Tối hôm đó, bố cô ra khỏi nhà, trong nhà chỉ còn cô, mẹ cùng em trai. Nhiếp Sơ Nhân mải chơi điện tử, hoàn toàn không đoái hoài tới mẹ và chị gái.
Ngô Thục Lan đi tới phòng con gái, nhìn con gái, có phần gượng gạo, “Sơ
Ngữ, có phải đã xảy ra chuyện gì không? Vì sao con bỗng dưng nghỉ học?”
“Không vì sao cả, chỉ là bỗng dưng không muốn học nữa.” Nhiếp Sơ Ngữ không
nhìn mẹ mình. Tình cảm cô dành cho mẹ rất phức tạp. Rất lâu trước kia,
cô khao khát tình yêu của mẹ, về sau, khi đã dần dần quen với cuộc sống
kiểu này, cô cũng bắt đầu không có quá nhiều cảm giác nữa. Chỉ là mỗi
lần nhìn thấy mẹ bận rộn làm nông, cô lại một lần nữa tự nói với mình,
cuộc đời cô không thể sống giống như mẹ, cả đời ăn nói khép nép trước
mặt chồng, cả đời làm nghề nông mà sống.
Ngô Thục Lan nhìn con gái rất lâu, rất lâu, cuối cùng thở dài, “Bố con muốn để con và Lương Hiểu Hiểu cùng ra ngoài kiếm sống.”
Nhiếp Sơ Ngữ im lặng nhìn mẹ.
Lương Hiểu Hiểu lớn hơn cô một tuổi, còn chưa học hết cấp hai đã ra ngoài
kiếm tiền, chẳng biết làm gì nhưng năm nào về nhà cũng mặc toàn quần áo
đẹp, còn mua cho bố mẹ chị ta cả đống đồ. Mấy hôm trước, Lương Hiểu Hiểu lại trở về, người nào cũng được một nắm kẹo. Mọi người đều nói bố mẹ
Lương Hiểu Hiểu sinh được một cô con gái ngoan, biết kiếm tiền, bây giờ
bắt đầu hưởng phúc rồi. Lần này Lương Hiểu Hiểu còn lái xe về. Con đường đất được sửa lại của thôn lần đầu tiền được bánh xe ô tô lăn qua, mọi
người đều háo hức ra xem. Ai cũng biết, Lương Hiểu Hiểu ra ngoài ăn nên
làm ra rồi.
Nhiếp Thụ Toàn cũng chạy ra xem cảnh náo nhiệt, thấy
con gái nhà người ta giỏi giang như vậy rồi nghĩ tới con gái nhà mình
ngoài học thì chẳng có gì, đến cả học hành cũng bỏ, càng nghĩ càng tức
giận. Bây giờ Nhiếp Sơ Ngữ đã về nhà, Nhiếp Thụ Toàn liền tới hỏi Lương
Hiểu Hiểu, liệu có thể đưa Nhiếp Sơ Ngữ cùng ra ngoài kiếm tiền không?
Dẫu sao cũng là người cùng thôn, không thể chỉ phát tài một mình được.
Nhiếp Sơ Ngữ nhíu mày nhưng biết mình không có quyền lựa chọn. Người trong
thôn tuy ngoài mặt khen Lương Hiểu Hiểu giỏi kiếm tiền, thực chất sau
lưng đều nói tiền của Lương Hiểu Hiểu không trong sạch, chẳng biết ra
ngoài đã giở mấy mánh khóe bẩn thỉu gì. Có điều, đám người ấy cũng chỉ
dám ngấm ngầm nói xấu, khi thấy Lương Hiểu Hiểu lái ô tô trở về, trên
mặt phần nhiều vẫn là ngưỡng mộ. Nhiếp Sơ Ngữ hiểu rõ trong lòng, cho dù bố cô biết tiền của Lương Hiểu Hiểu có lai lịch bất chính, ông cũng mặc kệ, ông chỉ quan tâm cô có mang được tiền về cho ông không mà thôi.
Nhưng cô tình nguyện ra ngoài kiếm sống, vì còn tiếp tục ở nhà, bố cô sẽ móc nối với một người ở thôn khác, bàn chuyện cưới xin cho cô, mà đối
phương cũng chấp nhận đưa mấy vạn. Việc này đối với bố cô mà nói, tuyệt
đối là một sự cám dỗ cực lớn.
