Phản Tướng

Chương 6: Chương 6




CHƯƠNG 6

PHẢN TƯỚNG

Tác giả: Thủy Hồng Phi

Edit: Tiểu Ly

———

Cỏ dại là loài có sức sống mạnh mẽ kiên cường, không giống như danh quý hoa mộc được tỉ mỉ chăm chút, chỉ cần có nắng, có hơi nước, thậm chí ở giữa kẽ nứt của khe đá, đều có thể mọc lên xanh tốt.

Từ khi còn nhỏ, Bách Khiếu Thanh đã giống như cỏ dại sinh tồn ở khe đá, sức sống và ý chí so với bao người mạnh mẽ kiên cường hơn nhiều lắm.

Sau hơn một tháng, thân thể y dần chuyển biến tốt đẹp. Trừ bỏ những vết sẹo nhợt nhạt nhỏ vụn khắp người và gãy chân chưa lành, còn lại đã khôi phục gần như nguyên vẹn.

Trong hơn một tháng này, Nguyên Vị hoàn toàn ở lại trông giữ Bách Khiếu Thanh.

Có lẽ vì tác dụng của vi thất tâm tán, y càng ngày càng… trở nên si ngốc, nói với y cái gì y cũng nhớ không rõ, đến cả nửa ngày mới phản ứng lại.

Nguyên Vị đối với chuyện y như thế, vừa cảm thấy an tâm, nhưng đồng thời cũng ẩn ẩn buồn bực.

Thời gian này, làn sóng nhân dân kêu đòi trừng trị quốc tặc ngày càng dâng cao.

Này một toan nho tú tài có chút tên tuổi, cũng hơi hơi nổi danh, thật lòng căm phẫn liền liên hợp chấp bút dâng “Vạn nhân thư” thỉnh nguyện lên triều đình.

Nguyên Vị kéo dài tới hiện tại đã là cực hạn. Hắn không thể không cho dân chúng một cái thuyết pháp.

Đối với chuyện này, Nguyên Vị cố ý gọi hình bộ thượng thư tới, hỏi hắn có biện pháp gì có thể miễn cho Bách Khiếu Thanh tội chết hay không.

Hình bộ thượng thư tuy có chút kinh ngạc, nhưng hoàng đế đã hỏi ý kiến, trong đầu không thể không lục lọi lại hình bộ.

Phàm hành thích vua là trọng tội, theo lý mà nói sẽ không thể miễn tử.

Nhưng dựa theo luật lệ Thiên Triều, vẫn có hai loại lựa chọn để được miễn tử.

Thứ nhất, chính là tru di cửu tộc, cung hình đại tử[1].

Bách Khiếu Thanh xuất thân cô nhi, không có thân nhân chín tộc, nói cách khác, chỉ cần y chịu nhận cung hình này là có thể thoát khỏi tội chết.

Nguyên Vị khi nghe đến đó, nét mặt sa sầm, rõ ràng khó coi.

Thế là, hình bộ thượng thư không dám nhắc lại, nói tiếp loại thứ hai.

Thứ hai, vẫn là tru di cửu tộc, nhưng có thể đóng dấu, biếm thành nô lệ chẳng khác nào trâu ngựa gia súc.

Người Thiên Triều chia làm ba đẳng.

Nhất đẳng là hoàng tộc, nhị đẳng là quan lại, tam đẳng là bình dân.

Trong đó phạm vi bình dân rất rộng, có thể là thương nhân, là đủ mọi loại nghề nghiệp, thậm chí là con hát, kỹ nữ Câu Lan viện… đều gọi chung là bình dân.

Nô lệ, lại không vào bất cứ nhóm nào, bị đối xử như súc vật, mặc cho chủ nhân mua bán sử dụng, thậm chí chỉ cần một cái mất hứng, chặt tay chặt chân, hành hạ đến chết để tìm niềm vui cũng là chuyện bình thường.

Nhà phú hào quyền thế, trong nhà nếu có người chết, có trăm nô lệ chôn cùng, sẽ khoa trương hiển hách vô cùng.

Nếu người bên ngoài giết phải nô lệ, bất quá chỉ như trâu ngựa mà trả giá bồi thường thôi.

Hơn nữa, ngay cả khi nô lệ có con nhỏ thì đời đời chúng vẫn vĩnh viễn là nô lệ, như rớt xuống và gắn liền với địa ngục, mãi mãi không được siêu sinh.

Phương pháp miễn tử thứ hai này, khuất nhục và tàn nhẫn đến cực hạn, hơn nữa là chuyên biệt nhằm vào trọng phạm xuất thân hiển quý, cho nên nếu có người nào phạm vào tử tội, thường thường tình nguyện lựa chọn tử hình cũng không cam nguyện chịu loại hình phạt này.

“Vậy, đóng dấu cho hắn đi.” Nguyên Vị nghe hình bộ thượng thư bẩm báo xong, nhẹ nhàng phất tay “Việc này cũng không thể chần chờ thêm được nữa, mấy ngày tới, thông báo cho đông đảo dân chúng đến xem, thanh thế lớn một chút, làm cho cả hoàng thành, không, cả Thiên Triều đều biết… Còn nữa, trẫm muốn tự tay động thủ.”

Một khi đóng dấu lên người, sẽ không có cách nào tiêu trừ. Nguyên Vị hi vọng, người lưu lại ấn kí vĩnh hằng trên cơ thể Bách Khiếu Thanh, chính là mình.

“Vâng.” Hình bộ thượng thư đáp.

Trong lòng, đã bắt đầu tính toán làm sao an bài chuyện này mới có thể khiến Thánh thượng cùng với dân chúng trong thiên hạ vừa lòng.

**********

Thành Phục năm thứ mười một, thu, trong ngoài hoàng thành đều đại trương cáo thị, tuyên bố hoàng hậu hạ sinh long thai, nhưng hoàng tử không may đã chết non, hơn nữa quốc tặc Bách Khiếu Thanh tội ác ngập trời, vạn lần chết không đền hết tội, vì thế, lấy đóng dấu thay tử hình, vĩnh viễn nô dịch như trâu ngựa.

Ngày đó sau ba hôm hoàng bảng dán thông cáo, dân chúng đứng ngoài pháp trường đông nghìn nghịt. Không chỉ có dân chúng trong kinh thành, ngay cả trăm họ ngoại thành, chỉ cần có điều kiện cũng đều tới xem.

Nguyên Vị điều năm nghìn cấm vệ binh, phân thành ba tầng vây quanh bên ngoài, đề phòng dân chúng phẫn nộ ào vào bên trong.

Chân Bách Khiếu Thanh còn cùm cặp bản[2], không có cách nào đứng thẳng hay quỳ xuống, chỉ có thể chịu đựng sức nặng của gông xiềng, cứ như vậy bị hai binh sĩ kéo lê đến giữa pháp trường, xé áo y ra, đè y nằm sấp trên hình đài, lưng hướng lên trời.

