Pháo Hôi Sau Ta Bị Siêu Hung Đồ Đệ Đuổi Giết

Chương 36: Chương 36




Ban đêm hơi lạnh, quần áo của mấy người bọn họ đã dính rất nhiều sương, bận tâm đến Lạc Hằng trên người còn thương tích, bọn họ liền dừng chân nghỉ ngơi.

Mà Lạc Hằng đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại, mấy ngày trước thân thể vốn lạnh như hàn băng, bây giờ lại nóng như lò lửa, gương mặt vốn trắng nõn đã nhiễm một tầng đỏ ửng.

Trong cơ thể hắn phảng phất như xoáy nước trên biển, linh khí truyền qua nháy mắt bị hút sạch, Bạch Tà phát hiện lúc này y không dò xét được vào trong cơ thể hắn.

Sư tôn đang bài xích linh lực y truyền vào.

Lòng Bạch Tà chìm vào đáy cốc, ban ngày lúc ma khí bị loại bỏ hắn rõ ràng đã tốt lên rất nhiều, làm sao bây giờ lại...

A Nô Bỉ cũng nhìn ra chỗ không thích hợp, đến gần để tay lên mạch đập của hắn, lập tức cảm nhận được hơi thở trong cơ thể vô cùng hỗn loạn, A Nô Bỉ hơi đưa chút ma khí vào liền bị bài xích ra ngoài.

Bộ dạng này tựa hồ giống hệt khi trước hình thành cơ chế tự bảo vệ mình.

“Không chết được, trước kia linh mạch hắn cũng từng khô kiệt, ngủ một giấc mười ngày mười đêm là tốt lên ngay.”

A Nô Bỉ thu hồi ma khí, lấy ra một viên đan dược từ không gian nhẫn trữ vật, hứng thú dạt dào tiến tới, “Hiện giờ hắn hôn mê bất tỉnh, để ta tới đút cho hắn.”

Bạch Tà sầm mặt đoạt đan dược về, “Đây là cái gì?”

“Độc dược.” A Nô Bỉ râm mát cười cười, “Không phải ngươi hận hắn sao, ăn vào rồi thì không còn nghi ngờ gì nữa, hắn sẽ phải chết.”

Sắc mặt Bạch Tà âm trầm, do dự một lát vẫn đút đan dược cho Lạc Hằng.

“Chậc.” A Nô Bỉ mất hứng thú rút tay lại, “Xem ra ngươi thực sự rất hận hắn, độc dược cũng cho ăn.”

“Xem ra lần này hẳn là phải chết không nghi ngờ.”

“Ngươi nói chuyện kiểu gì thế!” Tiểu Linh Đang giận dữ trừng mắt nhìn hắn một cái.

“Chậc, nhiều chuyện với ta làm gì, ta đường đường là một tôn chủ, nói chuyện còn phải xin phép ngươi trước không thành?” A Nô Bỉ một tay xách Tiểu Linh Đang lên, dùng một sợi ma khí trói tay hắn lại.

“Ngươi làm gì!”

A Nô Bỉ thích thú nhìn hai chân hắn ra sức vùng vẫy, đôi mắt trợn tròn, vô cùng tức giận nhưng chỉ có thể bất lực nhìn mình, “Lạc Hằng đặt cái tên này rất hợp với ngươi, một khi xách lên là giống hệt cái lục lạc, leng keng leng keng kêu to không ngừng. Ta phát hiện ra giọng của ngươi còn rất dễ nghe, hay ta treo ngươi ở cửa chính cung điện của ta nhé, thế nào?”

“Bỏ người xuống.” Bạch Tà vững giọng nói.

A Nô Bỉ hừ lạnh một tiếng, xách theo Tiểu Linh Đang chạy vào sâu trong rừng cây, “Ta không bỏ, ngươi làm gì được ta?”

Bạch Tà nhíu mày, cơ thể chuyển động, nhưng cuối cùng lại dừng lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn thân ảnh hắn biến mất trong trời đêm.

A Nô Bỉ nhìn người đang giãy giụa trên tay, nói: “Trong mắt tông chủ nhà ngươi chỉ có Lạc Hằng, y không cần ngươi đâu.”

“Lạc đạo hữu hôn mê chưa tỉnh, tông chủ đương nhiên phải chiếu cố Lạc đạo hữu trước!”

“Người ta đều không màng sống chết của ngươi, ngươi lại còn nói tốt cho chủ tử, chậc chậc, bảo vệ thật đấy, cũng không biết lát nữa ngươi có thể tươi cười mà trở về hay không.”

A Nô Bỉ đến trước một cửa động lưng chừng núi, ném thẳng người vào, “Đi, bắt cho ta một con dã thú tới đây, ta đói bụng rồi.”

“Nếu tay không trở về, ta lập tức ăn ngươi.”

Trước mắt tối sầm, Tiểu Linh Đang kinh hoảng thất thố giãy giụa một chút, hai tay nháy mắt đã sờ đến vật gì đó nhão nhão dính dính, thanh âm gầm gừ xuyên thủng màng nhĩ, Tiểu Linh Đang tức khắc lui về sau vài bước, trong tay vận chuyển linh khí, một ngọn lửa nhảy lên ở đầu ngón tay, một lúc lâu sau hắn mới thích ứng được hoàn cảnh xung quanh.

Nhưng khi hắn thấy rõ dáng vẻ vật trên đỉnh đầu, sắc mặt nháy mắt thay đổi, đó là một yêu ma có hình thể lớn hơn hắn không biết bao nhiêu lần, lúc này đang nhe răng ra, chất lỏng trong suốt đặc sệt chảy ra từ kẽ miệng, hai tròng mắt phát ra ánh sáng xanh lục sâu kín nhìn chằm chằm Tiểu Linh Đang.

