Phán Thần Hệ Thống

Chương 169: Chương 169: Ám Chú Sư




Nửa ngày sau, Trần Dương lao ra khỏi mặt biển, nhìn thấy chiếc thuyền của lão Ngư vẫn đang neo đậu nơi đó, mà lão thì đang cầm ống tẩu hút thuốc.

Nhìn thấy có một mình Trần Dương lao ra, sắc mặt lão Ngư không tốt lắm, liền muốn hỏi gì đó nhưng cuối cùng không hỏi.

Lão cũng không phải mới ra đời, đối với những chuyện tình không liên quan đến mình thì thà rằng tình nguyện xem như không thấy không biết.

Trần Dương tiến tới nhìn lão Ngư, sau đó nói:

- Đây là tiền thuê của lão, ta còn chút chuyện, lão trở về trước đi!

Lão Ngư nhận lấy tiền công, sau đó lên thuyền rời đi.

Trần Dương mục đích đến nơi này coi như đã hoàn thành, không còn lý do gì phải trở lại Hoán Thương Thành nữa, cho nên định từ nơi này rời đi.

Mà ngay khi đang định vận khởi độn quang thì bỗng dưng có một tiếng truyền âm bên tai:

- Chậm đã!

Trần Dương nhíu mài, nhìn về phía xa đang có một mấy đạo độn quang bay tới.

Cầm đầu là một thanh niên mắt xếch cằm nhọn mặc cẩm bào, uy áp trên người vậy mà đã đạt tới Kết Đan Sơ Kỳ.

Trần Dương sau khi đảo qua liền thu lại kinh ngạc, chờ độn quang tán đi liền nhìn rõ có ba người đi ra.

Ngoài thanh niên cẩm bào thì còn có hai nữ tử đi theo phía sau, bộ dáng tương tự như thị nữ, thần tình cung kính.

- Không biết tiền bối có gì phân phó?

Trần Dương không kiêu ngạo không xiểm nịnh, bình tĩnh chắp tay nói.

Thanh niên thấy vậy thì hời hợt nói:

- Có phải ngươi vừa từ mỏ Thanh Mặc Thạch đi lên hay không?

- Đúng vậy, vãn bối nghe danh mỏ này cho nên muốn đến quan sát một chút, sau khi thấy bên dưới chỉ có một đống hoang tàn thì không có hứng thú gì nữa nên định trở về.

Trần Dương lên tiếng giải thích.

Dù sao, tu vi người kia cũng là Kết Đan Sơ Kỳ, Trần Dương là đang đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu.

Thanh niên kia nghe thấy Trần Dương nói như vậy thì nhẹ gật đầu, suy nghĩ một chút liền phất tay đuổi như đuổi ruồi nói:

- Để lại túi trữ vật, sau đó rời đi!

Trần Dương nghe lời này thì có chút không tin vào lỗ tai của mình, liền cố ý nghệch mặt ra, chân hơi nhích lại gần hỏi:

- Tiền bối, ngài nói cái gì?

Thanh niên thấy động tác của Trần Dương nhích gần lại thì ánh mắt hiện lên vẻ xem thường, lạnh nhạt nói:

- Để lại túi trữ vật, sau đó cút. Nếu còn dây dưa thì cũng không cần...

‘Xoẹt!’

Thanh niên còn chưa nói xong liền cảm thấy một luồng kim quang đã đến trước mặt, sát khí tựa như phả vào mặt làm cho hắn cảm nhận được nguy hiểm.

Nhưng dù sao cũng là tu sĩ Kết Đan Kỳ, thanh niên này trong chớp mắt liền lùi lại, đồng thời bắt lấy một cô gái sau lưng không chút do dự ném tới làm lá chắn, bàn tay cũng không ngừng lại mà xuất ra một thanh trường thương đâm xuyên qua người cô gái, ý đồ phản kích.

‘Choang~’

Một tiếng va chạm vang lên, cô gái bị đem làm bia đỡ nhanh chóng bị một kiếm chém làm hai nửa, sau đó ầm ầm va chạm với mũi thương tạo thành những xung động trùng kích chung quanh.

Trần Dương thấy nhất kích không thành, liền xoay cổ tay sử luôn chiêu thứ hai mà hắn chỉ vừa lĩnh ngộ được một chút:

- Câu Hồn!

Mà đệ nhị kiếm này, Trần Dương còn không chờ cho va chạm giữa đệ nhất kiếm với thanh trường thương tán đi liền đánh ra, tựa như thao thao giang thuỷ, liên miên bất tuyệt.