Gió thu lạnh lẽo, dưới ngàn vạn ánh mắt oán hận khinh thường đang chăm chú nhìn mình, Bách Khiếu Thanh toàn thân đều hơi hơi run sợ.

Từ nay về sau, y cứ việc còn sống, nhưng trong mắt mọi người, y chỉ là một kẻ đã chết.

Không, thậm chí y không thể nói, nhưng y vẫn muốn là chính mình!

Y sợ hãi, y mờ mịt bàng hoàng, phảng phất như rơi vào vực sâu vô đáy. Hóa ra, y không thể kiên cường như mình đã nghĩ.

Nhưng cho dù là như thế, y vẫn không muốn hi sinh tôn nghiêm, vẫn muốn được bảo hộ người đó.

Thế nhưng hiện tại muốn quay đầu lại, đã không thể nữa rồi.

Việc đã đến nước này, hai người Lăng Trục Lưu và Giản Tùng, sẽ không cho phép y quay đầu lại. Hơn nữa vì tương lai của Nguyên Vị và Thiên Triều, còn có di mệnh của nương nương… tất cả giống như gông xiềng chồng chất vây lấy y, khiến y không thể động đậy, chỉ có thể tùy ý vận mệnh xâm lược.

Bên cạnh hình đài, một lò than cháy đỏ rừng rực, bên trên còn có cả một khối sắt nung.

Bách Khiếu Thanh úp sấp giữa pháp trường khoảng một canh giờ. Trong thời gian đó, đủ mọi loại đồ vật dơ bẩn vẫn không ngừng từ giữa đám dân chúng ném mạnh lại đây.

Cũng may khoảng cách khá xa, cấm vệ binh cũng quản chế nghiêm, nên mới không làm ra thương tổn gì.

Nhưng quản được điều này, lại không quản được tiếng mắng như tát nước của dân chúng. Những lời này, so với khả năng tưởng tượng của Bách Khiếu Thanh còn ác độc chua ngoa nhiều lắm, giống như mũi dao sắc bén liên tiếp đâm vào lòng.

Sau khi thưởng thức dân chúng tận tình bày tỏ cảm xúc xong, Nguyên Vị thẳng người, mang theo tươi cười đi vào pháp trường, đến bên cạnh Bách Khiếu Thanh, vươn bàn tay đã mang bao tay da, cầm lấy chuôi gỗ của lạc thiết rút lạc thiết ra khỏi chậu than.

Lạc thiết là cục sắt ở trên đó =.=

Cả khối sắt nung đã đỏ hồng.

Bách Khiếu Thanh mặc dù cả người gông cùm trùng trùng, hai chân lại không thể hành tẩu nhưng dù sao cũng từng là một danh tướng, để phòng ngừa y giãy giụa vùng vẫy làm hoàng thượng bị thương, xung quanh là bốn đại hãn thân thể khỏe mạnh, đè chặt tứ chi y lại.

Nguyên Vị đem khối sắt nung đã đỏ hồng đến vai trai Bách Khiếu Thanh, hung hăng ấn hạ, bốn phía nhất thời lặng ngắt như tờ.

Một tiếng kêu thảm thiết thật dài, cùng với tiếng xèo xèo do da thịt bị nướng cháy, từ giữa pháp trường vang lên.

Chung quanh sau một khoảng im lặng thật lâu, liền vỗ tay reo vang đến ngập trời.

Chờ khối sắt trên da thịt Bách Khiếu Thanh dần dần đen lại, Nguyên Vị mới rút ra quăng sang một bên, đi đến trước mặt Bách Khiếu Thanh, túm lấy tóc của y, nhìn vào gương mặt ấy.

Bách Khiếu Thanh tuy rằng đau đớn cực điểm, cả đầu cả người ướt sũng mồ hôi lạnh, nhưng chưa ngất, chỉ là thần trí cùng tầm mắt đều trở nên không rõ ràng, mịt mờ cùng Nguyên Vị nhìn nhau.

Nguyên Vị cởi bao tay, dùng đầu ngón tay sượt qua mặt y một chút, khóe môi nổi lên tươi cười khoái ý.

Dấu vết kia thoạt nhìn cháy đen một mảng, xem không ra hình dạng gì. Đợi cho miệng vết thương lành lại, sẽ thấy rõ ấn ngũ trảo phi long phi thường sống động.

Khắp thiên hạ, đó là dấu ấn độc nhất vô nhị, là dấu ấn chỉ có Nguyên Vị mới được sử dụng.

Từ nay về sau, Bách Khiếu Thanh thật sự đã trở thành nô lệ của hắn, sẽ không bao giờ… rời xa hắn nữa.

Cảnh tượng về mùa đông mười một năm trước, hắn cô đơn bất lực ngồi trên tuyết, nhìn Bách Khiếu Thanh phóng ngựa đi xa, sẽ không bao giờ còn tái diễn.

**********

Hai tháng sau màn lạc hình[3], mùa thu đã trôi qua, mùa đông lại kéo đến.

Bách Khiếu Thanh càng ngày càng ngây dại, dần dần ngay cả nói cũng không lên tiếng.

Nguyên Vị thế nhưng vẫn không ghét bỏ, vẫn để y ở lại Tiễn Phong viện trong Ngâm Phương cung, mỗi ngày đều đến nhìn y.

Lúc này, tinh thần của Bách Khiếu Thanh tuy rằng đã muốn hỏng mất, nhưng thân thể đã hoàn toàn khỏi hẳn.

Xương đùi đã hoàn toàn lành lại, cũng đã đi lại được, những vết sẹo nhỏ vụn khắp người cũng nhờ thuốc bôi sang quý bí chế trong cung, mỗi ngày sau khi tắm rửa đều xoa bóp cẩn thận, bây giờ nhìn không ra đến nửa phần, thậm chí ngay cả sờ lên cũng chỉ cảm thấy nhẵn nhụi mềm mượt như lụa.

Nguyên Vị ôn tồn săn sóc y rất nhiều, cả phương diện kia cũng không quá mức cưỡng cầu, hơn nữa còn để ý đến cảm nhận của y, phần lớn thời gian, do nhìn y cố sức gắng gượng nên gần như lấy tay thay thế. Hơn hai tháng, hai người chỉ chân chính làm vài lần, số còn lại là đến bằng tay.

Đầu đông vừa đến, trong phòng ngủ ở Tiễn Phong viện đã sớm đặt noãn lô, trải thêm nệm dày chăn ấm. Dù sao cũng là nơi hoàng đế thường xuyên giá lâm, nhóm cung nhân ai dám chậm trễ.

Lâm triều xong, xử lý hết chính vụ, cơ hồ thói quen của Nguyên Vị chính là đi tới Ngâm Phương cung – Tiễn Phong viện.

