Lâm Lạc Dương nằm mơ.
Mọi hình ảnh trong mơ đều như đắp thêm giấy can, anh cố gắng mở to đôi mắt để nhìn rõ ràng hơn, nhưng trước mắt vẫn mờ mờ ảo ảo, ngay cả bước chân cũng run run.
Có người gọi tên anh, từ xa đến gần, từng bước đi tới.
Anh quay đầu lại, người qua người lại ở hành lang, cười nói ồn ào, cuối cùng đột nhiên chẳng còn âm thanh nào như thể có dòng điện xẹt qua đầu anh, làm anh ù tai mất mấy giây.
Sau đó anh nghe được giọng Triệu Thụy Tiêu: “Được rồi, vào lớp trước đi, mới vô học kỳ mới không được đi trễ đâu.”
Tiếp đến là giọng của anh: “May ghê, tao còn đang lo không biết đi bên nào!”
“...”
Đối phương nói thêm gì đó, song lần này anh không nghe được.
Trong mơ Lâm Lạc Dương có hơi bất mãn: “Không thể gọi dễ nghe chút à?”
Rốt cuộc đã nói gì vậy?
Anh hoa mắt chóng mặt, hình ảnh mơ hồ đâm thẳng vào võng mạc, từng bậc từng bậc cầu thang, cuối cùng dừng trước cánh cửa khép hờ.
Triệu Thụy Tiêu “ê” một tiếng.
Lâm Lạc Dương bỗng ôm đầu phàn nàn: “Đừng có đánh đầu người ta coi!”
Tiếng chuông vào học vang lên, Lâm Lạc Dương giật mình thức dậy.
Bóng đêm vẫn bao trùm, ánh trăng chiếu qua song cửa hình thoi, vặn vẹo chiếu lên tấm ga trải giường màu trắng, Lâm Lạc Dương ngồi dậy sờ gáy, ngón tay lạnh như băng, người đổ đầy mồ hôi, nháy mắt còn cảm thấy khô miệng, ánh mắt mờ mịt nhìn quanh bốn phía.
Không phải phòng anh.
Tất nhiên là không phải phòng anh rồi.
Anh nắm đuôi tóc dài sau gáy, chậm chạp nhích người lấy cốc nước trên tủ đầu giường.
Nơi này là mười năm sau, bây giờ anh hai mươi tám tuổi.
Sau khi uống mấy ngụm nước, tâm trí anh mới dần trở về, thời gian quá ngắn, anh gần như quên mất nội dung của giấc mơ, chỉ nhớ mang máng bối cảnh là hành lang trường học, trong mơ có Triệu Thụy Tiêu... Vậy tức là câu chuyện sau khi anh lên đại học ư?
Anh nằm xuống giường, mí mắt dần dần nặng trĩu, rất nhanh lại chìm vào mộng đẹp, mộng vẫn tiếp diễn, lần này lâu hơn.
***
Lâm Lạc Dương thức dậy lúc tám giờ sáng, bác sĩ như thường lệ đến hỏi thăm tình trạng sức khỏe của anh.
“Hiện tại anh cảm thấy thế nào?”
Lâm Lạc Dương thành thật trả lời, sau đó chợt nhớ: “Tôi vừa nằm mơ.”
Bác sĩ: “Hả? Nằm mơ thấy gì?”
Lâm Lạc Dương nuốt nước bọt, ngay cả y tá đứng bên cạnh cũng tò mò nhìn anh.
Anh nói: “Tôi quên rồi.”
Bác sĩ: “...”
Bác sĩ cúi đầu đánh dấu vào hồ sơ bệnh án: “Ừm... Trong người có chỗ nào khó chịu không?”
Lâm Lạc Dương: “Không có, vẫn chạy nhảy bình thường, vậy nên khi nào tôi được xuất viện?”
“Cái này phải hỏi người nhà anh.” Bác sĩ nhìn anh, qua hai tuần điều trị cũng coi như thân thiết, nửa đùa nửa thật nói, “Đãi ngộ chỗ này không tốt hả, đây là phòng đơn mà.”
Lâm Lạc Dương đáp: “Nhưng cơm nước dở ẹt.”
Bác sĩ: “...”
Y tá bên cạnh len lén cười.
Bác sĩ ho khan một tiếng: “Đó là bữa ăn dinh dưỡng.”
“Bác sĩ nhìn tôi xem có giống người được bổ sung đầy đủ dinh dưỡng không?” Lâm Lạc Dương vừa nói vừa giơ cánh tay mảnh khảnh của mình lên.
