Chương 103: Vương Thanh
Quyển 2 - Tu tiên giới Phong Vân
- ---
Hoàng Liên Sơn Mạch là dãy núi trải dài liên miên bao quanh gần như toàn bộ phía nam của Việt Châu, kéo dài mấy nghìn dặm, sương khói chập chùng, rừng hoang nước độc, dã thú thành bầy, độc xà thành nhóm, vô cùng thần bí.
Thỉnh thoảng có một số tiều phu hoặc là những thợ săn gan dạ tiến vào nơi này săn bắn, sau khi trở ra đều thỉnh thoảng lại kể về vài câu chuyện huyền bí như yêu ma quỷ quái, hoặc là thần tiên bay lượn, thậm chí còn có người kể lại bên trong đó có cả những toà lâu đài kinh diễm.
Nhưng sau khi người nghe được đi đúng vào chỗ đó thì không thấy gì, hoặc là gặp phải thú dữ tấn công, dần dà cũng trở thành một loại sự tích huyền thoại để doạ dẫm trẻ em hoặc là được các tay kể chuyện kiếm ăn trong quán rượu biến thành công cụ kiếm cơm.
Tất nhiên, những người phàm mắt thịt này không thể nào biết được bên trong Hoàng Liên Sơn Mạch quả thật có một môn phái tu tiên đặt sơn môn của mình tại đó. Chẳng những vậy, bọn họ còn ở nơi này trong thời gian không ngắn.
Mà những môn nhân đệ tử trong môn phái này cũng thường xuyên ra ngoài ngao du lịch lãm ngay dưới mắt của họ nhưng những phàm nhân này không hề hay biết.
Môn phái nọ chính là Nam Nhạc Phái.
Sơn môn của Nam Nhạc Phái trải dài một khu vực rộng lớn ở trong một chỗ bí mật sâu bên trong Hoàng Liên Sơn.
Nơi này được một siêu cấp đại trận vừa có tác dụng phòng ngự, vừa có tác dụng che giấu tai mắt người đời. Cho nên mặc dù trên mặt đất là vô số điện đài lầu các, nhưng nếu nhìn từ bên ngoài vào thì chỉ thấy núi non hiểm trở, cây cối um tùm, gai góc hoang vu, hoàn toàn nhìn không ra điểm gì khác biệt.
Nam Nhạc Phái vốn là một môn phái có truyền thừa lâu đời, nhưng theo thời gian trôi qua, càng ngày môn nhân đệ tử của phái này cũng càng ít đi.
Để đối phó với tình trạng này, cao tầng của Nam Nhạc Phái đã thống nhất một cái nghiêm lệnh, cách năm năm, mỗi một đệ tử có tu vi Trúc Cơ Kỳ của toàn bộ Nam Nhạc Phái đều phải dẫn tiến một vị đệ tử, nếu không thì phải chịu phạt hoặc là giảm đi tài nguyên.
Chuyện này ban đầu cũng dễ dàng, nhưng theo thời gian dần trôi thì điều này chẳng khác gì một cục tạ treo trong lồng ngực mỗi người.
Nhất là, người được dẫn tiến nhập môn phải có xuất thân rõ ràng, không phải người trong ma đạo hoặc là hạng cùng hung cực ác, hoặc là người của thế lực khác.
Ngày hôm nay, tại một nơi cách xa sơn môn của Nam Nhạc Phái chừng năm trăm dặm, có một trung niên mặt chữ điền mặc một bộ bạch y đang triển khai thân pháp vừa chạy đi vừa chau mài suy nghĩ chuyện gì đó đến xuất thần.
Nhìn hình thanh phi kiếm được thêu bên góc áo liền có thể xác định người này là đệ tử của Nam Nhạc Phái. Hơn nữa, tu vi còn không thấp, đã là một gã Trúc Cơ Sơ Kỳ.
Loại tu vi này, đi ra ngoài kết hợp với thân phận Nam Nhạc Phái cũng đủ để lăn lộn một phương rồi.
Thế nhưng lúc này hắn đang buồn bực không thôi.
Cảm nhận sơn thôn hoang dã cách đó không xa, gã chau mài lẩm bẩm:
- Hi vọng có ai đó phù hợp. Chạy xa đến thế này rồi chắc cũng có thu hoạch đi. Hi vọng sớm tìm được người để trở về sơn môn.
Trung niên này vừa nói, vừa nghĩ đến thân hình nóng bỏng của vị sư muội đang chờ hắn ở nhà thì không nhịn được trong lòng từng đợt lửa nóng cồn cào khó chịu vô cùng.