**********

Hắn vừa mới vào sân, thái giám canh giữ ở cửa viện liền vội vàng ngân dài “Hoàng thượng giá lâm!”

Nguyên Vị không khỏi lắc đầu cười.

Tuy là lệ thường, nhưng người si si ngốc ngốc trong phòng kia, cho dù có nghe cũng không đứng lên tiếp giá.

Nội thị phòng thủ trong viện cũng nhanh chóng bước về phía trước, thay Nguyên Vị đẩy cửa phòng ngủ ra, dẫn hắn đi vào.

Bách Khiếu Thanh ngồi trên cẩm tháp, bên chân là một ấm lô đồng. Y một thân trường bào mỏng màu lam, lưng quay về phía Nguyên Vị, tựa hồ đang nhìn ngoài cửa sổ.

Nguyên Vị phất tay cho lui mọi người trong phòng, đóng cửa lại, đi đến ngồi xuống bên cạnh rồi cầm lấy tay y.

Bách Khiếu Thanh sợ hãi rụt lui, nhưng cuối cùng vẫn để cho Nguyên Vị nắm tay.

Nguyên Vị mỉm cười, e là từ lần đó trong trí nhớ vẫn còn lưu lại một ít kí ức không tốt về mình “Tiềm Chi… Ngươi như vậy, thật tốt biết bao. Cái gì cũng nghe theo trẫm, sẽ không bao giờ… rời bỏ trẫm nữa.”

Đưa tay ôm lấy mặt Bách Khiếu Thanh, những ngón tay bạch ngọc thon dài lướt qua từng đường nét phong trần còn mang theo một chút tang thương, nhưng lại vẫn như cũ tuấn lãng của y.

“Lúc này đây, trẫm ở cùng với ngươi, cũng đã suy nghĩ rất nhiều… Dù sao nơi này cũng không có ai, ngươi nghe không hiểu, cũng không nói chuyện, trẫm vẫn sẽ lặng lẽ nói cho ngươi nghe.” Nguyên Vị nhích lại gần hơn, ánh mắt si mê nhìn y chăm chú, thanh âm vẫn nhỏ nhẹ nhu hòa “Trẫm nghĩ rằng, trẫm luôn thích ngươi… mãi mãi thích ngươi. Cho nên, trẫm không muốn ngươi chết, trẫm muốn ngươi vĩnh viễn bồi bên cạnh trẫm.”

Nghe xong những lời này, trong con ngươi của Bách Khiếu Thanh xẹt qua một tia kinh hoàng, lập tức thùy hạ mi mắt, che giấu cảm xúc lại.

“Ha hả… Trẫm cũng choáng váng như ngươi vậy… Mà nói những lời này với ngươi, cũng chẳng có ích gì… Ngươi cái gì cũng đều không hiểu, cái gì cũng đều không biết.”

Nguyên Vị ôm mặt y, hôn lên đôi môi của y, đầu lưỡi tham nhập vào khoang miệng, khuấy đảo.

Y không phản kháng, cũng chẳng đón ý hùa theo, chỉ tiếp nhận.

Nguyên Vị một bên hôn, một bên đè y xuống cẩm tháp, cởi bỏ trường bạc bào.

Bách Khiếu Thanh dưới lớp áo mỏng, cái gì cũng không có mặc.

Trong phòng ấm áp như xuân, hơn nữa nhóm cung nhân hầu hạ đều biết Nguyên Vị bất cứ lúc nào cũng có thể tới nơi này lâm hạnh y, cho nên chỉ để y mặc như vậy, cả mình lẫn ta đều thuận tiện.

“Tiềm Chi, trẫm có bí dược dùng để mập hợp, ngươi đã khỏe lên rồi, chúng ta thử xem đi… Yên tâm, một chút cũng không đau.”

Nguyên Vị ôn nhu mềm giọng, như dỗ dành tiểu hài tử, từ trong tay áo lấy ra một lọ nho nhỏ bằng pha lê trong suốt, đựng đầy thuốc mỡ màu lục nhạt.

Nguyên Vị dùng đầu ngón tay quết một chút, hôn lên xương quai xanh Bách Khiếu Thanh, ngón tay tìm được bí huyệt, chậm rãi đưa vào trừu sáp.

Bách Khiếu Thanh cả người chấn động. Hắn bị Nguyên Vị ôn nhu mà tỉ mỉ hôn đến vong tình, trong ánh mắt lại dần dần hiện ra bi thương.

Hắn ở trong mắt mọi người, chỉ là một tính nô không có suy nghĩ, đế vương tùy thời có thể lâm hạnh, căn bản chẳng xem hắn là người, hết thảy chăm sóc hắn, đều là vì Nguyên Vị mà thôi.

Nguyên Vị cũng vậy. Không một ai quan tâm đến cảm thụ cùng ý nghĩ của hắn.

Đúng vậy… Là do chính hắn buông bỏ mọi cảm thụ cùng ý chí của bản thân. Cho nên, hết thảy đều là hắn nên nhận được.

Thế nhưng vì sao lại đau đớn đến vậy?

Rất nhanh, âm thanh *** mĩ do cơ thể nện vào nhau, bắt đầu ở bên trong vang lên.

Quả giống như lời Nguyên Vị nói, một chút cũng không đau, thậm chí còn có khoái cảm mãnh liệt, nhanh chóng từ địa phương được bôi dược dần dần tràn tới phía trước.

Hai người không ngừng thở dốc, lần đầu tiên đồng thời cùng tới cao trào.

Nguyên Vị bắn trong cơ thể Bách Khiếu Thanh, Bách Khiếu Thanh bắn trên bụng mình.

Nguyên Vị nằm úp sấp trên người y một hồi lâu, ngẩng đầu lên, mới phát hiện y đã nước mắt đầy mặt.

“Ngoan, đừng khóc… Có phải đau lắm không?” Nguyên Vị rút khỏi thân thể y, nhìn hai chân y hơi chút vặn vẹo, cười nói “Trẫm thấy rồi, không đỏ không sưng cũng không xuất huyết, có thể thấy thuốc này thật tốt… Ngoan, đừng khóc nữa, sao lại sợ đau như thế, cùng lắm thì lần tới ta sẽ bảo bọn họ đưa thuốc tốt hơn nhé.”

Nguyên Vị thay y lau khô nước mắt, cúi người xuống, bắt đầu thăm dò cái bụng rắn chắc, liếm liếm một chút bạch trọc bắn ra còn sót lại, cuối cùng cũng cảm thấy mĩ mãn “Ưm… Mùi vị của Tiềm Chi thật ngon.”

Làm xong, Nguyên Vị gọi người tiến vào, đổi một bộ thường phục mới, rời khỏi Tiễn Phong viện. Hôm nay là sinh nhật của hoàng hậu, hắn phải bớt chút thời gian đến bồi nàng.

