Tầm mắt của Mã Lạc đã nhòe một màu máu. Trước mắt ả là nụ cười thuần chân vô tà của Dạ Tiểu Vũ, thế nhưng hiện vào đầu ả lại còn đáng sợ hơn cả thần chết dưới địa ngục.
Đáng sợ quá...
Thật hối hận...
Cô gái này, ả chọc không nổi...
Dạ Tiểu Vũ nhìn thấy tình tự trong mắt Mã Lạc lại càng thêm hài lòng."Nha, tiếp tục hén?"
"Phập! Phập! Phập!"
"A....!!!!!!" Mã Lạc điên cuồng run rẩy, hai tay vùng vẫy che lại vùng đùi đã máu thịt bầy nhầy.
Ác quỷ...
Ác quỷ!!!
"Làm ơn... Tôi biết lỗi rồi... Làm ơn tha thứ cho tôi..." Mã Lạc quỳ xuống, đầu đập liên tục lên mũi giày Dạ Tiểu Vũ.
Dạ Tiểu Vũ nâng mặt Mã Lạc lên nhìn một lúc, lấy ra một cái khăn tay lau mắt của Mã Lạc cho sạch sẽ. Tầm nhìn không tốt sẽ ảnh hưởng nè!
Bóng hình trước mắt Mã Lạc trước mắt Mã Lạc dần trở nên rõ ràng. Cô ta nói nhẹ nhàng vào tai ả:"Loại kỹ nữ như ngươi, chỉ xứng làm tiện nô trong mắt ta thôi. Hiểu rõ thân phận chứ?"
Đầu Mã Lạc ong ong, ả cúi xuống hôn lên mũi giày Dạ Tiểu Vũ, ánh mắt thẫn thờ vô hồn nở nụ cười."Vâng... Chủ..."
Dạ Tiểu Vũ đá lên đầu Mã Lạc một cái."Loại người hãm hại người khác một cách độc ác như cô không đáng làm nô lệ của tôi!"
"Vâng... tôi xin lỗi thưa ngài..." Mã Lạc cuống quít dập đầu.
"Ngoan a~~~~" Dạ Tiểu Vũ cong mắt mỉm cười."Nhớ kỹ, 1 lần nữa gây ảnh hưởng xấu đến ta, ngươi sẽ không chỉ như thế này. Hiểu không?"
"Vâng..."
... ....
Mã Lạc đợi Dã Tiều Vũ đi khuất thì ngay lập tức mắt trắng dã ngất xỉu vì đau, hạ thân ướt sũng. Nụ cười kia mãi mãi ám ảnh ả, nhắc nhở ả rằng, ả mãi mãi chỉ là một con chó giữ nhà cho cô gái đó, mãi mãi ti tiện.
Sở Lưu bước ra từ lùm cây, ánh mắt dõi theo bóng hình đã đi xa. Một màn vừa nãy thực sự vô cùng rúng động.
Mỹ lệ, huyết tanh và mị hoặc.
"Trên đời này tồn tại một người phụ nữ hấp dẫn đến vậy sao?" Sở Lưu liếm môi, ánh mắt phát ra tia sáng âm u đầy khát khao.
Cô gái này, hắn muốn!
... ...
Tần Đông bặm môi ngồi trên giường, ánh mắt luôn hướng về phía cửa kí túc xá tập thể. Tại sao lại lâu vậy chứ hả??? Hắn đã chờ cô suốt 1 tiếng rồi đó biết không?
"Tách", cửa mở.
Hai mắt Tần Đông sáng lên, Dạ Tiểu Vũ vui vẻ bước vào.
4 mắt nhìn nhau...
Nhìn nhau...
Nhìn...
"Khụ khụ khụ..." Tần Đông ho khan làm bộ trấn định. Dạ Tiểu Vũ mặc kệ Tần Đông kì lạ, đi về phía giường của mình, đặt lưng lên thì ngủ luôn trước ánh mắt ngỡ ngàng đầy tổn thương của hắn.
Hắn biết cô mệt, thế nhưng không nên lơ hắn đến mức đó chứ hả???
Tần Đông ủy khuất chọt chọt má Dạ Tiểu Vũ, buồn bực ôm cô vào lòng. Đúng vậy, cô nhóc này phải nằm trong lòng hắn, nhu thuận để hắn đùa giỡn, ngoan ngoãn ngọt ngào gọi hắn "Đông Đông", tùy hắn chọc ghẹo.
Ngày hôm nay cô đã rất kiên cường, may mắn thay, cô vẫn còn sống. Nể mặt ông trời thay hắn chiếu cố cô, vài ngày nữa bảo ba ba đốt thêm ít tiền vàng vậy.
Sở Lưu tiến vào phòng thì nhìn thấy một màn này, hô hấp cứng lại. Hóa ra cô nằm ngay bên cạnh hắn, vậy mà hắn lại không biết.
Hơn nữa là... Mắt Sở Lưu híp lại thành một đường chỉ. Tên này là Tần Đông cấp S kia!
Thật khó chịu!
Tên này không chết không được!
... ...
Sau khi nghỉ ngơi 3 ngày, cả doanh trại trở về tổng bộ đặt ở Venus.
