Pháo Hoa

Chương 15: Chương 15




Rất nhiều năm sau,…

Nhiếp Sơ Ngữ thấy mình rốt cuộc vẫn nhu nhược như xưa, ngay cả hồi tưởng cũng chỉ dám nhớ những đoạn mang tính lựa chọn, lưu giữ hồi ức tại khoảnh khắc hạnh phúc nhất. Có thể mọi thứ trên du thuyền hôm ấy chưa hẳn là lúc vui vẻ nhất, nhưng trước đó, trái tim cô tuyệt đối thuần khiết và tươi đẹp, chứ không như bây giờ, hạnh phúc của cô giống như một chiếc kẹo có độc, muốn nếm được vị ngọt ngào của nó thì phải chấp nhận chất độc gặm nhấm con tim. Hôm ấy anh muốn cô làm bạn gái của anh, đó là khởi đầu của ngọt ngào, cũng là khởi đầu của thuốc độc.

Cô cắn môi, mọi chuyện đều đã qua rất lâu, rất lâu rồi, nhưng mỗi khi tái hiện trong đầu nó vẫn như mới chỉ xảy ra ngày hôm qua, tất cả đều hiện rõ mồn một trước mắt. Cô cúi đầu, không muốn nghĩ tới cái gọi là “sau này”, nhưng những cái “sau này” ấy kiên quyết không cho phép cô trốn tránh.

Cô dọn ra khỏi Vãn Các Cư, sống cùng Lục Trạm Giang. Anh đưa cô tới rất nhiều nơi cô chưa từng tới. Anh cùng cô dạo phố, dẫn cô đi khắp các con phố quà vặt khuất nẻo, thậm chí anh nguyện yêu chiều cô vô điều kiện, chưa bao giờ từ chối bất kì đề nghị nào cô đưa ra. Cô có thể đọc được sự ngưỡng mộ trong ánh mắt mọi người. Họ đều nói Lục Trạm Giang yêu cô đến mức nào, quá nhiều người nói khiến chính cô cũng nghĩ như vậy.

Không biết lượng sức mình, cậy được chiều mà làm nũng, nếu nhất định phải dùng từ ngữ để hình dung biểu hiện của cô khi ở bên Lục Trạm Giang thì đó sẽ là cụm từ chính xác nhất. Có ai không thích Lục Trạm Giang, vậy mà anh chỉ thích cô, những người phụ nữ khác anh còn không liếc nhìn, dành toàn bộ thời gian và sức lực cho cô. Đây là một sự cưng chiều lớn đến mức nào? Nếu cô chưa từng tới tuyên bố chủ quyền với Ôn Kha ở Dạ Các Cư, phải chăng cô vẫn có thể tiếp tục tự lừa mình dối người trong giấc mơ của mình?

Nực cười biết bao, đã tới giờ phút này rồi cô vẫn con lưu luyến tình yêu sớm đã biến mất ấy. Bây giờ cô vẫn còn nhớ mình đã kiêu ngạo, nghênh ngang cùng Lục Trạm Giang tới Dạ Các Cư như thế nào. Cô biết cùng với sự yêu thương của Lục Trạm Giang, tính cách cô đã có phần thay đổi, thậm chí cô đã từng đau khổ vì chuyện này, nhưng Lục Trạm Giang không để tâm, anh nói dù có chiều hư cô anh cũng sẽ chịu trách nhiệm. Họ cùng đi đến Dạ Các Cư, quản lí ở đó lập tức sắp xếp Ôn Kha. Đó là lần đầu tiên Nhiếp Sơ Ngữ nhìn thấy Ôn Kha, một cô gái rất đẹp, có lẽ vì học tỳ bà nên trên người toát lên một thần thái không thể coi thường. Vào giây phút gặp Ôn Kha, cô vô thức có chút mất cân bằng. Dường như để chứng minh điều gì, cô ngồi bên cạnh Lục Trạm Giang, còn Lục Trạm Giang thì hơi sững người nhưng vẫn vòng tay ôm cô như sợ cô sẽ bị ngã. Ôn Kha đang đánh tỳ bà bỗng cứng đờ người, thậm chí còn gảy sai âm.

Sự luống cuống của Ôn Kha khiến Nhiếp Sơ Ngữ cảm thấy chưa bao giờ thỏa mãn đến thế. Người phụ nữ được coi là có thể khiến Lục Trạm Giang đối xử khác biệt, khi ở trước mặt cô cũng chỉ vậy mà thôi, có thể khiến Lục Trạm Giang cư xử đặc biệt chỉ có mình cô. Suy nghĩ này nhanh chóng bùng lên, khiến cô quên hết tất cả, muốn tuyên bố với cả thế giới, người đàn ông này sẽ chỉ yêu mình cô, chỉ đặc biệt với mình cô, anh thuộc về riêng cô.

