Phản Ứng Bản Năng

Chương 9: Chương 9: Muốn sống




Lâm Lạc Dương thẹn đến nỗi vành tai ửng hồng, thầm cầu mong đoạn đối thoại vừa rồi giữa mình và Triệu Thụy Tiêu sẽ không bị đối phương nghe thấy.

Điều này thật sự quá tệ rồi!

Lý Xuyên không nhìn hai người trong phòng, đi thẳng đến chỗ Lâm Lạc Dương.

Ngô Húc nghi ngờ hỏi: “Thằng nhóc mày nói đây hả? Tao còn tưởng là thằng nhóc thật...”

Lâm Lạc Dương vội nháy mắt ra hiệu Ngô Húc đừng nói nữa, đáng tiếng Ngô Húc đã nói xong.

Hiện tại, anh thật sự rất muốn chôn chính mình.

Tuy nhiên Lý Xuyên có vẻ cũng không bận tâm lắm, cậu ta gật đầu với hai người kia, giới thiệu: “Tôi là Lý Xuyên.”

Ngô Húc quan sát đối phương từ trên xuống dưới, Lâm Lạc Dương nhất thời không biết nên nhìn về đâu, thế là quyết định nhìn theo bạn mình.

So với hồi mới gặp, trạng thái của Lý Xuyên đã khá hơn rất nhiều, một mặt cậu ta phối hợp điều trị, mặt khác thì ăn hết phần ăn trong bệnh viện dù có ngon hay dở. Điều này khiến các y tá đến kiểm tra phòng vô cùng nể phục, đôi lần còn khuyên cậu ta không cần miễn cưỡng nếu đồ ăn quá khó nuốt. Lúc đó Lý Xuyên chỉ trả lời: “Tôi muốn điều chỉnh cơ thể về trạng thái khỏe mạnh nhất có thể.”

Thoạt nhìn cậu ta giống như những bệnh nhân nằm viện bình thường, thật sự chẳng có gì khác biệt ngoại trừ tuổi còn khá trẻ.

Đúng vậy, nói đến điểm kỳ lạ thì chính là: Luôn có một loại cố chấp khó diễn tả xen lẫn khi cậu ta nhìn Lâm Lạc Dương, trong khi xưa nay ánh mắt cậu ta luôn rất điềm tĩnh khi nhìn người khác, cùng lắm là khiến người ta cảm thấy cậu ta hơi hướng nội, song cũng không có bất kỳ tính công kích gì.

“Vậy hai người trò chuyện đi, chúng tôi đi trước.” Ngô Húc kéo cánh tay Triệu Thụy Tiêu, trông dáng vẻ hình như có chuyện gấp, không quên quay đầu hỏi Lâm Lạc Dương, “Mày... chắc không có vấn đề gì đâu ha?”

“Tao thì có vấn đề gì?” Lâm Lạc Dương mạnh miệng nói, mà thực tế trong lòng vẫn đang loạn cào cào, tuy đã tìm được đáp án rồi và nó cũng không phức tạp như anh nghĩ, chỉ đơn giản là vì một người mà thôi, chỉ vì một người mà anh dễ dàng lựa chọn kết thúc mạng sống của mình.

Lúc chuẩn bị đi Triệu Thụy Tiêu nói với anh một câu gặp lại sau.

Lâm Lạc Dương cũng đáp lại y hệt, đối phương đột nhiên cong môi cười với anh, nét mặt dịu dàng chứa đựng nội tâm, Lâm Lạc Dương không tài nào hiểu được cảm xúc đó.

Hai người kia đi rồi, căn phòng quay về trạng thái yên tĩnh.

Lâm Lạc Dương nhường ít chỗ cho Lý Xuyên, Lý Xuyên cũng không khách sáo, nhanh chóng ngồi xuống giường anh.

“Lúc nãy cậu nghe thấy rồi đúng không?” Anh hỏi Lý Xuyên.

“Ý anh là đoạn nào?” Lý Xuyên rất bình tĩnh trả lời, “Đoạn anh nói anh thích đàn ông hả?”

Lâm Lạc Dương: “...”

Anh yếu ớt giải thích: “Tôi không có thích.”

“Vậy à?” Lý Xuyên nhìn anh, “Không thích thì thôi.”

Lâm Lạc Dương cực kỳ lúng túng, nỗ lực giãi bày: “Cậu cũng biết đó, tôi vượt thời gian tới đây.”

Anh không ngại nói với Lý Xuyên chuyện này, bởi cho dù anh có thái quá thế nào thì Lý Xuyên cũng đều chấp nhận.

Đôi khi Lâm Lạc Dương không rõ cậu ta chấp nhận những thứ hoang đường này hay chỉ đơn giản là chấp nhận anh.

“Ừm, cho nên anh không biết gì cả, những chuyện đó không phải do anh của bây giờ làm.” Lý Xuyên nói, “Bọn họ nói không sai, như hiện tại là tốt nhất rồi.”

