Phán Thần Hệ Thống

Chương 172: Chương 172: Chạy trối chết




Trần Dương nghe Vân Bạch Nguyệt nói xong thì đầu óc loạn chuyển, nhất thời không đoán ra được tình huống chân thực bên trong.

Nhìn vẻ mặt của Trần Dương, Viên Tử Nguyệt lắc nhẹ đầu, than:

- Bổn tôn vì phục hồi ký ức, tìm lại hồn phách, không thể không thu thập các loại thần hồn mạnh mẽ. Mà ngươi, vì bản tôn phục vụ, ngày sau chắc chắn được hồi đáp xứng đáng. Còn hiện giờ... Trừu Hồn!

Nàng vừa nói xong, bàn tay liền vỗ tới thiên linh cái Trần Dương, như muốn mạnh mẽ rút hồn phách ra khỏi cơ thể hắn.

Trần Dương mắt thấy cảnh này, liền thử thu mình vào bên trong Phán Thần Hệ Thống, nhưng phát hiện... Vô dụng!

Không biết thứ dây đang trói hắn là thứ gì, ngay cả linh lực toàn thân và thần thức cũng bị phong bế, cho dù động đậy thoáng một ý niệm cũng không thể nào, ngay cả Khí Linh cũng không hồi đáp.

Trần Dương ánh mắt đỏ ngầu, cảm thấy bàn tay của Viên Tử Nguyệt càng xuống gần thì thần hồn bản thân càng có dấu hiệu bất ổn như muốn thoát ly khỏi cơ thể.

Trần Dương biết rõ, một khi để cho Viên Tử Nguyệt thi pháp thành công, thì khi đó chắc chắn bản thân hắn không khác gì cái xác không hồn, lúc đó tuỳ tiện một con kiến cũng có thể cắn chết hắn. Hơn nữa, làm một con người khoẻ mạnh, khong ai muốn bản thân trơ mắt sẽ biến thành kẻ ngốc, cho nên... Chỉ có một phương pháp, dù phương pháp này chính là thập tử nhất sinh. Nhưng vẫn tốt hơn là bị rút mất hồn phách.

Trần Dương gầm lên giận dữ, hai mắt đỏ ngầu, hét:

- Hồn Độn!

Chỉ thấy tiếng thét vừa lên, quanh thân hắn đột nhiên có đại lượng khí xám xen lẫn huyết dịch lao ra bên ngoài cơ thể, tạo thành một đám bụi khí miễn cưỡng ngăn lại tốc độ của Viên Tử Nguyệt, đồng thời, Trần Dương ngay lúc này đôi mắt đột nhiên càng ngày càng đen sạm lại.

Cả người Trần Dương lúc này càng ngày da dẻ càng đen, đột nhiên cơ thể hắn đột ngột co lại rồi ‘Phanh’ một tiếng, vỡ vụn ra thành nhiều mảnh.

Chớp mắt một cái, một bóng mờ có hình dáng tương tự như Trần Dương, ánh mắt mệt mỏi mơ hồ tựa như tia chớp, thoáng cái đã biến mất không bóng dáng.

Mà thân thể của hắn vốn đang bị sợi dây màu bạc trói chặt thì tựa như cát bụi, bị gió thổi qua một cái thì chỉ còn lại bộ chiến giáp lập loè.

Mọi việc nói thì chậm nhưng diễn ra chỉ trong chớp mắt, Viên Tử Nguyệt còn đang chụp tay xuống thì đã thấy thân ảnh Trần Dương tan ra từng mảnh tiêu tán, mà cái bóng mờ thoát ra thì nàng cũng thấy.

Chân mài lá liễu nhíu chặt, đôi môi anh đào nửa ngày sau mới thì thào một câu:

- Kẻ này... Bất phàm! Loại độn thuật này nhìn thật quen mắt, bất quá ta không tài nào nhớ ra được... Bất quá, nếu đã dám phản kháng, thì cũng không dễ dàng bỏ qua như vậy, tiểu tử, cho ngươi một cơ hội, nếu vượt qua được thì coi như bổn tôn tha cho ngươi!

Nói xong, Viên Tử Nguyệt đưa đầu ngón tay vẽ một vòng lên không trung, sau đó vẽ một ấn ký kỳ lạ rồi điểm tới một cái, nói khẽ:

- Hồn Chú!

