Phán Thần Hệ Thống

Chương 337: Chương 337: Về Nam Nhạc Thành




Mà nhớ đến lần đầu tiên gặp người này, Trần Dương không khỏi lắc đầu cười khổ.

Lúc này nhìn xuống, ba người đã vây lấy Bạch Hươu Thú. Mà con yêu thú này dường như vừa mới tiến giai không lâu, căn cơ còn chưa ổn định, cho nên lúc này qua một hồi đại chiến cũng đã lầm vào cảnh dầu hết đèn tắt. Bất quá, những công kích của nó cũng không phải bình thường, mặc dù ba tu sĩ Trúc Cơ Hậu Kỳ cùng nhau liên thủ thì cũng chỉ có thể chiếm một chút thế thượng phong. Người nào người nấy sắc mặt xanh mét, liều mạng huy động pháp lực đánh tới.

Bạch Hươu Thú ngày càng yếu thế, lúc này mỗi chiêu đánh ra cũng yếu đi vài phần, cả ba người thấy vậy thì đồng loạt cùng nhau tiến lên, gắng hết sức lực tiến tới. Trước mắt bọn họ dường như nhìn thấy một đống tài vật đang hiển hiện trước mắt.

Một lục cấp yêu thú, tất cả tài liệu trên người đều là trân quý vô cùng!

Ngay lúc ba người vừa đem tuyệt chiêu mạnh nhất đánh tới, Bạch Hươu Thú thê thảm kêu lên một tiếng thì từ phía sau, đại xà ẩn nấp rốt cuộc cũng tìm thấy cơ hội, ngay lập tức lao ra.

Cả ba người lúc nãy mải mê chiến đấu, giờ phút này cảm thấy uy áp sau lưng, lập tức sắc mặt đại biến, ngay cả pháp quyết trong tay cũng ngưng đọng lại.

Chính ba người đều không ngờ, bọ ngựa bắt ve – chim sẻ sau lưng, ba người vốn dĩ đi săn yêu thú, giờ đây lại là miếng mồi cho yêu thú.

Ngay lúc cả ba người đều cảm thấy tuyệt vọng thì trên bầu trời bỗng có tiếng hừ lạnh:

- Cút!

Một chữ này tựa như thái sơn áp đỉnh, uy áp ầm ầm giáng xuống, làm cho đại xà toàn thân run rẩy, không nói hai lời cuộn tròn rời đi.

Nó tuy chưa phải thông linh, thế nhưng cũng có một chút linh trí, nếu không đã chẳng ẩn nấp một bên kiên nhẫn chờ đợi cho đám người mệt mỏi mới lao ra.

Bất quá, thế sự vốn là khó lường, kiến ăn cá, cá ăn kiến, cuối cùng con rắn này cũng chỉ là một món đồ chơi bị Trần Dương quan sát từ đầu đến cuối.

Mà ba người kia nhìn thấy Trần Dương ra tay giúp đỡ, không chút do dự quỳ xuống dập đầu nói:

- Đa tạ ân cứu mạng của tiền bối!

- Hắc hắc, chuyện nhỏ mà thôi. Ba người các ngươi tu vi mới Trúc Cơ Hậu Kỳ mà dám đi săn Lục cấp yêu thú này. Mặc dù nó mới tiến giai, thế nhưng không phải với tu vi các ngươi có thể chống đỡ được. Nếu không phải con Bạch Hươu Thú này còn phân tâm chú ý tới con đại xà kia thì chắc chắn sẽ không thể thất thủ sớm như vậy.

Trần Dương mỉm cười giải thích. Làm cho ba người âm thầm sởn hết gai ốc.

Mà Trần Dương cũng không để ba người hành đại lễ, phất tay nâng bọn họ dậy rồi nói tiếp:

- Đạo hữu, ngươi tên gọi là gì?

Trần Dương mỉm cười ôn hoà nhìn tu sĩ trung niên mập mạp đứng giữa hỏi.

Người này nghe vậy run lên, cảm giác được uy áp như có như không truyền tới kèm theo dáng vẻ thong dong của Trần Dương khi dùng một chữ mà đuổi Lục cấp mãng xà bỏ chạy như chó nhà có tang thì liền nhanh chóng bước tới khom lưng chắp tay đáp:

- Bẩm tiền bối, vãn bối là Nguỵ Thanh. Đa tạ ân cứu mạng của tiền bối, nếu như tiền bối có gì sai bảo vãn bối nhất định cố gắng hết sức.