Hậu mặt phải rửa sạch sẽ, đều có nhóm cung nhân xử lý.

Giáo dục thuở nhỏ y được học chính là như vậy. Việc sinh hoạt thường ngày là do hạ nhân chăm lo, hoàn toàn không phải là phạm vi y cần quan tâm. Y chỉ cần cao cao tại thượng ra lệnh là tốt rồi.

Sau khi Nguyên Vị đi xong, Bách Khiếu Thanh gian nan theo cẩm tháp ngồi dậy, hai chân bủn rủn vô lực, mặc bạc bào, rồi mới đem nút thắt, từng nút từng nút một cài vào “Lăng đại nhân… Ngài có thể đi ra rồi.”

Sau một tiếng két vang lên ở phía tủ quần áo, Lăng Trục Lưu một thân thường phục từ bên trong đi ra.

Bách Khiếu Thanh vành mắt cùng chóp mũi ửng đỏ, không dám nhìn thẳng vào Lăng Trục Lưu, thùy hạ mi mắt.

Hôm nay là sinh nhật hoàng hậu, vốn nghĩ Nguyên Vị sẽ không đến, cho nên đã ngầm hẹn Lăng Trục Lưu gặp mặt thương lượng sự tình.

Không nghĩ tới Nguyên Vị thế nhưng vẫn tới đây. Dưới tình thế cấp bách, chỉ có thể để cho Lăng Trục Lưu trốn vào trong tủ áo.

Nguyên Vị làm chuyện này với y, Lăng Trục Lưu hẳn đã nghe thấy rõ ràng.

Giờ phút này, y chỉ cảm thấy nan kham nhục nhã vô cùng, chán ghét chính mình đến cực điểm.

Tuy rằng y sống đến bây giờ, nhẫn hạ mọi lăng nhục, tất cả đều là yêu cầu của người trước mắt này.

**********

Lăng Trục Lưu đã gần năm mươi, bộ dáng thanh liêm, thân hình cao gầy, trên cằm ba lũ hoa râm râu dài. Hắn xuất thân danh môn, thi đậu Trạng nguyên, lại luôn luôn đứng ở địa vị cao, cả người là cỗ khí độ thanh quý khác xa quan lại bình thường.

Tuy rằng thông qua nội ứng đã biết Nguyên Vị và Bách Khiếu Thanh là quan hệ như vậy, nhưng biết là biết, so với chính mắt mình nhìn thấy, vẫn là khác nhau một trời một vực.

Lăng Trục Lưu cũng hiểu sẽ xấu hổ, đồng dạng không dám nhìn Bách Khiếu Thanh, chỉ đứng tại chỗ chậm rãi mở miệng “… Bách đại nhân, thực xin lỗi.”

Lời xin lỗi này, mặc dù là Lăng Trục Lưu nói, nhưng không có nghĩa chỉ dành cho hắn.

Còn có Khương nương nương, Nguyên Vị, Giản Tùng… cùng với hằng thiên thiên vạn vạn dân chúng không hiểu rõ sự tình ngoài kia.

Bách Khiếu Thanh không lên tiếng, Lăng Trục Lưu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, tiếp theo lại nói “Tình hình Thánh thượng, Bách đại nhân cũng thấy được… Khương nương nương năm đó tuy tàn nhẫn, nhưng lo lắng cũng không phải không có đạo lý.”

“Hiện giờ, Bách đại nhân đã được miễn tử, giang sơn đã định, Hoàng thượng đã trưởng thành, hoàn toàn có khả năng nắm quyền lực trong tay, sẽ không bị quần thần xung quanh chi phối nữa. Mà những người này lại bảo thủ nhất định không chịu thay đổi, một mực đòi mạng của Bách đại nhân… Do đó, Bách đại nhân cũng không thể ở lại đây được nữa.”

Sứ mệnh của Bách Khiếu Thanh đã hoàn thành, lưu lại, ngoại việc trở thành ràng buộc cùng vết nhơ trên con đường trở thành đế vương của Nguyên Vị, không còn nửa điểm tác dụng.

Bách Khiếu Thanh chậm rãi gật đầu. Rời đi, cũng là nguyện vọng của y.

“Vài ngày sau sẽ là hội săn bắn mùa đông, hoàng thượng sẽ cùng hoàng thân quốc thích đi săn, kéo dài đến nửa tháng. Với tính tình của hoàng thượng, nhất định sẽ mang Bách đại nhân đi theo… Khi đó, ta sẽ an bài để Bách đại nhân trốn đi.”

Trong những năm ẩn nấp ở Kim Ma, Bách Khiếu Thanh, Lăng Trục Lưu cùng Giản Tùng chỉ tiếp xúc, liên lạc qua thư, bí mật vạch kế hoạch cùng mưu kế, cho dù không gặp mặt, đôi bên lại phi thường ăn ý.

Lăng Trục Lưu từ trước đến nay làm việc chu đáo, hắn có thể nói như vậy, sự tình dù không chuẩn bị đủ mười phần, cũng đã nắm chắc tám chín phần.

Chính vì thế, Bách Khiếu Thanh không hỏi thêm phương pháp cùng lộ tuyến để thoát thân. Đến lúc đó, ắt sẽ có người an bài tiếp ứng.

Lăng Trục Lưu nhắc đến đây, đã chẳng còn lời nào để nói, thế là hướng Bách Khiếu Thanh cung kính khom người, rời khỏi phòng ngủ.

Ngoài cửa lập tức có cung nhân tiến lên, lặng lẽ đưa hắn đi ra ngoài.

Hôm nay, người hầu hạ trong Tiễn Phong viện đều do Lăng Trục Lưu an bài, chuẩn bị chu đáo đến không thể nói gì thêm.

Nếu không khi Nguyên Vị tiến vào sân, tiểu thái giám giữ cửa không ngân dài cuống họng, Lăng Trục Lưu hẳn đã bị phát hiện rồi.

Ngẫm lại, thật sự nguy hiểm.

**********

Nguyên Vị ngày ấy đầy thỏa mãn, lại tìm thêm không ít bí dược xuân dược, mỗi ngày đều thay đổi đa dạng, dùng thử trên người Bách Khiếu Thanh. Vô số lần, cả hai đều là dục tiên dục tử.

Nguyên Vị đang lúc tuổi trẻ, thân thể cường kiện, tính dục cùng tính năng đều tràn đầy vô cùng. Chỉ có điều, từ khi Bách Khiếu Thanh vào cung đến nay, hắn không còn lâm hạnh tần phi nữa.

Nói vậy, nghĩa là Bách Khiếu Thanh không thể không là một trong những nguyên nhân.

Bách Khiếu Thanh sao cũng không cự tuyệt, thậm chí có đôi khi dưới tác dụng của dược vật còn vô thức đón ý hùa theo. Thế nhưng đối mặt với Nguyên Vị ôn nhu quấn quít, thần tình vẫn ẩn ẩn vài phần bi thương.

