Phán Thần Hệ Thống

Chương 139: Chương 139: Muốn cùng ta chơi sao




Mấy ngày sau, Trần Dương liền trở lại Nam Nhạc Phái.

Hoàn cảnh Nam Nhạc Phái lúc này phải nói là rất sôi nổi.

Bởi vì còn gần một năm nữa là đến Trúc Cơ Chiến rồi cho nên đa số đệ tử trong môn phái đều vùi đầu tu luyện hoặc là tranh thủ thời gian mua sắm hoặc luyện chế được loại bảo vật lợi hại nào đó.

Trần Dương vừa về tới môn phái liền nghe một đám ngoại môn đệ tử xôn xao, kéo tay nhau vừa đi vừa nói:

- Này, nghe nói gì chưa, nghe nói hôm nay Lôi sư huynh và Vũ sư tỷ tiến hành tỷ thí. Hơn nữa còn có cá cược nữa!

- Cá cược? Vũ sư tỷ này cũng thật đủ ngoan độc, vậy mà dám đem thân xác mình ra để câu dẫn Lôi sư huynh. Hơn phân nửa là sẽ giả vờ thua thảm a!

- Thối lắm, ta xem là Lôi sư huynh muốn đeo đuổi Vũ sư tỷ nên muốn dùng cách này để lấy lòng mỹ nhân a!

- Hai ngươi điên sao, phần thưởng cá cược là mười khối Hạ phẩm linh thạch. Thân xác cái gì, đúng là đầu heo.

Ba người này một câu qua một câu lại, làm cho Trần Dương nghe qua có chút choáng váng, nhưng đồng thời cũng có chút hứng thú.

Nguyên bản Trần Dương muốn nhanh chóng trở về dược viên tiếp tục bế quan tu luyện, nhưng nghe chuyện này liền nảy sinh sự tò mò, bước chân cũng không tự chủ được mà thay đổi phương hướng.

Mà ba người nọ cũng thấy Trần Dương theo tò tò phía sau, mặc dù giữ một khoảng cách nhưng thuỷ chung vẫn đi theo phía sau thì không nhịn được quay lại hỏi:

- Vị sư huynh này, không biết ngươi đi đâu vậy?

Trần Dương sờ sờ mũi, tu vi của hắn thể hiện ra đã là Luyện Khí Trung Kỳ, không trách mấy người có tu vi Luyện Khí Sơ Kỳ này khách khí như vậy.

Nhưng Trần Dương cũng không thể nói là mình không biết đường, chỉ biết bám theo bọn họ a. Nếu nói như vậy, mặt mũi của hắn ném đi đâu, sau này sao còn có thể lăn lộn trong Nam Nhạc Phái này được. Nghĩ đi nghĩ lại, Trần Dương bèn đáp:

- Ha hả, vừa rồi nghe các vị sư đệ nhắc đến Lôi sư huynh và Vũ sư tỷ sẽ tỷ thí, cho nên ta cũng muốn đến kiến thức phong thái của bọn họ một chút, thuận tiện học hỏi một chút chắc chắn sẽ có lợi không nhỏ a!

Ba người kia nghe Trần Dương nói vậy thì cùng ồ lên một tiếng, ánh mắt lại nhìn Trần Dương từ trên xuống dưới một cái, âm âm nói:

- Nghe sư huynh nói quả thật đúng ý chúng ta. Bọn ta cũng là muốn đến nhìn ngắm phong thái... À không, là kỹ thuật chiến đấu của Vũ sư tỷ, muốn học hỏi một chút, biết đâu sẽ ngộ ra được huyền cơ gì đó. Không ngờ sư huynh cũng có nhã hứng như vậy, nếu sư huynh không phiền thì chúng ta cùng đi có được hay không?

- Ha ha, tốt, vậy cùng đi thôi!

Trần Dương cười cười, trong lòng âm thầm mắng các ngươi có mà đến tìm huyền cơ phía sau quần áo của Vũ sư tỷ nọ thì có, chứ có thể ngộ ra cái gì.

Tất nhiên, loại hiểu ngầm này Trần Dương sẽ không tuỳ tiện vạch trần, bởi vì trong ánh mắt đám người nhìn Trần Dương thì cũng mang theo hàm ý đại loại như ‘ngươi cũng giống như bọn ta mà thôi, giả trang cái gì!’

Mà Trần Dương sau khi cùng ba người này vừa đi vừa nói chuyện, sau khi đến Lôi đài nhìn thấy vị nữ tử đứng bên trên thì liền hiểu vì sao nhân khí của nàng này tốt như vậy.