Chỉ thấy nàng vừa nói lời này, lập tức không gian chung quanh xao động, từ trên ký hiệu truyền đến một cỗ dao động làm cho người ta run rẩy linh hồn, tựa như một cái hắc động hút lấy khí tức chung quanh nó.

Chỉ trong mấy nhịp thở, chính giữa ký hiệu này đã có một đạo khí xám mờ mờ xuất hiện.

Mà Viên Tử Nguyệt thấy vậy nhíu mài, há miệng phun ra một ngụm linh lực nữa dung nhập vào trong ký hiệu làm cho nó quỷ dị sáng lên thêm mấy phần, mà đạo khí xám chính giữa cũng dần dần chuyển sang màu đen.

Viên Tử Nguyệt lúc này mới hài lòng, thu lại ký hiệu này vào lòng bàn tay rồi khẽ lẩm bẩm:

- Có Hồn Chú này, cho dù ngươi có chạy thoát thì sao? Cứ hồi phục thật tốt, chờ ngày ngươi hồi phục hoàn toàn, cũng là ngày chúng ta gặp lại nhau...

Viên Tử Nguyệt nói đến đây thì nhoẻn miệng cười.

Nụ cười này xinh đẹp vô cùng, nhưng kết hợp với ánh mắt tà mị của Viên Tử Nguyệt thì không gian chung quanh cũng muốn biến sắc.

Lại xác định phương hướng một chút, Viên Tử Nguyệt lại thu lại tất cả pháp bảo rồi hoá thành độn quang bay về một hướng, chỉ trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng.

...

Hắc Hải diện tích vô biên vô tận, từng có nhiều người ôm lòng ngao du, muốn khám phá diện tích thật sự của nó nhưng đều ngán ngẩm quay về.

Từng có một tu sĩ Nguyên Anh Kỳ hào khí như mây, muốn làm nên chuyện tình mà Tu Tiên Giới chưa ai làm được cho nên đã chuẩn bị thật kỹ lưỡng mọi thứ rồi đi vào Hắc Hải để tìm hiểu thực hư.

Người này ra đi được hơn hai mươi năm thì đột ngột trở về, sau đó đi tới các tông môn đại phái quen biết nói gì đó, thu thập được một lượng lớn tài vật, đan dược, pháp khí... Rồi lại tiếp tục lao vào Hắc Hải.

Lần đi này của y được rất nhiều người đưa tiễn và ghi nhớ lại, cho nên thời gian đều được ghi chép rõ ràng.

Bất quá, tận ba trăm năm sau mà vẫn chưa thấy y truyền bất cứ tin tức gì về. Nếu không phải trước khi đi y đã để lại mệnh hồn đăng thì người ta đã cho rằng y đã vẫn lạc rồi.

Bất quá, thọ nguyên của một Nguyên Anh Kỳ đã dùng ngàn năm để tính, cho nên người ta vẫn không quên chuyện này.

Cho đến một ngày, năm trăm năm sau khi người này rời đi, người cũ đã mất, lớp trẻ tiến lên, thì đột ngột y đã quay về, hơn nữa tu vi còn đạt tới Nguyên Anh Hậu Kỳ, được người người ngưỡng mộ.

Thế nhưng khi hỏi đến chuyện tình Hắc Hải thì người này mang theo gương mặt khổ sở, nói rằng mình còn chưa đi đến chỗ sâu nhất của Hắc Hải, chứ đừng nói là vượt qua nó. Bất quá, theo những điều mà người này kể lại thì biển này bên trong có nhiều thứ kỳ dị, nhiều bộ tộc quái lạ, tách biệt hẳn với thế giới bên ngoài.

Lúc đầu, chỉ có những hậu bối của người này mới biết chuyện, nhưng dần dần chuyện truyền qua hết người này đến người kia, cuối cùng người ta đặt thêm cho Hắc Hải một cái tên là Vô Biên Hải.

Vô Biên Hải không có biên giới, diện tích không thể đo lường, cư dân chủng tộc càng nhiều hơn lá rụng mùa thu, cũng không ai thống kê hết.

Mà cũng không ai biết, sâu trong Vô Biên Hải, ở một nơi hoang vu hẻo lánh đến chim cũng không thèm ỉa có một hòn đảo khá lớn.

Hòn đảo này cực kỳ bình thường, cũng có đá, có cát, có cây cối hoang vu mọc thành lùm, nhưng lại có một điều đặc biệt, đó chính là trên đảo này có tồn tại một bộ lạc sinh sống đã không biết qua bao nhiêu năm.

