Mấy ngày tiếp theo, Lâm Lạc Dương vẫn phối hợp làm đủ loại kiểm tra trong bệnh viện, kết quả cho thấy ngoại trừ cơ thể anh suy nhược, cần điều chỉnh chế độ ăn uống, còn lại đều bình thường.
Ngô Húc để lại cho anh một chiếc điện thoại mới tinh, Lâm Lạc Dương dùng nó để chơi game, nhưng anh không quen tay, hoàn toàn không biết làm sao để thao tác, chơi được vài ván đã hết hứng nên đành chơi đại game nối hình Pikachu.
Lúc Ngô Húc và Triệu Thụy Tiêu tranh thủ đến thăm anh, anh đang cầm điện thoại chơi không biết đâu là trời đâu là đất.
“Rốt cuộc bao giờ tao mới được xuất viện?” Lâm Lạc Dương trở mình, tóc tai lộn xộn mất hết hình tượng, anh nói, “Bây giờ đâu cần truyền nước biển, hình cũng chụp xong rồi, tại sao vẫn chưa cho tao về nhà?”
“Chờ thêm một chút đi.” Ngô Húc mua trái cây chất trên tủ đầu giường, hạ mắt nhìn Lâm Lạc Dương nằm không ngay ngắn, “Tao thấy mày ở đây cũng thoải mái mà.”
“Chán muốn chết đây nè, tụi bây còn kêu người giám sát tao nữa.” Lâm Lạc Dương ngẩng đầu tỏ rõ thái độ bất mãn của mình.
Ngô Húc vẫn chưa thể thích nghi hoàn toàn, cho dù bên trong vỏ bọc này là một chàng trai mười tám tuổi thì bề ngoài Lâm Lạc Dương cũng là một người đàn ông trưởng thành, chưa kể sau khi đi làm vì muốn bản thân trông chững chạc hơn mà anh đã cố gắng duỗi tóc xoăn thành thẳng.
Ngô Húc lấy một thứ trong túi ra ném cho Lâm Lạc Dương, Lâm Lạc Dương trễ một nhịp mới đưa tay ra đón, quên mất trong tay mình còn có điện thoại di động, kết quả hộp kính thì đập vào bụng, điện thoại thì đáp xuống mặt.
Ngô Húc quay đầu hỏi Triệu Thụy Tiêu: “Mày chắc chắn bác sĩ không nhầm chứ, đầu óc nó thật sự không có vấn đề gì sao?”
Triệu Thụy Tiêu nhún vai, tỏ thái độ không có gì để nói.
Lâm Lạc Dương ngây thơ phản bác: “Đầu óc tao không có vấn đề, đầu óc tụi bây mới hỏng đấy.”
Anh sờ hộp mắt kính, vừa mở ra vừa hỏi: “Gì đây?”
Cạch... bốp!
Mắt kính rơi trúng mặt.
“Tao không nhớ là mình bị cận...” Lâm Lạc Dương đeo kính lên, ngón tay chạm vào tròng, đeo hay không đeo cũng chẳng khác nhau lắm, nhưng dấu vân tay lại ảnh hưởng tầm mắt, anh lấy kính xuống, lật tới lật lui để xem, “Tròng kính mỏng như vậy, tao phải đeo sao?”
“Tao đã nói không cần, tại Triệu Thụy Tiêu nghĩ mày cần nên mới nhờ chị Lâm mang tới.” Ngô Húc nói xong, lại nhìn Lâm Lạc Dương thật tường tận, “Không đeo kính nhìn đẹp trai hơn.”
“Số độ thấp thế này, tại sao tao phải đeo kính...” Lâm Lạc Dương nói thầm, không trông chờ có được câu trả lời, mấy chuyện này chỉ có anh tự biết, mà đáng tiếc lại không phải anh của bây giờ.
Anh cúi đầu lau kính rồi bỏ vào hộp, đặt bên gối nằm, sau đó ngẩng đầu hỏi: “Rốt cuộc khi nào tao mới có thể ra ngoài hóng mát?”
“Tao biết mày sắp chịu hết nổi rồi, vừa nãy tao có lên lầu tìm bác sĩ nói chuyện, nếu mày chỉ đi loanh quanh trong bệnh viện thì không thành vấn đề, sẽ có y tá đi theo mày.”
Nghe Ngô Húc nói xong, nghị lực trong lòng Lâm Lạc Dương cũng vơi hơn phân nửa, nói cho cùng vẫn là không yên tâm để anh một mình, nhất định phải có người đi theo canh.
Tuy nhiên điều này tốt hơn ở trong phòng bệnh cả ngày. Bình thường cũng không có ai tới gặp, Ngô Húc và Triệu Thụy Tiêu đều có công việc riêng, Lâm Nhược Liễu thì bận đến mức không thấy bóng dáng, chỉ gặp được qua điện thoại.
Lâm Lạc Dương biết tất cả bọn họ đều xem anh là một đứa con nít. Đối với đám người có độ tuổi trung bình trên ba mươi này mà nói, mười tám tuổi quả thật là tuổi của một đứa trẻ.
