Pháo Hôi Thụ Xin Đừng Trà Xanh

Chương 11: Chương 11: Anh hùng cứu mỹ nhân?




Dịch bởi Axianbuxian12

Nửa tiếng sau.

Khương Nam Thư và Kỷ Phong Miên ngồi trong phòng nghỉ của đồn công an ăn mì gói.

Kỷ Phong Miên còn thấy hơi ấm ức, nhỏ giọng làu bàu, “Này, bây giờ không có ai, cậu có thể nói cho tôi chưa? Sao lại không cho tôi đánh trả.”

Khi nãy Khương Nam Thư chỉ giải thích một câu “đánh nhau”, sau đó thì đám bên trường nghề bị khống chế, bọn chúng bị dẫn về đồn.

Khương Nam Thư sát lại, nói nhỏ: “Nếu cậu đánh trả thì bây giờ cậu phải ngồi với đám kia để bị tra hỏi rồi chứ không phải ngồi ở đây ăn mì đâu.”

Ngọn nguồn sự việc rất rõ ràng. Mọi chuyện đều được máy quay ghi lại, cả quá trình họ chỉ bị động chịu đòn, không đánh trả.”

Trong đồn còn có nữ cảnh sát có con đang học Ngũ trung, nghe nói Khương Nam Thư là con nhà người ta.

Lẽ đương nhiên, bọn họ được đưa vào phòng nghỉ để ghi lời khai, cảnh sát biết bọn họ chưa ăn cơm thì lại mang mì gói tới.

Kỷ Phong Miên nghe tới đó mới chậm chạp phản ứng lại, “Ý cậu là, cậu cố ý dẫn dụ bọn chúng tới đây?”

“Ừm, chỗ đó có máy quay an ninh, hơn nữa vào giờ này mỗi ngày đều có cảnh sát đi tuần tra qua.” Khi bị đám người Tóc vàng chặn trong hẻm thì Khương Nam Thư đã nghĩ xong cách thoát thân.

Kỷ Phong Miên hơi ngẩn ra, “Sao cậu biết giờ cảnh sát đi tuần qua?”

“Mỗi ngày đạp xe về đều đi qua đây, người bình thường cũng sẽ nhớ.”

Kỷ Phong Miên: “Không, người bình thường sẽ không nhớ.”

Hắn dùng 1 phút để khâm phục đầu óc của Khương Nam Thư, sau đó lại nhớ tới một chuyện.

“Không đúng.”

Khương Nam Thư: “Không đúng chỗ nào?”

“Nếu tôi không tới thì cậu định chịu bị đánh à?”

Hôm nay hai người đã hẹn là Kỷ Phong Miên đi xử lý chuyện Triệu Ân Du, Khương Nam Thư thì tự về nhà. Nếu không phải Kỷ Phong Miên đụng phải Trần Học Lễ thì bọn họ không thể gặp nhau.

“Không thì sao.”

Khương Nam Thư cảm thấy Kỷ Phong Miên rất lạ, lúc bị đánh không thể đánh trả cũng không nóng nảy như thế này.

“Vậy...vậy không được.”

Kỷ Phong Miên không nói rõ cái gì không được, dù sao cũng không được, “À phải, lần trước ở tiệm thú cưng cậu nói cơ thể cậu không tốt, bị đánh dễ có chuyện.”

Khương Nam Thư gật đầu, “Đúng là vậy, tôi tính toán chịu đòn, tuyệt mọi hậu hoạn.”

“Cái gì? Tuyệt mọi hậu hoạn?”

Khương Nam Thư đột nhiên thở dài một hơi, thành thật nói: “Tiếc là cậu chặn đánh giỏi quá, nếu không nứt từ 3 cái xương sườn trở lên là có thể được giám định là bị thương mức độ nhẹ, có thể khiến bọn họ bị tạm giam hình sự.”

Thân thể anh quả thực không tốt lắm, xương dễ nứt gãy hơn người thường, đây cũng là nguyên nhân lần trước anh cảnh báo Kỷ Phong Miên.

Kỷ Phong Miên nghe mà ngớ người, “Là..là sao?”

“Tạm giam hình sự không phải chỉ giam mấy ngày rồi được thả đâu.”

