Phán Thần Hệ Thống

Chương 347: Chương 347: Chiến Thần! Hợp!




Trần Dương lùi về phía sau, vỗ xuống một chưởng quát:

- Trảm!

Chỉ thấy Mộc Kiếm quỷ dị hiện ra, từ bên bên loé ra quang mang nồng đậm chém xuống.

‘Két... Két...’

Mộc Kiếm chém tới lập tức vang lên tiếng ken két chói tai.

Phải biết, từ khi tiến giai Nguyên Anh Kỳ, Trần Dương cũng đã đem Ác Vận và Mộc Kiếm này tế luyện lại một lần nữa, đồng thời đem trận pháp cấm chế bên trên bố trí lại một lần nữa, hiện tại uy lực đã tăng cao không chỉ một hai thành.

Thế nhưng khi chém vào thân cây này cũng hết sức vất vả. Mặc dù theo như Trần Dương thấy, thì thân cây này được xem là một trong những thân cây nhỏ nhất ở khu vực này.

Xa xa bên trong, càng vào sâu thì càng có những thân cây lớn hơn rất nhiều!

Bất quá, Mộc Kiếm cũng không phải phàm vật, dưới sự kích phát của Trần Dương thì càng phát huy ra uy lực của mình, trong chốc lát liền chém thân cây ra làm hai, sau đó loé lên bị Trần Dương điều khiển cắt ngang gốc rồi thu hồi lại.

Trần Dương lúc này mới nhìn thân cây bị chẻ ra làm hai nửa, để lộ toàn bộ bên trong thân cây.

Thân cây này cũng rất bình thường, không có gì đặc biệt, toàn bộ đều đã mục rỗng bên trong, không có dấu hiệu gì đáng nói.

Thế nhưng khi Trần Dương nhìn đến gốc cây, đột nhiên ánh mắt hắn hiện lên vẻ kinh nghi bước tới cúi xuống.

Chỉ thấy nơi đó, đang có một khối vật thể giống như một viên đá đã cháy thành than. Thứ này nếu không để ý sẽ rất khỏ phát hiện, bởi trông nó cực kỳ bình thường, hầu như không có chút thu hút. Nếu không phải nhãn lực Trần Dương kinh người, cũng sẽ không để ý tới thứ này.

Cũng nhờ nhãn lực, cho nên trước khi chẻ thân cây này ra làm hai, Trần Dương mới phát hiện thứ kỳ lạ này dưới gốc cây.

Cách không nhấc nó lên, Trần Dương chăm chú lật qua lật lại, đem khối vật thể này quan sát kỹ lưỡng.

Càng nhìn, Trần Dương càng cảm thấy vật thể này rất quen thuộc, thế nhưng nhớ mãi vẫn không tài nào nhớ được.

Trần Dương trong đầu suy nghĩ chừng nửa nén nhang, đột nhiên trong miệng bật thốt:

- Thụ Tâm? Không thể nào!

Trần Dương bàn tay hơi run rẩy.

Thứ gọi là Thụ Tâm, chính là kết tinh tinh hoa của một gốc yêu thụ trải qua dài dòng tuế nguyệt mới có thể tạo thành.

Nếu như yêu thú có Yêu Đan, thì yêu thụ lại có Thụ Tâm. Hơn nữa, Thụ Tâm so với Yêu Đan càng thêm khó khăn xuất hiện, hầu như phải trải qua vô cùng gian nan mới có thể xuất hiện. Mà khi một cây lâu năm xuất hiện Thụ Tâm, lập tức sinh ra linh trí, từ đó được mệnh danh Thụ Yêu, sinh mệnh thọ nguyên so với Yêu Thú càng thêm mạnh mẽ, do đó, nghe nói trong lịch sử từng xuất hiện qua một bộ tộc mệnh danh là Mộc Tộc.

Mộc Tộc này cực kỳ thần bí, hầu như không có mấy người từng tiếp xúc với bọn họ.

Thế nhưng sau khi thấy Thụ Tâm này, Trần Dương ngẩng đầu nhìn cánh rừng xơ xác trước mắt, trong lòng liền thấy ớn lạnh.

‘Thứ sức mạnh gì có thể giết chết toàn bộ đám người Mộc Tộc này ở đây?’

Hơn nữa, chuyện tình càng làm Trần Dương thêm kinh hãi chính là nhìn bộ dáng của những Mộc nhân này, chắc chắn là bị giết chết trong thời gian cực ngắn, hầu như là không kịp phản ứng, cho nên tất cả rễ cây đều giốngnhư đang bước tới, dường như vẫn chưa nhận ra cái chết đang đến gần vậy.