Lát sau Ngô Húc và Triệu Thụy Tiêu rời đi, Lâm Lạc Dương nằm trên giường một hồi, lúc chơi Pikachu đến màn 100 thì ngủ quên mất, khi tỉnh dậy đã là buổi chiều, rèm cửa vẫn chưa kéo qua, cửa sổ mở một nửa, cơn gió ấm áp lẻn vào, bầu trời đan xen hai màu xanh lam và ngà ngà trắng.
Anh mơ mơ màng màng vào phòng vệ sinh rửa mặt, chợt nhớ ra mình đã được cho phép ra ngoài, nhưng ngày hôm nay có thể chứ ngày mai thì chưa chắc, thế là anh hấp tấp xoay người qua lại trước gương, chải tóc, cho chút nước để dễ tạo hình, nhìn gần nhìn xa, cảm thấy hài lòng rồi mới đẩy cửa ra ngoài.
Phòng anh ở ngay đối diện bàn làm việc của tầng này, y tá trực thấy anh liền đứng dậy đi tới.
“Tôi không đi lạc đâu.” Y tá vừa đến bên cạnh, anh lập tức mở miệng nói.
Lâm Lạc Dương cao hơn y tá một cái đầu, trên mặt vẫn còn in dấu hằn của gối, trông hơi buồn cười, chỉ có điều ánh mắt anh rất sáng, tuy không hợp với dáng dấp độ tuổi, nhưng lại rất hợp với khuôn mặt bất đắc dĩ này.
Y tá cười híp mắt nói: “Không được, bác sĩ Trương đã dặn phải có người đi cùng anh.”
Lâm Lạc Dương rất muốn quỳ xuống gọi chị, song cuối cùng vẫn thỏa hiệp gật đầu.
Anh đi phía trước, y tá bước theo sau, Lâm Lạc Dương căn bản không biết đường, quanh quanh quẩn quẩn đi tới cầu thang rồi quay trở lại. Y tá ở phía sau lén che miệng cười, hỏi anh: “Anh muốn xuống lầu à?”
Lâm Lạc Dương suy sụp: “Không phải, tôi không tìm được thang máy!”
Y tá thấy chơi với anh cũng vui, cười xong mới chỉ tay nói: “Thang máy ở bên kia.”
Lâm Lạc Dương quyết định trả thù, hô thật to: “Cảm ơn chị gái nha.”
Y tá đón nhận thành ý, gật đầu nói: “Ờ, không có chi.”
Lâm Lạc Dương nghi ngờ hỏi: “Không phải chứ? Chẳng lẽ chị ba mươi rồi?”
Lúc này y tá mới ngưng cười: “Tôi hai mươi bốn tuổi, ok? Không phải anh mười tám à?”
Lâm Lạc Dương nghẹn họng.
Cũng đúng, kiểu tình huống đặc biệt như mình thì ai mà bỏ qua cho được... Không biết người khác lan truyền chuyện của mình thế nào, có lẽ là cảm thấy kích động giống như Ngô Húc, cho rằng đầu óc mình có vấn đề.
Anh thở dài, gục đầu xuống.
Y tá nhìn anh, tóc anh màu trà như từng được nhuộm, dài vừa phải xõa trên vai, đi cùng dáng vẻ ủ rũ khiến người ta liên tưởng ngay đến chú chó Golden Retriever thông minh ngoan ngoãn.
“Được rồi, không phải anh nói muốn đi dạo sao?” Y tá cất tiếng an ủi, “Thật ra đi thang bộ cũng được, chỗ này mới là tầng 4 thôi.”
Lâm Lạc Dương càng suy sụp: “Vậy bây giờ chúng ta quay lại đường cũ hả?”
Cách đáp trả này làm y tá không khỏi buồn cười.
Trên đường đến thang máy, Lâm Lạc Dương phát hiện một hành lang sâu khác, cảm thấy tò mò nên dừng lại nhìn vào trong.
“Ấy.” Y tá gọi anh, “Anh đừng...”
Từ sâu trong hành lang truyền đến một tiếng la kỳ lạ, Lâm Lạc Dương giật mình quay đầu nhìn y tá, y tá cũng sững sờ, qua mấy giây mới nói: “Anh đừng chạy lung tung, thang máy ở bên này.”
Lúc bấy giờ có rất ít người dùng thang máy, trong thang máy chỉ có hai người bọn họ, Lâm Lạc Dương tò mò hỏi: “Vừa rồi là...”
“Là bệnh nhân nằm viện giống anh.” Y tá trả lời qua loa.
Lâm Lạc Dương trầm mặc một lát: “Nói nghe nè... Tôi đâu có bị khùng, phía trên không phải ghi khoa tâm thần à?”
Y tá: “...”
Bầu không khí có chút lúng túng.
Rốt cuộc trong mắt người khác, bây giờ mình đang mang dáng vẻ gì?