Kiếm khí như hồng, chỉ thấy Trần Dương vừa chém ra, kiếm quang chưa ra thì từ trên người Trần Dương đã xuất ra một cái bóng đen cầm kiếm giống hắn như đúc, lấy tốc độ kinh nhân lao tới.

Thanh niên nọ thấy Trần Dương vừa ra tay đã liên tục đánh ra những chiêu kiếm cực mạnh, thâm ảo khó lường thì khoé mắt có chút ngưng trọng, không chút do dự chụp lấy cô gái thứ hai ném tới.

Chỉ thấy cô gái này vừa ném ra liền bị bóng đen xuyên qua, coi như vô hình mà ầm ầm lao tới chỗ thanh niên.

‘Xoẹt xoẹt xoẹt~~’

Bóng đen có hình dạng giống Trần Dương như đúc trong tay múa kiếm liên tục, tựa như phong hoa tuyết nguyệt, vô cùng vô tận lao đến.

Thanh niên thấy ngay cả hai cỗ khôi lỗi mà hắn thường ngày luôn bồi dưỡng cũng không ngăn được công kích của Trần Dương thì hừ lạnh một tiếng, trường thương trong tay vũ động, lập tức vô số thương ảnh như giao long xuất hải, gầm thét bay lượn đối chiến với kiếm pháp trong tay bóng đen mờ ảo kia.

Trần Dương đứng im tại chổ khép hờ mắt, đột nhiên mắt mở ra, vươn tay nhấn xuống một cái quát khẽ:

- Tử Khí Đông Lai!

Theo bốn chữ này vừa ra, chỉ thấy bóng đen vốn đang đối chiến với thương ảnh lập tức lùi lại hai bước, sau đó vung tay chém ngang một cái.

Theo đường chém này, cái bóng nọ càng thêm hư ảo, mà kiếm khí bay ra cũng tựa như từng làn khí đen phiêu tán mạnh mẽ quấn lấy thanh niên.

Những làn khí đen này không có tốc độ nhanh, nhưng bên trong lại mang theo nồng nặc tử khí, như những sợi dây muốn rút hồn phách của người này ra ngoài.

Thanh niên lúc này cảm nhận tử khí quanh thân, làm cho hồn phách nguyên thần của gã như chực bị kéo ra ngoài, ngay cả kim đan cũng có dấu hiệu bất ổn thì hoảng hồn, vội vàng muốn vận khởi bí quyết chống lại.

Đang lúc tình huống ngàn cân treo sợi tóc, thì đột nhiên...

‘Ọ... Ọ... Ọttttt’

Bụng gã bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu, kèm theo cảm giác muốn đánh rắm!

Thanh niên vừa gấp vừa giận, liền mạnh mẽ thu lại trường thương, đồng thời lấy ra một tấm phù dán lên người.

Nhất thời bạch quang nổi lên quanh thân, thân hình gã chớp động một cái liền lơ lửng trên không trung, sắc mặt cực kỳ khó coi nhìn Trần Dương.

Trần Dương thấy dù mình sử ra đệ nhị kiếm thì vẫn như cũ không làm được tu sĩ Kết Đan Sơ Kỳ thì gương mặt âm trầm.

Thực ra đệ nhị kiếm này Trần Dương còn chưa lĩnh ngộ đến một phần, chỉ là thể hiện ra da lông mà thôi. Nếu không, chỉ cần một kiếm kia cũng đủ rút hồn phách ra khỏi thân xác người kia. Khi đó, dù không trực tiếp giết chết được đối phương nhưng Trần Dương cũng sẽ có lợi thế cực lớn.

Tất nhiên, Trần Dương cũng không biết thanh niên kia giờ phút này thậm chí không dám vọng động, ánh mắt nhìn Trần Dương chẳng khác nào gặp quỷ, vừa sợ vừa giận.

Mà gã cũng cảm thấy trong bụng càng ngày càng quặn, như muốn... Đi đại tiện!

Nói đùa cái gì?

Gã thân là Kết Đan Kỳ tu sĩ, sớm đã ích cốc mấy trăm năm, ngoài đan dược và thiên tài địa bảo thì có dùng qua thứ gì?

Vả lại, một tu sĩ Kết Đan Kỳ đau bụng muốn đi ngoài? Bộ tưởng chơi nhà chòi sao đại ca?

Thế nhưng, buồn bực thì buồn bực, giờ phút này rốt cục gã chịu hết nổi, liền ‘Phốc xììììì...’ Một tiếng, lập tức đánh một tràng rắm.

Trần Dương ở đối diện cũng nghe rõ ràng tiếng đánh rắm chẳng khác gì trống lân này, không nhịn được nghệch mặt, há hốc mồm nhìn thanh niên.