Nhiếp Sơ Ngữ nằm trên giường, mang
theo chút lạnh lẽo, cô đơn đến bi thương. Cô một lòng muốn dựa vào học
tập để thay đổi sô phận, cuối cùng sụp đổ tan tành. Trên đời này rất
nhiều người nỗ lực, cuối cùng đều thành công, còn cô thì đang chứng minh rằng không phải ai cố gắng cũng sẽ thành công, chí ít là có cô…
Quả nhiên, hôm sau bố cô nói chuyện với cô, bảo cô cùng Lương Hiểu Hiểu ra
ngoài kiếm sống. Bố cô không giấu nổi sự ngưỡng mộ với chị ta, nói hai
ông bà Lương sinh được một cô con gái tài giỏi, bây giờ trong thôn oai
như cóc, không những phát tài mà còn lái xe về, ngạo nghễ biết bao.
Nhiếp Sơ Ngữ chính là sự phản chiếu, đã không kiếm tiền bằng Lương Hiểu
Hiểu thì thôi, lại còn khóc lóc ầm ĩ đòi đi học. Giờ thì hay rồi, học
hành không ăn ai, xôi hỏng bỏng không hết cả. Ông cảnh cáo cô, ra ngoài
phải chăm chỉ làm ăn. Họ nuôi cô bao năm nay chính là để cô kiếm tiền
cho họ. Sống ở ngoài phải nhớ ăn tiêu dè xẻn, mang tiền về nhà, dám ở
ngoài tiêu xài hoang phí, ông nhất định sẽ đánh gãy chân cô, hơn nwuax
ông còn bảo Lương Hiểu Hiểu giám sát mọi việc làm của cô.
Nhiếp
Sơ Ngữ đã sống trong gia đình này bao năm nay. Hồi nhỏ cô sợ nhất mỗi
lần bố nổi nóng rồi mẹ càm ràm, vì một khi mẹ nói nhiều, bố sẽ chỉ càng
thêm bực bội, gia đình không khác gì chiến trường. Tới tận sau này,
những câu chuyện của bố mẹ càng ngày càng không có sức ảnh hưởng tới cô, thậm chí còn chẳng so được với cô giáo Hà. Nghĩ lại bỗng thấy có chút
đáng thương, những người thân thiết nhất, gần gũi nhất lại chẳng bằng
một cô giáo chủ nhiệm mà cô yêu quý.
Nhiếp Sơ Ngữ của bây giờ chỉ muốn rời xa căn nhà này, thế nên cô không từ chối lời đề nghị của bố.
Dĩ nhiên, cô cũng không có tư cách từ chối. Cô chẳng qua chỉ là một cô
nhóc còn hai tháng nữa là tròn mười tám tuổi, hoàn toàn không biết gì về thế giới bên ngoài, mục tiêu duy nhất chính là không muốn phải ở nhà
làm nông cả đời.
Nhiếp Sơ Ngữ ngồi xe của Lương Hiểu Hiểu rời đi. Trước khi đi, bố cô còn nói chuyện mãi với Lương Hiểu Hiểu, còn mẹ cô
thì bảo ra ngoài ráng làm việc, học thêm chút bản lĩnh, đừng giống bà,
cái gì cũng không biết, thậm chí chẳng nhận được hết mặt chữ, Nhiếp Sơ
Ngữ gật đầu lia lịa
Lương Hiểu Hiểu và Nhiếp Sơ Ngữ nói chuyện
xong bèn ngồi vào trong xe, chị ta đánh vô lăng lái ra ngoài. Lúc nhỏ,
Lương Hiểu Hiểu và Nhiếp Sơ Ngữ từng chơi với nhau, khi ấy bọn trẻ vẫn
còn chơi trò chơi gia đình, ai đóng làm chồng, ai đóng làm vợ, ai đóng
làm con, đủ các loại vai, không thiếu người nào. Bây giờ nghĩ lại cảm
thấy không thể ấu trĩ hơn, thế mà khi xưa lại cực kì vui vẻ.
