Phán Thần Hệ Thống

Chương 292: Chương 292: Ngang tài ngang sức




Ngay khi vừa hỏi, Lâm sư huynh đột nhiên điểm tới một cái.

Theo cái điểm tới này, đột nhiên thiên không biến sắc, vô số hoả diễm cuồn cuồn ngập trời lao đến như ngày tận thế, mà mặt đất cũng ầm ầm tách ra, chung quanh toàn là hoả diễm chập chùng.

Trần Dương thấy cảnh này thì tròng mắt co rút lại, thì thào:

- Hoả Giới? Ngươi vậy mà đã hình thành Hoả Giới?

Lâm sư huynh nghe vậy thì gương mặt âm trầm, cười dữ tợn:

- Nếu ngươi đã nói ra cái tên Hoả Linh Hệ Thống thì hôm nay cũng đừng hòng rời khỏi đây. Hoả Vũ!

Theo tiếng hét, chỉ thấy từ trên bầu trời, vô số tảng thiên thạch đỏ rực trong lửa hừng hực bay xuống, số lượng nhiều không đếm xuể.

Trần Dương nhíu mài, thân ảnh tựa như làn khói liên tục tránh né, sau đó lấy ra một tấm Phá Cấm Phù.

Chỉ thấy lá phù này vừa ra, lập tức hướng về bầu trời hung hăng bay lên, ‘bùm’ một tiếng tạo thành vô số phù văn đánh thẳng vào bầu trời.

Thế nhưng chỉ chốc lát sau, những phù văn này dường như vô hiệu, chỉ loé lên rồi biến mất.

Trần Dương thấy cảnh này thì sắc mặt âm trầm.

Trên người Lâm sư huynh này không ngờ lại mang một thứ đồ vật được gọi là Hoả Linh Hệ Thống.

Phải biết, Trần Dương thân mang Phán Thần Hệ Thống cũng từng xuất hiện qua câu hỏi trên đời này còn có người nào có mang trong mình hệ thống nào đó nữa hay không. Mà trải qua thời gian chu du khắp nơi, không gặp được bất cứ người nào có mang loại bảo vật này thì Trần Dương gần như đã nghĩ Phán Thần Hệ Thống của hắn chính là độc nhất vô nhị.

Thế nhưng, không ngờ Trần Dương hôm nay lại gặp phải một người có tu vi không hề thấp hơn hắn, mà công kích của người này thì vô cùng đáng sợ. Vừa ra tay đã xuất ra Hoả Giới mà khoá chặt Trần Dương vào bên trong.

Trần Dương đối với Hoả Giới này cũng có hiểu biết.

Từ khi có Dị Hoả Bảng, Trần Dương đối với các loại thuật pháp Hoả diễm cũng bỏ rất nhiều tâm sức đi nghiên cứu. Nhờ vậy mới biết được một bí mật ít ai biết, đó là trong ngũ hành, một khi tu luyện tới cùng cực thì thậm chí có thể dùng lực lượng ngũ hành này tự thành một giới, vây khốn kẻ địch bên trong. Mà người bị vây khốn thì chẳng khác gì cá nằm trên thớt, mặc tình người chém giết.

Hoả giới này, không phải là một trận pháp, mà là đã động chạm đến thiên đạo quy tắc, cực kỳ khó chơi.

Trần Dương trước giờ tuy nói mấy lần trải qua hung hiểm, thế nhưng đều vượt qua được. Nhưng hôm nay gặp phải một kẻ địch mạnh mẽ như thế này, nếu như không cẩn thận thì chắc chắn sẽ phải ôm hận.

Trần Dương cũng không dám tiến vào Phán Thần Hệ Thống, dù sao, gặp kẻ địch mạnh mẽ như thế này, nếu không chiến mà tâm sinh thoái ý, thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng cực lớn đến đạo tâm. Coi như có thể vượt qua lần này thì sau này tu vi có tiến giai cũng lưu lại sơ hở, chắc chắn không thể nào bù đắp lại được.

Nghĩ thông suốt, Trần Dương cười lớn:

- Ha hả, tốt, Hoả Linh Hệ Thống sao? Chiến!

Chỉ thấy Trần Dương vừa nói lời này, đột nhiên thân hình khẽ động bay lên không trung, tay vươn ra liền xuất hiện một thanh Chiến Thương lôi quang lập loè, từng đạo lôi xà quanh quẩn chạy tới chạy lui như hoá thành thực chất.

Trên người Trần Dương, một bộ chiến giáp tràn ngập kim quang tràn ngập phù văn cũng loé lên.

Trong thế giới tràn ngập hoả diễm này, từng khối hoả diễm khổng lồ rơi xuống, cả thế giới dường như chỉ còn lại một thân ảnh của Trần Dương đứng đó.