Bác sĩ cạn lời, trên mặt nở nụ cười hiền lành: “Nếu không còn gì nữa thì nghỉ ngơi đi, không làm phiền anh.”
“Này, đừng...” Mắt thấy y tá chuẩn bị đóng cửa, Lâm Lạc Dương thở dài, “Nói chuyện với tôi chút nữa đi, ở đây hoài chắc tôi điên quá.”
Cũng may đang là cuối tuần, Ngô Húc và Triệu Thụy Tiêu lại cùng đến.
Lâm Lạc Dương hỏi: “Sao bọn mày toàn đi chung vậy?”
“Hẹn trước.” Ngô Húc đáp.
Ánh mắt Lâm Lạc Dương dừng giữa hai người, bất thình lình thốt ra một câu: “Quan hệ của bọn mày tốt ghê ha.”
Hai người nọ nghe xong không ngờ lại im lặng theo mức độ khác nhau.
Ngô Húc nói: “Gì vậy ba, mày có đang hiểu lầm gì không đó?”
Lâm Lạc Dương cảm thấy kỳ lạ: “Hiểu lầm gì?”
Ngô Húc vừa chỉ mình vừa chỉ Triệu Thụy Tiêu: “Tao đã nói tao có bạn gái, còn nó thì đang yêu thầm ai đó.”
Lâm Lạc Dương nói: “Nó yêu thầm ai?”
“Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là... Mày hiểu không? Không phải như mày nghĩ ok!”
Lâm Lạc Dương càng nghe càng khó hiểu: “Tao nghĩ gì?”
Trong phòng một lần nữa yên lặng như tờ.
Vẫn là Triệu Thụy Tiêu phá vỡ bầu không khí kỳ quái này trước, cậu ta đưa cho Lâm Lạc Dương một ly nước cam pha sẵn: “Ý nó là quan hệ của hai đứa quả thật không tệ, gặp nhau hồi đại học, tính ra cũng được sáu năm rồi.”
“Ồ, trả lời hay à, còn chưa hỏi hai đứa biết nhau thế nào luôn.” Lâm Lạc Dương nói.
Triệu Thụy Tiêu bật cười: “Còn không phải do mày giới thiệu sao?”
Ngô Húc đứng một bên trưng vẻ mặt hơi phức tạp: “Cũng không hẳn là giới thiệu... Thôi, tóm lại chuyện rất đơn giản, ăn xong bữa cơm là chơi chung luôn.”
Triệu Thụy Tiêu nhắc đến thời đại học, Lâm Lạc Dương chợt nhớ ra: “Phải rồi, tối hôm qua tao nằm mơ thấy mày.”
Triệu Thụy Tiêu hơi kinh ngạc: “Nằm mơ thấy gì?”
“Không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ ở hành lang trường học, tao không biết đường, vừa hay gặp được mày nên cùng mày đi tới lớp.”
Trong lúc Lâm Lạc Dương còn đang suy tư, hai người kia gần như đều biến sắc.
“Mày nhớ ra rồi?” Triệu Thụy Tiêu hỏi.
Lâm Lạc Dương ngẩng đầu: “Không, không nhớ...” Đoạn ký ức quá rời rạc và bình thường, không đáng để đào sâu, “Bọn mày làm gì mà khẩn trương vậy? Tao không nhớ gì hết, hơn nữa căn bản tao cũng không phải, không phải...” Không phải mất trí nhớ.
Anh không thể thốt lời này ra khỏi miệng.
||||| Truyện đề cử: Song Hướng Mê Luyến |||||
Trước đây anh đã từng nói với tất cả mọi người, nhưng đến cuối cùng chỉ có một mình Lý Xuyên tin anh, chỉ có mỗi Lý Xuyên... Ơ! Khoan đã!
Lâm Lạc Dương đột nhiên bật dậy làm Ngô Húc và Triệu Thụy Tiêu giật cả mình.
“Mấy giờ rồi?” Lâm Lạc Dương vừa hỏi vừa tìm điện thoại để xem giờ.
“Hơn hai giờ... Mày muốn làm gì?”
Lâm Lạc Dương ngẩng đầu: “Tao muốn xuống dưới lầu một chút.”
Thật ra Lâm Lạc Dương hoàn toàn không biết hôm nay Lý Xuyên có ở phía sau hòn non bộ hay không, chẳng qua lần nào đi dạo cũng thấy cậu ta ở đó khiến Lâm Lạc Dương không khỏi sinh ra cảm giác cậu ta đang cố ý đợi mình.
