đến nhiều người này nọ…
Nhưng nó chưa từng là duy nhất một cá nhân nào.
Không phải bất cứ ai khác, cũng chẳng phải gã.
Lúc nhận ra điều này, Trương Đại Nhạc hết hồn, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không đúng!
Như thể có người cố ý mở đường cho gã chạy, để gã quay về bổn gia, cố ý cho gã kích hoạt mấy chục trận cục đã chôn sâu nhiều năm, cố ý chờ gã nói ra mấy lời này.
Da dầu gã ong ong tê rần.
Chỉ thấy Tạ Vấn phất qua đá vụn và cỏ cây trên mặt đất, tiếng gió, tiếng kéo xé và tiếng búng toét đột nhiên vang lên, lập tức bao phủ gã tựa như thủy triều che trời lấp đất.
Trương Đại Nhạc bất chợt ngoái đầu nhìn lại, trong sân đã là một cảnh tượng khác ——
Mấy trăm cây gai dài vẫn chĩa thẳng lên trời, song lại không xỏ xuyên bất cứ người nào! Như thể có ai đó cũng đã nhận ra ngay lúc đại trận khởi động, sử dụng uy áp hùng mạnh hơn để thay đổi trận cục và dịch chuyển đất bằng.
Tất cả những ai vốn phải bị đâm thủng đều đứng cách xa gai dài một cách bình yên vô sự. Nguyên lão của các gia tộc giăng rộng dây rối trong tay, bỏ thêm bùa chú, đường linh xanh nhạt óng ánh của trận pháp tạo nên vòng tròn này đến vòng tròn nọ và bao bọc mọi người trong đó.
Bốc Ninh cầm một viên đá trong tay, một mình trấn giữ nơi mắt trận. Dưới chân hắn là linh thần rõ rệt, chúng đang tản ra xung quanh như sấm chớp với hắn làm trung tâm và bấu lấy cả Trương gia như thể có mang móc nhọn và móng bén.
Ở nơi hắn trấn giữ, bùn cát từng đổ nát nhô lên từ suối vàng dưới lòng đất, lấp bằng mọi khe rãnh, để mỗi người đứng trên mình vững chãi như Thái Sơn.
Trên chín tầng mây, Văn Thời đứng trên đỉnh của một cây gai nhọn, dây rối trên hai tay như một cây dù to chỉ có khung, cắt bửa ngang dọc đan xen bầu trời đêm phía trên Trương gia.
Mỗi sợi dây rối đều thắt lấy từng linh thần giữ nhà đồ sộ như núi. Thêm nữa, còn có bốn con rối chiến đấu khổng lồ mà anh đang điều khiển cùng một lúc ở trên đó nữa.
Thi thể vốn rũ rượi khắp nơi đều là hiện tượng giả tạo, là thuật che mắt mà kẻ trước mặt này đã bày ra cho gã từ lúc nào không hay.
Ai cũng nói Tổ sư gia Trần Bất Đáo là ông tổ về mảng sử dụng trận pháp. Cho dù đó là trận của Bốc Ninh đi chăng nữa, hắn cũng có thể thay trời đổi đất chỉ bằng vài cành khô và mấy viên đá.
Trương Đại Nhạc chưa từng lĩnh hội thật sự, mãi đến giờ phút này, gã mới cảm thấy mồ hôi lạnh đang trút xuống như mưa.
Mà khoảnh khắc gã nhận ra điều này, trời đất đã lộn ngược ——
Mấy trận cục trọng yếu được chôn sâu dưới lòng đất suốt hàng trăm năm đang bị các chủ gia tộc lớn tuổi hợp lực nhổ lên một cách ngang ngược! Tiếng đá trận nứt nở vang dội không ngớt. Mỗi lần có một trận bị phá hỏng, thì sẽ gây ra tiếng động long trời lở đất.
Khổ nỗi, những tiếng động này lại bị giấu bên trong mảnh đất của Trương gia, tựa như đang nổ núi kích biển trong một cái vại bằng pha lê, lớn hơn chấn động bình thường gấp mười lần.
Mà Bốc Ninh vừa cất bước, một đại trận rộng hơn, đủ để bao phủ khắp nơi bắt đầu lan ra dưới chân hắn, tựa sông lớn đột ngột vỡ bờ.
Trương Đại Nhạc không thể hiểu nổi hàm nghĩa của cái trận mà hắn vừa tạo ra, chỉ cảm thấy ánh trận nhanh chóng tràn tới đây ——
Cùng lúc đó, Kim sí Đại bàng thét một tiếng lanh lảnh sau lưng Văn Thời, dang rộng đôi cánh thật lớn và thuận lợi sà xuống. Văn Thời nhảy khỏi đỉnh gai dài, hạ cánh trên lưng chim đại bàng, hai tay túm một phát.
Mấy chục linh thần giữ nhà bị trói buộc trong tay anh bị dây rối trắng tuyết ấy thắt cổ chết mất trong khoảnh khắc đó, cuốn theo tiếng rít cực lớn, tan biến vào bầu trời đêm.
Trương Đại Nhạc chỉ thấy rõ đôi mắt lạnh như sương tuyết của Văn Thời khi anh lao thẳng xuống.
Mà chỉ một chớp mắt sau, gã chẳng thể nhìn thấy đôi mắt đó nữa.
Vì Tạ Vấn đã giơ tay và vỗ lên vị trí nơi đỉnh đầu của gã từ xa.
Róc xương lóc thịt hay mổ xẻ tim người cũng không bằng nổi điều này!
