Susan tỉnh giấc
khi nắng đã lên cao. Những tia nắng mềm mại luồn qua tấm màn cửa và trải đều trên chiếc giường trải đệm lông ngỗng. Cô vươn người ôm choàng lấy
David. Mình đang mơ ư? Toàn thân cô vẫn mỏi nhừ, mệt lử và choáng váng
từ sau đêm hôm trước. – David à – Cô rên rỉ.
Không có tiếng trả lời. Cô mở mắt, da cô vẫn còn cảm giác như bị kim
châm. Chỗ đệm bên cạnh cô lạnh ngắt. David đâu rồi? Mình đang mơ, Susan
nghĩ. Cô ngồi dậy. Căn phòng được bài trí theo kiểu cách thời Victoria
với rất nhiều giải đăng ten và đồ cổ những đồ gỗ tốt nhất của Stone
Manor. Túi ngủ của cô được đặt ở giữa sàn nhà gỗ cứng… còn trên chiếc ghế
kiểu của nữ hoàng Anne bên cạnh giường là đồ ngủ của cô. Có thực là
David đang ở đây? Cô vẫn nhớ – thân thể của anh, nụ hôn nhẹ nhàng của
anh đã đánh thức cô. Phải chăng tất cả những điều đó chỉ là một giấc mơ? Cô quay lại chiếc bàn, trên đó có một chai sâm-banh đã cạn, hai chiếc
cốc và…một mẩu giấy nhỏ.
Đưa tay lên dụi mắt cho tỉnh ngủ, Susan vơ lấy tấm chăn, quấn quanh
người và đọc mẩu giấy. SUSAN YÊU QUÝ CỦA ANH, ANH YÊU EM. KHÔNG CÓ SÁP
ONG, DAVID. Cô áp mẩu giấy vào ngực mình, trông sắc mặt cô rạng rỡ hẳn
lên. Phải rồi, đúng là David rồi. Không có sáp ong… đây chính là mật mã
cô vẫn chưa giải được.
Có cái gì đó động đậy phía trong góc. Susa ngước lên. Trên chiếc
trường kỷ bằng nhung lông chan hoà ánh nắng ban mai, David Becker đang
ngồi yên lặng ngắm cô, mình mặc một chiếc áo choàng tắm dày. Susan đưa
tay vẫy, ra hiệu cho anh đến với cô. – Không có sáp ong ư? Cô thì thầm
khi đã kéo anh vào trong lòng.
– Không có sáp ong – Anh mỉm cười. Cô hôn anh thật sâu. – Nói cho em
biết điều đó nghĩa là gì đi. – Không bao giờ – Anh cười. – Một đôi tình
nhân cần phải có những điều bí mật – điều bí mật này sẽ khiến chúng ta
luôn cảm thấy thú vị. Susan mỉm cười một cách duyên dáng. – Chỉ cần thú
vị hơn tối hôm qua một chút thôi là em sẽ không đi nổi nữa đâu đấy.
David ôm cô vào lòng. Anh cảm thấy lòng lâng lâng. Ngày hôm qua suýt
nữa thì anh đã chết, vậy mà bây giờ anh đã ở đây, được tận hưởng cuộc
sống một cách vô cùng trọn vẹn. Susan gục đầu lên ngực anh và nghe từng
nhịp đập nơi trái tim anh. Cô không thể tin nổi có lúc tưởng rằng sẽ mất anh mãi mãi.
– David – cô thở dài, đưa mắt nhìn mẩu giấy cạnh bàn. – Cho em biết
“không có sáp ong” là gì đi – Anh biết là em chúa ghét những mật mã giải được mà. David vẫn im lặng. Susan bĩu môi phụng phịu. – Nói cho em biết hoặc là anh sẽ không bao giờ có được em nữa. – Nói dối. Susan lấy gối
đánh David.
– Nói cho em mau! Ngay bây giờ! Những David biết anh sẽ không bao giờ nói ra. Điều bí mật ẩn sau mật mã “không có sáp ong” quá ngọt ngào. Nó
bắt nguồn từ thời xa xưa. Trong thời kì Phục hưng, những nghệ nhân điêu
khắc Tây Ban Nha thường sử dụng gốm trộn sáp ong để khắc phục các lỗi
trên những bức tượng cẩm thạch đắt tiền mà mình đang thực hiện. Một bức tượng không có vết nứt và không cần chắp vá gì sẽ được người ta gọi là “một tác phẩm điêu khắc không có sáp ong”. Về sau, cụm từ này được sử dụng để chỉ bất cứ thức gì có nghĩa trung thực hay đích thực.
Từ “chân thành” (1) trong tiếng Anh bắt nguồn từ từ “không có sáp ong”
(2) trong tiếng Tây Ban Nha. Mật mã bí mật của David không phải là một điều quá bí ẩn – nó đơn
giản chỉ là chữ “chân thành”, anh ký ở cuối thư mà thôi. Anh nghĩ ra trò dùng mật mã kiểu này để khiến cô luôn vui. Để thay đổi đề tài, David
chuyển hướng: – Em sẽ rất vui nếu biết được rằng trên đường bay về nhà,
anh đã gọi cho ông hiệu trưởng trường đại học.
