Dịch bởi Axianbuxian12
Bộp–
Tiếng cục giấy rơi vào thùng rác.
“Bóng hay!”
Kỷ Phong Miên đứng ở cửa phòng tắm, hào hứng vì bản thân có thể ném trúng ở khoảng cách mấy mét.
Chắc vì hôm qua nhìn thấy dáng vẻ đẹp trai của hắn nên Khương Nam Thư mới tặng trà sữa để bày tỏ, hắn cảm thấy lấy bóng rổ làm nơi phát tiết năng lượng dư thừa của hắn rất là tốt.
Hắn bước ra khỏi nhà tắm, đứng trước tủ trưng bày, tay đút trong túi quần, mắt lướt qua từng món đồ.
Tủ trưng bày bằng kính đắt tiền, bày những chiếc cúp Kỷ Phong Miên đạt được khi chơi thể thao cực hạn hồi còn ở An Bình. Cúp trượt ván chỉ tính là mấy cái bình thường, trong đó thậm chí còn có môn thể thao nguy hiểm là leo núi ngoài trời.
Trong hàng hoạt những chiếc cúp, có một thứ lạc quẻ.
Đó là một chiếc cốc nhựa rất bình thường, là chiếc cốc đựng trà sữa. Chất lượng cốc không tệ, còn được rửa sạch sẽ, thế nhưng vẫn không hợp.
Càng vô lý hơn là, chiếc cốc trà sữa này được đặt ở chính giữa, tục xưng là vị trí C.
Kỷ Phong Miên không hề thấy vô lý, hắn còn đang suy tính có nên đặt làm đế thủy tinh để đặt cái cốc trà sữa này không. Chung quy, chiếc cốc này cũng là cột mốc lịch sử trên con đường tình bạn giữa hắn và Khương Nam Thư.
Nghĩ là làm.
Kỷ Phong Miên lập tức mở tủ lấy cốc ra, hắn muốn đo kích cỡ rồi cho người làm đế.
“Hửm?”
Lật cốc trà sữa lại, dưới đáy cốc có một vết màu đen. Kỷ Phong Miên nheo mắt nhìn kĩ, phát hiện hình như là một chữ, “An?”
Gì đây, đột nhiên hắn cảm thấy tiệm trà sữa này không đáng tin, nhân viên của tiệm lại viết lung tung lên cốc, khiến đồ lưu niệm của hắn có tì vết.
Kỷ Phong Miên dùng mấy phút cọ sạch vết chữ chướng mắt đó, may mà vì quá hưng phấn nên hôm nay hắn dậy sớm, nếu không thì sẽ làm chậm trễ thời gian hắn đi đợi Khương Nam Thư.
Đúng vậy, để đáp lại lòng thành của đối phương, Kỷ Phong Miên quyết định đạp xe tới cổng chờ người.
Xe đạp đã đưa tới từ lâu, chỉ là vì thời gian trước quan hệ giữa hai người cứng ngắc nên hắn chưa dùng tới.
***
Sáng sớm.
Đại viện Bạch Vân tuy còn ít người, công trình công cộng đã lộ vẻ tồi tàn, nhưng được cái yên tĩnh.
Không khí bên ngoài xen lẫn hương cỏ đẫm sương sớm, giữa tán cây ríu rít chim kêu, nơi đây giống như một thiên đường giữa chốn thành thị ồn ã.
Khương Nam Thư ra ngoài đúng giờ. Anh đứng sững trước sân.
Trong sân trống không, chiếc xe đạp anh khóa để bên ngoài đã mất dạng. Chiếc xe không đáng tiền, đã dùng rất nhiều năm, bán đi cũng không được hơn 20 đồng.
Khương Nam Thư nhìn bức tường nhà.
Tường không quá cao, chắc chỉ khoảng 2 mét, trèo vào cũng không khó, thế nhưng vác thêm một chiếc xe đạp thì có hơi khó.
Khương Nam Thư không hiểu, tên trộm nào rảnh rỗi tới cái khu này, vất vả trèo qua tường chỉ để trộm một chiếc xe đạp tàn?
Anh nhíu mày, cảm thấy hơi phiền lòng, cũng không phải vì gặp phải chuyện ác ý này. Chỉ là vì nó đảo lộn kế hoạch của anh, làm chậm trễ thời gian.
