Pháo Hôi Đại Náo Thịt Văn: Vật Hi Sinh Từng Bước Phản Kích!!!

Chương 4: Chương 4: Doanh trại (H vụn vặt)




Dạ Tiểu Vũ ôm ba lô đi đằng sau Mã Lạc, ánh mắt đề phòng nhìn xung quanh.

"A...a...a... đừng hôn nơi đó... hỗn đản ngươi... ừm... thật thích..."

"Bang bang bang bang..."

"Đỉnh thật sâu, thật tuyệt... ah a ah... thật to..."

"Nhẹ một chút... ah... người ngoài sẽ nghe thấy... ah...oh..."

Tím mặt, Dạ Tiểu Vũ ôm đầu che mắt, hai ngón tay lại khẽ tách ra. Không muốn người khác nghe thấy thì đừng có rên to vậy chứ! Còn hai thằng kia, xxx với 1 cô thì cứ xxx đi, cứ cố ý để lộ cái mông ra ngoài là thế nào, lều nhỏ xíu mà làm như khách sạn 5 sao không bằng.

Thậm chí là hai nam nhân abc mà không đóng cửa lều trại nữa cơ đấy! Gì thế? Xích chân, nến, dầu ăn!

Rất kì lạ là đám nữ binh nghe thấy hay nhìn thấy mấy cái đó vẻ mặt đều rất bình thản, vài người thậm chí còn cười khúc khích chỉ trỏ ai to hơn ai nhỏ hơn, cái này đâm sâu cái này đâm mạnh (@@). Vài cô đã bắt đầu vuốt ve quần áo trên người, ánh mắt ái muội lớn mật khiêu khích các nam binh trên đường, thậm chí là đụng chạm vào người nữ binh bên cạnh.

Thế giới cởi mở về tình dục như thế này, mấy vụ đồng tính gì đó đã ngày càng trở nên phổ biến rõ rệt. Sinh con không nổi thì đồng tính hay không cũng chẳng khác nhau mấy.

Tuy rằng vụ khó sinh làm cho người ta vô cùng đau đầu, thế nhưng về cơ bản thì dân số Vũ trụ vẫn cứ đều đều mà lên. Khoa học kĩ thuật phát triển khiến cho con người càng ngày càng hiểu cách để dưỡng sinh. Nếu không ốm đau, bệnh tật, làm theo đạo dưỡng sinh cùng thuốc thang, máy móc hỗ trợ, con người có thể đạt tuổi thọ trung bình hơn 500 năm.(hơi phi logic nhưng mà kệ đi =_=)

Cho dù tỉ lệ cực thấp thế nhưng chỉ cần không vô sinh và liên tục XOXX thì kiểu gì cũng có con nối dõi, chỉ là bây giờ người bình thường phải cần mẫn gieo giống hơn và thấp nhất cũng phải 200 tuổi mới có được con.

... .......

"Nghĩa vụ của các cô đến nơi này là phục vụ cho các nam binh sĩ, về cả thể xác lẫn tinh thần, các cô có hiểu không. Riêng về vấn đề tình dục, các cô hãy yên tâm, đất nước không bảo các cô làm quân kỹ (kỹ nữ quân đội), nếu các cô không muốn cùng ai đó thì hãy bấm nút đỏ trên vòng tay, nếu kẻ đó còn muốn bắt ép hay cưỡng bức thì bấm nút xanh!"

Vấn đề về tình dục được giải quyết theo cách này, nhờ vậy nên mới không có xuất hiện cảnh cưỡng bức tình dục trên đường cái. Quân đội cũng áp dụng cánh này để đàn áp mấy tên biến thái cuồng dâm, tinh trùng lên não.

Phụ nữ có thể sinh con là tài sản của cả nhân loại!

Dạ Tiểu Vũ nghe nữ quản giáo lải nhải đủ đường về XOXX, mua bán tình dục, chỗ cung cấp dầu ăn và bao cao su tình thú, dầu bôi trơn, đồ chơi v...v... mà gạch đen đầy mặt. Khi viết thì cảm thấy thật kích thích, đến khi tự mình cảm nhận mới thấy đủ độ biến thái như thế nào.

Thật buồn cười, đám nữ binh nghe vậy thì không có cảm giác gì, rất chăm chú ghi chép lại, nhiều cô đã ngó ngó túi tiền của mình.

Ôi cái thế giới biến thái này...

... .......

-Phòng ngủ tập thể <3-

"A trời, hình trái tim cơ đấy, giống với nguyên tác đến từng centimet!" Dạ Tiểu Vũ khóc không ra nước mắt. Giống đến như vậy sao...

Nếu cô nhớ không lầm, mở cánh cửa này...

"Cạch..."

"A... ha ha ha... oh... ah... tư thế cưỡi ngựa này... thật tuyệt đấy anh yêu... đâm em mạnh... vào...ah... oh..." Nữ nhân tóc vàng váy quân phục đã bị vén lên, quần lót vắt vẻo trên chân, dùng tư thế cưỡi ngựa mà nhấp nhô nhấp nhô, nước bọt kích tình vương khắp miệng.

Người đàn ông vẫn còn mặc quân phục phẳng phiu đánh mạnh vào cặp mông vểnh của nữ nhân."Yêu tinh dâm đãng! Hộc... ta thao chết ngươi! Xoay mông, co lại cho ta! Ah... thật sướng... ngươi yêu tinh dâm đãng!"

Bên kia tư thế cưỡi ngựa, bên này tọa thiền quan âm, chính giữa là abc tập thể sáu nữ mười một nam, tất cả loạn thành một đoàn.

"Đôi khi quá đúng cũng không được tốt..." Dạ Tiểu Vũ mắt điếc tai ngơ rút lui về giường của cô, giường số 013 - có thể là một nơi an toàn lúc này. Bên kia Mã Lai cũng đã tìm được giường của mình và chui vào. Theo nguyên tác hẳn là sẽ có một màn sờ soạng, quyến rũ thu làm hậu cung hờ rồi giết bỏ đây mà.

Thây kệ, không quan tâm, lúc này cô ta còn chưa uy hiếp được Dạ Tiểu Vũ cô!

Dạ Tiểu Vũ vui vẻ mang đồ chui vào giường, không ngờ lại động phải một cái chân heo - à nhầm, chân người.

"Ai vậy? Đây là giường của tôi!" Cô lật chăn lên, ánh đèn bị bọn người kia làm cho mờ ảo để phù hợp với không khí khiến cô chẳng thể nhìn rõ được thứ gì. Cô xuyên vào chỉ là một vật hi sinh nhỏ bé không biết có nằm trong nguyên tác hay không, làm sao mà biết trước mấy chuyện liên quan đến cuộc đời con bé này chứ?

"Tiểu Vũ à, người ta chờ cậu lâu lắm rồi nha~"

A trời, da gà...

... .........

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.