Anh lật đật chạy vào nhà vệ sinh sửa soạn, Ngô Húc có chút câm nín: “Không phải mày đang vội à?”
Lâm Lạc Dương nghiêm túc: “Vội thì cũng phải ra ngoài với bộ dạng chỉnh tề chứ, nếu không sẽ bất lịch sự với người ta hiểu chưa!”
“Mày lôi đâu ra đống lý lẽ vô nghĩa này vậy... Mà cũng đúng, thời đi học mày thích chăm chút ngoại hình dã man, dùng máy duỗi tóc còn chuyên nghiệp hơn bọn nữ sinh.”
Lâm Lạc Dương vừa vuốt tóc vừa phản bác: “Tao dùng máy duỗi tóc là để làm xoăn tự nhiên, mỗi lần gội đầu xong tóc tao xù thấy ghê.”
“Được rồi được rồi, mày nhanh cái tay lên.” Ngô Húc vờ như lơ đãng hỏi, “Mày xuống lầu gặp ai vậy?”
Lâm Lạc Dương trả lời: “Một thằng nhóc.”
Đầu Ngô Húc hiện đầy dấu chấm hỏi: “Không phải chứ, mày ở trong bệnh viện chán tới mức này luôn?”
“Nên trách ai nhỉ, ai không cho mình xuất viện ấy nhỉ!” Lâm Lạc Dương nhìn sang, “Hơn nữa cũng có phải con nít đâu, bọn mày làm như tao điên mà chạy qua khoa nhi tìm bạn nói chuyện không bằng!”
Ngô Húc vẫn rất hoài nghi: “Bọn tao đi chung với mày được không?”
Lúc này người nghi ngờ đổi thành Lâm Lạc Dương: “Cho bọn mày đi theo người ngoài sẽ tưởng tao dẫn đàn em đi đánh nhau đấy.”
Ngô Húc: “...”
Không thể trách Lâm Lạc Dương nói năng xằng bậy được, hôm nay hai người bọn họ tới đây ăn mặc rất thoải mái, không âu phục giày da nghiêm chỉnh như những ngày trong tuần.
Ngô Húc: “Được thôi, dù sao bây giờ bọn tao cũng có việc phải đi, chúng ta cùng xuống lầu.”
Lâm Lạc Dương cảnh cáo: “Đừng có mà đi theo tao.”
“Yên tâm, bọn tao không rảnh.”
Nghe vậy, Lâm Lạc Dương mới yên tâm một chút.
Chia tay hai người bọn họ ở cổng bệnh viện, Lâm Lạc Dương xoay người đi ra khu sau.
Ngô Húc và Triệu Thụy Tiêu đứng cùng nhau, Ngô Húc nói: “Có nên đi theo không?”
“Hay là thôi, lỡ bị Lạc Dương phát hiện là tiêu đấy.” Triệu Thụy Tiêu trả lời.
Vẻ mặt Ngô Húc trở nên phức tạp: “Chắc cậu ta không kết bạn với trẻ con đâu nhỉ? Mười tám tuổi cái gì, tám tuổi thì có.”
Triệu Thụy Tiêu thờ ơ nhún vai: “Cũng có sao đâu, ít nhất bây giờ cậu ấy không hiếu kỳ với chuyện trước kia, không hỏi tới là khỏe rồi.”
Ngô Húc yên lặng chốc lát: “Nói cũng phải, đi thôi, còn chuyện cậu ấy nằm mơ...”
“Về tao sẽ nói cho chị Lâm nghe...” Triệu Thụy Tiêu tiếp lời.
Ngô Húc nhìn cậu ta, chợt cười khẽ: “Ừ, mày nói với chị ấy đi.”
***
Lúc Lâm Lạc Dương tới nơi, quả nhiên Lý Xuyên đang ở đó, trong tay vẫn là hai thứ, bìa cứng và giấy, có điều lần này trên giấy chỉ có hai nét vẽ đơn giản.
Thấy Lâm Lạc Dương, cậu ta không hề tỏ thái độ kích động hay không hoan nghênh, như thường lệ nhường chỗ cho anh ngồi.
Dù rằng cả hai không hẹn ngày nào cũng gặp mặt, nhưng Lâm Lạc Dương lại không khỏi cảm thấy áy náy, vội vội vàng vàng giải thích: “Vừa nãy bạn anh đến thăm...”*
*Ghi chú của editor: Mình đổi xưng hô cho Lý Xuyên và Lạc Dương vì ở chương trước Lý Xuyên đã gọi Lạc Dương là “anh”, tôi-anh/tôi-cậu trước đây chỉ là cách xưng hô lịch sự, giờ thân hơn rồi nên em-anh/anh-cậu cho nó tình nhé!