Ánh mắt
Nhiếp Sơ Ngữ dừng lại trên bộ móng tay của Lương Hiểu Hiểu. Lương Hiểu
Hiểu làm nail, hình vẽ rất đẹp, bên dưới là lớp màu trong suốt, bên trên phủ một lớp màu đỏ cả chua, thứ màu ấy cực kì bắt mắt. “Sau này em cũng có thể như vậy.” Lương Hiểu Hiểu nháy mắt với Nhiếp Sơ Ngữ.
Nhiếp Sơ Ngữ liền cúi gằm. Tuy rằng cô chưa bao giờ tự ti vì tấy cả mọi thứ
của mình nhưng khi nhìn thấy Lương Hiểu Hiểu diện đồ thời thượng, còn
mình chỉ mặc chiếc quần bò đã bạc màu, trong lòng bỗng dâng lên một cảm
xúc vu vơ. Cô không nói gì mà nhắm mắt lại ngủ. Cô rất hiếm khi ngồi xe, nếu không ngủ sẽ bị say.
Chẳng biết đã đi bao lâu, cô bị Lương Hiểu Hiểu đánh thức, cô cùng chị ta xuống xe.
“Lát nữa em đi theo chị, chị bảo em chào ai thì chào người đó, thông minh
lên một chút.” Lương Hiểu Hiểu nhỏ giọng dặn dò Nhiếp Sơ Ngữ.
Nhiếp Sơ Ngữ lập tức gật đầu. Cô nhìn trái, nhìn phải, trên gương mặt chỉ
toàn cảm giác hoang mang và sợ hãi. Mọi thứ ở đây đều quá xa lạ. So với
một người non nớt như cô thì Lương Hiểu Hiểu quá thông thạo, một Lương
Hiểu Hiểu đã trang điểm già dặn đứng cùng Nhiếp Sơ Ngữ, hoàn toàn không
thể nhận ra chị ta chỉ hơn cô đúng một tuổi mà thôi.
Lương Hiểu
Hiểu dẫn Nhiếp Sơ Ngữ vào một nơi được trang hoàng hào nhoáng vô cùng,
nền nhà không một hạt bụi, mỗi góc dường như đều có thể soi rõ cả bóng
mình. Nhiếp Sơ Ngữ quan sát nơi đây, giống như cô vừa mới mở tung cánh
cửa bước vào một thế giới mới. Thì ra nhà cũng có thể trang trí lộng lẫy như vậy, thì ra đèn cũng có thể đẹp đến thế, thì ra tranh cũng có thể
sống động như thật. Cô nhìn thấy ánh mắt Lương Hiểu Hiểu, nhạy cảm phát
hiện ra dáng vẻ của mình có lẽ giống y như Lưu lão lão khi vào thăm Đại
Quan Viên. 1
Giờ là
ban ngày, ở đây rất vằng người. Lương Hiểu Hiểu dẫn Nhiếp Sơ Ngữ xuyên
qua một hành lang rất dài và yên ắng. Hành lang này giống như một ranh
giới, ngăn cách phía trước và phía sau. Giờ họ đang ở phía sau, đây có
lẽ là nơi ở.
Lương Hiểu Hiểu đứng trước một căn phòng, sau đó gõ
cửa, cửa nhanh chóng được mở ra. Giây phút Lương Hiểu Hiểu mở cửa ra,
nét mặt lập tức rạng rỡ như hoa, “Ôi, chị Mục, em về rồi đây, chị có nhớ em không?”
“Có, dĩ nhiên là có rồi.”
Lương Hiểu Hiểu kéo
Nhiếp Sơ Ngữ tới trước mặt mình, “Chị Mục, đây chính là người em nói với chị trong điện thoại. Thế nào, xinh đấy chứ? Sau này chị phải quan tâm
nhiều tới em ấy đấy.”
Nhiếp Sơ Ngữ lập tức chào hỏi chị Mục, sau
đó ánh mắt chị Mục cứ đánh giá Nhiếp Sơ Ngữ mãi, ánh mắt ấy không khó
hiểu chút nào, tựa hồ muốn dựa vào nó để bình phẩm cô nhưng chị ta cũng
không nói gì.
Được một lúc, chị Mục mới gật đầu, “Đương nhiên chị sẽ cố gắng hết khả năng có thể.”