Tất cả đều từ từ tan ra trong nụ cười chế giễu của Ôn Kha. Nó khiến cô hoàn toàn hiểu rằng thì ra cô mới chính là kẻ nực cười nhất.

Ôn Kha gần như nhìn cô bằng ánh mắt thương hại.

“Có phải cô muốn làm gì Lục Trạm Giang cũng sẽ chiều cô? Anh ấy sẽ đối xử tốt với cô vô điều kiện không?”

“Có phải cô cảm thấy anh ấy yêu cô nhất trên đời không? Hoàn toàn không coi người khác ra gì? Sau đó cô sẽ là nàng công chúa độc nhất vô nhị?”

“Lục Trạm Giang thường xuyên tới đây nghe tôi gảy tỳ bà, cho dù là lúc anh ấy bận rộn nhất. Lý do anh ấy hay tới nghe tôi đánh đàn cũng giống như lý do anh ấy đối xử tốt với cô đây, cô có muốn biết không?”

Trên gương mặt Ôn Kha mang theo một sự sảng khoái đến tàn nhẫn, cảm giác sắp vạch trần tất cả để rồi sung sướng nhìn Nhiếp Sơ Ngữ đau khổ. Khoảng thời gian này, không đúng, là hai năm nay, cô ta sớm đã nghe danh người con gái ở bên cạnh Lục Trạm Giang từ miệng của vô số người, vẫn không dám tin và cũng không muốn tin Lục Trạm Giang lại thực sự yêu chiều một cô gái, thậm chí khi cô ta và Lục Trạm Giang gặp mặt, muốn hỏi sâu thêm, Lục Trạm Giang cũng im lặng, không nhắc bất kì chuyện gì liên quan tới Nhiếp Sơ Ngữ. Hôm nay, cuối cùng khi nhìn thấy người con gái này, cô ta rất muốn cười, vì cô ta biết những hành động kì lạ của Lục Trạm Giang là vì đâu, duy chỉ có kẻ ngốc này là chẳng hề hay biết. Vậy thì để cô ta nói cho đồ khờ khạo này biết lý do.

Ôn Kha phì cười, “Tôi không thích tỳ bà, nhưng tôi đã đi học vì một người con gái khác thích. Và vì cô ta thích nên Lục Trạm Giang cũng thích. Cô xem, quả nhiên Lục Trạm Giang đã thường xuyên tới nghe tôi gảy tỳ bà.”

Ôn Kha thấy Nhiếp Sơ Ngữ lùi lại mấy bước, lúc này cô ta mới cười phá lên, “Cô biết Nghê Nghiên không? Chắc là cô không biết, nếu không sao dám ở bên Lục Trạm Giang đòi hỏi tình cảm, muốn làm gì thì làm. Nhưng mà cô nên biết cô ta, nếu không sao cô biết được những yêu chiều mình nhận được đến từ đâu? Nhất là gương mặt giống Nghê Nghiên y đúc của cô.”

Ôn Kha nhìn thấy vẻ khó tin ngập tràn gương mặt Nhiếp Sơ Ngữ, vừa hả hê lại vừa cảm thấy mình có đôi phần tàn nhẫn, nhưng cảm giác sung sướng đã chiến thắng. Nhiếp Sơ Ngữ gần như lảo đảo chạy trốn.

Chính vào khoảnh khắc áy, Ôn Kha đã nhìn thấy kết cục giữa Lục Trạm Giang và Nhiếp Sơ Ngữ, không nghĩ rằng cô gái này lại chân thành với Lục Trạm Giang đến thế. Một tình yêu quá chân thành thì nhất định không thể chấp nhận tì vết, mà Lục Trạm Giang thì tuyệt nhiên sẽ không nói dối.

Vài ngày sau, Lục Trạm Giang tìm tới Ôn Kha, bảo cô ta rời đi vĩnh viễn.

