Nhiếp Sơ Ngữ được Lục Trạm Giang đưa tới gặp một nhà thiết kế tạo hình chuyên nghiệp, từ tạo hình tới trang phục đều rất xuất sắc, Cô nhìn mình trong gương, tự cười bản thân từ Lọ Lem đã trở thành công chúa, rồi yên lặng
chờ đợi một ngày quay trở về thân phận Lọ Lem. Từ trong gương, có thể
nhìn thấy Lục Trạm Giang đứng phía sau, cách đó không xa. Anh vẫn mặc
một màu đen, lạnh nhạt đứng đó, như xa cách mọi người, lúc này anh đang
nhìn cô.
Cô quay người, sau đó bước từng bước về phía anh.
Cô đã mất đi hy vọng rằng trong ánh mắt anh sẽ toát lên một sự kì vọng,
hân hoan, giờ đây cô chỉ bình thản khoác tay anh. Lục Trạm Giang nhìn cô một lúc, hình như muốn nói gì, cuối cùng lại im lặng.
Anh cùng
cô lên xe, không gian trong xe rất rộng, ngoài tài xế chỉ còn hai người
họ. Trần Bình và Kỷ Niên vẫn ngồi trong hai chiếc xe một trước một sau
như mọi khi, để phòng tình huống bất ngờ.
"Lát nữa em phải làm thế nào?"
Cô chỉ mơ hồ cảm thấy bữa tiệc tối nay dường như rất quan trọng, những cái khác không biết gì hết.
"Không cần phải làm gì cả." Lục Trạm Giang day thái dương, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Nhiếp Sơ Ngữ nhìn anh, không nói gì nữa.
Chẳng mấy chốc đã tới địa điểm. Đó là một nơi rất riêng tư, không chỉ riêng
tư về mặt địa điểm, kết cấu tòa nhà đâu đâu cũng toát lên vẻ tinh tế,
cao quý, ánh sáng màu vàng nhạt tạo ra vẻ thần bí. Nhiếp Sơ Ngữ khoác
tay Lục Trạm Giang cùng đi vào, sau khi đi qua một hành lang gấp khúc
chín lần được làm từ gỗ thật, xuyên qua một đình nghỉ, lúc này mới tới
trung tâm buổi tiệc. Ngưòi không đông lắm, hơn nữa có thể nhận ra sự
lạnh nhạt trên thương trường đã được xóa bỏ.
Đây không phải một bữa tiệc bình thường, cô lập tức nghĩ.
Lục Trạm Giang đưa Nhiếp Sơ Ngữ đi lên trước, thu hút sự chú ý của mọi
người. Anh không dừng bước, dẫn Nhiếp Sơ Ngữ một mạch đến trước mặt một
người đàn ông nét mặt lạnh lẽo. Người này khí thế rất mạnh mẽ, có một vẻ đáng sợ khiến người ta không thể tảng lờ. Anh ta chỉ khẽ nhìn lướt qua
mà Nhiếp Sơ Ngữ đã cảm thấy giống như bị cột chặt vậy, cô vô thức nắm
chặt tay Lục Trạm Giang, còn anh thì nhẹ nhàng vỗ vỗ tay cô, một sự an
ủi không lời.
"Đại ca." Lục Trạm Giang gọi người đàn ông trước mặt.
Cố Trường Dạ nhìn Lục Trạm Giang trước, gật đầu, sau đó ánh mắt dừng lại
trên người Nhiếp Sơ Ngữ, chỉ lướt qua rất nhanh, không cảm thấy có điểm
nào đặc biệt.
Lục Trạm Giang kéo Nhiếp Sơ Ngữ, "Thịnh Thịnh ở chỗ chị dâu?"
Cố Trường Dạ gật đầu, lúc này nét mặt mới thu lại vẻ lạnh lùng, hiện lên chút ôn hòa.
Lục Trạm Giang liền dắt Nhiếp Sơ Ngữ đi về phía Giản Ngưng, cũng vào lúc
này, Nhiếp Sơ Ngữ mới biết thì ra đây là buổi tiệc đầy tháng Cố Trưòng
Dạ tổ chức cho cô con gái cưng của mình, phàm là những người được tới
đây chắc chắn có một thân phận và địa vị tuyệt đối tại thành phố.
