Trong căn phòng xa hoa, tấm rèm cửa vừa dày vừa nặng khẽ đung đưa hai bên
khung cửa sổ sát sàn sạt. Hoàng hôn đã tắt, căn phòng chỉ còn lại sự tăm tối ảm đạm và một khoảng tĩnh mịch, loáng thoáng nghe tiếng gió nhẹ
thoảng qua. Cô đã từng rất yêu cái yên lặng của nơi này. Gió nhẹ thổi
trong phòng như một bản nhạc không lời, vang những âm điệu chạm tới tâm
hồn. Ở đây, lúc này ngoài tiếng gió còn có nhịp đập của hai trái tim,
chỉ có điều, một trái tim đập mạnh mẽ, một trái tim vẫn đập với tần suất bình thường.
Người con gái ngồi trên nền nhà mệt mỏi ngẩng đầu,
khóe mắt cô ửng đỏ, giọt lệ chới với chực rơi nơi khóe mắt, dường như cô đang bướng bỉnh đè nén nhưng không thể, nước mắt lăn xuống. Cô cắn chặt môi, nhìn người đàn ông cách mình không xa, đau khổ tột cùng.
Người đàn ông ngồi trên chiếc ghế xoay màu đen bằng da thật, sắc mặt rất bình thản. Anh ngồi đó tĩnh lặng, trông như một người mẫu với phong thái
lạnh lùng, cứng rắn. Anh hờ hững nhìn người con gái ngồi dưới nền, không hề xao động hệt như đang nhìn một người xa lạ.
Ánh mắt anh khiến tâm trạng của người ngồi trên nền nhà càng rối loạn, cả cơ thể cô bất
giác run lên. Cô nhìn anh giống như không quen biết. Đây là người đàn
ông thương yêu, chiều chuộng cô sao? Vì sao cô chẳng nắm bắt được chút
hương vị thân thuộc nào?
“Lục Trạm Giang, anh có từng yêu em
không?” Cô hỏi rất khẽ nhưng ánh mắt nhìn anh trân trân không rời, và
rồi cô vẫn không đợi được câu trả lời của anh. “Anh có từng yêu em
không? Có không? Cho dù là một chút, một chút thôi?” Tiếng cô càng lúc
càng to: “Đều là giả dối cả sao? Anh vì một người con gái khác nên mới
đối tốt với em như vậy ư? Anh đang coi em là một người khác?”
Cô
đau xé ruột xé gan bao nhiêu thì anh thản nhiên bấy nhiêu. Đây là thái
độ đối với một kẻ thế thân ư? Không thể ảnh hưởng tới anh dù chỉ một
chút, chỉ đợi tới khi cô từ từ thức tỉnh khỏi giấc mơ, tới khi anh lấy
đi những gì đẹp đẽ nhất.
“Anh chưa từng yêu em, ngay từ đầu đã
coi em là thế thân. Tất cả những điều tốt đẹp dành cho em đều là giả
dối. Tất cả những gì anh làm cho em đều là vì người khác…”
Cuối cùng người đàn ông cũng động đậy khóe môi: “Chẳng phải em biết cả rồi sao?”
Chẳng phải em biết cả rồi sao? Thì ra tất cả đều là thật. Anh quả thực vì một người con gái khác mới đối tốt với cô như vậy, mới làm tất cả cho cô,
nhưng chưa bao giờ vì cô, Nhiếp Sơ Ngữ. Cô còn hỏi để làm gì, còn kì
vọng anh sẽ phản bác, còn tưởng rằng anh có tình cảm với cô, thì ra chỉ
đang tự chuốc lấy nhục nhã mà thôi.
Cô bò dậy, loạng choạng đi về phía anh, đứng trước mặt anh. Cô không hiểu vì sao anh vẫn có thể thản
nhiên như vậy, còn bản thân mình lại cảm thấy con tim như bị đâm trăm
ngàn nhát, đau đớn đến không thể thở nổi, đây là sự khác biệt giữa yêu
và không yêu sao?
“Lục Trạm Giang, sao anh có thể đối xử tàn nhẫn với em như vậy?”
Tự tay thêu dệt cho cô một giấc mộng đẹp, rồi lại để cô giương mắt nhìn
giấc mộng ấy tan tành trước mắt mình. Cô lùi về sau từng bước một, lệ
nhòa hai mắt. Chưa khoảnh khắc nào cô nhận thức rõ như vậy, chẳng qua
anh không yêu cô nên mới làm ngơ trước nỗi đau của cô, nước mắt của cô.
Chẳng qua anh không yêu cô nên cô có đau xé lòng anh vẫn bất động như
núi. Chẳng qua vì anh không yêu cô, chỉ vậy mà thôi…
Tựa như có một lưỡi dao găm sâu vào tận cõi lòng, cô đang dùng nỗi đau để nhận ra sự thực anh không yêu cô.