Ôn Kha hiểu, Lục Trạm Giang đã biểu đạt một cách khéo léo rằng anh không muốn cô ta xuất hiện nữa, hoặc nếu như cô ta không phải bạn học của Nghê Nghiên, kết cục của cô ta chắc cũng chẳng khá hơn mấy kẻ vô duyên vô cớ mất tích là bao. Cô ta bỗng nhiên rất muốn tự hỏi chính mình, bản thân đi học tỳ bà, nghĩ đủ trăm phương ngàn kế để xuất hiện bên cạnh Lục Trạm Giang, thiết lập quan hệ dựa trên người bạn cũ họ cùng quen, rõ ràng biết cái “đặc biệt” mà Lục Trạm Giang dành cho cô ta toàn bộ đều tới từ Nghê Nghiên, vậy mà vẫn cam tâm. Giờ đây tất cả đều tan biến, cô ta rất muốn, rất muốn nói với người đàn ông này, cô ta làm mọi chuyện vì anh, chẳng qua bởi thích anh nên mới để bản thân thiệt thòi như vậy. Nhưng khi xoay người nhìn anh lần cuối, cô ta lại chẳng nói được một lời, kể cả là câu “Em yêu anh”.

Lục Trạm Giang để lại trong tâm tưởng Ôn Kha một chiếc bóng cô tịch. Cô ta không hiểu lắm, nếu Lục Trạm Giang thực sự có tình cảm với Nhiếp Sơ Ngữ thì vì sao lại để mặc cho Nhiếp Sơ Ngữ bỏ đi? Nếu không có tình cảm vì cớ gì lại để lộ ra những biểu cảm cô đơn như vậy? Có lẽ cô ta mãi mãi không hiểu, giống như cô ta không hiểu vì sao rõ ràng khi đã biết người đàn ông này sẽ không có bất cứ hồi đáp nào dành cho mình, cô ta vẫn dâng trọn cho anh cả trái tim…

Nhiếp Sơ Ngữ đứng ở trạm xe buýt, cô lắc đầu thật mạnh, muốn vứt bỏ hết những kỉ niệm của dĩ vàng ấy. Thật ra những gì cô nghĩ về quá khữ cũng không sai, Lục Trạm Giang chính là một giấc mơ trong thế giới của cô, cuối cùng giấc mơ ấy tan vỡ như bong bóng, thế là cô trở về hiện thực. Ai cũng nói tình yêu có thể khiến người ta đau tận tâm can, nhưng chỉ cần bản thân tình nguyện, kì thực có thể bước ra. Mà cô rốt cuộc là người thực tế, nếu không đã chẳng đòi anh một trăm vạn vào lúc cô và anh ở thế bế tắc nhất, nói là không ai nợ ai, chưa chắc đã không có ý định tính toán cho mình. Như vậy kể ra cô cũng kiếm được rồi, nên không cần phải tỏ ra ấm ức.

Đối với cô mà nói, Lục Trạm Giang chính là giấc mơ đó, mơ cuối cùng cũng phải tỉnh, cô hoàn toàn là một người “phàm trần”, đương nhiên không thuộc về thế giới của Lục Trạm Giang, người thuộc về cô phải là Chu Cẩn Phong, họ mới sống cùng một thế giới. Khi ở bên Chu Cẩn Phong, cô sẽ không hoang mang lo lắng, sẽ không giẫm lên mây, không tìm được mặt đất, lúc nào cũng lo bị rơi xuống.

Nhiếp Sơ Ngữ, thật ra mày đã lựa chọn rồi, Chu Cẩn Phong mới là tương lai của mày.

Tay cô hơi nắm chặt, sau đó nhắm mắt lại, hy vọng những ồn ào này sớm qua đi, như vậy cô có thể cùng Chu Cẩn Phong sống một cuộc đời bình dị nhưng yên ổn, mà cô cũng sẽ không còn bất kì lưu luyến nào với thành phố này nữa, tất cả đều sẽ rời xa. Cô mở mắt ra, sự việc đã tới mức này, cô vẫn vì tiết kiệm tiền mà chọn ngồi xe buýt. Hình như thấy mình ngốc nghếch, cô bỗng bật cười thành tiếng, ngay sau đó bắt một chiếc taxi, đi tới địa chỉ mà lúc trước Kim Hạo để lại, giây phút này lòng cô vô cùng bĩnh tĩnh.

Tới địa điểm, Nhiếp Sơ Ngữ xuống xe, đi về phía hộp đêm nổi tiếng của thành phố An Xuyên – Thanh Phong Cư. Ở thành phố này đã mấy năm trời, cô từng đi qua đây, lần nào cũng đảo mắt qua. Trong một giây phút nào đó, cô cũng từng cảm thán, cả đời này có lẽ mình không thể bước vào đây, chưa hẳn vì không đủ tiền mà vốn dĩ không nỡ bỏ nhiều tiền như vậy chỉ để thỏa mãn lòng hư vinh của bản thân. Hôm nay cô có thể đi vào đây nhưng lại bằng cách thức này.

