Phán Thần Hệ Thống

Chương 236: Chương 236: Va chạm




Hai người nọ bị thủ đoạn của Trần Dương làm cho cảm thấy vô cùng kinh hãi, sớm đã sợ gần chết. Giờ lúc này ruột gan sớm đã xoắn hết cả lại, lại nghe Trần Dương nói mấy câu đó thì thần tình hai người càng trở nên hoảng hốt.

Loại thủ đoạn không hề tốn chút sức lực nào đã làm hai bọn họ đứng im không thể cử động này, không biết cần năng lực gì mới có thể làm được, hai người trong đầu cấp tốc suy nghĩ, càng nghĩ càng cảm thấy da đầu tê tái.

Mà thời gian cũng trôi qua thật mau, thoáng cái cũng đã qua hai canh giờ.

Trần Dương nhìn quán rượu tuy có thực khách nhưng ai cũng không dám ngó nghiêng qua bên này quá nhiều, chỉ lâu lâu nhìn thoáng qua rồi làm chuyện của mình.

Có hai tấm gương sống đứng đó, dù là ai cũng không dám tiến vào.

Thậm chí, thanh niên cẩm bào trước đó cũng dẫn theo mấy tay thủ hạ, nhưng đều được lệnh ở bên ngoài chờ, không có mệnh lệnh thì không được vào. Giờ phút này cho dù trong lòng có chút gấp nhưng cũng không dám tuỳ tiện xông vào, chỉ có thể cố gắng ở bên ngoài chờ.

Trần Dương nhìn sắc trời một chút, sau đó lạnh nhạt đứng dậy chắp tay sau lưng muốn đi ra ngoài.

Đúng lúc này, từ bên ngoài có một cô gái mặc thanh bào đi vào, hơn nữa còn dẫn theo một cô gái khác mang theo mạng che mặt.

Cô gái mặc thanh bào chính là Đường tỷ của thanh niên cẩm bào.

Giờ phút này, nàng bước vào liền nhìn thấy sắc mặt của đường đệ mình vẫn đang cười lạnh, còn dáng vẻ gã nha sai thì hếch cằm lên trời, bộ dáng cao cao tại thượng, trông vô cùng đắc ý và... Gai mắt.

Nàng bước tới một bước, cũng không nói gì mà quát lên:

- Đường đệ, mau dừng tay. Sao lại có thể làm ra chuyện tình hồ đồ như vậy được!

Vừa nói xong, nàng liền cười khổ chắp tay với Trần Dương nói:

- Trần lão bản, đường đệ ta tuổi trẻ nông nỗi, không biết đã gây thiệt hại gì, ta xin tại đây bồi hoàn cho ngươi.

Trần Dương mỉm cười, sau đó lại ngồi trở lại ghế của mình, nói:

- Cũng không có gì, đường đệ của ngươi thần thông quảng đại, ta chỉ là một tên bán hàng rong, thấp cổ bé họng, nếu người ta muốn ta đến ngồi trên đống rác mà bán hàng thì ta cũng đâu dám nói gì. Không tin nàng có thể nhìn, ta tuyệt đối chưa làm gì, mà hai người này vừa xông vào liền nói cái gì muốn ta đi theo kiếm cơm, nói cho hay thì là làm tay sai, nói thẳng là làm nô lệ. Ài, ta cũng không dám phản đối gì, chỉ đang nghĩ hay là trốn tránh núi hoang rừng rậm để đỡ bị mấy vị thần thông quảng đại này chú ý tới nữa đây.

Cô gái nghe giọng nói của Trần Dương nhìn bên ngoài có vẻ thua thiệt, thực chất chính là trách móc kể khổ, cho nên mới cười khổ đáp:

- Tiên sinh, chuyện này ta sẽ cho ngươi cái công đạo!

Nói xong, nàng quay sang đường đệ quát:

- Còn đứng đó giả trang, mau nói xin lỗi!

Thanh niên cẩm bào ánh mắt khổ sở, đâu phải hắn không muốn xin lỗi, thậm chí bây giờ kêu hắn dâng trà cho Trần Dương hắn cũng sẽ không chút do dự đồng ý. Bản thân hắn có chút tự cao chứ không phải kẻ ngu, đắc tội với cao nhân, nếu còn giả trang thì chắc chắn cũng chỉ có ăn đau khổ mà thôi.

Bất quá, muốn xin lỗi thì cũng phải cử động được cái đã!

