Lần theo tung tích của hắc trùng, Lạc Hằng đi đến một ngôi miếu thờ rách nát, hắn ngồi xổm trên cây, cũng không có trực tiếp tới gần, chỉ nhìn hắc trùng dạo qua một vòng lại một vòng ở xung quanh miếu thờ.
Lạc Hằng hơi làm suy tư, tay phải giơ lên, hắc trùng liền rơi xuống tay hắn, Lạc Hằng lật xem hắc trùng hai lần liền buông ra, theo sau đó tiểu hắc trùng đã dung nhập vào trong sương đen.
“Ngươi có thể khống chế ma trùng?”
Một đạo thanh âm lạnh lẽo ở bên tai vang lên, Lạc Hằng không cần quay đầu lại cũng biết là ai.
“Không thể.” Lạc Hằng nhẹ giọng nói, “Nhờ phúc của một vị bằng hữu, có thể tạm thời khống chế mà thôi.”
Dường như nghĩ đến cái gì, Lạc Hằng xoay người, ngẩng đầu nhìn người nọ, cười nói: “Bạch tông chủ lại muốn cầm kiếm đuổi giết ta sao?”
Đạo bào màu xanh lá trên người Lạc Hằng bị một lần lại một lần tàn phá, trên áo còn khâu khâu vá vá, trở nên có chút rách rưới, so với bộ quần áo rách nát hắn mặc lúc vừa trở về từ Đoạ Lạc Chi Uyên không khác nhiều lắm, nhưng mặc trên người lại có vài phần xuất trần thoát tục, đại khái giống như gần bùn mà không hôi tanh mùi bùn, cho dù người trải qua chuyện gì, đôi mắt vẫn như cũ, thanh triệt tựa nước biếc.
Bạch Tà cúi đầu nhìn người, bàn tay nắm chặt trong tay áo cũng thả lỏng vài phần, “Muốn giết ngươi thì ngươi đã chết.”
Lạc Hằng chớp chớp mắt, đồ đệ lại cáu kỉnh.
Hắn duỗi tay kéo y qua, Bạch Tà theo tay hắn cũng ngồi xổm xuống.
Từ tay hắn, một đạo linh khí thăm dò cơ thể của y, tuy linh khí trong thân thể ổn định, nhưng theo thời gian trôi qua, sắc mặt Lạc Hằng càng căng thẳng lên, hắn phát hiện hình như có một đạo linh khí cực yếu nhưng lại cực bá đạo du tẩu trong kinh mạch của y.
Đây là nguyên nhân khiến Bạch Tà vừa rồi bạo tẩu sao, vì cái gì vừa rồi hắn không nhận ra được? Lạc Hằng lại lần nữa vận chuyển linh lực thâm nhập vào trong người y, nhưng kết quả vẫn như vậy.
Lạc Hằng nhíu lại mi nói: “Bạch tông chủ ngươi biết tình trạng hiện tại của thân thể ngươi sao?”
Đen nhánh đồng tử hơi co lại một chút, Bạch Tà ném ra tay hắn, đối với hắn nói: “Không cần, tình trạng thân thể ta, ta tự biết. Ta đã nói rồi, ngươi không cần lo chuyện của ta.”
Lạc Hằng thở dài, đảo cũng không có tiếp tục tìm tòi nghiên cứu.
“Ngươi không phải đang điều tra việc yêu ma hút chân nguyên tu sĩ sao, tới đây làm gì?” Lạc Hằng nghi hoặc nói.
Bạch Tà quét mắt nhìn hắn một cái, không tới thì lại chờ ngươi rời đi lần nữa sao?
“Chuyện của ta không cần phải ngươi lo lắng, nhưng thật ra là ngươi đã hứa hẹn qua sẽ không rời khỏi tầm mắt ta, chính ngươi rời đi bao nhiêu lần?!”
Lạc Hằng: “…”
“Kia, bằng không ngươi lấy dây thừng đem ta trói lại.”
Bạch Tà nhìn hắn vươn đôi tay, màu đen con ngươi ẩn ẩn nhảy ra ngọn lửa.