“Ừm.” Lý Xuyên đáp lại rồi ngoắc tay gọi anh cúi xuống.
Lâm Lạc Dương làm theo, Lý Xuyên bất ngờ vươn tay vén tóc anh ra sau, thản nhiên nói: “Chạy nhanh như vậy làm gì, người toàn là mồ hôi.”
Lâm Lạc Dương chớp mắt mấy cái, không tránh đi, vẫn duy trì tư thế khom người cúi đầu nhìn Lý Xuyên thật tỉ mỉ.
Song Lý Xuyên lại cảm thấy không thoải mái, mở miệng hỏi: “Sao vậy?”
“Anh đang nghĩ người như cậu chắc chắn có rất nhiều bạn nữ theo đuổi.”
Lý Xuyên ngẩng đầu nhìn anh: “Tại sao anh lại nghĩ như thế?”
Lâm Lạc Dương ngồi xuống cạnh cậu ta, giơ ngón tay ra đếm: “Dịu dàng nè, biết quan tâm nè.”
Lý Xuyên dời tầm mắt theo từng bước di chuyển của Lâm Lạc Dương, ánh mắt vững vàng đặt lên người anh: “Em không dịu dàng, cũng không quan tâm người khác.”
Lâm Lạc Dương nói: “Vừa rồi là quan tâm còn gì.”
Lý Xuyên hơi cong môi: “Ở trường bọn con gái ghét em lắm, thật đấy.”
Lâm Lạc Dương cảm thấy khó hiểu: “Tại sao?”
Lý Xuyên quay đầu nhìn phiến đá trong góc, tối tăm ẩm thấp, rêu xanh mọc xung quanh.
“Bọn họ chê em bẩn.”
Lâm Lạc Dương không biết từ “bẩn” này ám chỉ cái gì, giữa lúc do dự, anh đặt tay mình lên cánh tay đối phương.
“Không bẩn chút nào hết, do da ngăm thôi, mùa hè chỉ cần bôi thêm kem chống nắng là được.” Anh vụng về nói.
Ý cười trong đáy mắt Lý Xuyên sâu hơn, bao gồm khóe môi cũng cong lên rạng rỡ: “Được, em nhớ rồi.”
Lâm Lạc Dương phản ứng lại: “Có phải cậu chỉ đang nói nhảm thôi không?”
“Không đâu, em không hề nói nhảm.” Lý Xuyên trở tay nắm lấy cổ tay anh, vẫn rất nhẹ nhàng như thể sợ mình bóp nát tay anh vậy, “Chẳng qua em cũng không quan tâm bọn họ nghĩ gì về mình.”
Lần này Lâm Lạc Dương không phân biệt được lời cậu ta nói là thật hay giả.
Gần đây thời tiết càng ngày càng nóng, cho dù ở phía sau hòn non bộ thì cũng khó tránh bị ánh nắng chiếu vào.
Cơ thể Lâm Lạc Dương kỵ mùa hè, nhất là khi anh đang ở thời điểm mười năm sau, cơ thể quả thật chịu không nổi, chưa tới tháng sáu mà nóng đến mức mồ hôi tuôn ròng ròng.
“Mỗi ngày cậu tới đây là để đợi anh sao?” Lâm Lạc Dương hỏi, có điều hỏi xong thì thấy mình tự đề cao bản thân quá, chỉ muốn tìm ngay một cái lỗ chui xuống.
“Ừm.” Nhưng Lý Xuyên lại thừa nhận.
Lâm Lạc Dương nghiêng đầu nhìn cậu ta, ánh mắt trong veo vô hại. Đôi mắt của anh có màu nâu phổ biến nhất ở người châu Á, kết hợp cùng mái tóc dài sáng màu cành tăng thêm sức hút, làm tôn lên nước da trắng, nhỏ bé yếu ớt mà xinh đẹp.
“Lần sau cậu cứ trực tiếp tới phòng anh đi.” Anh ngỏ lời mời.
Lý Xuyên nhìn anh, ngón tay nhẹ nhàng ôm lấy cổ tay mảnh khảnh của anh vào lòng bàn tay.
“Được.”
Tác giả có lời muốn nói:
Triệu Thụy Tiêu và Ngô Húc không phải CP, không có gì bất ngờ, cả tác phẩm chỉ có một đôi chính thuiiii