Phán Thần Hệ Thống

Chương 7: Chương 7: Đệ nhất án




Cao Thông run rẩy qua đi, liền lập cập đánh hàm răng quỳ xuống nói:

- Bẩm…bẩm đại nhân, ta…ta biết tội.

Quả thực, Cao Thông là bị hù cho giật mình, chút tâm lý phản kháng hoàn toàn bị đè ép. Mọi việc cho đến lúc này thoát ly mọi hiểu biết của hắn.

Cao Thông lúc này nghĩ bản thân mình đã chết rồi, trước mặt Diêm Vương mà không nhận tội thì đơn thuần là tìm khổ, cho nên không cần gặng hỏi gì liền ngay lập tức nhận tội.

Tuy nhiên, gã cũng không có nói gì thêm mà cắn răng nhận tội trạng của mình.

Trần Dương nghe gã chủ động nhận tội thì cười lạnh, lại nói:

- Tốt, thành thật nhận tội là tốt. Xét thấy thái độ ngươi thành khẩn, lao động khổ sai tám năm. Ngươi có lời gì để nói không?

- Tội dân xin nhận phạt!

Cao Thông đầu óc trống rỗng, thụp xuống vái một vái.

Trước mặt Trần Dương đột nhiên xuất hiện một cuốn sổ màu xanh xám. Quyển sổ này sau khi hiện ra liền lật đến trang thứ nhất.

Trần Dương nhìn lại, thấy bên trên đã có hiện tên tuổi Cao Thông, kèm theo tội trạng và nội dung hình phạt mà Trần Dương vừa nêu. Phía dưới cùng lại có một dòng chữ: ‘Phán Quan Chi Ấn’ kèm theo một khoảng trống.

Trần Dương thấy vậy thì linh cơ khẽ động, lấy ra quan ấn ấn xuống một cái.

Tờ giấy vừa đóng ấn xong liền phát sáng một cái, rồi ảm đạm xuống như chưa từng có chuyện gì.

Lúc này, bên tai Trần Dương lại vang lên âm thanh:

- Đại nhân, sắp xếp phạm nhân lao động thế nào?

Trần Dương nghe vậy liền hơi sờ sờ mũi, mắt sáng lên nói:

- Cho hắn đi dọn dẹp bãi đất kia đi. Dọn sạch đá sỏi trước, chỉ chừa lại đất. Đá thì gom lại để sau này còn việc khác sử dụng.

- Tuân lệnh đại nhân!

Âm thanh kia đáp lại một tiếng, sau đó bổ sung thêm:

- Đại nhân hiện tại có Tám mươi điểm công đức, có thể dùng để đổi vật phẩm trong Thương Khố hoặc dùng để tích luỹ tăng lên quan phẩm.

- Ta đã biết.

Trần Dương đáp lại một câu xong lại nhìn Cao Thông đang quỳ dưới, nói:

- Được rồi. Từ nay, mỗi đêm trong giấc mộng ngươi sẽ được đưa đến nơi này thi hành án lao động.

Nói xong, Trần Dương rất có khí thế phẩy tay một cái, lãnh đạm nói:

- Cho ngươi lui!

Lời này vừa nói ra, thân ảnh của Cao Thông lập tức biến mất tại chỗ.

Mà thần trí của Trần Dương cũng lập tức rời khỏi Pháp Đường.



- Cao Thông! Cao Thông! Ngươi không sao chứ?

Âm thanh của Phương Tuấn Kiệt vang lên, tay hắn khẽ lay động thân hình Cao Thông làm cho thân thể hắn lắc lư.

Lại nhìn Cao Thông, lúc này hai mắt trợn trừng, mồ hôi như hạt đậu tuôn ra ào ào.

Sau một khắc, bỗng nhiên Cao Thông giống như nghe được tiếng gọi của Phương Tuấn Kiệt, liền giật mình một cái, ngơ ngác nhìn chung quanh.

‘Ảo giác! Nhất định là ảo giác! Tà, quá tà, con mẹ nó lão tử không chơi nữa…’

Cao Thông chợt nhớ lại gì đó, hoảng sợ la lớn, cũng không để ý đến đồng bạn liền run lẩy bẩy chạy đi. Hắn cũng không đủ kiên nhẫn leo lại thang dây mà trực tiếp chạy ra cổng, bất chấp ánh mắt khó hiểu của ba người bọn Phương Tuấn Kiệt.

Trong mắt ba người, mới vừa rồi còn đang đàm luận với vị sư huynh cùng trường kia, chỉ một cái chớp mắt đã thấy Cao Thông đứng đó trừng trừng.