Đang lúc hi vọng dâng trào, bỗng bên tai gã nghe tiếng cười truyền đến:
- Ủa? Là Vương sư điệt đây sao!
- Đệ tử Vương Thanh bái kiến Trịnh sư thúc!
Trung niên Vương Thanh nghe vậy thì vội vàng kính cẩn dừng lại hành lễ.
Cấp bậc bên trong Nam Nhạc Phái rất sâm nghiêm, được chia theo tu vi.
Đệ tử mới nhập môn và Luyện Khí Kỳ thì thường tu tập ở khu vực ngoại môn. Còn một khi đột phá Trúc Cơ Kỳ liền có thể tiến vào nội môn tu luyện, đồng thời đảm nhiệm các chức vụ bên trong môn phái. Còn một khi đạt tới Kết Đan Kỳ liền trở thành trưởng lão đoàn, hưởng thụ các đặc quyền cực lớn.
Bởi vậy, Vương Thanh mặc dù đã đạt tới Trúc Cơ Sơ Kỳ, nhưng khi gặp vị Kết Đan Sơ Kỳ họ Trịnh này vẫn phải hết sức cung kính hành lễ, gọi một tiếng sư thúc.
Người được gọi Trịnh sư thúc là một thanh niên gương mặt anh tuấn, nhìn qua dáng vẻ chỉ tầm gần ba mươi tuổi mà thôi.
Bất quá, Tu Tiên Giới chỉ dùng thực lực nói chuyện, còn tuổi tác thì chẳng có ai quan tâm tới.
Bởi vậy, có đôi khi một ông lão râu tóc bạc phơ đối với một thanh niên mới hơn hai mươi là sư thúc hoặc tiền bối thì cũng chỉ là chuyện hết sức bình thường.
Chỉ thấy Trịnh sư thúc nhìn dáng vẻ Vương Thanh có chút sốt ruột thì cười nhẹ nhàng nói:
- Vương sư điệt, ngươi chạy đến nơi này chẳng lẽ là vì nhiệm vụ dẫn tiến tân đệ tử?
Vương Thanh nghe vậy trong mắt không có nửa điểm chần chừ liền đáp:
- Bẩm sư thúc, đúng là như vậy!
- Nơi này ta đã tuyển được một người duy nhất hợp cách rồi, bên trong không còn ai khác. Vẫn là làm phiền Vương sư điệt vất vả một chuyến đến nơi khác vậy!
Vương Thanh nghe vậy thì trong lòng rùng mình, vội nói:
- Sư thúc chớ nói lời ấy. Sư điệt lịch duyệt còn kém, nhân cơ hội này cũng nên rèn luyện một chút. Vốn dĩ sư thúc tìm được nhân tuyển thích hợp là chuyện thật vui mừng, ta còn muốn chúc mừng ngài một phen nữa đây, sao lại cảm thấy vất vả chứ!
- Hắc hắc, sư điệt có tâm chí như vậy thật đáng mừng. Thôi được rồi, cách đây một trăm dặm về hướng bắc có một bộ lạc, ngươi đến đó xem chừng sẽ có thu hoạch đấy. Cố gắng hoàn thành nhiệm vụ rồi trở về tu luyện cho tốt.
Trịnh sư thúc mỉm cười tiêu sái, sau đó chân đạp phi kiếm rời đi.
Mà bên cạnh vị Trịnh sư thúc này, rõ ràng có một cô gái dáng vẻ thanh thuần nhu thuận đứng một bên.
Vương Thanh thấy vậy thì trong lòng có chút ghen tức, nhưng cũng không dám tỏ thái độ gì mà lầm lũi phân biệt phương hướng rồi rời đi.
Thái độ của vị Trịnh sư thúc này tuy hoà nhã, nhưng thật sự cũng cảm thấy tức giận vì Vương Thanh đánh chủ ý với thôn làng này.
Vương Thanh sở dĩ nhận biết chuyện này là vì câu nói cuối cùng của Trịnh sư thúc nọ trước khi rời đi có hướng dẫn hắn đi về hướng Bắc.
Quả thật nơi đó có một thôn làng, nhưng thôn làng kia nghe nói là có quan hệ sâu xa với một vị trưởng lão trong môn phái.
Cho dù Vương Thanh có mười lá gan cũng không dám đánh chủ ý đào góc tường của vị này.
Vương Thanh quả thật cũng không cam lòng mà đi vào trong thôn làng trước mắt cẩn thận kiểm tra thêm lần nữa.
Sau khi thấy quả thật không còn thiếu niên nào phù hợp thì sắc mặt của Vương Thanh vô cùng khó coi, phi thân rời khỏi.