Susan ngước lên với vẻ hi vọng. – Hãy nói với em là anh đã từ bỏ cái
ghế trưởng khoa đi. David gật đầu. – Anh sẽ trở lại với bục giảng vào
học kì tới. Cô thở dài nhẹ nhõm. – Đúng vị trí của anh lúc ban đầu.
David nở nụ cười dịu dàng. – Phải rồi, anh nghĩ Tây Ban Nha đã cho anh
biết điều gì là quan trọng.
– Lại trở về để cho các cô sinh viên ngưỡng mộ à – Susan hôn lên má
anh. – Ít nhất thì anh cũng có thời gian giúp em biên tập bản thảo của
mình. – Bản thảo ư? – Đúng, em vừa quyết định sẽ cho xuất bản. – Xuất
bản? – David nhìn một cách nghi ngờ – Xuất bản cái gì? – Một vài ý tưởng của em về các giao thức lọc biến thể và thặng dư bậc hai.
Anh lầm bẩm. – Có vẻ sẽ là một cuốn sách ăn khách nhất đây? Cô bật
cười. – Anh sẽ bất ngờ đấy. David đưa tay vào túi chiếc áo choàng tắm
của mình và lấy ra một vật nhỏ. – Em nhắm mắt lại đi. Anh có cái này cho em. Susan nhắm mắt. – Để em đoán xem nhé: một chiếc nhẫn vàng với hoa
văn cầu kì và chữ La-tinh vòng quanh? – Sai rồi – David cười thầm – Anh
đã nhờ ngài Fontaine trả lại nó vào số tài sản của Ensei Tankado.
Anh cầm lấy tay Susan và đeo nhanh một vật vào ngón tay cô. – Đồ nói
dối – Susan cười và mở mắt ra – Em biết rồi… Nhưng Susan dừng lại ngay.
Chiếc nhẫn trên ngón tay cô không hề giống của Tankado, đó là một chiếc
nhẫn bạch kim được tô điểm bằng một viên kim cương lấp lánh. Susan há
hốc miệng vì kinh ngạc.
David nhìn sâu vào trong mắt cô. – Em sẽ lấy anh chứ? Hơi thở của
Susan như nghẹn lại ở cổ họng. Cô nhìn anh rồi lại quay lại với chiếc
nhẫn. Mắt cô bỗng cay xè. – Ôi, David… Em không biết phải nói gì… – Hãy
nói em đồng ý đi! – David cầu xin. Susan quay đi và không nói một lời.
David chờ đợi. – Susan Fletcher, anh yêu em. Hãy lấy anh đi! Susan
ngước lên, mắt cô thấm đẫm lệ. – David, em xin lỗi – cô thì thầm – Em…
em không thế. David mở to mắt trong sự bàng hoàng. Anh nhìn thẳng vào
mắt cô, cố tìm trong đó một ánh mắt nghịch ngợm, song nó không có ở đó.
Anh lắp bắp: – Su…Susan, anh…anh không hiểu.
– Em không thể – cô nhắc lại – Em không thể lấy anh. Cô quay đi chỗ
khác. Hai bờ vai cô bắt đầu rung lên. Cô lấy tay bưng mặt mình. David
ngơ ngác. – Nhưng, Susan… anh tưởng… Anh ôm lấy bờ vai đang rung lên của cô và xoay cô lại phía anh. Ngay lúc đó anh nhận ra. Susan Fletcher
không hề khóc; cô chỉ đang quá xúc động: – Em sẽ không lấy anh đâu! – Cô bật cười rồi lại tiếp tục dùng gối tấn công anh – Cho đến khi nào anh
chịu giải thích cho em về vụ “Không có sáp ong”! Anh đang làm em phát
điên lên đây này! Phần Kết – Nguyên Tác: Digital Fortress N gười ta nói
rằng trước cái chết tất cả mọi thứ đều trở nên sáng tỏ Bây giờ Tokugen
Numataka đã hiểu điều đó là sự thật. Đứng trước bình đựng tro hoả táng tại Sở hải quan Osaka, ông đang
cảm thấy một sự thật cay đắng chưa bao giờ nếm trải trong đời. Tôn giáo
dạy ông ta về luân hồi và về những mối liên kết của cuộc sống, tuy nhiên Numataka chưa bao giờ có thời gian cho tôn giáo của mình. Các quan chức hải quan đưa cho ông ta một phong bì trong đó có giấy chứng nhận và các giấy tờ khai sinh đã ố vàng. Họ nói: – Ông là người họ hàng duy nhất hiện còn sống của chàng trai này. Chúng tôi vất vả mãi mới tìm được ông. Đầu óc Numataka quay cuồng
với những hình ảnh của cái đêm mưa sũng nước 32 năm về trước, hình ảnh
phòng bệnh viện nơi ông ta bỏ rơi đứa con tật nguyền cùng người vợ đang
hấp hối của mình. Ông ta đã làm điều đó vì danh dự của mình – thứ giờ đây chỉ còn là
một cái bóng vô nghĩa. Trong tập giấy tờ còn có cả một chiếc nhẫn vàng.
Trên đó có khắc những từ mà Numataka không hiểu được. Nhưng điều đó có
nghĩa gì đâu cơ chứ! Những từ ngữ không còn có ý nghĩa gì đối với
Numataka nữa.