Buổi chiều, hộp đêm không đông người lắm, không gian thoáng đãng bỗng trở nên hơi trống trải. Cô vừa đi vào thì lập tức thu hút sự chú ý của nhân viên phục vụ. Người đó bước tới hỏi cô cần giúp gì, khi cô nói là tới tìm người, người đó lập tức dẫn cô ra quầy tiếp tân.

Nhiếp Sơ Ngữ biết đối phương đang kiểm tra những thông tin mà cô cung cấp. sau khi kiểm tra xong, đối phương cười với cô, “Cô Nhiếp, mời đi theo tôi.”

Nhiếp Sơ Ngữ đi theo người phục vụ tới một gian phòng. Phòng kín, màu sắc lại có phần nhạt nhòa, chủ yếu là đen, trắng và xám nhưng không có cảm giác âm u. Trong phòng không có ai, người phục vụ mang trà và nước hoa quả lên rồi đi ra ngoài, thế là cả một nơi rộng rãi thế này chỉ còn lại mình cô.

Cô nhìn chằm chằm cốc nước hoa quả đặt trên chiếc bàn thấp trước mặt, giơ tay ra, nhẹ nhàng trượt quanh mép cốc.

Kim Hạo hẹn nhưng anh ta không tới đúng giờ, như vậy là đang gây sức ép tâm lí cho cô sao? Cô càng ở một mình trong không gian này lại càng dễ suy nghĩ vẩn vơ, càng thêm hoảng loạn, khi đó Kim Hạo đưa ra bất kì yêu cầu nào, cô sẽ đáp ứng không hề do dự. Cô hận chính mình khi trở nên tầm thường như vậy, dù có thể đoán được tâm tư của người khác chứ không còn là một cô gái đơn thuần có phần ngốc nghếch như xưa. Nhưng như vậy thì đã sao, quá khứ cô có tốt đẹp, có trong sáng đến đâu chẳng qua cũng là thế thân của người khác mà thôi.

Đầu ngón tay cô hơi dùng sức, chất lỏng trong cốc sóng ra ngoài, để lại những vết nhàn nhạt trên bèn.

Lúc này, cánh cửa bị đẩy ra, cô lập tức nhìn qua rồi đứng dậy.

Kim Hạo hơi nhếch môi, đánh giá Nhiếp Sơ Ngữ từ trên xuống dưới, khi nhìn thấy bàn tay căng thẳng cuộn chặt lại của cô, hắn cười khẽ một tiếng. Hắn bước vào trong, sắc mặt hời hợt, “Cô Nhiếp, thật ngại quá, tôi tới muộn.”

Lời nói thì thân thiện là thế, chỉ có điều thái độ lại quá thản nhiên.

Nhiếp Sơ Ngữ cười miễn cưỡng, “Tại tôi tới sớm thôi.”

Kim Hạo nghe xong lại đánh mắt nhìn cô, lần này quan sát có phần tỉ mỉ hơn. Rõ ràng là một cô gái trông quá đỗi bình thường, dù có xinh xắn nhưng cũng không thể gọi là đặc biệt, chí ít hắn tuyệt đối không tin Lục Trạm Giang lại bị mê muội bởi sắc đẹp của người con gái này. Một người như vậy rốt cuộc đã khiến Lục Trạm Giang cảm thấy đặc biệt bằng cách nào? Ánh mắt Kim Hạo chợt khựng lại, hình như nghĩ ra rồi, hắn bỗng cười thoải mái.

Đi vào cùng Kim Hạo là Tề Sinh, hắn hoàn toàn im lặng giống như một người máy chỉ biết cử động.

Nhiếp Sơ Ngữ nhìn thẳng vào ánh mắt quan sát kĩ lưỡng của Kim Hạo, “Anh Kim, tôi cũng đã hiểu rõ trên người tôi tuyệt đối không có thứ mà anh cần, Anh tìm tới tôi chắc là vì quan hệ với Lục Trạm Giang. Thế nên tôi muốn nói rõ ràng với anh, tôi quả thực không có chút ảnh hưởng nào tới Lục Trạm Giang. Đúng là tôi từng qua lại với anh ta nhưng anh ta chỉ xem tôi như một người khác mà thôi…”

“Cô Nhiếp, tôi tưởng trong điện thoại tôi đã nói rõ ràng rồi. Cô Nhiếp xinh đẹp như vậy đừng có tự ti, huống chi chuyện gì cũng phải thử, không phải sao? Có lẽ lại có một kết quả ngoài mong đợi.”