Đó là cảm giác khi mà linh tướng bị ai đó ép lột khỏi thể xác. Giống như có vô số người đang cầm chặt gai sắt và lưỡi dao rỉ cùn đâm lên người gã, từ đầu đến chân, thọc vào mỗi tấc da rồi lại kéo ra ngoài!
Lần nào mấy cây gai sắt đó cũng lôi ra máu thịt, bê bết lầy lụa, đau khổ tột cùng.
Trương Đại Nhạc kêu thảm the thé, nhưng lại không nghe thấy tiếng kêu của mình.
Trong một giây phút nào đó, gã còn thấy mình… à không, cơ thể của Trương Nhã Lâm đang ngã xụi lơ trên mặt đất, còn bản thân thì lại nửa ngẩng đầu.
Đó là do linh tướng của gã sắp rời khỏi cơ thể hoàn toàn.
Vì thế, gã khổ sở siết chặt ngón tay và đột ngột cắm đầu ngón giữa xuống đất giữa cơn thở dốc gấp rút và tiếng thét chói tai!
Bổn gia này là sào huyệt mà gã đã dày công sửa chữa suốt nhiều năm, mỗi tấc dưới đất đều liên tiếp với lồng xoáy ở khắp chốn. Lúc trở nên yếu ớt, gã sẽ dựa vào chúng để bồi dưỡng bản thân khẩn cấp nhằm kéo dài hơi tàn.
Mấy năm nay, gã càng ngày càng dùng chúng thường xuyên hơn. Thậm chí chỉ lư hương thôi cũng không đủ, gã thường vùi cả người mình vào trong những áng sương đen và vũng bùn, cầu xin bản thân có thể sống mãi ở cái nơi ẩm thấp và tối tăm nhất kia.
Nhưng lần này, khi ngón tay cắm xuống đất, gã lại không cảm nhận được những áng sương đen quen thuộc, mang theo mùi ẩm thấp và sầu oán đó.
Mà lại đụng phải ánh sáng.
Đó là ánh trận xanh nhạt, ấm áp và sáng ngời.
Nhưng khoảnh khắc đụng trúng, gã cứ như bị bỏng. Thực ra, gã không cảm nhận được nỗi đau này, vì nó chẳng hề đau bằng nỗi đau trên linh tướng.
Nhưng gã vẫn rụt tay lại theo bản thân.
Đến lúc này, cuối cùng gã mới hiểu trận cục rộng lớn như sông nước vừa nãy của Bốc Ninh được tạo ra với mục đích gì, đó là để khóa gã trong một phần ba mảnh đất này, để chặn con đường trốn xuống đất của gã và để khiến gã không thể đụng vào mấy thứ đã nuôi dưỡng mình nữa.
Tiếc quá. Trương Đại Nhạc nghĩ.
Hệ thống lồng xoáy kết nối với nhau vốn có thể gây thêm chút phiền toái cho họ mà.
Thế nhưng không sao…
Mọi thứ chỉ xảy ra trong giây lát ——
Khi Văn Thời cầm theo dây rối và gió mạnh đột ngột rơi xuống, ngón tay mảnh khảnh chấm lên mặt đất một cái. Trong nháy mắt cúi đầu, anh thấy ngón tay vùi xuống đất vàng của kẻ vốn phải chết ngay lập tức lúc linh tướng nổ tung bỗng nhiên động đậy.
Đó là động tác mà rối sư thường dùng, Văn Thời cực kỳ mẫn cảm với điều này.
Anh vô thức cảm thấy Trương Đại Nhạc đang gọi rối.
Nhưng một giây sau, anh liền nhận ra điều không đúng!
Đã hấp hối như thế này rồi thì sao có thể điều khiển rối nữa? Không điều khiển rối nổi thì có tác dụng gì, ai có thể bị ổng khống chế đâu? Ổng thì cản được ai?
“Áaa ——!!”
Một tiếng kêu kinh hãi đột ngột vọng tới từ trong đám người đang nhổ trận chồng ở đằng xa.
Văn Thời nhíu mày nhìn lại, chỉ thấy một tiểu bối trẻ đang bóp chặt cổ tay của mình và quỳ rạp xuống đất. Gần như chỉ trong một chớp mắt, vẻ mặt tràn đầy sức sống của hắn đã bị rút khô, tựa cỏ cây và hoa tươi héo quắt trong phút chốc.
“Sao lại thế này?!”
Câu hỏi vừa dứt, lạ có vài tiếng kêu thảm thiết vọng tới từ trong đám người. Vài người trẻ tuổi liên tục ngã xuống đất một cách bất thình lình, ai cũng bóp cổ tay và khô héo như hoa cỏ trong nháy mắt.
Sau đó lại có càng nhiều người hơn…
Chưa tới một giây, đã có khoảng một trăm người ngã xuống trong sân Trương gia.
Ngay lúc này, Trương Đại Nhạc vốn nên gần chết lại chợt phơi phới sức sống mạnh mẽ, linh thần tức thì tăng vọt lên mấy trăm lần, vượt xa bất cứ người thường nào!
Như thể toàn bộ sức mạnh của những tiểu bối đó đã bị gã hấp thu vào người.
Cơn chấn động trên mặt đất chợt dừng, vẻ tĩnh lặng xuất hiện trong sân chưa đủ một giây. Kế tiếp, cả đám xôn xao, tất cả mọi người vẫn đứng thẳng đều bị chọc giận bởi biến cố này.