Những người nơi đây nam thì cởi trần, nữ thì đóng khố, số người cả bộ lạc cũng chỉ có vài trăm người.

Cuộc sống nơi này cũng giống như một dòng sông êm đềm, ngày này qua tháng nọ đều một mực chậm rãi. Nữ thì hái lượm, trồng cây, chăm sóc con cái. Nam thì đánh bắt cá, làm những công việc nặng.

Cũng không biết vì cuộc sống ở đây toàn dùng sức lao động chân tay, hay là vì nguồn dinh dưỡng quả thật là tốt mà tất cả người nơi đây đều có vóc dáng khoẻ mạnh, đặc biệt là những nam thanh niên trên đảo thì thân hình cường tráng, sức lực mạnh mẽ phi thường.

Áo Khắc La là người cao tuổi nhất trong bộ lạc, những hiểu biết của lão là thứ tài sản quý giá và được trân trọng nhất trên đảo này, cho nên lão chính là người có tiếng nói và quyền quyết định cao nhất.

Áo Khắc La tuổi đã cao, cho nên thường ngày chỉ tuỳ ý đi dạo chung quanh, chỉ điểm cho lớp trẻ một vài kinh nghiệm của lão mà thôi.

Hôm nay cũng như thường lệ, Áo Khắc La vừa chống một cây gậy sáng bóng, vừa chậm rãi nhìn một đám trẻ con đang tập bắn tên.

Kỹ thuật bắn tên này là chính là thứ cơ bản mà tất cả nam hài trong làng đều phải học và bắt buộc thành thạo.

Nam học cung tên, nữ học trồng cây, đó là điều kiện tiên quyết và là luật lệ của bộ lạc, dù là ai cũng không ngoại lệ.

Mà trước mắt Áo Khắc La là hơn chục đứa trẻ, trong tay đều đang cặm cụi dùng một mảnh sò sắc bén để cạo lớp vỏ ngoài một cành cây cho thật trơn nhẵn. Bước này là bước đầu tiên trong quá trình chế tạo mũi tên.

Đối với một người trưởng thành thì việc này rất bình thường, nhưng đối với trẻ con thì công việc này vừa thiêng liêng, vừa khó khăn không nhỏ.

Thậm chí, có một vài đứa còn bị mảnh sò cứt vào tay, máu tứa ra.

Nhưng mà những đứa trẻ bị đứt tay này cũng không bối rối, liền chạy đi qua bên cạnh, hái một loại lá được trồng chung quanh, tuỳ tiện nhai vài cái rồi đắp lên vết thương, lấy một loại vỏ cây dẻo dai cột vào rồi tiếp tục quay trở về học tập.

Mà dạy dỗ đám trẻ này là một nam tử hơn bốn mươi tuổi, người cởi trần để lộ thân thể sạm đen rắn chắc, cả người như có một cỗ sức lực như tích tụ bên trong, tuỳ thời bộc phát. Ánh mắt gã như điện nhìn tất cả đám trẻ đang học tập chế cung tên một cách nghiêm nghị.

Khi thấy Áo Khắc La đến, gã liền đặt tay lên ngực cúi chào, rồi lại tiếp tục quan sát bọn trẻ.

Mà Áo Khắc La cũng rất hứng thú quan sát đám trẻ này.

Đây chính là tương lai của bộ tộc!

Ở trên hòn đảo này, không có phân chia tầng lớp, người đi trước truyền kết kinh nghiệm cho người đi sau, chỉ thế mà thôi!

Trong cuộc sống này, những đứa trẻ này mới chân chính là chủ nhân, là những người được ưu tiên hàng đầu.

Do vậy, cách vài ngày, Áo Khắc La đều đến nơi này quan sát, thuận tiện chỉ điểm một chút nếu muốn, sau đó quay về chỗ ở nghỉ ngơi.

Mà trong lúc đang say mê nhìn bọn trẻ chăm chú học tập, Áo Khắc La bỗng nhiên nghe được tiếng bước chân.

Một cô gái gương mặt bầu bĩnh, làn da tuy hơi rám nắng nhưng không thể che giấu được vẻ đẹp trời sinh của nàng, mắt trong như nước, trước sau nở nang, hớt hải chạy đến chỗ Áo Khắc La để tay lên ngực làm động tác cúi chào rồi nói:

- Gia gia, con nhìn thấy một người bị thương rất nặng, hiện đang nằm trên bãi đá!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.