- Thì ra là Nguỵ đạo hữu. Không cần khách khí, việc này là chuyện nhỏ. Không biết Nguỵ đạo hữu vì sao phải sống chết cũng muốn liều mạng với yêu thú này?

Trần Dương cười, hết sức ôn hoà hỏi.

Nguỵ Thanh nghe vậy chắp tay cười khổ đáp:

- Không dám. Bẩm tiền bối, vãn bối có một vị đồng bạn vì trúng kịch độc, hiện giờ theo như suy đoán thì chỉ có thể dùng Lục cấp yêu đan, đem linh khí nồng đậm trong đó để bức chất độc ra ngoài. Nếu không thì hoàn toàn không còn hi vọng, dưới tình thế bức bách, cho nên chúng ta...

- Ồ, còn có chuyện như vậy sao? Nói vậy, vị đồng bạn kia là cùng một nhóm săn yêu thú với ba ngươi phải không?

- Tiền bối tuệ nhãn như đuốc, chính là như vậy. Chúng ta trước nay đều là cùng lui cùng tiến, sinh tử có nhau. Làm chuyện này cũng là đương nhiên.

Nguỵ Thanh chém đinh chặt sắt nói.

Trần Dương nhìn thấy hai người kia nghe Nguỵ Thanh nói vậy thì hốc mắt đều đỏ lên, hiển nhiên là những lời của Nguỵ Thanh này nói ra đều đúng tâm can của bọn họ.

Nhìn thấy cảnh này, Trần Dương cũng có chút cảm động. Trong thế giới thực lực vi tôn, đồng bạn hay thậm chí là ruột thịt cũng sẵn sàng bán đứng nhau chỉ vì một chút tài vật, thứ tình cảm gắn bó chân thành này quả thật là hiếm như phượng mao lân giác. Vì vậy mà hắn gật đầu nói:

- Nguỵ đạo hữu, ta hiện giờ cũng mang việc gấp trong người, không thể trợ giúp ngươi nhiều. Ở đây có chút đồ vật, hi vọng giúp ích được ngươi. Xem như là trả lại ân tình một ly trà khi xưa. Các vị đạo hữu, bảo trọng!

Trần Dương ném tới một cái hộp ngọc đơn sơ rồi chắp tay rời đi.

Chỉ trong chốc lát, bóng dáng của Trần Dương đã khuất xa nơi chân trời.

Mà ba người nhóm Nguỵ Thanh còn chưa kịp nói thêm lời cảm ơn thì Trần Dương đã đi xa, nhất thời có chút giống như hoà thượng sờ đầu không thấy tóc, không đoán ra vì sao vị tiền bối kia lại tốt đến như vậy.

Bởi theo như bọn họ biết, trong tình huống này, nếu người khác không bỏ đá xuống giếng đã là tốt lắm, sao lại có chuyện vừa cứu mạng vừa tặng bảo. Nhất thời ánh mắt hai người kia đều nhìn đến Nguỵ Thanh, mang theo thần sắc tò mò.

Mà chính Nguỵ Thanh giờ phút này cũng không hiểu chuyện gì, mặt mũi của Trần Dương gã cũng nhất thời không nhớ ra. Nhưng nghĩ đến câu nói cuối cùng của Trần Dương trước khi rời đi có nhắc đến ‘ân tình một chén trà’ thì Nguỵ Thanh liền nhớ sực nhớ đến chuyện gì đó đã rất xa xưa, sau khi suy nghĩ thật lâu cuối cùng ánh mắt đột nhiên sáng lên. Như nhớ tới một thanh niên vì một ly trà mà không có tiền trả, lúc ấy gã cũng đang lúc tiện tay, liền vung tay trả hộ, nhất thời hai hình ảnh này dần dần gộp lại vào nhau, liền phát hiện ra chuyện gì đó.

Mà hai người kia thấy thần sắc của Nguỵ Thanh như đang hồi tưởng thì cũng không làm phiền, lát sau đợi cho Nguỵ Thanh hồi phục lại mới hỏi:

- Nguỵ đại ca, ngươi quen biết với tiền bối kia sao?

- Lỗ đệ, tiền bối cấp bậc đó không phải là đối tượng chúng ta có thể tuỳ tiện bàn luận. Ta cũng chỉ là một gã Trúc Cơ Kỳ nho nhỏ, sao có thể có liên hệ gì với tiền bối cấp bậc cao vời như vậy chứ.