Chính điều này làm cho Trần Dương hoảng sợ!

Những thân thể Mộc nhân ở đây, tất cả đều có độ cứng không thấp, nếu đem ra cũng được xem là tài liệu tốt. Thế nhưng, sức phá huỷ của thứ bí ẩn kia quá lớn, khiến cho những thân thể Mộc Tộc ở đây đều bị phá huỷ gần như hoàn toàn, cho dù có thu thập cũng không có giá trị quá lớn mà lại còn mất thời gian, bị Trần Dương trực tiếp bỏ qua.

Trần Dương cũng không có đi nữa mà thân hình phiêu bồng nổi lên, sau đó nhẹ nhàng bay qua khỏi đám rừng cây khô héo này.

Cảm nhận từng trận khí lạnh bên dưới bốc lên, Trần Dương thở dài. Xem ra oán khí của những Mộc nhân này cũng không nhẹ, cũng không biết qua thời gian bao lâu rồi nhưng vẫn còn sót lại nhiều oán khí như vậy.

Trần Dương thở dài, đột nhiên dừng lại giữa không trung, lòng bàn tay chợt loé liền bắt đầu thi triển Độ Hoá Chân Ngôn.

Cũng không phải Trần Dương muốn tham công tiếc việc gì, thế nhưng những Mộc nhân này dù sao cũng là những sinh linh bị oán khí bao phủ rất lâu. Nơi này lại bí ẩn như vậy, phỏng chừng cho dù qua thật lâu nữa thì cũng chưa chắc có người thứ hai ngoài Trần Dương tiến đến.

Vì vậy mà Trần Dương cũng không nỡ bỏ đi, liền dừng tại chỗ, đem Độ Hoá Chân Ngôn thả ra, bắt đầu tiến hành độ hoá cho đám Mộc nhân này.

Theo thời gian, điểm công đức của Trần Dương cũng ngày càng nhiều, mà oán khí và khí tức lạnh lẽo bên dưới cũng theo đó dần dần giảm bớt.

Nửa ngày sau, Trần Dương thu lại Độ Hoá Chân Ngôn, lúc này điểm công đức của hắn đã đạt đến con số khổng lồ, hầu như phục hồi được một phần lúc trước.

Hiện giờ, nếu như Trần Dương muốn tiến giai Phán Quan Lục Tinh, thì số điểm công đức phải đạt đến con số một ức điểm.

Mà những công đức cũ cũng không được tính vào, do đó Trần Dương chỉ có một cách là tích cực thu thập tiếp mà thôi.

Sau khi Độ hoá Mộc nhân ở nơi này, số điểm công đức của Trần Dương đã đạt đến con số mười triệu điểm, bằng một phần mười con số đủ để tiến giai Phán Quan Lục Tinh.

Phải biết, khi trước Trần Dương độ hoá một phàm nhân, cũng chỉ có vài chục điểm công đức. Hiện giờ hệ thống Phán Thần Cung đã bắt đầu dần dần đi vào hoạt động, nhưng số điểm còn rất hạn chế. Mà Trần Dương chỉ có độ hoá một lần lại thu được nhiều điểm công đức như vậy. Điều này cũng làm cho hắn cảm thấy rất bất ngờ xen lẫn mừng rỡ.

Trần Dương bên này vừa thu lại Độ Hoá Chân Ngôn, phía đằng xa bỗng dưng truyền đến âm thanh gào rú, một con rùa cõng theo một con chồn trắng đang cấp tốc lao thẳng về phía bên này.

Tốc độ con rùa này cực nhanh, chỉ chớp loé mấy cái đã xuất hiện trước mặt Trần Dương.

Vừa nhìn thấy con rùa và con chồn này, sắc mặt Trần Dương ngay lập tức vui mừng. Còn chưa kịp nói gì thì chỉ thấy phía sau, một hắc sắc hư ảnh tràn ngập âm khí đang ùn ùn đuổi theo. Chỉ mỗi bước chân của nó đã vượt qua mấy dặm, mặc dù nhìn qua thì rất chậm, thế nhưng quãng đường vượt qua lại vô cùng lớn.

Khí tức của thứ này truyền đến, ngay cả đám Điện Xà ở phía xa xa cũng lập tức tan rã, tháo chạy không còn bóng dáng.

