Phán Thần Hệ Thống

Chương 301: Chương 301: Thân cô thế cô




- Không!

Trần Dương nói một chữ, sau đó cầm tách hồng trà lên nhấp một ngụm.

Công tử nọ thấy vậy thì sắc mặt thoáng cái tái đi, nhưng nhìn qua tiểu thư đài các sau lưng, cố nén giận rít qua kẽ răng:

- Ta là Triển Đông Thăng, con trai Triển Thái Uý, nếu ngươi không biết điều thì đừng trách...

- Ngươi có lỗ tai không? Cho dù ngươi có là con trai của Ngọc Hoàng Đại Đế thì nếu ta đã nói không thích cũng phải cút!

Trần Dương có chút gắt gỏng, tâm tình đang lắng đọng thì bị phá hư, gắt gỏng nói.

Triển Đông Thăng thấy vậy nổi giận, lập tức giơ chân muốn đạp tới.

Trần Dương thân hình không động, vẫn ung dung như cũ ngồi đó.

Chỉ thấy Triển Đông Thăng đạp một cước còn chưa chạm vào người Trần Dương thì đã bị một luồng lực lượng phản chấn văng ngược trở lại, té ngửa ra sàn.

Cũng may là cô gái đứng sau lưng hắn hơi lệch sang một bên cho nên không bị ảnh hưởng gì, tuy nhiên sắc mặt nàng cũng hơi hoảng hốt.

Triển Đông Thăng bị tình cảnh này, nhất thời sắc mặt tím như gan heo, đứng dậy hét lớn:

- Tiểu tử giỏi lắm, có ngon ở yên đó!

- Chạy về méc mẹ sao? Ta cũng không phải người hầu của ngươi, nơi này là trà lâu, ta muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, ngươi làm gì được ta.

Trần Dương cười nhạt, hoàn toàn không xem Triển Đông Thăng ra gì.

Triển Đông Thăng gật đầu, run tay chỉ chỉ Trần Dương mấy cái rồi xoay người chạy đi.

Cô gái đi cùng với Triển Đông Thăng thì đột nhiên thở dài, có chút lo lắng nói:

- Công tử, người vừa nãy thế lực không nhỏ, vẫn xin ngài rời đi thì tốt hơn.

Trần Dương nghe vậy thì nhìn cô gái một chút, cười nhạt:

- Thế lực không nhỏ? Hắc...

Nhìn dáng điệu không quan tâm của Trần Dương, cô gái đột nhiên bạo dạng ngồi xuống trước mặt Trần Dương rồi nói:

- Nếu đã vậy, tiểu nữ xin mạn phép ngồi đây bồi tiếp công tử!

Trần Dương sắc mặt bình tĩnh như nước, không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ chậm rãi uống trà, hoàn toàn không quan tâm đến nàng nữa mà để ý dưới đường.

Bất quá, cả lầu hai lúc này cũng bị sự việc vừa rồi làm kinh động, khiến cho không khí khác xa lúc nãy, thỉnh thoảng vẫn có người ngó nghiêng nhìn lén Trần Dương.

Trần Dương hoàn toàn không quan tâm đến những chuyện này, càng không quan tâm đến cô gái xinh đẹp trước mắt mà để ý dưới đường, từ nãy đến giờ có đến mấy nhóm quan binh đi tới đi lui như rất vội vã.

Thấy cảnh này, Trần Dương nhớ lại lúc trước trên đường đi đến Kinh Đô này Trần Dương và Hoa Tử Tuyết cũng gặp qua nhiều nhóm quan binh. Lúc ấy, Hoa Tử Tuyết hầu như chỉ nép sau lưng Trần Dương lặng yên không nói.

Trần Dương lúc đó còn tưởng Hoa Tử Tuyết không thích tiếp xúc với triều đình, nhưng hiện giờ nghĩ lại, nàng là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, lúc gặp Trần Dương thì rất thoải mái cởi mở. Một cô gái như vậy không thể nào là cô gái nhút nhát được. Nếu như vậy, trong này chắc chắn còn có ẩn tình gì đó.

Trong lúc đang suy tư, Trần Dương bỗng thấy Triển Đông Thăng đang hấp tấp quay lại, phía sau còn có một trung niên râu rậm và một đám binh lính.

Thấy cảnh này, sắc mặt thoáng cái liền trở nên băng hàn.

Triển Đông Thăng này nếu đã không biết tốt xấu, Trần Dương cũng không ngại dạy cho gã một bài học nhớ đời.