Nhất là bên cạnh dung mạo xinh đẹp, trên người nàng hình như tu luyện một loại công pháp nào đó làm cho mị chất tăng lên, làm cho mỗi nam nhân khi cảm nhận một chút vẻ đẹp của nàng liền sẽ không nhịn được tim đập thình thịch.

Lúc này, số lượng người kéo đến quan khán rất đông, Trần Dương còn thấy có một vài bóng bạch y như có như không ở chung quanh.

Những người bạch y này bình thường ở trong đầu đám đệ tử ngoại môn đều là loại thần long thấy đầu không thấy đuôi, cho nên đã quen ẩn nấp, muốn xem cũng phải giả trang thần bí một chút, quan sát từ xa.

Trần Dương thấy vậy thì âm thầm khinh bỉ.

Cũng không biết giả trang cái gì, chẳng qua cũng chỉ là một đám Trúc Cơ Kỳ mà thôi, nếu đem ra Tu Tiên Giới thì cái gì cũng không phải.

Tuy nhiên, Trần Dương cũng biết, những tu sĩ này khác xa với phàm nhân, những tu sĩ khi tu vi càng có tiến triển thì theo đó chuyện quan trọng nhất chính là mặt mũi và danh khí. Có rất nhiều người đều vì hai cái chữ này mà gây ra hoạ sát thân hoặc là làm chuyện tào lao bí đao cũng nguyện ý.

Trần Dương cũng chỉ đánh giá sơ chung quanh liền thu hồi lại ánh mắt, tiếp tục quan sát tình hình Lôi Đài.

Mà giờ phút này hiển nhiên Lôi sư huynh nọ cũng chưa có tới.

‘Để cho một nữ tử chờ đợi, xem ra vị Lôi sư huynh này cũng chỉ có vậy!’

Trần Dương âm thầm đánh giá.

Nhưng hắn cũng không biết, ở thế giới Tu Tiên Giới cá lớn nuốt cá bé này, làm gì có cái gọi là ưu tiên nữ giới hoặc là phong thái thân sĩ, chỉ có ngươi chết ta sống, mạnh được yếu thua mà thôi.

Mà cách đó xa xa, có hai người mặc áo trắng hết sức cẩn mật thu liễm thân hình đứng trên một ngọn cây.

Một người thì cầm quạt phe phẩy hết sức tiêu sái, còn người còn lại là một thiếu nữ sắc mặt lạnh như băng tuỳ ý để cho gió thổi mấy sợi tóc mai bay bay, tựa như tiên nữ giáng trần, siêu phàm thoát tục.

Trong mắt thiếu niên bạch y khẽ lướt qua một tia say mê, nhưng rất nhanh bị gã che giấu mà nhẹ nhàng nói:

- Bát muội, ngươi đoán hai người kia ai sẽ thắng?

- Tam ca, ta cũng không có dự đoán gì, nhưng họ Lôi kia dùng phương pháp này để chiếm chút tiện nghi, xem ra cũng là loại không ra gì!

Giọng nói của nàng tuy hời hợt nhưng rõ ràng có chút phật ý.

Thiếu niên được gọi là Tam ca khẽ cười, xếp quạt giấy trong tay, đứng tới bên cạnh vị nử tữ rồi nhẹ nhàng nói:

- Giờ này muội còn nghĩ đến chuyện đó? Trong Tu Tiên Giới này, mạnh được yếu thua, khôn sống dại chết, mặc dù ta cũng có chút không đồng tình với phương pháp của tiểu tử họ Lôi kia, nhưng cố tình đến trễ một chút để đối thủ vì chờ đợi mà tâm lý nôn nóng bất ổn, cũng không tính là cái gì. Nếu như tâm tính của tiểu Vũ chỉ có như vậy, thua cũng không oan!

Vị nữ tử gọi là bát muội nghe vậy thì ánh mặt hiện lên vẻ khinh thường nhưng nàng chỉ im lặng mà không nói cái gì.

Mà cách đó không xa có một thiếu niên lười biếng nằm dài trên một nóc đại điện, miệng nốc một ngụm rượu rồi lẩm bẩm:

- Hai người này rất có khả năng sẽ tiến vào nội môn. Xem ra Tam ca và Bát muội bên kia cũng đã rất quan tâm... Ài, thôi kệ, tới đâu thì tới...

...

Trần Dương sau khi chờ một chút thì nhíu mài.

Gã họ Lôi này chẳng lẽ là một con rùa hay sao? Một con rùa chắc cũng sớm đã nên đến rồi mới đúng!

Dùng phép khích tướng lộ liễu như vậy, còn đáng mặt đàn ông sao?

Trần Dương trong lòng tức giận mắng to.