Lúc Lục Trạm Giang đi tới, bên cạnh Giản Ngưng đã có vài người vây quanh.
Nhiếp Sơ Ngữ nhìn về phía Giản Ngưng, đó là một người con gái rất xinh
đẹp, chỉ có điều nhìn qua hoàn toàn không giống một phụ nữ mới sinh con, nét mặt còn có đôi chút trong sáng và tươi tắn như nữ sinh. Nếu không
phải cùng Lục Trạm Giang gặp người con gái này, Nhiếp Sơ Ngữ có lẽ mãi
mãi không thể ngờ rằng Giản Ngưng, vợ của Cố Trường Dạ nổi danh ở thành
phố An Xuyên lại có diện mạo như thế.
Cả một đám người vây lấy đứa bé, Giản Ngưng lùi hẳn về sau để mọi người nhìn thoải mái.
Nhiếp Sơ Ngữ và Lục Trạm Giang bước tới, mấy người đó lần lượt chào Lục Trạm
Giang, có vẻ như rất thân thiết. Nhiếp Sơ Ngữ nhìn họ một lượt, người
nào cũng tuấn tú nổi bật, đều là những nhân vật có chí lớn, xem ra đây
chính là mấy vị trong Hoàng Thành nổi tiếng.
"Ngũ ca, anh tới
muộn rồi, muốn gặp công chúa nhỏ của chúng ta là phải xếp hàng đấy." Lão Thất Nguyễn Ngộ Minh cười khì khì, bỗng nhìn thấy Nhiếp Sơ Ngữ đứng
cạnh Lục Trạm Giang, đôi mắt đẹp tròn xoe, lập tức tiến tới, "Ấy, Ngũ
ca, em gái xinh đẹp này là ai vậy? Chẳng thấy giới thiệu gì cả."
Tiếng của Nguyễn Ngộ Minh thu hút ánh mắt mọi người, ai nấy đều lần lượt nhìn về phía Nhiếp Sơ Ngữ. Nhiếp Sơ Ngữ lần đầu tiên bị nhiều ánh mắt vây
quanh như vậy. Trong số những người này, cô nhận ngay ra anh trai Chu
Thừa Nghiệp mà Lục Trạm Giang từng nói. Lúc này đây, Chu Thừa Nghiệp
đang nhìn cô bằng ánh mắt kì lạ. Nhiếp Sơ Ngữ nhanh chóng cúi xuống, có
lẽ hiểu được cảm giác kì lạ của Chu Thừa Nghiệp vì anh chắc chắn cũng
biết chuyện của Nghê Nghiên!
"Nhiếp Sơ Ngữ." Lục Trạm Giang nói tên cô một cách đơn giản.
Dường như Nguyễn Ngộ Minh rất không hài lòng: "Thế thôi ư?"
Biểu cảm của Lục Trạm Giang đã quá rõ ràng: "Chỉ vậy thôi."
Hiển nhiên là Nguyễn Ngộ Minh bất mãn, sau khi Lục Trạm Giang đi thăm cô
công chúa nhỏ, anh ta đi thẳng tới bên cạnh Nhiếp Sơ Ngữ, "Cô Nhiếp phải không, cô đẹp quá, lần đầu gặp mặt, sau này chúng ta chắc có thể tiếp
xúc nhiều hơn, cô nhất định phải nhớ tên tôi đấy, tôi là Nguyễn Ngộ
Minh.” Nguyễn Ngộ Minh cười hì hì. “Cô nhất định phải nhớ tên tôi, để
tôi cảm thấy vinh hạnh một chút. Phải biết rằng Ngũ ca của tôi là người
tuyệt duyên với phụ nữ, chưa bao giờ đưa một cô gái tới trước mặt chúng
tôi. Cô là người đầu tiên, thế nên thứ lỗi cho tôi mạo muội.”
Người này thật là đáng yêu.
Cô còn tưởng những người dính dáng đến Hoàng Thành đều lạnh lùng, nghiêm
nghị, thì ra còn có người dễ thương như Nguyễn Ngộ Minh.
"Anh nói nghiêm trọng quá rồi."
Nguyễn Ngộ Minh lắc đầu, "Là thật đấy, thật đấy. Ngũ ca của tôi chưa từng đưa
cô gái nào tới. Cô là người đầu tiên, xem ra đối với Ngũ ca của tôi, cô
chắc chắn là cực kì, cực kì đặc biệt."