“Cậu là ma quỷ hả?” Kỷ Phong Miên không dám tin thiếu niên có tướng mạo đẹp đẽ đang đứng trước mắt hắn lại có thể bình tĩnh nói ra những lời khủng bố như vậy.

Khương Nam Thư: “Đây là cách tốt nhất.”

Kỷ Phong Miên cúi đầu ăn mì, không dám phản bác.

Hai người im lặng ăn mì, im lặng mấy phút, một cô cảnh sát đẩy cửa bước vào.

Cô cảnh sát ngồi đối diện hai người, “Cô đã hiểu kha khá chuyện này rồi, bây giờ cô sẽ ghi chép lời khai của hai cháu.”

“Vâng.”

Sau khi ghi lời khai theo đúng quy trình, cô cảnh sát hỏi: “À phải, hai đứa báo cho người nhà tới đón đi.”

Kỷ Phong Miên gật đầu: “Vâng, cháu sẽ gọi chú Tôn tới đón.”

Cô cảnh sát: “Chú Tôn? Tốt nhất là người giám hộ của cháu tới đón.”

“Bố cháu ở An Bình, trong thời gian ngắn không thể tới, bên chỗ chú Tôn có giấy ủy quyền có thể toàn quyền xử lý.”

Chú Tôn trong lời của Kỷ Phong Miên là học trò của luật sư Lý, mở một văn phòng luật ở Lễ Châu, thế nên đương nhiên là người thuận tiện chăm sóc cho Kỷ Phong Miên nhất.

“Cũng được.” Cô cảnh sát nhìn về phía Khương Nam Thư, “Vậy còn cháu?”

“Người nhà cháu không tiện tới đây.”

Cô cảnh sát cho rằng Khương Nam Thư sợ bị mắng nên cười hiền hậu nói: “Không sao đâu, chuyện này không phải lỗi của cháu, số điện thoại của bố mẹ cháu là bao nhiêu? Để cô nói chuyện giúp cho.”

Khương Nam Thư: “Bố mẹ cháu đã qua đời rồi, người giám hộ hiện tại là bà nội của cháu.”

“À, là như vậy sao, vậy số của bà cháu là bao nhiêu?”

Khương Nam Thư do dự một hồi nhưng vẫn đọc ra một dãy số, “Số điện thoại là 86xxxxx.”

Cô cảnh sát cầm lấy điện thoại, bấm số gọi rồi mở loa ngoài, “A lô, chào bà, cho hỏi là nhà của Khương Nam Thư phải không?”

Người nghe máy là một thiếu niên.

“Khương Nam Thư? Ai nói đây là nhà của thằng sao chổi đó? Cô gọi nhầm số rồi.”

Cô cảnh sát nhíu mày, “Cô ở bên sở cảnh sát Giang Trinh, cô muốn tìm bà của Khương Nam Thư.”

“Chậc, bà ơi! Thằng sao chổi gây chuyện rồi! Cảnh sát tìm tới nhà rồi!”

Giọng của thiếu niên đầy vẻ cười cợt, Kỷ Phong Miên nghe mà tức giận, nếu không phải đang ở trước mặt cảnh sát thì hắn đã đập bàn đứng dậy cướp điện thoại mắng người rồi.

Sắc mặt cô cảnh sát cứng lại, cô ngẩng đầu nhìn Khương Nam Thư một cái nhưng lại thấy đối phương không quá để ý.

Qua một hồi, một giọng nói già nua vang lên, “A lô, cảnh sát à, chuyện của đứa xui xẻo đó thì đừng tới tìm bà già này, tôi không quản.”

Ngữ khí cô cảnh sát nghiêm túc, “Bà là người giám hộ của thằng bé, Khương Nam Thư vẫn chưa thành niên, trên pháp luật bà phải có trách nhiệm chăm sóc thằng bé.”

Vừa nói hết thì bà lão bên kia đã bắt đầu la lối ăn vạ, “Ôi trời ơi, cảnh sát ỷ thế hiếp người, một bà già không được học hành như tôi không hiểu trách nhiệm gì hết, tôi chỉ sợ thằng xui xẻo đó hại chết bà già này thôi! Mấy người có giỏi thì tới đây mà bắt bà già này...”

Làm càn.

Cô cảnh sát nhíu mày ngắt máy, cuối cùng cũng hiểu sao Khương Nam Thư lại nói không tiện rồi.