Nhìn Trần Dương lúc này chẳng khác nào một pho tượng chiến thần, ánh mắt lạnh lùng bễ nghễ nhìn tới kẻ địch, đột nhiên hai đạo hắc bạch quang mang trong mắt Trần Dương đại thịnh, miệng quát khẽ một tiếng, Chiến Thương trong tay lập tức đâm ra, hoá thành một đầu long ảnh gầm thét mà ra.

Chỉ thấy không khí vang lên từng tiếng ca sát đinh tai nhức óc, từng đạo hoả diễm rơi xuống đến gần cách con lôi long chừng mười trượng thì đều lập tức tan rã không còn sót lại chút gì.

Mà bên kia, Lâm sư huynh kia cảm nhận con lôi long đang gào thét bay tới, đuôi lông mài lập tức nhướng lên, tay khẽ bắt quyết lập tức quanh người xuất hiện mười khẩu phi kiếm rực lửa xoay tròn.

Khẽ quát một tiếng, Lâm sư huynh lập tức điểm về phía trước, mười thanh phi đột nhiên chớp động, hoá thành một hồng sắc cự kiếm mạnh mẽ đâm tới lôi long, khí thế không thề thua kém.

Chỉ thấy cự đại kiếm ảnh tràn ngập hoả khí bức người lao đến, lấy tốc độ không gì sánh được đâm thẳng vào miệng con Lôi Long đang gầm thét.

‘Phanh~’

Một tiếng vang đinh tai nhức óc truyền ra, hai thứ pháp bảo đỉnh cấp va chạm vào nhau lập tức phân ra cao thấp.

Chỉ thấy Lôi Long giãy giụa một cái có vẻ đau đớn, muốn đem cự kiếm cắn gãy, thế nhưng thuỷ chung không thể thành công.

Mà Cự kiếm nọ lúc này cũng bị lôi quanh va chạm làm uy năng tiêu hao hơn phân nửa, lúc này chỉ là cố gắng ngăn cản mà thôi.

Một đòn này, hai bên xem như ngang tay!

Lâm sư huynh thấy cảnh này thì mài kiếm khẽ nhíu, đột nhiên mở miệng nói:

- Ta tên Hoả Thần! Ngươi xứng đáng biết được tên ta!

- Hắc hắc, còn ta, ngươi sẽ biết sau khi chết!

Trần Dương thấy thái độ lãnh ngạo tự tin của Hoả Thần thì cười lần, đột nhiên pháp quyết trong tay thay đổi, nhìn về phía thanh niên nhấn tới một chưởng.

Chỉ thấy quanh thân Hoả Thần đột nhiên xuất hiện một vòng tròn có hai màu Kim sắc và Lục sắc đan xen nhau, vừa xuất hiện liền xoay tròn đem Hoả Thân vây vào chính giữa.

- Kiếm trận?

Hoả Thần ánh mắt đảo qua, sắc mặt không kinh hoảng mà đột nhiên bàn tay bắt quyết, miệng lẩm bẩm niệm chú.

Chỉ thấy quanh thân Hoả Thần đột nhiên có một cơn lốc xoáy loé lên, ngay sau đó là một tiếng gầm.

‘Gràoooo...’

Một đầu Hoả Long to lớn lồi lên, chỉ mới lúa ra một cái móng vuốt tràn ngập hoả diễm thì đã có thể tích chừng hơn một trượng, bàn chân của nó vừa loé lên lập tức ngẩng đầu khổng lồ gầm rống, vô số kiếm quang hai màu liền kịch liệt va chạm với cái đầu rồng này làm vang lên âm thanh ‘Bang Bang Bang’

Hai thanh phi kiếm của Trần Dương đều được rèn từ nguyên liệu cực phẩm, có thể nói chém những pháp bảo khác chẳng khác gì đậu hũ, thế nhưng chẳng thể thương tổn đầu Hoả Long này mảy may.

Mà Trần Dương nhìn thấy, sau khi Hoả Long xuất hiện thì sắc mặt Hoả Thần này cũng hơi tái đi, hiển nhiên mặc dù bên thân có hệ thống kinh người nhưng tu vi của gã chưa quá thâm hậu, nếu như Hoả Thân có tu vi Nguyên Anh Kỳ thì chắc chắn là Trần Dương hôm nay khó thoát số kiếp.

Chỉ thấy Hoả Thần vừa thấy Hoả Long được triệu hồi đã đánh tan kiếm trận thì chỉ về phía Trần Dương:

- Sát!

Đầu Hoả Long vừa nghe lời này, không chút nào do dự gầm thét lao lên.

Nhìn từ xa, cảnh tượng này nếu so sánh thì thân ảnh của Hoả Long đang lao đến táp lấy Trần Dương chẳng khác gì cọp ăn thịt muỗi, hoàn toàn cách xa một trời một vực.

Thế nhưng, đúng lúc này, Trần Dương đột nhiên cười tà, cũng điểm tay về phía trước, quát:

- Hiện!