Mà con rùa sau khi chạy đến thì hình như cũng phát hiện ra Trần Dương, sau khi ngẩn ngơ một chút, trong mắt nó liền hiện lên vẻ mừng như điên, lao thẳng đến rồi không cần Trần Dương lên tiếng, tự tiện đáp lên vai hắn rồi dùng tiếng nhân loại hướng về phía vật thể to lớn đang tiến đến mà mắng to:

- Hỗn đãn, đồ xác chết biết đi. Hừ, có ngon đứng lại đó rồi chờ ta tu vi tăng tiến rồi đơn đả độc đấu, lấy lớn hiếp nhỏ tính là thứ gì? Quy gia gia ngươi hôm nay trong người không được khoẻ, tạm thời để chủ nhân nhà ta ra đại chiến với ngươi ba trăm hiệp, ta đi ngủ.

Nói xong, nó liền chui tọt vào lồng ngực của Trần Dương, mang theo cả con chồn trắng chui vào rồi run lẩy bẩy trong đó.

Trần Dương khoé miệng co quắp.

Cặp đôi kỳ dị này Trần Dương sớm đã nghi ngờ xuất thân, mà con chồn trắng này chính là con gái của Hồng Miên, cũng là một đạo phách của Viên Tử Nguyệt.

Đúng là đi mòn giày sắt tìm không thấy, đến khi có được chẳng tốn chút công sức nào!

Bất quá con rùa này làm cho Trần Dương có chút mếu máo dở khóc dở cười. Không ngờ trên đời này lại có con rùa vô sỉ đến mức này. Vừa rồi chạy trối chết, hiện tại chui vào ngực áo vẫn còn run, thế nhưng lại mở miệng mắng đến hoa rơi nước chảy, đúng là hết nói nổi!

Trần Dương lúc này đã đạt thành mục đích, cũng không tiện dây dưa, sau khi thu con rùa và con chồn vào trong Phán Thần Hệ Thống liền muốn lập tức rời đi.

Nguyên bản thứ hắc sắc hư ảnh kia tốc độ âm trầm đuổi theo con rùa, thế nhưng lúc này dường như bị mấy câu chửi của con rùa làm cho nổi điên lên, lúc này há miệng rống lên một tiếng làm cho cả không gian ầm ầm run rẩy như muốn sụp đổ. Cả những gốc cây cũng bị tiếng gầm này làm bật gốc bay ra xa, tình cảnh như có một cơn bão cuốn qua vậy.

Trần Dương đảo mắt qua, liền lùi lại phía sau, ánh mắt nhìn tới sinh vật đang hùng hục tiến tới, liền kêu lên:

- Huyền Vũ?

Trước mắt hắn là một hình thể to lớn, trên lưng là một cái mai giáp tràn ngập gai lởm chởm, toàn thân chìm trong hắc khí tràn ngập, không phải Huyền Vũ thì là cái gì?

Cái tên Huyền Vũ nguyên bản ý nghĩa chính là Huyền Minh, chữ Huyền có nghĩa là màu đen, còn chữ Minh đại diện cho âm Minh. Cho nên mỗi khi Huyền Vũ thần thú xuất hiện đều có đại lượng âm khí tràn ra.

Thế nhưng, Huyền Vũ này mặc dù nhìn thoạt qua rất hung mãng, nhưng Trần Dương biết, nó cũng chỉ là một cái xác khô do qua nhiều ngày mà tự hành sinh ra một ít linh trí bản năng mà thôi.

Nếu như là hồn phách của một con Huyền Vũ, Trần Dương thân là Phán Quan, có thể chịu tổn hao đại giới cũng thu thập được nó. Thế nhưng hiện tại nó lại chỉ là một thân xác, đây mới là chuyện làm cho hắn cảm thấy đau đầu.

Bất quá, hiện giờ một đạo phách dành cho Hoa Tử Tuyết đã có được, Trần Dương đã bớt được một mối lo, lúc này chẳng những không nảy sinh thoái ý mà chiến ý bốc lên, cười ha ha bước tới chỉ tay lên trời một cái, quát:

- Chiến Thần! Hợp!

Chỉ thấy đầu ngón tay Trần Dương loé lên, một đồ án kim quang đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu hắn xoay tròn, phả ánh sáng xuống.

Mà ngay lúc này, phân thân của Trần Dương cũng theo đó xuất hiện, ánh mắt không chút cảm tình vừa xuất hiện lập tức loé lên rồi tựa như mờ ảo, nhanh chóng bước vào vòng kim quang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.