Cô thở dài nói: “Nếu đã như vậy, cháu kí vào đây rồi có thể đi.”

“Vâng.” Khương Nam Thư gật đầu, cầm bút lên kí tên.

Cô cảnh sát cầm bản ghi chép đi, Khương Nam Thư vẫn chưa đứng dậy.

Kỷ Phong Miên mở miệng nhưng lại không biết nói gì, sau một hồi mới ấp úng hỏi: “Cậu...cậu vẫn ổn chứ?”

Khương Nam Thư cúi đầu, trong tay anh cầm chiếc cốc, hơi nóng bốc lên che mờ đi đôi mắt anh.

“Ừ, quen rồi.”

Kỷ Phong Miên còn muốn hỏi thêm nhưng lại bị cắt ngang.

“À phải, đợi lát nữa luật sư của cậu tới, cậu bảo chú ấy đòi bồi thường nhiều vào.”

Não Kỷ Phong Miên còn chưa load kịp, “Bồi thường? Tôi cũng đâu thiếu tiền, nếu cậu thấy không thoải mái thì để hôm nào tôi tìm chỗ nào vắng người trùm bao tải bọn nó.

Khương Nam Thư: “Đang trong sở cảnh sát, đừng có thảo luận mấy chuyện vi phạm pháp luật.”

Anh đã quen với cách làm việc của Kỷ Phong Miên rồi, anh nhẫn nại giải thích mục đích phải đòi bồi thường.

Chỉ khi khiến đám lưu manh Tóc vàng đó nhận thấy tổn thất mà bọn chúng gây ra lớn đến mức bọn chúng không gánh vác được, khi đó mới tránh được hậu hoạn. Đối với bọn chúng, bị nhốt trong sở cảnh sát mấy ngày chẳng phải chuyện gì to tát, nhưng bồi thường mấy ngàn tệ sẽ khiến bọn chúng rất khó chịu.

Sau khi phải chịu thiệt một vố lớn, bọn chúng sẽ biết cân nhắc thiệt hơn, dù sao cũng chẳng phải kẻ ngốc, tổn thất do hành động cảm tính gây ra rõ rành rành.

Đây là giải pháp tối ưu để giải quyết phiền phức.

Vấn đề bồi thường tiền đợi sau khi luật sư Tôn đến nhanh chóng đạt thành hiệp nghị.

Đám người Tóc vàng bị phụ huynh vừa đánh vừa mắng, may có cảnh sát can ngăn. Khi Khương Nam Thư và Kỷ Phong Miên rời đi nhìn thấy đám người đó không còn dáng vẻ ngạo mạn như trước nữa, ngồi rụt trên băng ghế như mấy con chim cút.

***

Khi luật sư Tôn đưa bọn họ về nhà đã là 11 giờ đêm.

Đại viên Bạch Vân và Lục Ý Giang Nam ở sát nhau, luật sư Tôn còn có chuyện phải làm thế nên thả hai người họ ở trước cổng khu Lục Ý Giang Nam.

Khương Nam Thư gật đầu, “Tôi về trước đây, tạm biệt.”

Chuyện ngày hôm nay đã phá vỡ toàn bộ kế hoạch của Khương Nam Thư, trong cặp của anh còn một tập đề chưa làm, phải nhanh chóng về nhà làm cho xong.

“?”

Vừa đi được mấy bước thì tay anh bị kéo lại, anh quay lại nhìn thấy vẻ mặt không thể tin được của Kỷ Phong Miên.

“Khương Nam Thư, cậu cứ thế đi về à?”

Khương Nam Thư: “Ừ, tôi còn có tờ đề chưa làm.”

“Làm đề làm đề, trong lòng cậu chỉ có làm đề thôi hả?”

Khương Nam Thư sững mất một giây, anh nhận ra anh thật sự không hiểu cách nghĩ của Kỷ Phong Miên, anh lên tiếng hỏi: “Sao vậy?”

Ánh mắt Kỷ Phong Miên rất hung dữ, khóe miệng mím lại, trông có vẻ đang muốn đánh nhau, thế nhưng khi mở miệng nói lại đánh mất hết khí thế.

“Tôi vừa mới làm anh hùng cứu mỹ nhân đó! Bị đánh một trận, không được thưởng thì thôi, cậu còn không thèm quan tâm tới vết thương của tôi.”