Nhiếp Sơ Ngữ nhìn chị Mục rồi lại nhìn Lương Hiểu Hiểu. Mặc dù biểu hiện của
Lương Hiểu Hiểu và chị Mục có vẻ rất thân thiết nhưng chị Mục hình như
hoàn toàn không coi trọng Lương Hiểu Hiểu. Tới cuối cùng, chị Mục chỉ
nói sẽ xem xét, Lương Hiểu Hiểu bèn mừng rỡ để Nhiếp Sơ Ngữ ở lại.
Nhiếp Sơ Ngữ khi trước từng nghe nói tới “thùng thuốc nhuộm” của xã hội, mọi
cách đối nhân xử thế đã hiểu rõ vài phần, những thứ này nhà trường dạy
cho cô từ lâu lắm rồi. Khi ấy cô hoàn toàn không hiểu gì vì lẽ gì xã hội lại được ví như thùng thuốc nhuộm, giờ thì hình như cô hiểu rồi. Nơi cô tới là một hộp đêm nổi tiếng của thành phố, tên gọi Vãn Các Cư. Ở đây
tiếp đón không ít các nhân vật nổi tiếng tới vui vẻ, mạc dù nói chỉ là
chỗ ăn chơi nhưng thật ra cũng ẩn giấu không ít quy tắc ngầm. Tuy rằng
nó không cung cấp một số giao dịch giữa nam và nữ nhưng lại tạo ra cơ
hội quen biết cho rất nhiều người, có điều, tất cả xuất phát từ tinh
thần tự nguyện, nơi đây chưa bao giờ ép buộc ai.
Tất cả mọi thứ ở đây hoàn toàn lật đổ “tam quan”2 của cô. Cô không hiểu mấy người đã kết hôn vẫn còn tới nơi đây, lại còn tùy tiện bấu véo mấy cái lên thân thể các cô gái phục vụ, có lúc cố
tình chọc ghẹo. Tất cả những gì cô không hiểu đều bị Lương Hiểu Hiểu chê cười một trận. Đâu phải người trong thời đại cũ, những hành động này
đều rất bình thường, lẽ nào chỉ ngồi đó uống mấy li rượu là người khác
sẽ đồng ý cho tiền? Tưởng mấy người đàn ông có tiền đó ngu ngốc thật đấy à!
Lương Hiểu Hiểu nói mấy cô gái chỉ chấp nhận hầu rượu, đừng
tưởng bọn họ thanh cao cả, nếu thanh cao thì sao có thể tình nguyện ở
lại mấy nơi này. Họ đang tự nâng cao giá trị bản thân, khi gặp được một
người đàn ông tốt sẽ lập tức bán mình với giá hời.
Lần đầu tiên
Nhiếp Sơ Ngữ bị những u ám của nơi này lật đổ toàn bộ suy nghĩ. Một
tháng nay, cô bị chị Mục tân trang lại từ đầu đến chân, chỉ có điều chị
Mục không hề dạy cô cách tiếp khách. Chị Mục nói sự ngây ngô của cô ở
một mức độ nào đó là thứ vũ khí lợi hại nhất. Cô không hiểu câu nói đó
lắm, nhưng khi cô muốn ra ngoài, chị Mục cũng không phản đối, thậm chí
còn không sai người đi theo cô.
Cô gần như bỏ chạy khỏi Vãn Các
Cư. Cô chạy đi rất xa, khi quay đầu lại thì sau lưng quả thực không có
ai. Lúc này cô mới tự cười nhạo mình suy nghĩ nhiều rồi, hiện thực và
phim ảnh hoàn toàn là hai chuyện khác nhau. Cô không muốn ở lại Vãn Các
Cư, không muốn thấy những cô gái kia ngày nào trên ánh mắt, bờ môi cũng
nghĩ cách làm thế nào bán theo những người có tiền. Họ đều nói nó rất
bình thường, đó là chân lí của cuộc sống nhưng cô vẫn cảm thấy không
đúng, cụ thể là không đúng chỗ nào thì cô không thể nói rõ ra được.
___________________________
1 Chi tiết Lưu lão lão già nua, thô kệch vào thăm Đại Quan Viên xa hoa trong tác phẩm Hồng Lâu mộng của Tào Tuyết Cần.
2 Tam quan bao gồm: Thế giới quan, nhân sinh quan và giá trị quan.