Trong tất cả mọi người, chỉ có mình Trần Dương hiểu việc gì xảy ra.

Tất nhiên, Trần Dương sẽ không giải thích gì mà lúc này mới cầm bộ đàm bên hông lên, nhìn ba người nhỏ giọng nói:

- Ba người các ngươi cũng rời đi đi, chuyện hôm nay xem như bỏ qua, ta sẽ nói với bảo vệ cổng một chút. Nhớ lấy, nếu còn lén lút lặp lại chuyện hôm nay thì chắc chắn sẽ bị lập biên bản xử lý.

Ba người nghe vậy thì thở dài, cũng vội vàng nói cảm ơn Trần Dương rồi chạy theo hướng Cao Thông rời đi.

Ba người bọn họ cũng muốn tìm Cao Thông hỏi cho rõ rốt cuộc là có chuyện gì mà khiến hắn sợ hãi như vậy.

Mà ngay khi ý nghĩ này loé ra, cả ba người không tự chủ được mà nghĩ tới khả năng nào đó, liền mơ hồ cảm thấy sau lưng có một trận gió lạnh lẽo u ám thổi tới, thân người cả đám run lên một cái chạy mất dạng.

Trần Dương nhìn theo đám người, cầm bộ đàm nói với Hồ Nhân một chút sự tình bên này. Lại mơ mơ hồ hồ nói thái độ của Cao Thông cho gã nghe.

Hồ Nhân nghe Trần Dương nói xong liền vội vàng ừ hử, gã cũng không muốn chuyện kỳ quái ở trong trường này càng thêm lan rộng. Bởi vì nghe lời Trần Dương nói thì có đến tám chín phần Cao Thông bị như vậy chính là vì ‘thấy gì đó’ ở cái ký túc xá số ba rồi.

Trần Dương gác bộ đàm, sâu xa thở ra một cái, đồng thời trong lòng cũng có chút vui vẻ vì trừng trị được một người xấu, lại thu hoạch được một ít điểm công đức.

Còn việc Cao Thông che giấu tội trạng gì, do hắn không tố cáo, mà Trần Dương nơi này cũng chưa chứng kiến gì nên khó lòng mà điều tra thêm. Ít nhất, với năng lực của Trần Dương hiện giờ, muốn nuôi sống bản thân còn phải cố gắng lao động vất vả chứ đừng nói đi làm thám tử điều tra phá án.

‘Có thực mới vực được đạo a!’

Trần Dương buồn bực thở dài, đồng thời cũng cảm thấy mặc dù bản thân đã có được Phán Thần Hệ Thống có tiềm lực rất lớn.

Nhưng dù sao, cái mà Phán Thần Hệ Thống mang tới chỉ là tiềm lực cùng công cụ, còn khai phá và sử dụng tiềm lực đó thế nào, thì phải cần bản thân Trần Dương cố gắng thật nhiều.

- Người ta nhận được bí bảo đều là một bước lên mây, đan dược ăn thay cơm, tiền bạc chảy đầy túi, gái gú thì toàn mỹ nữ đưa lên tận cửa…chỉ có Trần Dương ta lại phải làm một thanh quan, lại phải vừa tự thân vận động…

Trần Dương bất đắc dĩ thở dài lẩm bẩm, sau đó bước tới kéo chiếc thang dây nọ xuống rồi tiếp tục đi tuần.

Vừa bước được vài bước, Trần Dương đột nhiên nghe thấy một tiếng động rất nhỏ như là tiếng vặn cửa.

‘Két…’

Âm thanh này mặc dù cực kỳ bé nhỏ, nhưng giữa đêm khuya tĩnh mịch lại rõ mồn một truyền vào tai Trần Dương, làm cho hắn giật mình.

Trần Dương không nhịn được đứng lại lắng nghe, nhưng lần này lại không hề nghe được âm thanh gì khác.

Hắn nhíu mài, cũng không ngần ngại mở ra Pháp nhãn quét một vòng chung quanh khu ký túc xá số ba âm trầm trước mắt.

Ai ngờ, vừa nhìn tới, Trần Dương trong lòng liền giật mình, nhưng ngoài mặt lại cố gắng giữ vẻ điềm tĩnh thu lại ánh mắt.

- Cái vòng sáng kia là vật gì?

Trần Dương trong lòng nổi lên nghi ngờ tự hỏi.