Thấy y đang tự hỏi, Lạc Hằng ho nhẹ hai tiếng, thu tay lại, nói sang truyện khác: “Lúc Bạch tông chủ đến thì Thời đạo hữu có hay không cùng đi tới?”
“Thời Lan Trạch” Bạch Tà nói: “Không biết, ta thấy nàng phiền toái liền ném xa nàng.”
Lạc Hằng: “…”
Lạc Hằng cũng không biết nói cái gì, năm đó hắn rõ ràng đã dựa theo cốt truyện đem y đưa vào tiểu bí cảnh, cuối cùng vì cái gì Yến Hàn Mặc lại đoạt đi bàn tay vàng rồi?
Lạc Hằng lắc đầu, từ khi hắn bắt đầu thay đổi cốt truyện, có lẽ cũng đã thay đổi rất nhiều nhân quả.
Lạc Hằng từ trên cây nhảy xuống, đi về hướng miếu thờ rách nát, cuối cùng ngừng lại trước cửa, ngồi xổm xuống nhìn kĩ một hồi, thấp giọng nói: “Linh khí của trận pháp này thật nồng đậm, đáng tiếc lại là ma trận.”
Suy nghĩ trong chốc lát, Lạc Hằng liền xoay người đối với người đang ở phía sau nói: “Ta đi lấy chút đồ vật, Bạch tông chủ giúp ta trông chừng một hồi.”
Hình như nghĩ đến cái gì, Lạc Hằng nhìn lướt qua, khuôn mặt y giây lát đã lạnh xuống, lên tiếng nói: “Một lúc là về.”
Bạch Tà vươn nửa cánh tay rụt trở lại.
Lạc Hằng xoay người rời đi, hết non nửa khắc sau, hắn vẫn là bộ dạng vừa rồi, nhưng nhìn hơi thở âm lãnh như có như không trên người, nhíu chặt mày.
Bởi vì linh khí trên người Lạc Hằng lúc này đã không tìm được dấu vết, toàn thân trên dưới đều quanh quẩn ma khí.
Bạch Tà thoáng chốc cứng đờ, mu bàn tay trong tay áo nổi lên gân xanh.
Khi Lạc Hằng đến gần cũng thấy rõ sắc mặt âm trầm của Bạch Tà, giải thích: “Trước đừng động thủ, ngươi thấy rõ ràng lại nói tiếp.”
Bạch Tà lúc này mới thấy rõ, ma khí chỉ quẩn quanh bên người thôi, không phải phát ra từ trong người hắn.
“Đây là một chút tiểu xảo ta học được. Trận pháp chỉ cho phép yêu ma tiến vào, chúng ta phải bắt chước hơi thở của yêu ma mới có thể vào.” Lạc Hằng vừa giải thích vừa đi đến bên người y, bàn tay lật lên, trong tay hắn xuất hiện một giọt máu.
“Đây là máu yêu ma.”
Lạc Hằng gật gật đầu, nói: “Mới vừa rồi lấy máu của yêu ma.”
Chỉ thấy Lạc Hằng ở không trung, song chỉ khép lại, dùng máu yêu ma họa ra một cái phù văn phức tạp.
Mà Bạch Tà vẫn đứng lù lù bất động, tùy ý Lạc Hằng thi pháp. Điều này không khỏi làm Lạc Hằng nhớ tới đoạn thời gian lúc đầu hắn đem người về, Bạch Tà cũng là bộ dạng như vậy, bất kể hắn làm gì với y, Bạch Tà cũng chỉ yên lặng mà đứng, mặc kệ mình hành động.
Lạc Hằng không cấm trêu ghẹo nói: “Bạch tông chủ không sợ ta đối với ngươi động tay động chân sao?”
Bạch Tà bình tĩnh nói: “Ngươi có năng lực này thì hẵn lại nói.”
Lạc Hằng bật cười: “Bỗng nhiên ta cảm thấy ngươi rất thích hợp làm ngạo kiều bá đạo tổng tài a.”