Ngọn lửa trong tay hắn tắt một lúc lâu rồi lại lần nữa sáng lên, cửa động đã bị A Nô Bỉ phong bế, Tiểu Linh Đang chỉ có thể rút kiếm đối mặt với yêu ma trước mắt.

Trăng treo đỉnh đầu, sương sớm đã đọng thành hạt, Lạc Hằng mới tỉnh lại, giật giật tay, đầu ngón tay nhẹ bắn ra một đạo linh khí màu trắng.

Lạc Hằng nở nụ cười, xem như đã khôi phục một ít linh lực, tuy không hơn một người thường tay trói gà không chặt được bao nhiêu, nhưng tóm lại đã có dấu hiệu khôi phục.

Lúc này Lạc Hằng mới giương mắt nhìn người trước mặt, thấy đôi con ngươi đen nhánh của y ngơ ngẩn nhìn chằm chằm mình, Lạc Hằng nghi hoặc: “Làm sao vậy?”

“Tỉnh rồi thì làm ấm giường cho ta.”

Bạch Tà tùy tay phất một cái, đem Cốt yêu ở một bên nhét vào trong nhẫn trữ vật, sau đó ôm lấy eo hắn, cường ngạnh ngăn chặn đôi môi Lạc Hằng.

Lạc Hằng: “?”

Nắm lấy bàn tay run nhè nhẹ của y, Lạc Hằng không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, vốn là năm người giờ chỉ còn dư lại hai người bọn họ, Cốt yêu thì không nói, nhưng Tiểu Linh Đang cùng A Nô Bỉ cũng không biết đi đâu rồi.

Liếc mắt nhìn mặt trăng đã ngả về tây, hắn liền biết mình đã ngủ trong thời gian quá dài, làm người lo lắng.

Lạc Hằng nhẹ nhàng ôm lấy eo y, không nói gì.

Ban ngày hắn cảm thấy đan điền có một cỗ nóng rực, biết ma khí đã loại bỏ, đan điền khả năng là đang chữa trị, thế là nhắm mắt bắt đầu tu luyện.

Linh khí từ trong miệng Bạch Tà rót vào cơ thể Lạc Hằng, theo linh mạch đi vào, Bạch Tà phát hiện linh mạch vốn khô khốc hình như đã khôi phục một chút sức sống, mà trong đan điền tuy còn vết rách nhưng không còn ảm đạm như trước.

Bạch Tà không kìm được thở dài nhẹ nhõm một hơi, song y không lập tức buông người ra, mà nhìn đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng của hắn, dường như coi tư thế ái muội của hai người bọn họ là chuyện bình thường, một tia chua xót tràn vào nội tâm.

Bạch Tà trầm mặc một lát, một bàn tay che hai tròng mắt kia lại, rót linh khí vào trong cơ thể hắn.

Cảm nhận được linh khí mênh mông, Lạc Hằng cũng nhắm hai mắt lại, hấp thu linh lực được rót qua vào trong đan điền.

Bạch Tà thấy vậy, bỏ bàn tay đang che mắt hắn xuống, trước sau như một ngả ngớn xoa eo hắn.

Rõ ràng là dáng người hằng năm rèn luyện, nhưng sờ lên lại ngoài ý muốn có chút mềm mại.

A Nô Bỉ xách người trở lại thì bắt gặp hình ảnh hoạt sắc sinh hương ấy, không nhịn được nhìn về phía Tiểu Linh Đang bên cạnh, “Ngươi xem, ta đã nói tông chủ ngươi chẳng phải thứ tốt lành gì, ngươi biến mất lâu như vậy rồi, đều suýt chút nữa đã chết mà bọn họ lại ở một bên sung sướng với nhau, hoàn toàn không màng sống chết của ngươi.”

Hắn suýt chút nữa đã chết, còn không phải do tên này làm hại!

Tiểu Linh Đang phẫn uất trừng mắt nhìn A Nô Bỉ không chê lớn chuyện, vẫn luôn châm ngòi li gián, nhưng hắn chỉ có thể giận mà không dám nói gì.

Sự chú ý của hắn nhanh chóng bị một màn đằng xa kia hấp dẫn, Tiểu Linh Đang rối rắm, không biết có nên đi tới ngăn cản hay không.

Một bàn tay Bạch Tà sờ loạn trên eo Lạc Hằng, bộ dạng kia vô cùng giống tiểu bá vương trên đường đùa giỡn con gái nhà lành, mà Lạc Hằng chỉ có thể nhắm mắt chấp nhận.

Tông chủ nhà mình lại đùa bỡn sư tôn y, mặt Tiểu Linh Đang sắp nhăn thành trái khổ qua rồi.

A Nô Bỉ vô cùng hứng thú nhìn sắc mặt Tiểu Linh Đang biến hoá, không khỏi nhớ tới một màn ở cửa động kia của Tiểu Linh Đang, rõ ràng đôi tay đang cầm kiếm còn run rẩy, trên mặt lại giữ vững biểu cảm hung ác giằng co với yêu ma, tưởng như mình cứ hung dữ nữa là có thể dọa chạy yêu ma.

Cho dù không hề có sức phản kháng, nhưng chưa bao giờ có ý định từ bỏ.

Hắn bỗng nhiên có chút tin tưởng lời nói của Lạc Hằng, con người quả nhiên rất thú vị.

Nhìn hai thân ảnh giao điệp nơi xa, A Nô Bỉ kéo đầu Tiểu Linh Đang lại gần.

Tiểu Linh Đang cả giận nói: “Lại làm gì...”

Vừa dứt lời, đôi môi đã bị hắn chặn lại.

!!!

______________


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.