Phán Thần Hệ Thống

Chương 155: Chương 155: Mỏ Ma Tinh




Lúc này, Trần Dương đi xem thêm một vòng nữa thì tổng số điểm công đức tiêu hao đã lên tới hơn một vạn điểm, liền thu hồi lại, không xem nữa.

Bởi vì trong đám Bảo thạch nơi này hầu như xuất phát cùng một chỗ, Trần Dương tin rằng, cho dù có bảo vật gì thì chưa biết chừng cũng đã bị Ma Thai hút lấy tinh hoa hết rồi.

Cước bộ của Trần Dương chuyển hướng sang xem mở thạch.

Chỉ thấy ở nơi đó có đặt mấy cái pháp trận san sát nhau.

Mà khi có người ngồi vào, liền đặt khối Bảo thạch của mình vào giữa pháp trận rồi đặt một viên Hạ phẩm linh thạch để kích hoạt trận pháp.

Linh thạch vừa đặt vào thì trận pháp liền ông ông loé sáng, lập tức có vô số điểm ảnh bay qua bay lại như những hào quang rất nhỏ dần dần ăn mòn lớp vỏ ngoài của Bảo thạch.

Mà người mở cũng có thể điều chỉnh Bảo thạch sao cho đặt ở đúng góc pháp trận sao cho chỗ nào cần mài hay không cần mài, chỗ nào cần cắt hay mài nhẹ, mài mạnh đều được điều chỉnh rất chính xác.

Nhìn thấy cảnh này, Trần Dương hai mắt híp lại.

Chỉ thấy có một người mở ra khối đá có cái chén sứt mẻ lúc trước Trần Dương nhìn thấy, người này liền hưng phấn la lên.

Nhưng sau một lúc lấy ra toàn bộ cái chén thì gương mặt liền lộ rõ vẻ thất vọng, ảo não lui ra.

Hiền nhiên, người này đã biết cái chén kia đã bị tổn hại quá nhiều, nhiều nhất chỉ là một món đồ cổ có chút giá trị mà thôi.

Trần Dương đứng xem mà tập trung tinh thần quan sát pháp trận này, ghi nhớ lại trong đầu.

Đúng lúc này, Thiên Nhãn đại sư sau khi đi tham quan một vòng cũng đã trở lại.

Trần Dương không có quan tâm tới nàng mà sau khi nhớ rõ từng đường nét và bày trí của pháp trận dùng để mở Bảo thạch liền xoay người rời đi, từ đầu đến cuối không nói một lời.

Cô gái Thiên Nhãn đại sư cũng làm như vô tình nhìn thấy Trần Dương rời đi thì hơi bất ngờ.

Nàng mặc dù không phải là người tự cao tự đại, nhưng lấy thân phận của nàng thì số người muốn tiếp cận là nhiều không đếm xuể, hơn nữa, nàng còn có một bí mật mà không có ai biết, đó chính là đôi mắt của nàng.

Đôi mắt của nàng là một bảo vật cực kỳ lợi hại, cũng nhờ có nó mà nàng có thể giám định bảo vật có độ chính xác rất cao, hơn nữa khả năng nhìn người, đoán tính cách lẫn nắm bắt nội tâm người khác càng thêm lợi hại.

Nhưng khi nàng sử dụng khả năng này lên người Trần Dương thì cái gì cũng không nhìn thấy, thậm chí là chỉ thấy trong suốt xuyên qua.

Tình hình như thế này, nàng chỉ gặp ở những tiền bối Nguyên Anh Kỳ mà thôi, ngay cả tu sĩ Kết Đan Kỳ nàng cũng có thể nhận ra chút ít.

Sở dĩ có tình trạng này xảy ra, một khả năng thanh niên nọ là một lão quái vật Nguyên Anh Kỳ giả trang. Nhưng ý nghĩ này bị nàng lập tức gạt bỏ, vậy thì chỉ còn khả năng khác là Trần Dương có thần thức mạnh hoặc là công pháp tu luyện tinh thuần mạnh mẽ hơn tu sĩ bình thường rất nhiều.

Nàng nhìn bóng lưng Trần Dương, càng nghĩ càng cảm thấy trong lòng mơ hồ, không nhịn được truyền âm đến:

- Canh ba đêm nay, bên ngoài thành Nam hai trăm dặm về hướng Bắc!

Nàng nhìn thấy rõ ràng Trần Dương sau khi nghe được truyền âm thì thân hình hơi sững lại, sau đó đi tiếp như chưa có chuyện gì thì ngạc nhiên xen lẫn hứng thú, nhất thời không để ý tới mà trò chuyện cùng vài người bên cạnh.

Mà Trần Dương vừa bước ra đến cổng liền nghe có người truyền âm, lại còn là một cuộc hẹn vào đêm khuya, bước chân liền theo bản năng hơi khựng lại, nhưng rất nhanh liền nhanh chân rời đi.