Lâm Lạc Dương lên tiếng: “Quả nhiên cậu đã nghe thấy hết.”

Lý Xuyên bình thản gật đầu: “Gần như toàn bộ.”

Lâm Lạc Dương có hơi khiếp sợ: “Cậu nghe trộm đấy à?”

“Thế anh định bắt em hả?” Lý Xuyên hỏi.

Lâm Lạc Dương nghẹn họng: “... Lần sau nếu cậu tới thì cứ đẩy cửa vào đi, đừng đứng ở bên ngoài.”

Lý Xuyên nói: “Em biết rồi.”

Lâm Lạc Dương cảm thấy cậu ta quá nghe lời, vì vậy anh không nỡ nói nặng cậu ta, rất ít khi tức giận đến mức mất bình tĩnh, hơn nữa anh cũng không coi mình là người lớn tuổi đứng trên cao nhìn bao quát Lý Xuyên. Khi bọn họ ở cùng nhau, hầu hết các trường hợp đều giao tiếp một cách bình đẳng.

Lát sau, Lý Xuyên cầm một quả táo lên hỏi Lâm Lạc Dương: “Anh muốn ăn không?”

Lâm Lạc Dương tuy đang ỉu xìu nhưng vẫn quyết làm ra vẻ người lớn: “Anh không ăn, cậu ăn đi.”

Lý Xuyên cố gắng dùng lực tách quả táo, sau hai lần thử, cả hai tay đều run mà vẫn không thể tách táo ra.

Lâm Lạc Dương nhìn thấy, tạm thời đặt phần bối rối của mình qua một bên rồi để tay lên vai Lý Xuyên an ủi: “Không được thì đừng cố quá.”

Lý Xuyên nghe vậy càng cố dùng sức tách quả táo trong tay mình.

Qua hồi lâu, cậu ta rũ mắt nói: “Trước kia em không như thế này.”

Lâm Lạc Dương hiếm khi thấy được bộ dạng non trẻ vốn nên thuộc về Lý Xuyên, nhận ra cậu ta có chút phiền muộn nên mới nói những lời như vậy.

Vì thế anh rất nghĩa khí vỗ lưng Lý Xuyên: “Không sao, từ nay anh sẽ chia cho cậu phân nửa bữa trưa của anh, đảm bảo cậu sẽ sớm lấy lại được thể trạng cường tráng lúc trước.”

Lý Xuyên đưa mắt nhìn anh: “Bây giờ em cũng có thể.”

Lâm Lạc Dương há hốc mồm: “Lại điêu.”

Lý Xuyên bỗng cười với anh, đây vốn là chuyện rất hiếm gặp, sau đó cậu ta nói với thái độ tươi tắn: “Thử một lần là biết ngay chứ gì.”

Anh khó hiểu nhìn Lý Xuyên: “Thử thế nào?”

Lý Xuyên úp tay lên cổ tay anh, song đây lại là chuyện thường tình, từ lúc hai người gặp nhau cho đến nay đều đã đụng chạm tay chân không ít. Lâm Lạc Dương ngầm thừa nhận rằng hành động này của cậu ta là vô hại, thậm chí anh còn chưa một lần nào có suy nghĩ mình cần phải tránh né khi cậu ta làm thế.

Lý Xuyên hơi hé môi, chẳng biết từ khi nào quả táo đã bị tách ra rồi, chỉ là vết tách không được đẹp, cậu ta bỏ một miếng nhỏ vào miệng Lâm Lạc Dương.

Lâm Lạc Dương: “???”

Lý Xuyên quay đầu nói: “Bỏ đi, anh vẫn không hiểu gì cả.”

“Là sao? Cậu nói rõ xem nào.” Lâm Lạc Dương cắn ngang miếng táo kia, vị ngọt thanh tan trong miệng, Lý Xuyên dường như đoán trước được anh sẽ làm vậy nên xòe tay ra hứng miếng táo rơi, ngẩng đầu nhìn anh.

Lâm Lạc Dương khó chịu nói: “Tự nhiên cậu cho anh làm gì...”

Anh tự cầm lấy miếng táo, hai người cùng lúc chạm tay, nước táo dính quanh ngón tay.

“Là lỗi của em.” Lý Xuyên thuần thục rút mấy tờ khăn giấy đưa cho Lâm Lạc Dương, “Ăn xong rồi nói, đừng giận coi chừng sặc.”

Lâm Lạc Dương: “...”

Rốt cuộc ai hai mươi tám tuổi, ai mười chín tuổi vậy?

Lâm Lạc Dương nhớ khi anh mười tám tuổi, anh cũng không chu đáo được như Lý Xuyên, có lẽ nguyên nhân lớn nhất chính là từ gia đình. Những gì diễn ra với cuộc đời Lý Xuyên ép buộc cậu ta phải trưởng thành sớm, còn Lâm Lạc Dương lại được ba mẹ chiều chuộng hết lòng, được giáo dục tốt nên mới không cần già dặn nhanh.