Cứ như vậy ngày dần trôi qua, hội săn bắn mùa đông mỗi năm một lần của hoàng gia đã tới rồi.

Sáng sớm, từng đoàn mã xa nối đuôi nhau, chở theo con rồng cháu phượng cùng trọng thần triều đình, được nhóm vệ binh khôi giáp dày đặc hộ tống, xuất phát rời khỏi kinh thành.

Lúc này, tuyết đầu đông bỗng nhiên rơi xuống. Từng bông tuyết nhỏ mịn, giống như hương phấn của cung nữ, bay bay trên bầu trời.

Nhưng so với hương phấn, này lại bớt đi một phần hương, lại thêm một phần băng hàn.

Nguyên Vị cùng Bách Khiếu Thanh sóng vai, ngồi ở một khoang xe rộng rãi, Nguyên Vị lấy ra một cái bao tay bằng lụa còn mới tinh đeo vào, gẩy gẩy bồn than trong xe ngựa.

“Trong xe ấm như vậy, sao tay Tiềm Chi còn lạnh như thế?” Nguyên Vị cười cầm lấy tay Bách Khiếu Thanh, cởi áo lông cừu, choàng lên người y “Đến, trẫm ủ ấm cho ngươi.”

Nói xong, Nguyên Vị thuận thế vươn hai tay, kéo y vào trong lòng ngực, nói nhỏ “Tiềm Chi… Trẫm chỉ ôm ngươi như vậy, cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm, như vậy có thấy an tâm không?”

Hắn hỏi, gặp Bách Khiếu Thanh không có phản ứng gì, chỉ nhẹ nhàng thở dài “Ai~… Ngươi không rõ, thôi vậy.”

Bọn họ trước đây, đã trải qua quá nhiều ân oán tình cừu.

Có lẽ chỉ có phương thức như hiện tại, mới có thể đem người đã lấy đi quá nhiều tình cảm của mình, an an ổn ổn ôm vào trong lòng.

Mã xa lộc cộc, từ sáng sớm chạy đến chính ngọ, cuối cùng cũng tới bãi săn ngoại thành.

Bên ngoài bãi săn là một tòa hành cung nhỏ, vào mùa săn bắn chính là nơi để hoàng đế, các hoàng tử vương gia cùng với các đại thần ở lại.

Nguyên Vị trẻ tuổi, lại chưa có hoàng tử hoàng nữ. Huynh đệ Nguyên Vị có năm người, do năm mẫu thân khác nhau sinh ra, hắn đứng bậc thứ hai.

Trong đám người đi theo, thân phận tôn quý nhất, cũng chính là bốn vị vương gia.

Mã xa đi đến trước hành cung tráng lệ, Nguyên Vị đỡ Bách Khiếu Thanh, giữa sự bao quanh của đám đông, xuống xe. Huynh trưởng của Nguyên Vị – An Bình vương – nhìn đến cảnh này, không khỏi nhíu mày, lại ngại thân phận nên chung quy cũng chưa nói gì.

Tại hành cung, quân thần cùng nhau dùng ngự thiện, nghỉ ngơi non nửa canh giờ, liền thay đổi trang phục, lệnh người hầu chuẩn bị ngựa, cung tiễn đao thương hoàn chỉnh, bắt đầu đi săn thú.

**********

Lúc này, tuyết mịn vẫn vần vũ đầy trời nhưng không hề ảnh hưởng đến hưng trí cùng tâm tình của mọi người.

Đại đội nhân mã y giáp hàng ngũ chỉnh tề, nghiêm chỉnh đứng ở lối vào cánh rừng.

Dựa theo thường lệ, đem nhân mã chia làm ba đội, Nguyên Vị dẫn một đội, An Bình vương Chu Duẫn Văn dẫn một đội, Tam đệ của Nguyên Vị Chu Hữu Huyền, Phụ vương dẫn một đội.

Tứ đệ và Ngũ đệ, một người mười ba, một người mười hai tuổi, do còn nhỏ nên đều ở lại cung, chưa được phong ấp, cũng chưa có khả năng đảm đương chức trách thống lĩnh, cho nên chỉ dẫn theo Duẫn Văn và Hữu Huyền.

Trước khi tiến vào cánh rừng, Nguyên Vị đi đến xe ngựa Bách Khiếu Thanh, tự mình vén mành lên, cười kéo y xuống dưới “Tiềm Chi cũng cùng đến đây đi… Trước kia, cung mã kiếm thuật của Tiềm Chi ai cũng không so được, hiện tại không biết như thế nào?”

Bách Khiếu Thanh bị hắn kéo, đi đến trước một tuấn mã toàn thân đen tuyền, mà bốn vó lại trắng như tuyết.

Bách Khiếu Thanh kinh ngạc một hồi, ánh mắt không thể che dấu được tia kinh hỉ. Đây rõ ràng là Ô Vân Đạp Tuyết mà y từng cưỡi, cùng y tung hoành sa trường hơn mười mấy năm!

“Trẫm vì lần săn bắn này đã có ý đến Kim Ma tìm đấy.” Nguyên Vị vô cùng thân thiết mà xoa xoa tay y “Tiềm Chi còn nhớ nó không? Cưỡi nó, là có thể cùng trẫm đi vào trong rừng.”

Ô Vân Đạp Tuyết thấy chủ cũ, bỗng nhiên ngửa cổ, giơ cao chân trước, hí lên một tiếng thật dài.

Ngựa mà mọi người đang kỵ, cũng không thiếu giống tốt có danh tiếng, nhưng khi Ô Vân Đạp Tuyết hí lên, tất cả đều hiện ra tư thái thần phục, hướng mặt về phía Ô Vân Đạp Tuyết cúi đầu.

Nó đứng thẳng hiên ngang giữa đàn, lông mao thật dài giữa tuyết mịn bay lên, ngẩng mặt lên cao, khóe mắt là bễ nghễ của một con ngựa đầu đàn.

Ô Vân Đạp Tuyết tuy nói có chút già, nhưng dù sao cũng từng anh dũng chiến đấu, đã nhìn quen đao quang huyết ảnh, lương mã danh mã (đại khái là ngựa tốt có tiếng) bình thường dùng để kéo xe hoặc kỵ thừa nào có thể sánh với.

Bách Khiếu Thanh giống như bị mê hoặc mà sờ, vuốt ve hắc mao có phần thô cứng của nó.

Nó một đôi mắt đen láy, ôn nhu mà nhìn chủ cũ, vươn đầu lưỡi ráp nhám, liếm liếm lòng bàn tay Bách Khiếu Thanh.

Bách Khiếu Thanh bỗng nhiên trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nước mắt gần như chực trào.

Ngựa vẫn dũng liệt như thế, mà người lại không thể giống trước kia.