Nhưng đúng lúc này, một tiếng cười có chút vang vọng truyền đến:

- Vừa rồi bận chút việc cá nhân, làm cho Vũ muội phải chờ! Xin cáo lỗi!

Một thân ảnh đột nhiên mờ mờ ảo ảo xuất hiện trên võ đài, bộ dáng mười phần anh tuấn, nét mặt kiêu ngạo nhưng mang theo ba phần cơ trí.

Tất nhiên, vẻ cơ trí này là cách nói hoa mỹ mà thôi, chứ thực ra là vẻ âm hiểm thì đúng hơn.

Thế nhưng, hình như chỉ có mấy vị nam tu sĩ tự nhận mình là hộ hoa sứ giả của Vũ sư tỷ mới nhận ra được điểm này mà thôi.

Còn lại các nữ tu ngây thơ thanh thuần đều bị Lôi sư huynh hút hồn, nhất thời vô số tiếng xuýt xoa xen lẫn ủng hộ vang lên:

- Lôi sư huynh uy vũ!

- Lôi sư huynh thật soái!

- Lôi sư huynh thật thối!

Khoan đã... Sao lại thối?

Nguyên đám thiếu nữ đang hừng hực cổ vũ thì bỗng nghe có người chen vào, vừa nhìn lại liền không phát hiện ai vừa nói, nhất thời cả đám tức muốn nổ phổi, ngực người nào người nấy phập phồng tức giận mà không làm được gì.

Mà Trần Dương thấy rõ ràng, người vừa nói chính là một gã Luyện Khí Sơ Kỳ nam tu sĩ, vừa ném cứt hội nghị xong liền nhanh chân trà trộn vào quần chúng, một mặt giả vờ vô tội.

Trần Dương không ngờ trong đám tu sĩ cũng có thể xuất hiện cực phẩm như vậy, muốn cười mà không dám cười.

- Này, người kia, là ngươi nói phải không?

Trần Dương đang cố nhịn cười thì nghe có âm thanh nổi lên, không nhịn được nhìn quanh tìm xem có chuyện gì.

Nhưng khi thấy ánh mắt của mọi người đều dồn về phía mình thì trong lòng liền dâng lên dự cảm xấu, vội vàng nhìn lại thì thấy một thiếu nữ chừng mười sáu tuổi, đang phồng mang trợn má nhìn hắn.

Mà thiếu nữ này cũng không mặc y phục đệ tử thường thấy mà là mặc một bộ váy áo màu hồng, trông hết sức thanh thuần ngây thơ, hoàn toàn khác xa với nét mặt như muốn giết người của nàng lúc này.

Trần Dương không nhịn được trố mắt nhìn nàng:

- Ngươi nói ta?

- Không ngươi thì là ai? Dáng vẻ bất chính, khuôn mặt muốn cười mà lại nín cười, lại đứng chen lấn phía sau, không phải ngươi thì là ai? Mau nói, Lôi sư huynh đắc tội gì với ngươi mà lại dám nói lời ấy?

Nha đầu giương cái miệng nhỏ, hung hăng hỏi.

Trần Dương thấy dáng vẻ nàng chắc chắn như vậy, lại nhìn thấy ánh mắt thương hại của đám đồng môn chung quanh và ánh mắt căm thù của các thiếu nữ, ngay cả vị Lôi sư huynh kia cũng ánh mắt ẩn hiện hàn quang nhìn về phía hắn.

Trần Dương không nhịn được thầm nghĩ có phải mình vừa rồi đã nói như vậy hay không? Hay là vừa rồi trong lúc mơ màng chính mình phát ngôn câu kia chứ không phải cái gã đang đắc ý trốn trong đám người mà nở nụ cười tỏ ra thương hại hắn.

Tất nhiên là không!

Trần Dương khoé miệng có chút cười khổ, một tu sĩ Trúc Cơ Kỳ không ngờ hôm nay lật thuyền trong mương, đúng là sự đời luôn vô thường như vậy. Hắn nhìn về cô bé nọ lắc đầu nghiêm mặt nói:

- Ngươi nói thì cũng phải suy nghĩ, một tiểu nha đầu ở đâu nhô ra, ngay cả đồng phục môn phái cũng không mặc theo môn quy còn chạy đến đây vu cáo ta. Nếu hôm nay không đưa ra được bằng chứng, thì theo ta đến Hình Pháp Đường chịu phạt tội phỉ báng, vu oan hãm hại người khác!

Muốn cùng ta chơi?

Về luyện thêm một trăm năm nữa đi!

Trần Dương ngoài mặt lạnh lùng nhưng trong lòng lại cười lạnh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.