Khương Nam Thư: “..., Thứ nhất, anh hùng cứu mỹ nhân không hợp với tôi, đừng dùng thành ngữ lung tung.”

“Hừ.” Kỷ Phong Miên không nói lý, không chịu buông tay.

“Còn vết thương của cậu, lúc nãy đa giám định ở sở cảnh sát rồi, vết thương nhẹ, không gãy xương, với thể chất của cậu thì sẽ khỏi nhanh thôi.”

Giọng điệu cực kì lạnh lùng vô tình, đúng là Khương Nam Thư.

Kỷ Phong Miên: “Mặc kệ, cậu phải báo đáp tôi.”

“Vậy cậu muốn thế nào?”

Kỷ Phong Miên nhìn thấy sự dao động từ khuôn mặt không biểu cảm của Khương Nam Thư, hắn vui vẻ, nói chuyện không qua não, “Ơn cứu mạng đương nhiên phải lấy thân báo đáp rồi.”

Khương Nam Thư: “...”

“Á, ý...ý tôi không phải vậy.” Kỷ Phong Miên cũng không biết hắn bị sao, tự nhiên lại nói ra lời chòng ghẹo kiểu đấy, may mà Khương Nam Thư là con trai.

Nếu là con gái thì chắc đã ăn một cái tát rồi.

“Ý tôi là, mấy vết thương ở lưng tôi không bôi thuốc được, cậu cũng phải giúp tôi chứ, hơn nữa buổi tối cậu phải chăm sóc tôi, nhỡ bị nội thương thì sao...”

Kỷ Phong Miên vắt óc nghĩ cách thuyết phục Khương Nam Thư tới nhà hắn, hắn chỉ cảm thấy là tối nay không thể để Khương Nam Thư ở một mình.

Đáng tiếc, với tính cách của Khương Nam Thư chắc chắn sẽ không chịu tới nhà người khác ở, làm sao đây...

“Được, đi thôi.”

Không ngờ Khương Nam Thư lại đồng ý một cách dứt khoát.

Cho đến khi vào nhà, ngồi trong phòng khách thì Kỷ Phong Miên vẫn còn ngơ ngác.

“Có hộp thuốc không?” Khương Nam Thư hỏi.

Lý do anh đồng ý với Kỷ Phong Miên tới ở một đêm rất đơn giản, làm đề ở đâu cũng được, dây dưa với Kỷ Phong Miên thì còn lâu mới xong.

“Hả, chắc có đấy.” Kỷ Phong Miên tình táo lại, hắn bắt đầu lục lọi, như là lần đầu tới đây vậy.

Khương Nam Thư cũng không thấy lạ, anh biết căn nhà này Kỷ Phong Miên cũng mới ở không lâu. Anh thuận miệng hỏi một câu, “Sao cậu lại đột nhiên chuyển tới Lễ Châu vậy?”

Anh không nghĩ lại có người trẻ con đến mức vì “của quý”của một con mèo mà chạy tới đây đòi giải thích.

“Chính là vì Miêu Nhị Gia...này, ánh mắt như đang nhìn thằng ngốc của cậu là sao, tôi nói cho cậu nghe, Miêu Nhị Gia từ khi mất “trứng” nó không thèm cho tôi sờ nó nữa.”

Kỷ Phong Miên vừa oán thán vừa đi vào phòng tìm hộp thuốc.

Người vừa mới đi mất thì một bóng đen lướt qua.

Khương Nam Thư chưa kịp phản ứng thì đã thấy đùi nằng nặng, một thứ lông xù xù xuất hiện.

“Meo—”

Hóa ra Miêu Nhị Gia vẫn luôn ở phòng khách, chỉ là nó đen sì lại không kêu nên hai người đều không phát hiện ra nó.

Khương Nam Thư và Miêu Nhị Gia nhìn nhau, anh nghĩ chắc không phải con mèo này tới trả thù đấy chứ.

“Meo~” lại là tiếng kêu nhõng nhẽo, Miêu Nhị Gia dụi cái đầu đầy lông của nó vào tay Khương Nam Thư, sau đó lật cái bụng lên.

Cảnh tượng quen thuộc, chỉ khác là, giờ nó đã là “thái giám“.

______

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.