Y khẽ lắc đầu, thoát khỏi suy nghĩ hỗn loạn, đưa chân đạp lên bàn đạp, phốc một cái xoay người, vững vàng ngồi trên lưng ngựa.

Nguyên Vị lúc này cũng đồng dạng kỵ mã, lập tức phóng ngựa đi lên đầu đội ngũ, nhưng lại sợ Bách Khiếu Thanh do mất trí nhớ, vạn nhất có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn, phân phó hai kỵ binh theo ở phía sau chiếu cố Bách Khiếu Thanh.

Dựa theo quy củ lệ thường, đế vương đi săn đi tuần, nếu có cưỡi ngựa, bên cạnh sẽ không cho phép có người… đi song song.

Lịch sử Thiên Triều, người có thể cùng đi song song với đế vương, ngoại trừ văn thần võ tướng công trạng hơn người, có thể được ân chuẩn cũng chỉ có duy nhất một người ba trăm năm trước – dung nhan tú lệ, tinh thông tất cả cưỡi ngựa bắn cung binh pháp, từng vì nước nhà lập chiến công cái thế – Ngôn hoàng hậu.

Ba trăm năm trước, đế hậu song song kỵ mã đi săn, đã trở thành giai thoại truyền đời.

Nguyên Vị cho dù có sủng Bách Khiếu Thanh như thế nào đi chăng nữa, nhưng thân phận Bách Khiếu Thanh vẫn chỉ là nô lê miễn tử chịu tội mà thôi. Hai người bây giờ, vĩnh viễn không thể sánh vai.

Đi sâu vào rừng, Nguyên Vị ra lệnh một tiếng, chỉ thấy tuyết trên nền đất bắn tung tóe, ba đội tách thành ba hướng, phóng ngựa phi như tên bắn.

Khi bắt đầu săn, Nguyên Vị còn lo lắng Bách Khiếu Thanh không buông tay buông chân. Nhưng dù sao hắn vẫn là tâm tính thiếu niên, khi nghe thị vệ bẩm báo nói An Bình vương đã săn được ít nhiều, liền nổi lên ham muốn giành chiến thắng, nôn nóng không ngừng.

Thế là quyết định để cho hai kỵ binh thị vệ bồi Bách Khiếu Thanh chậm rãi đi dạo, chính mình dẫn theo đại đội nhân mã, hướng sâu vào rừng hòng làm một quả lớn.

Rất nhanh, Bách Khiếu Thanh cùng hai kỵ binh thị vệ đã không còn thấy bóng dáng đại đội đâu nữa.

Chung quanh cây cối um tùm, cành cây phủ đầy tuyết sáng lấp lánh, để ngựa đi chầm chậm, ý định thưởng thức cảnh trí ưu nhã một phen.

Cứ lững thững như vậy, bỗng nhiên Bách Khiếu Thanh nghe một tiếng kêu rên, rồi tiếp đến là thanh âm đồ vật gì đó rơi xuống đất.

Y vội vàng quay đầu lại, nhìn đến hai kỵ binh đi theo sau, một trong số đó đã bị dây cung xiết mạnh cứa chặt cổ.

Tên kỵ binh đó ngã nhào trên mặt đất, có lẽ bởi vì trời lạnh nên máu đông lại rất nhanh, hoặc có lẽ bởi vì đối phương quá cao tay, làm máu tươi từ vết cắt chảy ra không nhiều lắm.

“Bách đại nhân chớ kinh sợ, tại hạ là người Lăng đại nhân phái tới.” Để mặc xác kỵ binh ngã nhào, sát thủ quăng dây cung nhiễm máu trong tay, hướng Bách Khiếu Thanh ôm quyền “Thỉnh Bách đại nhân thay đổi xiêm y khôi giáp của hắn, nhanh chóng rời khỏi rừng! Ở cửa rừng, sẽ có người tiếp ứng!”

Bách Khiếu Thanh tuy rằng kinh hãi, cảm thấy giết người vô tội như vậy là không đúng, nhưng việc đã đến nước này, hắn không còn lựa chọn nào khác, cũng không nói thêm gì nữa, xoay người xuống ngựa, cùng với kỵ binh kia, bắt đầu tháo khôi giáp của kỵ binh đã chết, giắt thẻ bài vào thắt lưng.

Bách Khiếu Thanh mặc khôi giáp, kỵ binh ở ngay bên cạnh, từ bên hông lấy ra một gói vôi bự, vốc mấy chục vốc vẩy lên người Ô Vân Đạp Tuyết.

Một lát sau, Bách Khiếu Thanh đã mặc xong, Ô Vân Đạp Tuyết cũng đã thành một chú ngựa xám, kỵ binh kia lại tiến lên, lấy ra một vài đồ vật, cẩn thận quệt quệt chà chà lên mặt y xong, cười nói “Như thế này, có thánh cũng không nhận ra. Nơi này đã có tại hạ lo liệu, Bách đại nhân nhanh đi đi thôi.”

Bách Khiếu Thanh nguyên bản muốn cảm tạ kỵ binh kia, nhưng nhìn đến cỗ thi thể trên mặt đất, lời nói liền nghẹn lại ở hầu gian.

Lập tức, y chỉ hướng kỵ binh chắp tay, liền xoay người nhảy lên Ô Vân Đạp Tuyết, phóng ngựa chạy ra khỏi rừng.

Nếu có thể, y vẫn không muốn chết.

Cho nên chỉ cần có cơ hội sống sót và tự do, y sẽ đưa tay nắm chặt lấy.

————————————-

[1] Cung hình đại tử: Hoạn thay chết. Cho nên Nguyên Vị mới mặt khó coi =)))))

[2] Cặp bản: Này thì hơi dài và dành cho nhiều người, mình chỉ cần nhìn hai lỗ thôi là được rồi :v

[3] Lạc hình: Hình phạt đóng dấu.

————————————

Đọc đam mẽo xong không còn thấy bóng dáng uy nghiêm của vua chúa nữa =)). Anh nào anh nấy cũng “Xin lỗi, anh chỉ là một thằng đang yêu.” mà thôi =))

ANW, anh tạm thời xa vợ nhé  ̄▽ ̄, tuần sau ta cho hai đứa gặp nhao  ̄3 ̄

Nguyên Vị cùng chúng vương truy đuổi săn bắn đến thích thú, thẳng đến khi mắt thấy sắc trời đã dần tối, mới đem cả đội từ sâu trong rừng rậm, theo đường cũ trở về.

Lúc này, tuyết rơi suốt một ngày cũng đã muốn ngừng.

Nguyên Vị tâm tình vui vẻ mà dẫn đầu đội ngũ, phía sau hắn là một đoàn kỵ mã thật dài, trên yên ngựa mỗi người đều buộc ngổn ngang con mồi to nhỏ.