Bấy giờ, cô gái mới để ý đến tình trạng của đường đệ mình và người bên cạnh, hoàn toàn là đứng im một chỗ, không thể cử động, từ đầu đến cuối chỉ mang theo bộ dạng đó mà đứng.

Giật mình một thoáng, nàng liền muốn tiến tới xem xét thì Trần Dương nhẹ nhàng nói:

- Đừng động vào, chỉ cần bọn họ di động một chút lập tức kinh mạch bị phế!

Cô gái nghe lời này thì giật mình, trong mắt cũng toát ra một tia lửa giận nhưng càng nhiều hơn là vẻ bất đắc dĩ. Khoé mắt nàng khẽ nhìn cô gái đi bên cạnh, thế nhưng cô gái nọ cũng nhẹ nhàng lắc đầu.

Cô gái nhăn mài, nói:

- Trần tiên sinh, ta biết đường đệ có điểm không đúng. Nhưng ngài ra tay như vậy có phải có điểm nặng hay không?

Trong lòng nàng cho rằng, nếu như làm cho hai người đứng yên tại chỗ thế này chắc chắn là thủ đoạn phong bế kinh mạch, loại thủ pháp mạnh mẽ áp chế này sợ rằng cho dù có giải khai thì cũng ảnh hưởng không nhẹ. Nói gì thì nói, đây cũng là đường đệ của nàng, không thể không quan tâm.

Trần Dương nhếch miệng, động niệm một cái thả hai người ra rồi nói:

- Không có lần sau!

Nói xong, quay qua nói với nàng:

- Kể cả nàng, nếu còn dùng thái độ này nói chuyện với ta thêm một lần nữa, chết!

Nói xong, Trần Dương nhẹ nhàng đứng dậy bước đi ra khỏi quán rượu, khi đi ngang quầy liền nói với ông chủ:

- Bọn họ thanh toán!

Nói xong đi thẳng.

Cô gái cắn môi, mấy lần muốn tiến lên ngăn cản nhưng thuỷ chung không hề bước lên. Còn thanh niên mặc cẩm bào và quan sai thì vừa được thả ra lập tức nhẹ nhõm mừng rỡ.

Cô gái nọ nén lại chần chừ trong lòng, bước đến hỏi:

- Đường đệ, ngươi không sao chứ?

- Ta không sao, không cảm giác được bất cứ không khoẻ gì!

Thanh niên mặc cẩm bào có chút nghi hoặc.

Mà cô gái có mang tấm khăn che mặt thì đảo lên đảo xuống rồi nhăn trán ra vẻ khó hiểu xen lẫn kinh ngạc.

Trong lòng nàng lúc này cũng kinh hãi, thực lực của nàng cũng đã đến Trúc Cơ Sơ Kỳ, thế nhưng lại hoàn toàn nhìn không thấu thanh niên kia, hơn nữa thái độ của thanh niên nọ rất dửng dưng hờ hững, trên người hoàn toàn không có chút khí tức uy áp nào phát ra nhưng vẫn có một loại khí chất phiêu nhiên không giận mà uy.

Nàng suy nghĩ một chút liền nhép miệng truyền âm:

- Lan Nhi, đưa đường đệ của ngươi trở về. Ta đi một lát.

Nói xong, nàng xoay người rời đi.

Còn Lan Nhi nghe lời sư phụ nàng nói vậy thì liền mang theo đường đệ trở về, cả tên nha sai cũng bị dẫn đi. Xem ra là muốn tra xét mọi chuyện thật rõ ràng.

Sư phụ của Lan Nhi sau khi xoay người rời khỏi quán rượu lập tức đi về phía trước.

Nàng đi được một lát thì nhìn thấy một thân ảnh đang đứng trên cầu, đưa mắt nhìn xuống mặt sông chắp hai tay sau lưng.

- Thi Dung ra mắt đạo hữu.

Nàng mím môi một cái, liền bước lên trên chắp tay thử dò xét.

Dù sao, một người nếu như nàng không thể nhìn ra thực hư thì chỉ có thể là tu sĩ đồng cấp mang theo trọng bảo hoặc là tu sĩ cấp cao hơn mà thôi. Do đó, việc lấy lễ đối đãi cũng là chuyện nên làm.

Chỉ thấy Trần Dương quay đầu lại, nhoẻn miệng cười nói:

- Thì ra là Thi tiên tử. Không biết đến nơi đây có gì muốn chỉ giáo?