- Cũng chỉ có thể cầu may đi đến cái bộ lạc nọ, nếu không có nữa thì đành trở về chịu phạt. Bất quá thì tiêu xài ít lại một chút! Ài...
Vương Thanh sầu khổ chạy đi.
Bỗng nhiên, Vương Thanh nhìn thấy một thanh niên tầm hai mươi tuổi, mặt mũi xanh mét nhắm nghiền đang nằm dưới một gốc cây.
Thanh niên này quần áo trên người đã rách rưới khó nhận ra, da thịt cũng bị từng đường cắt xước như bị một loại móng vuốt cào rách, sắc mặt tái mét như đã kiệt sức.
Vương Thanh vừa nhìn thấy thanh niên này liền nhíu mài một cái định bụng bỏ qua.
Thời gian của gã hiện tại đúng là không có nhiều, phải nhanh chóng chạy đi đến chỗ kia thì mới kịp quay về, nếu không thì cho dù có tìm được người thích hợp cũng chỉ là công cốc.
Nhưng khi vừa động thân, Vương Thanh liền nổi lên tâm tư cầu may.
Dù sao, chỉ tiến đến kiểm tra thoáng cái còn không chiếm bao nhiêu lâu, biết đâu bất ngờ thì sao?
Nghĩ là làm, Vương Thanh liền tiến tới dưới gốc cây, nhẹ nhàng đặt một ngón tay lên cổ tay người thanh niên, tinh tế cảm nhận.
Chỉ trong chớp mắt, sắc mặt Vương Thanh liền vui vẻ:
- Có, có linh căn. Ha ha, mặc dù có chút thấp nhưng quả thật là có! Ha ha ha, ông trời không tuyệt Vương Thanh ta!
Vương Thanh vui sướng cười ha hả, vỗ túi trữ vật bên hông lấy ra một bình thuốc bột và một viên đan dược.
Nhìn viên đan dược này, Vương Thanh cũng có chút tiếc nhưng đảo mắt liền chép miệng nói:
- Mặc kệ, tiểu tử, chớ làm ta thất vọng!
Nói xong liền nhét đan dược vào mồm Trần Dương, đồng thời rắc thuốc bột lên người Trần Dương.
- A~~A~~
Thanh niên chậm rãi mở mắt, đôi mắt mang theo vẻ trong sáng trắng đen phân minh không chút tạp niệm.
Thanh niên này không ai khác chính là Trần Dương.
Giờ phút này, hắn bị tỉnh dậy một phần nhờ viên đan dược vừa uống vào miệng liền hoá thành một luồng dược lực ấm áp lan toả toàn thân, mà thứ thuốc bột kia cũng giúp cho vết thương trên người bắt đầu chậm rãi khô mài.
- Tỉnh rồi sao? Ngươi tên là gì?
- Ta tên Trần Dương. Đa tạ ân cứu mạng của ngài! ~A~~~
Trần Dương gắng gượng nở nụ cười, định ngồi dậy thì vết thương lại truyền đến cơn đau.
Sở dĩ tình trạng của Trần Dương thê thảm như vậy chính là vì trên đường truyền tống hết thảy đều bình thường. Cũng không biết vì lý do gì, ở cuối quãng đường truyền tống thì Truyền Tống Trận xuất hiện không ổn định, không gian loạn lưu theo đó nhao nhao tiến vào.
Trần Dương cũng chỉ có thực lực Trúc Cơ Kỳ, làm sao có thể chống đỡ loại tao ngộ như vậy, dưới cơn hoảng hốt liền cố hết sức tìm một đường sinh cơ trong chỗ chết, vận dụng hết linh lực toàn thân, thậm chí còn định trốn vào Phán Thần Hệ Thống nhưng không thể được vì không gian quá bất ổn. Trần Dương thậm chí còn tưởng bản thân sẽ táng thân bên trong lần truyền tống này, nhưng cuối cùng, ngay trước khi ngất đi liền thấy bị đưa tới nơi này.
Mà Hoàng Na thì từ đầu không thể xuất hiện. Bởi vì Trần Dương sợ gây sự chú ý ở Tu Tiên Giới nên đã cất cả nhẫn trữ vật và Thất Giới vào bên trong Phán Thần Hệ Thống.
Cho nên, giờ phút này, Trần Dương thấy có người cứu mình, mà lại là một tu sĩ thì liền giật mình. Còn Vương Thanh thì mừng rỡ tìm thấy một phàm nhân nằm đó như chờ hắn đến đem về.
Cả hai bên đều nhất thời có tâm tư riêng của mình.