Trên yên của Nguyên Vị cũng trói một chú tuyết điêu béo phì do chính tay hắn săn được, cũng là thu hoạch lớn nhất của ngày săn hôm nay.

Hắn hưng trí bừng bừng muốn sau khi quay về kinh thành, sẽ đem da con tuyết điêu lệnh cho dệt kim phường trong cung tỉ mỉ làm may thành một cái áo choàng, thưởng cho Bách Khiếu Thanh.

Kỳ này, hắn dẫn đội săn đủ mọi loại dã vật lớn nhỏ, nhưng An Bình vương và Phụ vương bắt tay chung sức vẫn nhiều hơn hẳn, không khỏi làm hắn mất hứng.

Đi tới nửa đường, Nguyên Vị nhìn thấy xa xa một tên vệ binh kỵ mã, chạy về hướng bên này.

Đến gần, chỉ thấy tên vệ binh kia tóc tai bù xù, miệng đầy máu tươi, đoạn kiếm còn đang cắm trên vai trái, thấy Nguyên Vị, ngã người xuống ngựa liền quỳ xuống đất.

Nguyên Vị nhận ra đây là một trong hai gã kỵ binh đi cùng Bách Khiếu Thanh, lòng đột nhiên trùng xuống “Xảy ra chuyện gì?!”

“Khởi bẩm bệ hạ, Bách Khiếu Thanh đoạt cung tiễn của thần xiết cổ một huynh đệ khác. Sau khi thần bị hắn đả thương, vội vàng chạy trở về. Hắn phải lo thoát thân nên không đuổi giết thần, thần mới có thể sống sót trở về!”

Kỵ binh há mồm thở dốc, mu bàn tay không ngừng lau khóe mắt, khóc lóc kể lại.

“Hắn bỏ chạy làm sao?!” Nguyên Vị lớn tiếng quát, trong mắt chậm rãi nổi lên vài đạo tơ máu.

“Sau khi giết người xong, lập tức hướng ngoài rừng chạy đi.”

Nguyên Vị nhất thời tâm loạn như ma, gần như phát cuồng, nhất thời cái gì cũng không thể nghĩ, chỉ có một ý niệm duy nhất trong đầu chính là đem Bách Khiếu Thanh trở về.

Hắn không nhìn tên kỵ binh quỳ gối trước mặt, cũng không nói lời nào, giơ roi hung hăng quất vào mông ngựa, hướng cửa rừng giục ngựa chạy như điên.

Đám người phía sau thấy thế, nào dám chậm trễ, vội vàng thúc ngựa đuổi theo.

Trên đường, Nguyên Vị quả nhiên gặp được một cỗ thi thể binh sĩ bị xiết cổ, vũ khí cùng khôi giáp đều bị lột sạch.

Chỉ còn một chú ngựa đơn độc cứ quẩn quanh bên cạnh xác chết, thỉnh thoảng ngửi ngửi chủ nhân.

Đợi cho một đoàn nhân mã chạy thục mạng tới cửa rừng, tâm Nguyên Vị đã trầm xuống, cả người lạnh như băng.

Hai mươi mấy binh sĩ trông coi ở cửa rừng, nếu không phải đã chết cũng là trọng thương, nằm rên rỉ trên mặt đất.

Bách Khiếu Thanh từng là tướng quân thân kinh bách chiến, giờ lại kỵ mã, người mặc khôi giáp, trong tay lại cầm vũ khí, nói chính y đã xông ra chém giết hai mươi binh sĩ kia cũng không phải là chuyện quá khó khăn.

Nguyên Vị còn nhớ rõ cảnh tượng đêm yến tiệc chào mừng năm hắn mười tuổi đó, Nguyên Vị ôm hắn đã bị thương, chỉ dùng một thanh kiếm, khiến cho cả đại điện ngập chìm trong máu tanh.

Chỉ cần chứng kiến cảnh đó, cả đời cũng không thể quên.

“Y lừa trẫm… Nguyên lai, y một mực lừa trẫm…”

Giữa cơn cấp khí công tâm, Nguyên Vị ôm lấy ngực, chỉ cảm thấy đau như bị đao đâm vào, thân mình ở trên ngựa lảo đảo mấy cái rồi té xuống.

“Hoàng thượng!”

“Bệ hạ!”

………

Bên cạnh lập tức có một đống người hô hoán chạy tới, nâng Nguyên Vị từ mặt đất dậy.

Nguyên Vị đối với đám người vây quanh không có bất luận phản ứng gì, trong đâu không ngừng nhớ lại những ngày hắn và Bách Khiếu Thanh ở chung bên nhau ——

Hắn từng nói với Bách Khiếu Thanh, hắn thích Bách Khiếu Thanh, muốn vĩnh viễn cùng y một chỗ.

Hắn cũng từng nói với Bách Khiếu Thanh, hắn chỉ cần ôm Bách Khiếu Thanh, là đã cảm thấy mãn nguyện vô cùng.

… Khi tình nồng, hắn là thân cửu ngũ chí tôn, ấy thế mà vẫn dùng đầu lưỡi, một chút lại một chút liếm đi yêu dịch của y.

……

Thời điểm hắn làm việc này… Người kia, người kia hoàn toàn thanh tỉnh, đem tất thảy yêu thương của hắn thu vào đáy mắt, ở một nơi mà hắn không thể nhìn thấy được, lạnh lùng cười nhạo trò hề đa tình của hắn, rồi mới ẩn nhẫn chờ đợi thời cơ, chuẩn bị đào thoát, chạy trốn khỏi hắn.

Nguyên Vị xấu hổ và giận dữ đến cực điểm, một đôi tuấn mục phủ kín tơ máu, da mặt trắng tuyết dần tím lại, sau khi biết bản thân bị người đùa bỡn, trái tim như bị hung hăng chà đạp biến thành đống bùn nhão.

Hắn cưỡng ép ổn định tinh thần, bỗng nhiên như nhớ tới điều gì, gạt đám người tả hữu hai bên ra, đứng thẳng dậy, lạnh lùng nói “Người đâu! Truyền khẩu dụ của trẫm, lập tức bắt Chu ngự y trong cung đến đây, không được chậm trễ!”

Người kia hướng hắn hiến cái gọi là bí dược thất tâm tán, nhất định là đồng mưu của Bách Khiếu Thanh, chắc chắn sẽ biết chút gì đó.

Đám người chung quanh im lặng một hồi, mới có người lớn gan tiến lên “Bẩm hoàng thượng… Ba ngày trước, Chu ngự y đã chết vì bệnh, một nhà già trẻ lớn bé đã rời khỏi kinh thành, nói là hồi hương, hiện không rõ tung tích.”

Nguyên Vị nghe xong những lời này, sau khi tim đập mạnh loạn nhịp một lát, một cỗ tinh ngọt nồng đậm liền theo cổ họng trong nháy mắt bốc lên, muốn dừng cũng không dừng được.