Chỉ thấy Triển Đông Thăng hùng hổ leo lên cầu thang, vừa chạy tới, định chỉ tay vào Trần Dương thì nghe một tiếng hừ lạnh bên tai.

Triển Đông Thăng trong đầu nổ ‘ầm’ một tiếng, tựa như có vạn đạo thiên lôi cùng oanh kích tới, ánh mắt dại ra.

Đây là Trần Dương đã cố tình nén đi mười phần uy lực rồi, chỉ là hừ lạnh một tiếng mà thôi.

Mặc dù trong Tu Tiên Giới có loại luật ngầm là tu sĩ không được tự tiện ra tay với phàm nhân, thế nhưng Trần Dương đã tha cho người này một lần, gã còn cố tình kiếm người trở lại gây sự. Chuyện này hoàn toàn không thể trách Trần Dương, cho dù có giết gã ngay tại chỗ thì cũng không ai nói được gì.

Bất quá, Trần Dương vẫn rất tỉnh táo, biết rõ nơi đây là Kinh Đô, mặc dù phải dạy dỗ đối phương nhưng chỉ cảnh cáo một chút, làm cho đối phương nửa năm ngây ngẩn cũng là đủ rồi.

Chỉ thấy Triển Đông Thăng đang hung hăng, bỗng nhiên ngây ngẩn, ánh mắt tan rã, ấp úng không nói nên lời, miệng méo xệch, nước bọt tràn ra.

Trung niên đi phía sau thấy vậy liền đỡ lấy Triển Đông Thăng, ánh mắt sắc bén đột nhiên quét về phía Trần Dương, muốn mở miệng nói gì đó thì bên tai đột nhiên nghe:

- Không có lần sau!

Âm thanh này vừa vang lên, ánh mắt của Trần Dương đột nhiên loé lên, một tia uy áp kinh hồn tràn tới tràn ngập tâm thần gã, khiến cho khoé miệng gã tràn ra một dòng máu đen.

Lúc này, ánh mắt của gã tu sĩ kia đã hết sức kinh hãi. Bản thân gã là một tu sĩ Kết Đan Sơ Kỳ, được đặc biệt làm khách quý bên trong Phủ Thái Uý. Cao thủ gã gặp qua đã nhiều, thế nhưng chỉ một ánh mắt đã đả thương một tu sĩ Kết Đan Sơ Kỳ như gã, dù sao chỉ nói thôi đã cảm thấy hàm răng ê ẩm tê tái. Lúc này liền không nói hai lời chắp tay xin lỗi một cái rồi dìu Triển Đông Thăng rời đi.

Khi đi xuống dưới lầu, bên tai gã lại nghe thêm một câu truyền âm:

- Nửa năm sau Triển Đông Thăng sẽ trở lại bình thường. Nếu còn tìm đến, Chết!

Tu sĩ nọ nghe vậy thì đầu không ngoảnh lại, thân hình hơi run lên rồi dìu Triển Đông Thăng đi thẳng.

Cô gái ngồi đối diện với Trần Dương không hiểu ra sao, chỉ thấy Triển Đông Thăng đột nhiên sùi bọt mép, tiếp sau đó cận vệ cũng bị hộc máu, chuyện này làm cho không những là nàng mà tất cả người trong lầu hai cũng sau lưng lạnh toát, lục tục rời đi.

Trong lòng mỗi người đều có chung một phán đoán, đó là người thanh niên có chút đơn bạc kia chắc chắn có siêu cấp thân phận, lại có cao nhân ở một bên âm thầm ẩn núp bảo kê, cho nên mới có tình cảnh vừa rồi.

Ngồi gần một người như vậy, làm cho tất cả bọn họ đều cảm thấy không được an tâm cho lắm. Vì vậy mà cả đám không hẹn mà gặp, toàn bộ đều lặng lẽ chuồn êm.

Lầu hai của trà lâu này thoáng cái chỉ còn lại Trần Dương và thiếu nữ. Chuyện này khiến cho tiểu nhị bên dưới chỉ biết câm nín, đồng thời cũng không dám có bất cứ thái độ gì mà ngược lại, lão bản của trà lâu còn đích thân mang theo hai ly trà cực phẩm lên đặt trước mặt Trần Dương sau đó cung kính rời đi.

- Thì ra công tử là cao nhân, tiểu nữ vừa rồi hồ đồ, nếu như có lời gì không phải, xin công tử bỏ qua.

Cô gái thở dài, có chút run giọng nói. Hình như cảnh tượng vừa rồi đã để lại cho nàng ấn tượng thật sâu vậy.