Lâm Lạc Dương nhìn bóng dáng vặn vẹo dưới chất liệu thép không gỉ của thang máy, tiến lên trước một bước, anh muốn xem thật rõ khuôn mặt mình.
“Đinh” – Thang máy đến tầng một.
Có nên biểu hiện trưởng thành hơn một chút để phù hợp với cơ thể này, tuổi tác này hay không?
Lâm Lạc Dương bước ra khỏi thang máy.
Nhưng mà anh quả thật chưa từng nghĩ bản thân ở tuổi hai mươi tám sẽ trở thành một người thế nào, mười năm quá dài, có quá nhiều thứ có thể xảy ra.
***
Bệnh viện này rất rộng, sân vườn đầy đủ tiện nghi, phía dưới hòn non bộ còn có nước chảy róc rách, xung quanh là hoa cỏ tươi xanh. Đường bên cạnh có thân nhân vừa đẩy xe lăn vừa khom người nói chuyện cùng bệnh nhân, trên ghế dài thì có đôi tình nhân nói cười tíu tít.
Lúc này Lâm Lạc Dương mới có cảm giác thật sự được sống, phòng bệnh rất sáng sủa, có nắng chiếu vào, tuy nhiên vẫn không đâu tốt bằng đứng ở đây hít thở không khí.
Anh cong mắt cười, nụ cười tràn đầy sức sống, không thấy chút sương mù lắng đọng, da dẻ không còn tái nhợt như quanh năm không chạm tới ánh sáng, hai bên tóc hơi dài che đi một nửa chân mày, toàn thân sáng ngời mang nét dịu dàng khó giải thích, ánh mặt trời nơi này sau giờ trưa cũng thật chói chang.
Gò má y tá bỗng nóng lên, cô vội dời tầm mắt.
Lâm Lạc Dương không chú ý điểm này, vất vả lắm mới được ra ngoài, thành thử nơi nào anh cũng muốn đi, hoàn toàn không chịu ở yên. Trong khoảng thời gian y tá ngượng ngùng cúi đầu, anh đã đi vòng qua phía sau hòn non bộ. Phía sau hòn non bộ là một mảng cỏ xanh rộng lớn, chính giữa có con đường rải sỏi, không dễ đi lại, hơi ẩm ướt nên rất ít người đến chơi.
Cơ thể Lâm Lạc Dương còn lâu mới lấy lại được thể lực của mười năm trước, về chế độ ăn uống cần phải chú ý rất nhiều, bản thân anh cũng chỉ mới nhận ra mình không thể ăn nhiều thịt từ vài ngày trước, đại khái ăn nhiều sẽ bị buồn nôn. Tình trạng này trước kia chưa từng có, vậy mà mười năm sau cơ thể lại yếu thế này, Lâm Lạc Dương sợ có khi mình chẳng sống qua nổi tuổi ba mươi tám luôn ấy chứ. Hiện tại cũng vậy, mới đi mấy bước mà xương cốt đã mềm nhũn, đầu gối suýt chút nữa khuỵu xuống, may mắn thay đúng lúc có người vươn tay đỡ lấy anh.
Đầu tiên, Lâm Lạc Dương đổ mồ hôi vì cái đầu gối suýt tan nát, sau đó anh mới cảm nhận được đối phương đang dùng sức đỡ cả người mình lên.
Anh vội liếc nhìn đối phương, cổ tay người nọ cũng giống như mình, bên trên chằng chịt vết trầy đã kết vảy. . Chương mới nhất tại { TRU Мtruyen. мe }
Anh không có thời gian suy nghĩ nhiều, lập tức ngẩng đầu nhìn mặt mũi người ta, khuôn mặt rất trẻ, nước da ngăm trông hơi bẩn, một bên chân mày bị cạo mất một lõm, môi mím thành một đường, ánh mắt sắc bén.
“Cảm ơn... Thật ngại quá.” Lâm Lạc Dương ổn định cơ thể đứng thẳng dậy, song tay đối phương vẫn giữ lấy anh.
Lúc này y tá mới chạy tới, gấp gáp gọi: “Lâm Lạc Dương!”
“Đây.” Lâm Lạc Dương quay đầu, lúng túng đáp một tiếng.
“Tôi vừa thấy anh cười.” Giọng nam trầm khàn vang lên từ sau gáy anh.
Lâm Lạc Dương lại xoay người, lần này chàng trai nọ mới chịu buông tay. Cậu ta cao hơn Lâm Lạc Dương một khúc, nhưng người quá gầy, trông còn gầy hơn cả Lâm Lạc Dương, có điều khung xương to, như cái móc áo treo bộ đồ bệnh nhân hơi rộng. Quan trọng hơn, cậu ta hoàn toàn không có ý định che giấu ánh mắt, cứ nhìn anh chằm chằm.
Cậu ta hỏi Lâm Lạc Dương: “Có chuyện gì khiến anh vui vẻ đến vậy?”
Lâm Lạc Dương không khỏi lui về sau một bước.