Chi phí mua xe đạp không nằm trong dự tính, vả lại muốn tìm một chiếc xe chất lượng mà giá cả phải chăng thì phải đi chợ đồ cũ ở thành Bắc một chuyến. Tới lúc đó anh phải phí mất nửa ngày cuối tuần.
Nếu ngồi xe buýt, mỗi ngày ít nhất phải dự trù 40 phút đi đường, đó cũng không phải lựa chọn hợp lý.
Lựa chọn gọi xe lại càng không nằm trong phạm vi suy xét. Anh không có tiền.
Khương Nam Thư vừa nghĩ chuyện xe đạp vừa rảo bước ra khỏi tiểu khu, may mà mỗi ngày anh đều dậy sớm, không đến mức đến muộn.
“Khương Nam Thư!”
Một tiếng gọi to vang lên, Khương Nam Thư hồi thần, nhìn thấy người đứng đợi ở cổng tiểu khu, anh khẽ sững sờ.
Kỷ Phong Miên ngồi trên xe đạp, một chân chống xuống đất, khoe ra đôi chân dài. Hắn vẫy vẫy tay, trên người mang đầy hơi thở phấn chấn của thiếu niên.
Hắn mặc đồng phục Ngũ trung giống Khương Nam Thư, quần âu màu xám với áo sơ mi cộc tay màu trắng, chỉ khác đôi giày thể thao dưới chân hắn.
Tạo hình đặc biệt, nhìn đã biết giá trị không nhỏ.
Một thứ giá trị không nhỏ khác đó chính là chiếc xe đạp, trên thân xe màu đen tuyền là những hình vẽ màu vàng kim, lốp xe cấu tạo đặc biệt, được làm từ sợi các-bon.
Nếu có người hiểu xe ở đây thì có thể nhìn ra giá trị của chiếc xe đạp này ngang với giá của một chiếc ô tô gia dụng nhỏ thông thường.
Chiếc xe nhìn rất ngầu và đẹp, chỉ có cái gác ba ga đằng sau là không hợp, giống như là cố ý lắp thêm vào.
“Chào buổi sáng.” Khương Nam Thư gật đầu, không cố ý lạnh lùng ngó lơ. Bạn học bình thường là vị trí và Khương Nam Thư gán cho Kỷ Phong Miên.
Bạn học gặp nhau thì chào hỏi là điều bình thường.
“Sao cậu lại không đi xe?” mắt Kỷ Phong Miên sáng lên, “hỏng xe hả?”
“Không, bị trộm rồi.”
Kỷ Phong Miên: “Thật á? Tốt qu...à, không, tôi không có ý đấy đâu, không phải trùng hợp sao, tôi đèo cậu. Lần trước tôi đèo cậu về nhà, lần này tôi đèo cậu đi học, thế không phải là hòa rồi sao?”
“...”
Nếu Khương Nam Thư không hiểu tính của Kỷ Phong Miên, hắn thẳng thắn không bao giờ làm mấy trò tiểu xảo thì anh đã cho rằng Kỷ Phong Miên là người đã trộm xe của anh.
Nếu không sao lại trùng hợp như vậy, sáng nay xe anh bị trộm, Kỷ Phong Miên lại chờ ở cổng.
“Sao cậu lại ở đây?”
“Đợi đi học cùng cậu đó!” Kỷ Phong Miên trả lời đương nhiên.
Khương Nam Thư không hiểu, “Sao cậu lại đợi để đi học với tôi?”
Lúc này Kỷ Phong Miên đã chuẩn bị xong tư thế, chân đặt trên lề đường, giục liên tục, “Mau lên, mau lên xe, không thì trễ bây giờ.”
Lên xe, xuất phát.
Đạp xe được một đoạn Kỷ Phong Miên mới mở miệng hỏi, “Đúng rồi, nãy cậu hỏi tôi cái gì?”
“Sao cậu lại đợi để đi học với tôi?”
“Lần trước không phải đã hẹn rồi sao?” Kỷ Phong Miên nói, “hôm qua xe đạp mới gửi tới nên tôi tới đón cậu như đã hẹn.”