Lý Xuyên vào nhà vệ sinh rửa tay, Lâm Lạc Dương nằm trên giường nhìn trần nhà xuôi theo dòng suy nghĩ.

Đã không tìm ra cách vượt thời gian trở về thì thôi, trái lại tại thời điểm mười năm sau còn phát hiện mình muốn chết vì một người đàn ông... Anh trở mình nằm nghiêng một bên, thầm nghĩ chuyện này thật buồn cười, cho dù đối phương là hạng người gì thì cũng không đáng để anh phải làm vậy, bộ mười năm sau mình bị điên hả?

Lý Xuyên rửa tay xong đi ra, đầu ngón tay vẫn còn nhỏ nước, ống tay áo xắn lên tới khuỷu tay, Lâm Lạc Dương dễ dàng nhìn thấy vô số vết sẹo kết vảy trên cánh tay cậu ta, vài chỗ đã tróc ra, để lại dấu vết nhợt nhạt.

Không hiểu sao anh lại mở miệng hỏi: “Cậu cũng muốn chết phải không?”

Hỏi xong mới thấy hối hận, anh vội ngồi dậy định cứu vãn.

Nhưng Lý Xuyên đã trả lời anh.

Cậu ta ngồi xuống trước mặt anh một lần nữa, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, lắc đầu nói: “Em muốn sống.”

Lâm Lạc Dương ngẩn ra, lời “xin lỗi” vừa định thốt ra thì bị Lý Xuyên ngăn cản, cậu ta vòng tay qua người anh, tư thế khá giống đang ôm ấp.

Hai người kề sát nhau, còn có thể cảm nhận được hô hấp đối phương đều đều. Lý Xuyên dùng bàn tay còn dính chút nước của mình vuốt tóc anh: “Em có nhờ y tá ra ngoài mua dây cột tóc, còn mới chưa sử dụng, em cột tóc cho anh nhé?”

Lâm Lạc Dương hơi áy náy trong lòng, gật đầu không cần suy nghĩ, anh để Lý Xuyên tùy ý cột tóc cho mình, thuần thục chải lên rồi buộc lại.

Lý Xuyên làm rất nhẹ nhàng, dây cột tóc màu hồng nhạt cột lên tóc trông vô cùng đẹp mắt, cậu ta nói: “Hợp với anh lắm.”

“Không phải giống con gái lắm à? Sáng nay anh nghe người ta nói anh để tóc dài cứ như con gái ấy.” Lâm Lạc Dương trưng vẻ mặt mù mờ, đây là biểu cảm thường thấy của anh, từ khi đến nơi xa lạ này, anh luôn bày ra nét mong manh dễ vỡ, khiến người ta chỉ muốn dùng cách thức dịu dàng nhất để đối đãi với anh.

Lý Xuyên ngắm nhìn khuôn mặt anh thật tường tận, ngón tay vẫn giữ đuôi tóc anh, tỉnh bơ hỏi: “Thế anh muốn cắt tóc hả?”

Lâm Lạc Dương thoáng giật mình, kể cũng lạ, để tóc dài rõ ràng rất phiền, cực mất thời gian cho chuyện chăm sóc và giữ tóc vào nếp, ấy thế mà hình như anh chưa từng nghĩ đến việc cắt tóc.

“Cũng không hẳn.” Lâm Lạc Dương nói, “Không phải anh nuôi tóc, anh không biết cậu ấy có muốn cắt hay không.”

Tuy anh nói không quá rõ ràng, nhưng Lý Xuyên hoàn toàn nghe hiểu ý anh.

“Anh của mười năm trước và anh của mười năm sau là cùng một người, suy nghĩ của anh cũng chính là suy nghĩ của anh ấy, không có gì phải do dự cả.”

Lâm Lạc Dương suy tính chốc lát, vẫn lắc đầu: “Bỏ đi, anh không rõ năm hai mươi tám tuổi mình nghĩ gì, cậu ấy thậm chí còn thích đàn ông...” Anh nói tới đây thì che miệng lại, ngẩng đầu nhìn Lý Xuyên.

“Đàn ông không thể thích đàn ông sao, anh Lạc Dương?” Lý Xuyên bỗng tỏ ra tổn thương, dáng vẻ xưa nay chưa từng có đó làm Lâm Lạc Dương hơi bối rối.

Sao tự nhiên lại gọi như vậy?

“Anh ghét đồng tính luyến ái à?” Lý Xuyên hỏi.

“Không, không có.”

Lý Xuyên chợt nở nụ cười, khi cười rộ lên thế này trông cậu ta rất có nét đẹp trai trộn lẫn thô bỉ, nếu thay bộ đồng phục bệnh nhân ra chắc chắn sẽ thành sinh viên đại học tràn trề sức sống.

“Tốt quá, anh không ghét là được rồi.” Nụ cười hạ xuống, đáy mắt trầm tĩnh, “Bởi vì em chính là người đồng tính.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.