Hắn hé miệng, một ngụm máu tươi lập tức phun ra, bắn tung tóe rơi xuống nền tuyết trắng mịn, cực kỳ ghê người.

“Bệ hạ bảo trọng!”

Vương gia trọng thần xung quanh cùng với thị vệ, thấy tình hình Nguyên Vị không ổn, vừa sợ vừa hoảng đồng loạt quỳ xuống.

**********

Buổi chiều, Bách Khiếu Thanh ra khỏi cánh rừng dựa theo lời chỉ dẫn của thị vệ giữ ở cửa rừng, nhắm theo hướng đông phía nam giục ngựa chạy như điên.

Y biết, chuyện này, Lăng Trục Lưu nhiều nhất cũng chỉ kéo dài được đến trước khi mặt trời lặn mà thôi.

Đến lúc xẩm tối, Nguyên Vị nhất định phải dẫn đội quay về hành cung, khi đó, không thể không phát hiện y đã chạy trốn.

Nguyên Vị chỉ cần ra lệnh một tiếng, vô số binh mã trong khu rừng sẽ tập hợp chỉnh tề. Dựa theo lẽ thường, binh mã sẽ được chia thành nhiều đội, phânthành nhiều hướng song song tiến hành lùng bắt.

Bách Khiếu Thanh sợ phải trở về cái nhà giam kia, gặp lại Nguyên Vị, ngay cả khi đêm xuống cũng không dám nghỉ ngơi, thúc giục Ô Vân Đạp Tuyết suốt đêm chạy đi.

Trời đêm, bạc vân vần vũ, ánh sao điểm chút tinh quang cho bóng đêm lạnh lẽo, rọi vào tuyết trên mặt đất, mặc dù không thể sáng như mặt trời ban ngày, nhưng còn có thể phân rõ đường và cảnh vật xung quanh.

Cứ như vậy chạy phi nước đại một đêm, thẳng đến khi phương đông hửng lên tia nắng sớm.

Ô Vân Đạp Tuyết tuy rằng tuấn thần, nhưng dù sao cũng có chút già, trải qua nửa ngày một đêm bôn ba mệt nhọc, không ngừng thở dốc phun nhiệt khí, bột vôi bám trên lông hòa cùng mồ hôi ẩm ướt dính vào nhau, quả thật trở thành một chú ngựa xám bẩn cáu rồi.

Bách Khiếu Thanh thấy nó như vậy, có chút đau lòng, lại thấy phía trước có một con sông, cách đó không xa còn có khói bếp bốc lên nghi ngút, có lẽ có một trấn nhỏ.

Tốc độ của Ô Vân Đạp Tuyết thật đáng kinh người. Này một đường băng băng, không được một ngàn dặm cũng được tám trăm dặm, cho dù là truy binh cũng không nhanh được như thế.

Thế là xuống ngựa, dắt nó đến bờ sông, định cho nó uống nước xong sẽ đến trấn nhỏ kia tìm cho nó chút cỏ khô.

Mặt trời đỏ dần lên cao, chiếu vào mặt nước lóng lánh ánh hồng như hoa xuân.

Ngựa ở bờ sông uống nước, Bách Khiếu Thanh đứng ở bên cạnh, thấy bóng của mình, không khỏi bật cười.

Trên mặt y, một ngang lại một dọc, tất cả đều y như vết sẹo, tự mình nhìn mình mà còn không nhận ra.

Nếu biến thành như vậy mà có thể đổi được một đời tự do an bình, cũng thật tốt.

Y suy nghĩ một lát, cởi khôi giáp cùng bội kiếm trên thắt lưng ra, ném từng cái một vào giữa sông.

Mặt nước ùm ùm vài tiếng, sau khi tung tóe bắn bọt sóng, liền im lặng mà nuốt lấy chúng, lặn sủi tăm.

Bách Khiếu Thanh đứng ở bờ sông, chờ Ô Vân Đạp Tuyết uống nước xong, dắt nó rời đi, không hề quay đầu lại.

Ở nơi này, y quyết định ném xuống, không phải chỉ là vài món đồ đó.

Còn có cả quá khứ của y, tất cả sỉ nhục, tất cả hạnh phúc, tất cả vinh quang, tất cả đau xót, nhất định theo thời gian sẽ lắng xuống, biến mất không còn dấu vết.

Sau khi cùng Ô Vân Đạp Tuyết đi hết non nửa một canh giờ, ở trước lối nhỏ đi vào trấn, y thấy một người tiều phu một thân vải thô đang ngồi dựa vào bó củi khô, ngồi bên đường nghỉ chân.

Tiều phu thấy Bách Khiếu Thanh dẫn ngựa lại đây, liền đi đến chặn y lại “Vị huynh đệ này, ta thấy điềm xấu trên ấn đường của huynh, đổi quần áo với ta, dịch vỏ mà sống mới có thể tai qua khỏi.”

Bách Khiếu Thanh sứng sốt một lát, bỗng nhiên gặp chuyện ngoài dự đoán, hướng tiều phu ôm quyền “Vậy, làm phiền huynh rồi.”

Tiều phu đổi quần áo Bách Khiếu Thanh xong, vác củi lên vai, đưa cho Bách Khiếu Thanh một cái chìa khóa đồng, nói “Có một ngôi nhà gạch ở góc phía tây của trấn, nhưng đồ dùng trong nhà đều đầy đủ, xà nhà có vàng, góc phòng có bạc[1]… Ta chỉ có thể giúp huynh đến đây, huynh cứ tạm thời trụ lại, chờ tai họa qua đi, tương lai như thế nào, toàn bộ đều do huynh làm chủ.”

Nói xong, liền khiêng bó củi, lướt qua Bách Khiếu Thanh đi về hướng bờ sông xa xa.

Bách Khiếu Thanh cầm chìa khóa đồng, sờ sờ Ô Vân Đạp Tuyết, đi ngược lại hướng của tiều phu.

——————————-

[1] Xà nhà có vàng, góc nhà có bạc: QT là thương lượng có kim, ốc sừng có ngân.

*bưng mặt* Ta không hiểu nên hảo chém a~, có ai biết nghĩa nó là gì thì giúp ta với T_T

——————————-

Ố ồ, ta tự hỏi không biết tiều phu kia có phải là người Lăng Trục Lưu an bài không, chứ đâu mà sẵn vậy kà?

Mà nói, ta thấy Nguyên Vị cũng đáng thương thí mồ, hắn vậy chứ ta chẳng trách hắn được. Sau ngược hắn cũng te tua *ôm tim*. Bộ này ngược thật thỏa mãn, mấy chương sau rơm rớm cả lên T_T, ồ ôi mong chờ quá đi. Cứ tình hình này chắc sẽ sớm thấy cảnh đó… có điều nói và làm là hai chuyện khác nhau, xa vời vợi được =)))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.