Đặc biệt ư? Biểu cảm của Nhiếp Sơ Ngữ trở nên u ám.
Lúc này Quý Bách Hiên dường như nhận ra vẻ khác lạ của Nhiếp Sơ Ngữ, lập
tức vỗ vai Nguyễn Ngộ Minh, sau đó cười với cô, "Mặc kệ cậu ấy đi, cậu
ấy thích nói năng linh tinh ấy mà."
"Em đâu có nói năng linh tinh."
Nguyễn Ngộ Minh còn chưa nói xong đã bị Quý Bách Hiên véo vào hông một cái,
lập tức im bặt. Mặc dù bình thường Nguyễn Ngộ Minh có nói hơi nhiều
nhưng rất biết nhìn ánh mắt người khác, Quý Bách Hiên suy nghĩ mọi
chuyện chu toàn hơn nhiều. Ban nãy Nguyễn Ngộ Minh nói mấy lời đó, Lục
Trạm Giang dĩ nhiên đã nghe thấy nhưng không có phản ứng gì, chứng tỏ
mặc kệ, nhìn từ một góc độ khác cũng có thể chứng minh người con gái này trong lòng Lục Trạm Giang có một vị trí không bình thường. Nhưng Nhiếp
Sơ Ngữ nghe xong rõ ràng không vui, chứng tỏ quan hệ giữa cô và Lục Trạm Giang không giống như mọi người tưởng tượng. Nếu đã vậy thì nói ít một
chút, tránh càng nói càng sai.
Nhiếp Sơ Ngữ cười cười.
Lúc này Lục Trạm Giang vẫy tay vói Nhiếp Sơ Ngữ, ra hiệu cho cô lại gần mình.
Một đứa bé nằm trong chiếc nôi nhỏ, lúc này đang tròn xoe mắt nhìn cô. Trái tim Nhiếp Sơ Ngữ bất giác ấm áp. Một đứa trẻ thật dễ thương, dù ngũ
quan còn chưa sắc nét nhưng không ảnh hưởng tới vẻ đáng yêu của nó.
Làn da của nó quá non nớt, Nhiếp Sơ Ngữ không dám giơ tay chạm vào.
Lục Trạm Giang nhìn đứa bé trong nôi, rồi lại nhìn Nhiếp Sơ Ngữ, nhận ra vẻ luống cuống của cô, chợt bật cười.
Chu Thừa Nghiệp đứng bên cạnh quan sát họ, biểu cảm mang hàm ý sâu xa...
Lục Trạm Giang được mọi người vây chặt bắt uống rượu, còn Nhiếp Sơ Ngữ thì
bị họ gạt ra ngoài. Đàn ông uống rượu, đàn bà đứng ngoài. Vì lão Tứ của
Hoàng Thành là An Diệc Thành hôm nay cũng dẫn theo bạn gái, sự xuất hiện của cô gái đó rõ ràng đã giúp Nhiếp Sơ Ngữ tránh được một lượng lớn
"hỏa lực". Nhiếp Sơ Ngữ ngồi một bên, sau đó nghe thấy vài người tán dóc về mấy anh em trong Hoàng Thành. Ví dụ như lão Đại Cố Trường Dạ, thủ
đoạn tàn nhẫn, ngay cả người nhà vợ cũng không chịu buông tha, hôm nay
lại giả nhân giả nghĩa sắm vai vợ chồng tình cảm sâu đậm. Rồi lão Tam
mấy năm trước đã ly hôn, nhưng không kết hôn với mối tình đầu sôi nổi,
ầm ĩ một thời, hơn nữa bên cạnh còn thường xuất hiện một cậu nhóc, cũng
không biết mẹ của đứa bé rốt cuộc là ai. Rồi tới lão Tứ An Diệc Thành,
trước giờ vẫn luôn độc thân nhưng lại có con, người mẹ vẫn không rõ là
ai...
Nhiếp Sơ Ngữ như đang nghe scandal làng giải trí vậy, bỗng
nhiên cảm thấy chuyện của mình và Lục Trạm Giang so với mấy chuyện yêu
hận tình thù rắc rối phức tạp này thì ra chẳng là gì. Xem ra con người
ta hay quá đề cao bản thân, trong mắt người khác, đến tư cách để thành
một tin lá cải cũng không có.