Chỉ thấy theo ngón tay của Trần Dương chỉ ra, chiếc nhẫn trên ngón tay đột nhiên loé lên, một thân ảnh to lớn chẳng khác gì đầu Hoả Long kia ngay lập tức hiện ra.

Toàn thân mang theo khí tức khủng bố âm trầm, phía sau có mười cái đuôi đang ve vẫy, hàm răng sắc nhọn và ánh mắt dữ tợn khát máu.

Hoả Thần đang đứng điều khiển Hoả Long, thấy vậy thất thanh hô lên:

- Thập Vĩ Hồ Ly!

- Tính ngươi có hiểu biết! Tống Vạn Khang, giết kẻ này, cho ngươi cởi trói một trăm năm!

Trần Dương cười lạnh, sắc mặt hung hăng truyền âm cho Thập Vĩ Hồ Ly nói.

Dù gì, hiện giờ mặc dù được triệu hồi ra, nhưng Thất Giới trong tay Trần Dương vẫn giữ toàn quyền khống chế đối với Tống Vạn Khang này!

Tống Vạn Khang sắc mặt vui mừng, mặc dù chỉ là cởi trói một trăm năm, thế nhưng cảm giác bị trói ở trong Thất Giới thật sự làm cho lão cảm giác khó chịu vô cùng, cho nên lúc này không chút do dự nhe răng cười hung ác:

- Thành giao!

Tiếng nói này ồm ồm, vừa ra lập tức biến thành sóng âm công kích ầm ầm tới chỗ Hoả Long đang gầm thét lao tới, hoả diễm trên thân cũng bị lung lay.

- Hoả mạch chân long? Thú vị, bất quá chỉ là một đầu Ấu Long, còn chưa đến mức có thể doạ được ta.

Tống Vạn Khang mở miệng nói, đồng thời há mồm phun ra một quả cầu ánh sáng đỏ rực, không chút nào khách khí đánh tới đầu Hoả Long khiến nó vội vàng lách thân tránh né. Đồng thời dùng cái đuôi khổng lồ ngay lập tức phản kích.

Nhất thời hai đại thần thú bắt đầu giằng co giao chiến khiến cho cả Hoả Giới như muốn lung lay.

Dù sao, thần thông này cũng phải cần ít nhất là Nguyên Anh Hậu Kỳ, có cảm ngộ chút gì đó với thiên đạo thì mới có thể phát huy ra uy lực của nó. Còn hiện giờ, Hoả Thần chỉ mượn lực lượng của Hoả Linh hệ thống mà thôi.

Bất quá, ngay lúc này, Hoả Thần đột nhiên cười rộ lên:

- Thì ra chỗ dựa của ngươi là đạo tàn hồn con Thập Vĩ Hồ Ly này! Nếu vậy thì đi... Chết... Đi!

Hoả Thần gầm nhẹ, đột nhiên thân hình biến ảo, ngay lập tức lật tay một cái xuất hiện một quyển sách có chút cũ kỹ. Bàn tay vừa nhấc lên, quyển sách này ngay lập tức bay lên không trung, một đoàn tử sắc theo đó mà ra.

‘Grécccc’

Theo từng đạo linh văn từ trong quyển sách bay ra, một đầu hoả điều sáng rực rỡ màu tím biếc theo đó bay ra, lập tức há miệng phun ra một cỗ tử sắc quang hà phụt lên thành một quang đoàn bay đến chỗ Trần Dương, như muốn đem hắn nghạnh sinh sinh luyện hoá tươi sống tại chỗ.

Trần Dương thấy vậy cười dài.

Con hoả điểu này chính là Tử La Hàn Diễm xếp thứ mười bảy trên Dị Hoả Bảng.

Tử La Hàn Diễm này bản thân của nó có uy lực cực mạnh, chỉ cần cung cấp đủ linh lực, nó có thể đóng băng vạn dặm cũng không thành vấn đề.

Bất quá, đối phó với loại hoả diễm có mang tính chất Thuỷ Hệ này thì Hải Tâm Yêu Diễm lại phát huy ra khả năng đặc biệt.

Chỉ thấy Trần Dương phất tay lấy ra một Phi xà lười biếng nằm đó, hai mắt khép hờ.

Hải Tâm Yêu Diễm này từ khi hấp thu liên tục linh khí khi Trần Dương dùng luyện đan thì lúc nào cũng có vẻ buồn ngủ như vậy.

Chỉ có điều, ngay khi được triệu hồi ra, Hải Tâm Yêu Diễm dường như cảm ứng được chuyện gì, liền ngóc đầu dậy nhìn Tử La Hàn Diễm đang ầm ầm công kích tới thì hưng phấn bật dậy.

Hải Tâm Yêu Diễm vậy mà lại trực tiếp lao vào quang đoàn do Tử La Hàn Diễm đánh tới, bộ dáng nóng nảy hấp tấp vô cùng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.