Từ hôm làm việc ở đây, thỉnh thoảng khi tuần tra Trần Dương cũng có ngẫu nhiên quét Pháp nhãn quan sát toà ký túc xá số ba này, ngoài một vài tiểu thú như chuột bọ hoặc mấy con mèo hoang thì không có gì khác.

Nhưng hôm nay lại có một vòng sáng như một cái lồng kính hiển hiện ngay bên trên một dãy hành lang.

Trần Dương không nhịn được hỏi khí linh Phán Thần Hệ Thống trong đầu:

- Ngươi cho ta biết, Pháp nhãn ngoài nhìn được công đức của sinh linh ra thì còn có tác dụng gì khác không?

Âm thanh của khí linh liền vang lên, không chút cảm tình:

- Đẳng cấp Pháp nhãn của Phán Quan Nhất Tinh quá thấp, đúng là chỉ có thể nhìn được như vậy!

- Nhưng vừa rồi ta nhìn thấy một vật thể tương tự như một cái lồng kính, đây là có chuyện gì?

Trần Dương thắc mắc.

- Đại nhân, hiện tượng ngài nói có thể là vì đẳng cấp Pháp nhãn của ngài quá thấp, căn bản bị một ít thuật pháp cao minh hơn che mắt, cho nên không thể nhìn thấu mà thôi!

- À, ra là vậy!

Trần Dương có chút hiểu ra.

Ánh mắt hắn lại chú ý đến dãy hành lang tầng hai, nơi lúc nãy hắn nhìn thấy một cái lồng kính nọ.

Nhìn bằng mắt thường, tuyệt đối không thấy bất cứ cái gì khác thường.

Trần Dương do dự một chút, cuối cùng cũng lựa chọn bỏ qua.

Vật kia nếu có thể che Pháp nhãn của mình, thì Trần Dương cũng không dại dột mạo hiểm làm anh hùng mà tiến lên. Vả lại, nơi này từ lâu đã bỏ hoang, không hề có sinh viên nào cư ngụ bên trong, cho nên chắc chắn sự vật kỳ lạ kia cũng không quá liên quan đến hắn.

Trừ khi có nắm chắc bảo vệ bản thân, Trần Dương mới hành động.

Cũng không thể trách ý nghĩ này của Trần Dương, hiện giờ mặc dù là một Phán Quan Nhất Tinh, nhưng Trần Dương không hề có bản lĩnh gì đáng nói, càng không có nửa điểm năng lực bảo vệ bản thân.

Trần Dương cũng thừa biết, chỉ cần mình cẩn thận, suy xét chu toàn, làm việc thật tốt thì nhất định có một ngày sẽ đạt được năng lực lớn hơn. Đến khi đó mới có thể làm những gì bản thân muốn.

Trước khi có năng lực tự bảo vệ, Trần Dương tuyệt đối không mạo hiểm!

Quyết định xong, Trần Dương không chút do dự quay đầu bước đi, cũng không thèm quan tâm đến chiếc lồng kỳ lạ kia nữa.

Mà ngay lúc Trần Dương bỏ đi, bên trên hành lang của ký túc xá số ba âm u có một tiếng thở dài nghiền ngẫm.

Một bóng người ngồi xếp bằng, hai tay bắt chéo một cái thủ ấn quái dị, trước mặt người này là một tấm phù lục lơ lửng xoay tròn, chậm rãi toả ra từng đợt hào quang.

Mà chung quanh lá phù thỉnh thoảng lại có một ít khí đen gia nhập vào trong lá phù.

Mỗi lần như vậy, ánh sáng của lá phù rực rỡ thêm không ít, mà ánh mắt người kia cũng theo đó xuất hiện một tia vui vẻ.

Chẳng qua khi Trần Dương bước đi, người này liền nhẹ ngẩng đầu lên, lầm bầm:

- Có chút cổ quái…chắc do ta đa nghi!

Lầm bầm một câu, đột nhiên có một luồng khí đen thô to mạnh mẽ kéo đến, người này liền ánh mắt sáng lên, tập trung giữ vững thủ ấn, toàn tâm toàn ý chú ý đến động tĩnh của lá phù.

Lại nói, Trần Dương lúc này rời đi, sau khi đi một vòng tuần tra không phát hiện có gì khác lạ liền quay trở về phòng bảo vệ.

Thả đồ vật dụng cụ lên bàn, tiện tay rót một ly trà nóng nhấp một miếng, cảm nhận hơi ấm truyền đến, Trần Dương liền lẳng lặng ngồi xuống ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi, thần trí lần nữa tiến vào bên trong Phán Thần Hệ Thống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.