Nhiếp Sơ Ngữ yên lặng ngồi đó, đang chuẩn bị uống một ngụm rượu vang thì bỗng Lục Trạm Giang vội vàng đi
tới kéo cô đứng dậy, rượu trong ly sóng mạnh, suýt nữa đổ ra ngoài. Cô
lập tức đặt ly rượu xuống, tưởng xảy chuyện, "Sao vậy?"
Lục Trạm Giang cũng không nói, chỉ kéo cô ra một chỗ không người.
Nhiếp Sơ Ngữ để mặc cho anh kéo, âm thầm quan sát biểu cảm của anh. Anh đã
uống rượu, nhưng nồng độ không cao, cộng thêm tửu lượng của anh cũng
khá, hơn nữa trên mặt không có bất kì biểu hiện nào cho thấy quá chén,
có lẽ không phải say mà anh thực sự có chuyện.
Cho tới khi không
còn nhìn thấy ai nữa, Lục Trạm Giang mới buông tay cô ra. Hành lang gấp
khúc rất yên ắng, có hương hoa từ đâu bay tới, một bên của hành lang là
dây leo xanh ngắt, sắc xanh tràn trề sức sống. Cô yên lặng nhìn anh.
Lục Trạm Giang lấy thuốc lá và bật lửa ra, nhưng châm mấy lần vẫn không
cháy, thế là anh bỏ cuộc. Anh bất ngờ ném cả thuốc lá và bật lửa đi,
quay về phía cô, "Nhiếp Sơ Ngữ, em nói thật đi…”
Biểu cảm của anh quá đỗi chân thật khiến cô hơi hoảng sợ, những tưởng chuyện mình phải
làm đã bị anh phát hiện. Anh sẽ đối xử với mình ra sao?
Cô lùi
một bước, Lục Trạm Giang tiến thẳng tới, hai tay ấn chặt lên bả vai cô,
"Tôi còn nhớ năm ấy tôi không hề sử dụng biện pháp phòng tránh.” Chính
vào lúc nãy, khi anh nhìn thấy dáng vẻ của cô đối với con gái Cố Trường
Dạ, chắc là cô thích trẻ con, bỗng nhiên anh nảy ra một suy nghĩ. Khi đó cô không còn nhỏ nữa, nên anh không có quá nhiều kiêng dè. Phải chăng
khi cô bỏ đi, trong bụng đã mang theo một sinh mệnh bé nhỏ? Nhưng trong
hoàn cảnh đó, sao cô có thể sinh đứa bé ra, hoặc nếu cô muốn sinh nó ra
nhưng vì cảm xúc bị ảnh hưởng, thế nên nó đã...
Anh không kiềm chế được bản thân nghĩ tới khả năng đó, trong lòng khó chịu tới mức muốn kiểm chứng ngay.
Nhiếp Sơ Ngữ sững người, phải một lúc lâu sau mới hoàn hồn, hiểu được anh có ý gì, bỗng cảm thấy nực cười, "Không có, thực sự không có."
Lúc ấy Lục Trạm Giang mới thu tay về, giống như muốn xác nhận thêm một lần nữa, "Thực sự không có?"
Cô nghiêm túc gật đầu. Thực sự không có, cô không mang thai con của anh,
hơn nữa cho dù có, lúc ấy cô có thể làm gì? Trong phút chốc, cô lại muốn biết nếu lúc đó cô thực sự có thai, anh sẽ đối xử với cô thế nào?
"Nếu như... là em nói nếu như... lúc ấy em thực sự có thai, anh sẽ thế nào?"
Sẽ thế nào ư?
Lục Trạm Giang nhíu mày, "Sẽ cưới em."
Nhiếp Sơ Ngữ bật cười. Thấy chưa, anh luôn thành thật như vậy, anh tình
nguyện chịu trách nhiệm vì cô, cô có nên thỏa mãn với một câu trả lời
như vậy hay không. Nhưng cô chẳng vui chút nào, nếu thực sự xảy ra tình
huống ấy, phải chăng cả đời này cô bắt buộc phải sống dưới cái bóng của
Nghê Nghiên?