Rõ ràng cái gì cũng biết, nhưng miệng lại ngoan cố không nói gì.
Bạch Tà nhíu mày, tựa như đang nghĩ xem ngạo kiều bá đạo tổng tài là thứ gì.
Một lát sau, Lạc Hằng họa ra phù văn cuối cùng khắc lên người Bạch Tà, Lạc Hằng đình chỉ động tác, “Loại phù này có thể tạm thời giúp ngươi ngụy trang thành hơi thở của yêu ma, nhưng không được vận chuyển linh lực, yêu ma này cấp quá thấp, chỉ có thể miễn cưỡng duy trì ngụy trang một chút, một khi vận chuyển linh lực liền sẽ phá vỡ lớp ngụy trang.”
Lạc Hằng cẩn thận dặn dò y, tiếp tục nói: “Chút nữa đi theo dấu chân của ta.”
Lạc Hằng nói xong, liền lại lần nữa tiến vào cửa miếu thờ, bước chân tạm dừng hình như đang tính toán gì đó, cuối cùng mới chậm rãi bước vào.
Nhìn chằm chằm bóng dáng người trước mắt một hồi lâu, Bạch Tà mới theo hắn đi vào.
Sau khi hai người tiến vào miếu thờ, đập vào mắt lại không phải ngôi miếu thờ rách nát mà là một cung điện to lớn. Cung điện này vô cùng rộng rãi, tường xây bằng hắc thạch, cung điện to như vậy mà so với chướng khí đi vào còn tối hơn, chỉ có một chiếc đèn treo ở góc, tỏa ra ánh sáng cực kì mỏng manh, miễn cưỡng thấy rõ vật trong phạm vi một duỗi tay.
Nhưng đối với Lạc Hằng thì hình như không có chút ảnh hưởng nào, đi lên vài bước, đem bàn tay dán lên tường, hơi thở âm lãnh thông qua xúc cảm truyền đến mỗi một chỗ trên thân thể, làm hắn nổi hết cả da gà lên.
Lạc Hằng nheo mắt lại, lấy kinh nghiệm nhìn yêu ma ở Đoạ Lạc Chi Uyên, chủ nhân cung điện này phỏng chừng không kém tứ đại Ma Tôn của Đoạ Lạc Chi Uyên.
Trong đại điện trống rỗng, chỉ có mấy cái tượng đá, Lạc Hằng nhìn hai lần liền chuẩn bị đi qua. Đi được vài bước lại phát hiện người phía sau còn đứng tại chỗ, Lạc Hằng lại quay lại túm chặt tay y, như lúc trước mang người về, lôi kéo tay y đưa y từ sào huyệt yêu ma mang ra ngoài.
“Đi thôi.”
Bạch Tà lù lù bất động, con ngươi đen nhánh dung nhập vào trong hắc ám, “Ngươi hình như rất quen thuộc với loại hoàn cảnh này.”
Thị lực tu sĩ tuy rằng so với người bình thường tốt hơn rất nhiều, nhưng dưới loại hoàn cảnh này cũng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một chút hình dáng trong vòng 1 mét, hơn nữa vẫn là tình huống vô pháp vận chuyển linh lực, đối với xung quanh thị lực càng yếu đi vài phần. Mà Lạc Hằng lại như dung nhập vào hoàn cảnh này, nơi nào có thứ gì cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Lạc Hằng không cho là đúng nói: “Vào nam ra bắc, nhìn thấy nhiều, tự nhiên thành thói quen.”
Bạch Tà trầm mặc, chờ đến khi Lạc Hằng lại lần nữa lôi kéo tay y, mới một lần nữa đuổi kịp bước chân người.
Chủ nhà có lời muốn nói: Xin lỗi vì cập nhật chậm trễ _(:з” ∠), cảm thấy mạch văn không ổn nên dạo này chỉnh sửa rất nhiều lần a~ các tiểu khả ái thông cảm thông cảm!!
Tuy rằng chậm trễ, nhưng vẫn muốn hét lớn một tiếng, cầu vote a ~( ̄▽ ̄~)~