Thật sự trong lòng Trần Dương cũng rất hứng thú với cô gái kỳ lạ này.

Chẳng những dung mạo của nàng giống Lý Tiểu Nguyệt, một người có thể nói là có nhiều duyên nợ với Trần Dương lúc trước, mà cô gái này còn có một đôi mắt kỳ lạ mà Trần Dương không lý giải nổi đó là thứ gì.

Mặc dù vậy, đó cũng chỉ là chút tò mò thoáng qua, Trần Dương cũng không quá mức truy cầu tìm hiểu.

Hai người chỉ là bèo nước gặp nhau, còn chưa đến mức hò hẹn cái gì vào đêm khuya!

Hiển nhiên, cô gái này còn có ý đồ khác!

Trần Dương chính là đang suy nghĩ tới chuyện này.

Thật vấ vả mới chen khỏi đám người như kiến bu cục đường đứng bên ngoài, Trần Dương liền đi tìm một cái khách sạn nhỏ rồi bước vào.

Trần Dương tạm thời còn chưa quyết định có tới gặp cô gái kia hay không. Bởi nếu hắn đối với nàng có hứng thú thì chắc chắn nàng cũng cảm thấy có hứng thú gì đó ở Trần Dương, nói không chừng với cặp mắt kỳ lạ của nàng có thể phát hiện ra gì đó trong người Trần Dương, chẳng hạn như Phán Thần Hệ Thống thì đúng là cả đời bắt nhạn lại bị nhạn mổ mù mắt a!

Có loại suy nghĩ này, Trần Dương vẫn trước hết xử lý xong chuyện của mình rồi sẽ tính tiếp.

Mà vấn đề quan trọng nhất đối với hắn lúc này chính là hai việc.

Việc đầu tiên, cần làm ngay, đó chính là đem khối Ma Thai kia trấn áp vào nơi sâu nhất trong Phán Ngục, sau đó sai khiến Khí Linh bố trí thêm tầng tầng cấm chế, có như vậy Trần Dương mới có thể an tâm từ từ tìm cách xử lý nó.

Nghĩ vậy, Trần Dương sau khi bố trí cấm chế toàn bộ phòng thì thân ảnh loé lên liền đi vào bên trong Phán Thần Hệ Thống.

Thân ảnh Trần Dương vừa xuất hiện liền đi thẳng đến Phán Ngục, sau đó triệu hồi Khí Linh nói:

- Đem thứ này giam vào tầng cuối cùng của Phán Ngục, đồng thời gia tăng cấm chế toàn bộ tầng cuối cùng này!

Khí Linh lão giả vừa nhìn thấy thứ trong tay Trần Dương, không nhịn được nhìn hắn một cái thật sâu, cúi đầu nói:

- Lão nô tuân lệnh!

Nói xong liền cầm khối Ma Thai biến mất tại chỗ.

Trần Dương thấy vậy thì cũng chưa đi mà đứng tại chỗ chờ cho Khí Linh lần nữa xuất hiện báo cáo đã hoàn thành xong tất cả thì mới an tâm rời đi.

Thân ảnh xuất hiện ở thạch ốc, Trần Dương ngay lập tức lấy ra một đống Phế thạch để bên ngoài.

Lục lọi trí nhớ, Trần Dương liền bắt đầu thử chế tạo trận pháp mở thạch như lúc trước.

Thế nhưng loay hoay một hồi, Trần Dương vẫn không thể nào bố trí ra được, chỉ có bề ngoài mà không có thực chất bên trong.

- Ài, thứ này đúng là khuyết thiếu trận đồ bên trong, lại thêm pháp quyết kích hoạt... Nếu như vậy, xem ra phải đi gặp người kia một chút!

Trần Dương lẩm bẩm hai câu, sau đó liền rời khỏi Phán Thần Hệ Thống yên lặng nhắm mắt dưỡng thần.

Trời rất nhanh đã về đêm, trên đường phố bóng người càng trở nên thưa thớt vắng vẻ, trái ngược hoàn toàn với vẻ đông đúc của ban ngày.

Trên con đường xuyên suốt qua các ngõ nghách của Kim Sa Thành, chốc chốc lại có tiếng mõ kèm theo người hô:

- Đêm đã canh hai, cẩn thận củi lửa, đề phòng hoả hoạn!

Không ai biết, lúc này từ bên trong cửa sổ một khách sạn nhỏ có một bóng đen lao ra khỏi cửa sổ như một cái bóng, sau đó cửa sổ liền chậm rãi khép lại, mà cái bóng nọ cũng tiêu thất tại chỗ.

Trần Dương men theo một lối không người, cẩn thận rời thành.