Trần Dương nhìn nàng, lát sau thì thở dài nói:

- Nàng như vậy, sao lại phải đi theo người như Triển Đông Thăng?

Cô gái nghe vậy thì đột nhiên gương mặt hơi ửng hồng, hình như nghe ra ý tứ gì đó mờ ám trong câu nói của Trần Dương, hơi cúi thấp đầu nói:

- Tiểu nữ có nỗi khổ.

Nói xong, nàng cũng không giải thích gì thêm nữa.

Trần Dương thấy vậy thì cũng không hỏi, chỉ lẳng lặng uống trà. Mà không hiểu sao, ly trà này lại có chút nhạt nhẽo, hiển nhiên đã bị Triển Đông Thăng phá hư tâm cảnh.

Lát sau, đột nhiên nàng vân vê chéo áo nói nhỏ như muỗi kêu:

- Tiểu nữ... Công tử... Ta... Ta bằng lòng.

Trần Dương nghe vậy thì nghệch mặt ra, hỏi:

- Nàng bằng lòng cái gì?

Cô gái thấy dáng vẻ của Trần Dương như biết rõ còn cố hỏi, lúc này mặt đỏ như gấc, lí nhí trả lời:

- Tiểu nữ bằng lòng đi theo công tử!

Trần Dương nghe xong thì lỗ tai có chút ù ù, vội xua tay nói:

- Ta nói thu nàng khi nào?

- Công tử... Ngươi... Ta...

Cô gái nghe vậy thì gương mặt từ màu hồng chuyển sang trắng, ấp úng hỏi.

- Nàng hiểu lầm, ta chỉ muốn hỏi thăm vậy thôi. Ta... Đã có thê tử!

- Thì ra là vậy, vừa rồi là tiểu nữ đa tâm, xin công tử thứ lỗi.

Cô gái trong đầu có muôn vàn cảm xúc, đột nhiên sắc mặt bình tĩnh lạ thường gật đầu nói.

Lại im lặng một chút, Trần Dương cảm thấy có chút buồn bực, bèn nói lời cáo từ rồi rời đi.

Cô gái nhìn theo bóng dáng Trần Dương rời đi rồi thở dài.

Trần Dương hoà vào dòng người, thân ảnh chậm rãi biến mất.

Hơn nửa tháng sau, Trần Dương trước sau đã tìm hiểu hoàn cảnh nơi này, cũng phát hiện nơi này thật sự hoàn cảnh rối loạn vô cùng. Nếu muốn đi vào Hoàng Cung thì trừ biện pháp đột nhập thì nếu như muốn đường đường chính chính đi vào cũng rất khó.

Bất quá, Trần Dương qua nhiều ngày thăm dò thì cũng biết được, ở Kinh Đô này, kẻ có thân phận và địa vị cao nhất không ai khác ngoài Luyện Đan Sư!

Ở Kinh Đô này, có hơn ba phần tư dân số là người giàu có và thế lực, còn một phần tư còn lại là người phục vụ cho những người có quyền lực kia.

Mà những người có quyền lực, có tiền tài, có địa vị, thì họ chỉ có một nỗi sợ duy nhất, đó chính là sợ chết!

Bởi vậy, loại nghề nghiệp Luyện Đan Sư ở Kinh Đô này cực kỳ được tôn sùng, những cửa hàng bán đan dược cũng mọc lên như nấm mọc sau mưa, việc kinh doanh cũng vô cùng phát đạt.

Mà trải qua thăm dò, Trần Dương cũng biết được ở đây, những cửa hàng chuyên bán đan dược đều phân ra hai loại, một loại là dùng cho phàm nhân, còn một loại là dùng cho tu sĩ.

Cho dù là dùng cho ai thì đều được giới thiệu là phẩm chất tốt, lại được bán với giá trên trời nhưng vẫn có rất nhiều người mua.

Trần Dương sau khi dạo quanh khắp thành, đột nhiên nảy ra một cái ý tưởng. Nếu như ý tưởng này thành công, Trần Dương chẳng những là có thể đi vào Hoàng Cung để thăm dò tin tức về Truyền Tống Trận mà có thể thăm dò được tin tức của Hoa Tử Tuyết.

Dù sao, thân phận của một Luyện Đan Sư rất có giá trị, khi đã có danh vọng thì việc thăm dò tin tức của một người sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.

Hiện giờ Trần Dương thân cô thế cô, biện pháp này chính là tối ưu nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.