Thực ra không phải vậy, xe đã tới từ lâu rồi, chỉ là Kỷ Phong Miên cảm thấy Khương Nam Thư sẽ từ chối nên hắn cũng không muốn tới tìm mất hứng.
Cốc trà sữa hôm qua đã cho hắn dũng khí. Không, là Khương Nam Thư đã đưa bậc thang tới, Kỷ Phong Miên không phải kẻ nhỏ mọn, có bậc thang thì hắn thuận thế bước xuống.
“Đã hẹn?” Khương Nam Thư hơi ngơ ngác.
“Đúng đó, lần trước đó, cái lần chúng ta cùng nhau về ấy, không phải đã hẹn cùng nhau đi đi về về sao?”
“...”
Khương Nam Thư nhớ lại chuyện ngày đó, Kỷ Phong Miên dường như có nhắc tới, nhưng anh chưa đồng ý. Chỉ là lúc đó ngữ khí Kỷ Phong Miên quá tự nhiên, đến mức đoạn thời gian xa cách trước đó như chưa từng tồn tại.
Anh lại hỏi: “Nếu cùng nhau đi học thì ngồi ô tô không phải tiện hơn sao? Chiếc xe bình thường đưa đón cậu đâu?”
“Ừm, chuyện đó...ờ..”
Không biết vì sao Kỷ Phong Miên lại đột nhiên ấp úng, mấy phút sau mới nghẹn giọng nói: “Đạp xe cũng là một thú vui, học sinh cấp ba không phải nên đạp xe sao, không đạp xe đi học thì thời cấp ba sao có thể trọn vẹn!”
Câu trả lời với logic rối loạn, nghe đã biết là kiếm cớ.
Khương Nam Thư rủ mắt, nhìn mắt cá chân anh lộ ra khỏi gấu quần và đôi giày thể thao tuy sạch sẽ nhưng vẫn lộ vẻ sờn cũ.
Quần áo và giày anh đã dùng khá lâu, một năm nay Khương Nam Thư lại cao thêm, tất nhiên là quần sẽ bị ngắn.
Ngũ trung miễn học phí cho Khương Nam Thư, còn cho anh học bổng không thấp, nhưng Khương Nam Thư vẫn sống rất giản dị.
Từ lớp 10 đến giờ, quần áo của Khương Nam Thư chỉ có đồng phục và mấy cái áo dày vào mùa đông. Trong trường thỉnh thoảng nghe thấy có người cười chê anh nghèo anh cũng chẳng để ý.
Trong mắt Khương Nam Thư, tác dụng của quần áo chỉ là che chắn và tránh rét, sạch sẽ gọn gàng là được, không có ý nghĩa nào tiến bộ hơn. Tiền tiết kiệm được không bằng để dành cho việc học và cuộc sống sau này.
Anh không để ý, nhưng không nghĩ tới Kỷ Phong Miên lại chú ý tới chi tiết này, lại còn bịa ra một lý do như vậy.
Gia cảnh Kỷ Phong Miên rất tốt, tốt đến mức người thường không tưởng tượng được.
Lúc trước Kỷ Phong Miên trở thành hàng xóm với Khương Nam Thư chỉ vì ông bà nội hắn nhớ quê nhà, đến tuổi nghỉ hưu thì buông bỏ sự nghiệp về lại quê sinh sống.
Khương Nam Thư nghĩ, Kỷ Phong Miên tốn sức kiếm cơ như vậy chắc là vì nghĩ anh sẽ từ chối ngồi lên chiếc Maybach đắt tiền.
Thiếu niên sẽ luôn có lòng tự trọng quá cao, nghĩ như vậy cũng hợp lý.
Cho dù anh khác.
Khương Nam Thư thấy đi ô tô tiết kiệm thời gian và hiệu quả hơn đạp xe nhiều, so với việc sau này mỗi ngày đạp xe tới trường với Kỷ Phong Miên thì không bằng đi ô tô.
Nhưng anh cũng sẽ không từ chối ý tốt của Kỷ Phong Miên, đạp xe thì đạp xe thôi.
Từ đầu tới cuối, Khương Nam Thư đều chưa từng nghĩ sẽ từ chối chuyện cùng nhau đi học.
Nguyên nhân rất đơn giản, nếu từ chối thì sẽ càng phiền phức, Kỷ Phong Miên sẽ phát huy toàn bộ nghị lực và nhẫn nại dính lấy anh. Lúc nhỏ nhờ thế mà họ đã thành bạn thân.