Với thân pháp hiện tại, Trần Dương cho dù có đường hoàng đi ra bằng cổng chính thì đám quan binh đang đi tới đi lui canh gác cũng không tài nào phát hiện được.

Trần Dương sau khi ra khỏi thành liền chân đạp phi kiếm một đường bay về hướng Bắc.

Một canh giờ sau, thân ảnh Trần Dương liền lặng lẽ đáp xuống một ngọn núi có chút khô cằn.

Ngay lúc vừa chậm rãi hạ độn quang đáp xuống, Trần Dương liền nhận thấy có một bóng người đã sớm đứng chờ sẵn.

- Tiên sinh quả nhiên đúng hẹn!

Người kia liền lặng lẽ truyền âm đến

- Thiên Nhãn đại sư xem ra cũng đúng hẹn không kém, bất quá không biết đại sư hẹn ta đến nơi đây là có chuyện gì?

Trần Dương lặng lẽ đáp lại.

Cô gái nọ trầm mặc một chút, lại đáp:

- Cái danh hào kia chỉ là bạn hữu tuỳ tiện gọi. Ta tên Vân Bạch Nguyệt, sau này nếu như không chê chỉ cần đạo hữu gọi phương danh là được!

- Ân, tại hạ Trương Dần. Vậy không biết Vân tiên tử gọi Trương mỗ ra đây là có ý gì?

- Nếu như Trương huynh thẳng thắn như vậy thì ta cũng nói thẳng. Không biết khối bảo thạch ban ngày ngươi đã mở hay chưa?

Vân Bạch Nguyệt chậm rãi hỏi.

Trần Dương nghe vậy nhíu mài:

- Chuyện đó là của Trương mỗ, có lẽ cũng không cần sự quan tâm của tiên tử, ta ngược lại không rõ chẳng lẽ tiên tử hẹn ta ra đây chỉ vì một khối Bảo thạch?

Giọng nói của Trần Dương mang theo chút ý bất mãn. Đổi lại là ai khác, chắc chắn cũng sẽ có thái độ như vậy.

Vân Bạch Nguyệt thở dài, trầm giọng nói:

- Ta biết nói ra đạo hữu có thể không tin, nhưng khối Bảo thạch kia ta cảm giác được một cảm giác kỳ quái. Cho nên muốn thương lượng với đạo hữu một chút, xem có thể...

- Không cẩn, ta không có hứng thú. Nếu chỉ có việc này thì tại hạ xin cáo từ!

- Trương huynh chậm đã, ta có một chuyện muốn hỏi.

Vân Bạch Nguyệt nhìn thấy Trần Dương gượm bỏ đi thì vội vàng nói theo.

- Cho nàng ba câu!

Trần Dương nhàn nhạt đáp.

- Trương huynh, vừa rồi là ta đường đột, nhưng quả thật có chuyện muốn trao đổi với ngươi!

- Câu thứ nhất!

Trần Dương không tỏ vẻ gì, nhẹ giọng nói.

Vân Bạch Nguyệt thở dài, tròng mắt đảo một cái:

- Ta biết một nơi có khả năng chứa cơ hội đại phát tài nhưng cần có nhãn lực cực mạnh hoặc người có thần thức mạnh mẽ mới có khả năng tiến vào, nếu như Trương huynh có hứng thú thì chúng ta hợp tác một chút!

Trần Dương nghe vậy thì mắt khẽ híp lại, im lặng đánh giá.

Chừng hai nhịp thở sau, hắn cười nhạt một tiếng, đáp:

- Ta, không có hứng thú!

Nói xong liền muốn nhún mình bay đi.

Vân Bạch Nguyệt vốn nói ra lời kia thì Trần Dương sẽ không do dự mà chấp nhận, dù sao, với danh tiếng Thiên Nhãn đại sư của nàng mà nói đến ‘đại phát tài’ thì chắc chắn con số không phải nhỏ, nào ngờ Trần Dương không chút do dự cự tuyệt. Điều này đúng là nàng sờ không ra đầu mối.

Lại nhìn thấy Trần Dương đã vận khởi độn quang, Vân Bạch Nguyệt liền cắn răng nói:

- Ở nơi đó, có thể có một Mỏ Ma Tinh!

Trần Dương vốn đang định bỏ đi, nghe vậy thì ánh mắt lập loè, rít qua kẽ răng:

- Lạc Quốc này có khả năng xuất ra Ma Tinh sao? Tiên tử, nếu ngươi còn dùng lời xảo ngôn gạt ta, đừng trách ta trở mặt!

- Lạc Quốc không có, nhưng mà Hắc Hải thì có!

Vân Bạch Nguyệt nghiêm túc nói.

Trần Dương vốn không tin, nhưng nghe cái tên Hắc Hải thì cước bộ liền dừng lại, một lần nữa đánh giá lại Vân Bạch Nguyệt thật kỹ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.