…
Lục Trạm Giang cùng mọi người đi uống rượu, Nhiếp Sơ Ngữ vẫn ngồi một bên, chẳng bao lâu sau bên cạnh cô có thêm
một người. Cô nhận ra đó là cô gái được An Diệc Thành đưa tới. Xem ra An Diệc Thành cũng đã bị người ta kéo đi uống rượu. Hai người con gái cùng một hoàn cảnh, Nhiếp Sơ Ngữ mỉm cười với đối phương, đối phương cũng
cười với cô.
Nhiếp Sơ Ngữ ngồi một lúc liền muốn vào nhà vệ sinh, hỏi người phục vụ mới biết phương hướng đại khái. Sau khi ra khỏi đại
sảnh, có vô số những hành lang gấp khúc. Cô đi được một đoạn mà vẫn chưa nhìn thấy tấm biển đề nhà vệ sinh, nghĩ bụng không biết mình có đi nhầm không. Đang chuẩn bị quay lại đường cũ thì nghe thấy thanh âm vọng tới.
"Em đưa cô ấy tới đây định làm gì?" Trong giọng nói của Chu Thừa Nghiệp có một sự trách móc nặng nề.
Hình như Lục Trạm Giang đang cười, "An Diệc Thành đưa bạn gái tới thì anh
cảm thấy bữa tiệc này được coi trọng, sao quay sang em lại thay đổi rồi? Anh, anh đừng áp đặt như vậy có được không?"
"Rõ ràng em biết anh có ý gì, không chỉ mình anh nghĩ vậy, lẽ nào em cho rằng Đại ca sẽ không nghĩ vậy?"
Đương nhiên Cố Trường Dạ từng gặp Nghê Nghiên, khoảng cách giữa Lục Trạm
Giang và Cố Trường Dạ ít nhiều có liên quan tới Nghê Nghiên. Hôm nay Lục Trạm Giang lại ngang nhiên dẫn một cô gái có diện mạo giống Nghê Nghiên tới, trong mắt người có bụng dạ, đó tuyệt đối là hành vi cố tình chống
lại Cố Trường Dạ. Việc này dĩ nhiên sẽ làm xấu đi mối quan hệ giữa Cố
Trường Dạ và Lục Trạm Giang, chỉ là không biết ai sẽ là ngư ông đắc lợi
vào lúc này.
Lục Trạm Giang hừ một tiếng, không nói gì.
Chu Thừa Nghiệp thở dài, giọng nói nhẹ nhàng hơn: "Chú thực sự không cố ý?"
"Trong mắt anh, em vô vị vậy sao?"
"Dẫu sao bây giờ cũng đang là thời kì đặc biệt, anh lo..." Chu Thừa Nghiệp
vỗ vai Lục Trạm Giang, "Chú mãi mãi là em trai của anh." Thế nên thứ anh ấy suy tính luôn là lợi ích và tương lai của Lục Trạm Giang.
"Em hiểu."
"Vậy cô ấy..." Chu Thừa Nghiệp có vẻ không biết nên mở lời thế nào, "Chú đối với cô ấy là thật lòng chứ?"
Cho dù không thể mở lời, Chu Thừa Nghiệp cũng đã mở lời rồi. Lục Trạm Giang vì câu này mà bật cười, "Anh, không phải như anh nghĩ đâu, chuyện giữa
em và cô ấy rất phức tạp, đôi ba câu không thế nói rõ, anh đừng căn vặn
nữa."
"Ba năm trước chú đã có suy nghĩ muốn quay về An Xuyên, anh còn tưởng chú đã hiểu ra, sau đó có người nói..."
"Không cần vòng vo do thám nữa, là cô ấy." Lục Trạm Giang thừa nhận rất thẳng thắn.
Sau đó lại trầm mặc rất lâu.
Một lúc lâu sau, Chu Thừa Nghiệp mới thờ dài, "Nếu chú đối với Nghê
Nghiên...", anh có vẻ rất khó khăn mở lời, "Khi đó vì sao lại lựa chọn
như vậy?"
"Em nói rồi, không phải như anh nghĩ đâu."
"Lục
Trạm Giang, rốt cuộc chú đang lừa gạt ai? Nếu không phải vì có tình cảm
với Nghê Nghiên, vì sao bao năm nay bên cạnh chú không có người con gái
nào, cho dù tìm cũng tìm một người giống với Nghê Nghiên đến vậy?"