Thi Dung nghe vậy đáp:

- Chỉ giáo thì không dám. Bất quá người vừa nãy cũng có chút liên quan sâu xa, mong rằng đạo hữu niệm tình hắn chưa gây ra chuyện gì quá đáng, tha cho hắn một con đường!

- Hắc, nếu ta không tha hắn, tiên tử nghĩ rằng ngươi có thể ngăn ta được hay sao?

Trần Dương nhoẻn miệng cười, nụ cười rất điềm tĩnh nhưng bá khí trong câu nói thì không cần bàn cãi.

Thi Dung cũng cảm nhận được khí thế này, trong lòng cũng có chút chột dạ, thế nhưng vẫn cắn răng nói:

- Nếu vậy, vừa rồi...

- Chỉ là chút tiểu xảo mà thôi. Tiên tử không cần quá lo lắng. Nếu ta muốn truy cứu thì cũng không cần ở đó chờ các ngươi đến. Bản thân ngươi là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, ngươi cảm thấy nếu như ở vào vị trí của ta, người khác bắt ngươi đến ngồi ở trên đồng rác, mắng ngươi là rác rưởi thì ngươi sẽ xử lý sao?

Trần Dương chế giễu.

Thi Dung nghe vậy thì sắc mặt đỏ bừng, ấp úng không nói. Không cần nghĩ, với tính tình của nàng, nếu có người xúc phạm nàng kiểu đó thì nàng không đánh chết đối phương tại chỗ đã xem như nhân từ lắm rồi.

Nghĩ đến đây, Thi Dung liền thờ dài một cái nói:

- Là ta không suy xét chu toàn, mong rằng đạo hữu bỏ qua.

Trần Dương lắc nhẹ đầu, cũng không nói gì nữa mà bắt đầu cất bước đi dạo.

Hiếm có dịp đi dạo, Trần Dương cũng nhân cơ hội này mà đi tham quan cảnh vật một phen.

Còn Thi Dung nhìn thấy bộ dáng Trần Dương không muốn nói nhiều thì cũng không quầy rầy mà ngược lại quay bước đi trở về.

Mặc dù đến nơi đây hơn nửa năm, nhưng mãi đến hôm nay Trần Dương mới xem như thật thong thả đi dạo.

Câu chuyện vừa rồi Trần Dương cũng không còn để trong lòng, hắn biết rõ ngày mai chỗ của hắn chắc chắn không còn ai tranh giành hay quấy rối nữa. Chỉ có điều có chút vướng mắc này, Trần Dương cũng hiểu từ nay nếu hắn muốn yên yên ổn ổn như trước chắc chắn cũng không được nữa.

Tuy nhiên, binh đến tướng đỡ, nước đến đất ngăn, Trần Dương cũng không vì đó mà trở nên lo lắng thấp thỏm.

Dù sao, lúc trước gặp mấy tay Nguyên Anh Kỳ chặn đường thì Trần Dương còn dám quăng Lôi Viêm Châu vào mặt bọn họ thì chút chuyện nhỏ này không xem là gì.

Đi chung quanh bờ sông, nhìn ngắm sinh ý của những người cùng bán hàng rong như hắn, Trần Dương đột nhiên nhìn thấy một ông lão dắt theo một cô gái, trên tay có một cây trúc treo một tấm vải trắng.

Bên trên miếng vải trắng này có hai chữ ‘Đoán Mệnh’.

Đại đạo vô số, trong đó có một loại đạo thuật chuyên đi tính toán vận mệnh kẻ khác, được gọi là Bói Toán. Đây là một nghề hết sức thần bí, là loại nghề nghiệp tiết lộ thiên cơ, lén xem thiên đạo. Thông thường những người tu sĩ tu luyện đến cao thâm thì tự nhiên có thể có một loại cảm xác đối với thiên đạo vận mệnh. Thế nhưng đạo thuật của những người bói toán thì lại hoàn toàn khác xa khả năng đó, họ có thể thông qua ánh mắt hoặc một vài dấu hiệu mà nói ra vận mệnh của người nào đó.

Thế nhưng kẻ có thực tài rất ít, mà lửa đảo thì nhiều, cho nên đem lừa phàm nhân thì được, ngược lại những người có chút ánh mắt thì lập tức lộ ra nhiều sơ hở.

Bất quá, nhìn thấy lão nhân này đang xem bói cho mấy người bu xem thì Trần Dương liền hứng thú dừng lại quan sát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.