Đại ca, ngươi có phong độ một chút có được hay không?

Ngươi có còn là tu sĩ Kết Đan Kỳ hay không?

Liêm sỉ đâu?

Nguyên tắc làm người ở đâu?

Đang đánh nhau liền bay lên cao đánh một tràng rắm, đúng là trước đây chưa từng có, sau này phỏng chừng cũng không tìm ra a!

Mà thanh niên nọ giờ phút này cũng cảm thấy da mặt tê rần, sự nhục nhã này đúng là cả đời gã chưa từng bao giờ gặp qua. Gương mặt của gã giờ này tựa như quả cà chua nhìn Trần Dương giận dữ gào thét:

- Hỗn đãn, ngươi... Ngươi sử dụng tà thuật gì?

Trần Dương nghe lời này thì liền tức giận.

Gã này đúng là khinh người quá đáng, Trần Dương hắn nào đâu có tà thuật gì, thậm chí còn chưa chạm vào người hắn thì thi triển tà thuật kiểu gì?

Hơn nữa, trên đời này có loại tà thuật nào làm cho địch thủ đánh rắm sao? Chẳng lẽ muốn thối chết?

Thanh niên cẩm bào nhìn thấy ánh mắt tức giận xen lẫn cổ quái của Trần Dương thì tưởng Trần Dương đang châm chọc nhìn gã, không nhịn được nữa, tu vi trong cơ thể vậy mà bộc phát hai trăm phần trăm chiến lực bình thường, cái gì cũng không nói liền muốn đánh xuống một chưởng, ý đồ muốn nghạnh sanh sanh nghiền Trần Dương như nghiền một con kiến để hả giận.

Bất quá, ngay khi gã vừa vận lực thì cơn đau âm ỉ trong bụng rốt cuộc như bị kích thích, toàn bộ đám cơ đít của hắn ngay lập tức bị kéo giãn...

‘Réccc...’

Một cơn gió nhẹ thổi qua.

Một đám khí vàng kèm theo mùi thum thủm lập tức còn nhanh hơn cả chưởng pháp trong tay gã, ầm ầm giáng xuống.

Trần Dương trăm tính vạn tính cũng không ngờ lại có người vô sỉ đến mức này.

Chẳng những sử dụng chiêu giương đông kích tây, một tay giả vờ tung chưởng còn hạ thân thì phóng ra ám khí kịch độc, định nghạnh sanh sanh đem một gã Phán Quan Tứ Tinh nhuộm thành người cứt mà con vô sỉ lấy tay phẩy phẩy hòng thúc đẩy đám ám khí này bay đi nhanh hơn.

Đã từng gặp qua vô sỉ, nhưng vô sỉ đến mức này thì tuyệt đối cổ kim hiếm có a!

Trần Dương trong lòng lửa giận như chực dâng trào, một câu mắng to cũng không kịp mở ra liền không chút do dự triển khai thân pháp đến cực hạn tạm thời tránh né luồng ‘ám khí’ cực độc này.

Mà dưới tình thế cấp bách, kèm với sự nguy hiểm của ám khí thúc giục, thân pháp của Trần Dương thậm chí mơ hồ còn muốn đột phá lên một tầng thứ mới.

Mà trong lúc Trần Dương cuống cuồng bỏ chạy, thì thanh niên cẩm bào giờ phút này tâm tự sát cũng có.

Không ngờ quanh năm bắt nhạn, lại có ngày bị nhạn mổ mù mắt!

Hôm nay chẳng những mất đi hai cỗ khôi lỗi một lúc, mà còn bị trúng tà thuật, làm ra chuyện tình xấu hổ nhục nhã đến cùng cực.

Mà lần thứ nhất đau bụng đánh rắm gã còn có thể cho là trùng hợp, nhưng sau đó nghĩ kỹ lại, ánh mắt thanh niên cẩm bào nhìn Trần Dương càng thêm mang theo vẻ sợ hãi.

Hắn như nghĩ đến một điều gì đó từng đọc trong một quyển sách cổ xưa, ánh mắt trở nên hoảng sợ. Càng nghĩ, quanh người gã càng thêm rét lạnh, thất thanh chỉ vào Trần Dương, nhưng sau đó rụt ngón tay lại, run rẩy kêu lên:

- Ám Chú Sư!

Ba chữ này vừa nói ra, thanh niên này dưới sự sợ hãi liền không khống chế được mà thả ra thêm một đám khí vàng tanh hôi nữa, run rẩy không ngừng. Giờ phút này, trong lòng gã đã muôn vàn hối hận, đến tâm tự sát cũng muốn có.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.