Nguỵ Thanh lắc đầu nói, đem ký ức trong lòng dằn xuống, giấu kín trong lòng. Cũng không phải hắn muốn giấu giếm huynh đệ mà là không muốn tuỳ tiện đàm luận quá nhiều. Dù sao, những tu sĩ đã đến cấp bậc Nguyên Anh Kỳ thì chắc chắn sẽ không phải là người thích nghe người khác bàn tán sau lưng. Vì vậy mà mới nhắc nhở hai vị huynh đệ của mình một chút.

Hai người kia nghe lời nói của Nguỵ Thanh thì liền run lên, gật đầu xưng phải. Một người còn lại lúc này mới hỏi:

- Nguỵ ca, huynh xem thử xem trong hộp kia là thứ gì vậy? Tiền bối này ra tay nhẹ nhàng như vậy đã doạ một đầu đại xà chạy mất dép, chắc chắn bảo vật người xuất ra cũng không tệ, rất có thể là một gốc linh dược quý giá hoặc là bảo vật gì đó. Chỉ cần có thứ này cộng thêm Lục cấp yêu đan của Bạch Hươu Thú này thì chúng ta có thể chữa trị hoàn toàn cho Nhàn muội, cộng thêm mua sắm đan dược chuẩn bị cho Nguỵ ca tiến giai Kết Đan Kỳ.

- Chu đệ, ngươi cũng đã đến Trúc Cơ Hậu Kỳ đỉnh rồi, thứ này vẫn nên để cho đệ sử dụng. Ta thì để lần sau cũng được. Gần đây ta cảm thấy vẫn còn kém một chút mới có thể trùng kích được.

Nguỵ Thanh lắc đầu, vẻ khao khát trong mắt được thay thế bằng vẻ nhường nhịn.

Người kia nghe vậy thì đang muốn đáp lại lập tức vị sư đệ họ Lỗ liền cười nói:

- Hai người cứ nhường qua nhường lại, chúng ta còn chưa biết trong hộp kia là thứ gì mà?

Nguỵ Thanh và vị tu sĩ họ Chu lúc này mới nhìn nhau bật cười, đem hộp ngọc trong tay mở ra.

Hộp ngọc vừa mở, bên trong lập tức truyền ra từng luồng linh khí mạnh mẽ, một khí tức theo đó tràn ngập mà ra như muốn phá tung hộp ngọc bay ra ngoài.

Thần sắc cả ba người vừa đảo qua, lập tức hơi thở dồn dập, đưa tay bụm miệng để không phát ra tiếng kêu.

Mà Nguỵ Thanh thì ngay lập tức đem hộp ngọc đóng lại, sau đó lấy mấy tờ phù triện dán lại rồi mới yên tâm, sau đó đưa mắt nhìn chung quanh rồi cẩn mật truyền âm cho hai vị đồng bạn.

Cả ba người nhanh như chớp, vội vã thu thập tài liệu quý giá nhất trên người Bạch Hươu Thú rồi nhanh chóng rời đi, bộ dáng vô cùng gấp gáp.

Ngay khi nhóm người rời đi, lập tức có vài tiếng rống truyền đến, vài loại yêu thú bị mùi máu tươi thu hút mà đến. Đối với bọn chúng, huyết nhục của Lục cấp yêu thú chính là vật đại bổ. Bọn chúng cho dù chỉ ăn được một miếng cũng có thể trợ giúp cực lớn cho sự tăng trưởng tu vi.

Mà Trần Dương bay đi một lúc thì rốt cục cũng nhìn thấy Nam Nhạc Phái ở phía xa xa, vô số hồi ức cũ nổi lên. Tuy nhiên, Trần Dương cũng không có nhìn Nam Nhạc Phái nhiều mà bay vụt qua, sau đó bay thẳng tới Nam Nhạc Thành.

Nhìn cổng thành xa xa có mấy quán trà dựng một bên, vài người ngồi nghỉ ngơi uống chén trà mát trước khi vào thành thì Trần Dương trong mắt đột nhiên hiện lên hồi ức.

Từ phía xa, Trần Dương chậm rãi hạ thân xuống rồi thu liễm toàn bộ khí tức, nhìn qua chẳng khác gì một người bình thường.

Dáng vẻ của Trần Dương lúc này giống như một thư sinh, ăn mặc bạch y đơn giản, sắc mặt thong dong đi tới quán trà năm xưa, lúc này đã đổi một người khác bán, gọi một ly trà rồi ngồi xuống uống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.