Bạn học có quan hệ tốt hơn những người bạn khác một chút cũng không phải không thể, Khương Nam Thư lặng lẽ nâng vị trí của Kỷ Phong Miên lên một chút.
Trái tim treo lửng lơ của Kỷ Phong Miên lúc này mới có thể hạ xuống.
Xem ra Khương Nam Thư không nhận thấy bất thường, vừa rồi hắn suýt thì nói lời trong lòng ra.
Nếu không đạp xe thì sao có thể đèo Khương Nam Thư đi học, Kỷ Phong Miên nghĩ như vậy.
Mà chiếc xe cũ của Khương Nam Thư, hắn không biết sao lại mất, nhưng bản năng Kỷ Phong Miên nói cho hắn biết, chuyện này dường như có liên quan tới hắn.
Nói chính xác, là có liên quan tới “hắn” của buổi tối.
Kỷ Phong Miên thầm mắng một câu ngu ngốc, nhân cách buổi tối lại làm ra chuyện trộm xe đạp, đúng là mất phong cách.
Nếu để Khương Nam Thư biết được thì con thuyền tình bạn vừa mới ra khơi của bọn họ chắc chắn sẽ lật ngay.
Ngoài ý muốn nho nhỏ không ngăn cản tâm trạng tốt đẹp của Kỷ Phong Miên. Mà tâm trạng tốt đẹp này lại kết thúc khi bọn họ vừa tới cổng trường.
Hai người xuống xe khi cách cổng trường một đoạn, họ dắt xe đi vào cổng trường.
“Khương Nam Thư.”
Mấy nữ sinh đứng ở cổng Ngũ trung nhìn thấy Khương Nam Thư thì mắt sáng lên rồi gọi thẳng tên của anh.
Đồng phục trên người bọn họ là của trường dạy nghề bên cạnh, nữ sinh đứng giữa dáng người cao gầy, so với học sinh cấp ba thì cô ta có vài phần xinh đẹp trưởng thành hơn.
Khương Nam Thư liếc nhìn một cái, thấy không phải là người quen thì mặt không đổi sắc, anh thản nhiên giả vờ không nghe thấy, cất bước đi vào cổng trường.
Không ngờ, nữ sinh cao ráo đó lại có chuẩn bị trước, lớn tiếng nói: “Tôi có chuyện muốn nói với cậu, nếu cậu không để ý tới tôi thì ngày nào tôi cũng đến cổng trường chặn cậu.”
Khương Nam Thư đổi bước, anh đi về phía nữ sinh. Anh ghét phiền phức, trước khi phiền phức tìm tới thì nên giải quyết nó càng nhanh càng tốt.
Kỷ Phong Miên ném chiếc xe giá trị không nhỏ sang một bên rồi nhanh chân đuổi theo Khương Nam Thư.
“Bạn có chuyện gì?” Giọng điệu Khương Nam Thư nhàn nhạt, không căng thẳng như mấy nam sinh cấp ba khi nói chuyện với mấy nữ sinh xinh đẹp.
“Chúng ta qua bên kia nói riêng.” Nữ sinh cao ráo lúc này lại có vài phần không tự nhiên, gương mặt có hơi đỏ.
Khương Nam Thư nghe vậy thì đã biết là chuyện gì, anh gật đầu, “Được.”
Từ chối trước mặt nhiều người thì không lịch sự, còn gây phiền phức, hai người nói chuyện riêng rõ ràng là cách xử lý thỏa đáng nhất.
“Khương...”
Kỷ Phong Miên giơ tay muốn kéo người lại, nhưng hắn lại bị những nữ sinh khác hợp sức ngăn cản nên chỉ đành lùi bước.
“Bạn này, trước đây mình chưa từng thấy bạn...”
Một ánh mắt hung dữ ngăn lại lời thả thính của nữ sinh tóc xoăn.
Nữ sinh tóc xoăn bị lườm, oán thầm, tên này sao vậy, trông mặt rõ đẹp trai mà tính cách tồi quá vậy.
Tiếc cho đôi chân dài, gương mặt đẹp trai nhường này lại là kẻ không biết thương hoa tiếc ngọc.
______