Dạ Tiểu Vũ ngoài ý muốn lại tiếp tục bị kẹp giữa rắn độc - kun và gián điệp - sama. May thay, chỉ là sát phòng thôi. Doanh trại mới bị cắt cử ở tập thể như vậy, lên tàu bay sẽ 1 người 1 phòng.
Ngoài ý muốn hơn nữa, Mã Lạc ở sát phòng Sở Lưu.
Đây là cái tình tiết máu chó gì đây???
(Thứ tự : ML-> SL->DTV->TĐ)
Dạ Tiểu Vũ nằm bẹp trên giường, hai mắt mơ màng nhập nhèm. Gen cấp S Tần Đông đánh xong một trận oanh liệt, bạo phát dị năng kinh thiên ngày hôm sau vẫn bay nhảy như thường. Gen cấp D tội nghiệp cô đây lại nghỉ ngơi liên tục 3 ngày ăn rồi ngủ nhưng thể năng vẫn chưa hồi phục được hoàn toàn.
Dù sao cô ôm mấy cái súng năng lượng hơn 100 kg kia chạy đông chạy tây suốt mấy giờ liền đâu phải dễ dàng.
Ôi vũ khí Gen cấp D đã nặng như vậy thì vũ khí Gen cấp cao hơn sẽ như thế nào đây?
Vừa nghĩ Dã Tiểu Vũ đã muốn bưng mặt khóc lên. Cuộc đời cô mới tăm tối làm sao. Làm một pháo hôi, bi ai nhất là cô có thể sẽ chết một cách vô cùng dễ dàng và lãng xẹt, hoàn toàn biến thành đống tro bay theo chiều gió.
"Bíp bíp bíp!!!"
Dạ Tiểu Vũ bấm lên đồng hồ đeo tay, tò mò ngó nghiêng.
[S*x Party tập thể sẽ được tổ chức vào 20 h tối nay, thỉnh các đồng chí có hứng thú tham gia đúng giờ.
Ban tổ chức hứa hẹn cung cấp đủ các loại bao(cs), đồ chơi trợ hứng, thuốc tăng khoái cảm,...]
Dạ Tiểu Vũ trong thời gian ở thế giới này đã nhận được vài cái thiệp mời này rồi, bây giờ quả thật là trái tim chai sạn, mặt không đổi sắc tắt máy.
Cơ thể này mới chỉ 18 tuổi, khai phá quá sớm sẽ bị đau, hơn nữa tuổi thọ cơ sở của Gen cấp D là 200 (*) tuổi. Vậy nên mấy chuyện này, cứ để nó đến tự nhiên thôi.
Tất nhiên, người kia phải có kĩ thuật cao mới được!
======
(*): Tuổi thọ ở thế giới này phân biệt theo gen.
D: 200
C:400
B:600
A:800
S:1000
Nhưng có thể tăng thêm tuổi thọ nhờ các loại thuốc và Phẫu thuật, Thí nghiệm các loại,v...v...
======
Xì poi nừ:
Ôi kiếp pháo hôi...
Ngoại truyện 1: Gia đình
"Tiểu Vũ..." Nữ nhân thống khổ ôm lọ tro cốt, sắc mặt tái nhợt xám như tro tàn.
"Lam, đừng buồn. Số mệnh đã định, em hẳn là phải hiểu chứ?" Nam nhân ôm Lam vào lòng, sắc mặt tiều tụy."Kiếp nạn sắp tới chúng ta chỉ sợ cũng sẽ không vượt qua được. Nó rời đi sớm hơn dự định âu cũng là 1 chuyện tốt."
Lam rơi xuống 1 giọt nước mắt, con ngươi lộ ra sắc đỏ khát máu đầy cuồng bạo."Cho dù cả thế giới này điên cuồng, những đứa trẻ của em, ai cũng đừng nghĩ đến chuyện tổn thương chúng!"
... .........
1 tháng sau khi tác giả Dạ Tiểu Vũ chết, tận thế xảy ra ở Trái Đất.
Nhân loại bị hãm sâu vào chuyện này, tan hoang, đổ nát.
Một nhà 5 người họ Dạ, Dạ Tiểu Vũ xuyên qua từ lâu, Dạ.... trở thành zombie, Dạ.... mất tích, hai vợ chồng bị chính đứa con gái trở thành zombie cắn nuốt, đến chết vẫn ôm cô gái vào lòng, nở nụ cười mặc cô cắn xé cơ thể.
Trong một căn nhà nhỏ bị bao trùm bởi ngàn vạn zombie, 1 zombie nữ ngủ say, giống như một vị thần của sự hủy diệt.
Ở một thế giới khác, Dạ... cả người ngập chìm trong biển máu, hốc mắt điên cuồng phiếm lệ quang, miểng lẩm bẩm:"Ta... muốn về nhà..."
Ba... mẹ...
... .......
"Gửi những đứa con bé nhỏ của mẹ.
Mẹ đã sớm biết rõ số mệnh của cả 3 đều sẽ vô cùng gian nan và đau đớn. Thế nhưng dù thế nào mẹ cũng chẳng thể xoay chuyển nổi lựa chọn của các con.
Nhớ rõ lời mẹ, chơi đùa cẩn thận, đừng chơi nát cả cái thế giới đó nhé.
Ngoan, mẹ cùng ba rất hạnh phúc ở nơi này.
P/s: Sử dụng lực lượng phải cẩn thận, đừng để bóng tối cắn nuốt chính mình."