Nhiếp Sơ Ngữ cắn môi dưới, biết rằng đối phương tìm tới mình tức là không định buông tha. Cô thở dài có phần cam chịu, cố gắng gượng cười, “Tôi biết, chỉ sợ anh Kim đánh giá tôi quá cao để rồi phải thất vọng.”

Kim Hạo bật cười, dường như cảm thấy rất thú vị, “Cô Nhiếp nên có lòng tin vào bản thân.”

Lòng tin ư? Tin rằng trong lòng Lục Trạm Giang có cô sao? Cô không mất trí, trí nhớ cũng không quá tệ, thế nên còn nhớ rất rõ Lục Trạm Giang đã thành thật thừa nhận anh tìm tới cô đích thực vì một người con gái khác. Vào khoảnh khắc ấy, cô bỗng muốn trách anh vì sao lại thành thật một cách nực cười. Cho dù là nói dối, cô cũng sẽ tin anh cơ mà. Vì sao phải nói cho cô biết sự thật, để cô biết tất cả hạnh phúc chỉ là giả tạo, tất cả những điều tốt đẹp anh dành cho cô đều không thuộc về cô. Cũng giống như ánh mắt Ôn Kha nhìn cô vậy, cuối cùng cô cũng chỉ là một trò cười mà thôi.

Nhiếp Sơ Ngữ chấp nhận số phận, “Vậy anh Kim hy vọng tôi làm gì?”

“Không vội, cô sẽ được biết nhanh thôi.”

Ánh mắt cô dần dần tối đi. Cô lấy tay trái vân vê tay phải, sau đó ngẩng đầu trịnh trọng nhìn Kim Hạo, “Có phải, nếu tôi làm theo yêu cầu của anh, anh sẽ thả Chu Cẩn Phong ra?”

“Dĩ nhiên.”

“Anh Kim, khi giao dịch, tôi vốn không sợ phải hy sinh thứ gì, nhưng tôi sợ tôi đánh đổi mà chẳng lấy lại được gì. Tôi muốn gặp anh ấy một lần, nếu không làm sao tối biết rốt cuộc anh ấy có ở trong tay anh hay không. Nếu như…”, một nụ cười lướt nhanh qua mặt cô, “Tin rằng anh Kim không phải người như vậy, nhưng chưa nhìn thấy anh ấy, tôi không thể yên lòng. Anh cũng biết tâm trạng ảnh hưởng rất nhiều tới hành động của một người. Tâm trạng bất an có thể sẽ làm hóng rất nhiều chuyện.”

Dám uy hiếp hắn ư? Ánh mắt Kim Hạo như đang nghiền ngẫm, cô cũng đâu có vô vị như hắn tưởng tượng. Hắn ra hiệu với Tề Sinh, Tề Sinh lập tức ra cửa. Hơn mười phút sau, Tề Sinh quay lại, trong tay cầm một chiếc di động, sau đó đưa cho Nhiếp Sơ Ngữ.

Nhiếp Sơ Ngữ gần như vô thức hiểu được ý nghĩa của chiếc di động này. Cô đưa tay cầm lấy, sắc mặt Kim Hạo lạnh đi, “Đừng có được nước lấn tới.”

Nhiếp Sơ Ngữ đành thu tay về. Từ trên màn hình cô nhìn thấy Chu Cẩn Phong tay bị trói lại, miệng bị nhét thứ gì đó rồi có người lấy nó ra.

“Tiểu Ngữ, em mặc kệ anh… em…”

Chu Cẩn Phong còn chưa kịp nói xong thì miệng lại bị bịt kín, ngay sau đó hình ảnh trên màn hình biến mất.

Sắc mặt Nhiếp Sơ Ngữ trắng bệch, muốn nói gì đó nhưng lại chẳng thốt nên lời, mắt đỏ lên. Đều vì cô, nếu không phải vì cô, Chu Cẩn Phong không phải chịu khổ như vậy, tất cả đều là lỗi của cô.

Kim Hạo dường như rất hài lòng với phản ứng của cô, “Muốn cậu ta có thể sớm được thả ra, thì cô phải nghe lời. Tôi tin cô là một người thông minh, biết phải làm thế nào.”

Nhiếp Sơ Ngữ nhìn thấy nụ cười của Kim Hạo, tay nắm chặt lấy vạt áo. Cô căm hận, vì sao vận mệnh chỉ có thể bị người khác nắm giữ, vì sao ngay cả quyền lựa chọn cuộc đời mình cô cũng không có? Cô chỉ muốn sống bình yên suốt cuộc đời này, ngay cả việc này cũng không được sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.