Dịch bởi Axianbuxian12
Sáng sớm ngày hôm sau, Kỷ Phong Miên và Khương Nam Thư tập trung tại phòng hắn để kiểm tra kết quả.
Kỷ Phong Miên đề nghị bọn họ tra kết quả của nhau.
Số người tra kết quả thi quá nhiều khiến máy chủ quá tải, trang mạng mở rất chậm.
Sau vài lần không load được, cuối cùng bên Kỷ Phong Miên cũng nhảy ra kết quả của Khương Nam Thư.
“Thứ...thứ 3! Xếp thứ 3 toàn tỉnh!”
Khi màn hình máy tính Kỷ Phong Miên nhảy ra dòng chữ này thì đầu hắn trống rỗng, miệng vô thức đọc lên những chữ cái quan trọng.
Khương Nam Thư thì bình tĩnh hơn, anh tải lại trang chủ.
Kết quả của Kỷ Phong Miên cuối cũng cũng xuất hiện, 670 điểm, số điểm tốt hơn bất cứ lần thi thử nào.
Điểm đầu vào của đại học B được ghi chép lại đều nằm khoảng 630 điểm, năm cao nhất cũng là 650 điểm.
Nếu không có gì ngoài ý muốn thì Kỷ Phong Miên vào khoa luật đại học B là điều không thành vấn đề. Cho dù người báo danh khoa luật quá nhiều và bị chuyển sang khoa khác thì sang năm hai xin chuyển khoa vẫn kịp.
“Khương Khương, cậu được 720 điểm đó!”
“Ừ.” Khương Nam Thư gật đầu, “Tôi nghe thấy rồi, cậu không cần lớn tiếng như vậy.”
“Sao cậu bình tĩnh thế.”
Khương Nam Thư không hiểu, “Lúc so đáp án, điểm tính ra cũng gần thế này, bây giờ chỉ kiểm chứng lại kết quả, sao lại không bình tĩnh?”
Kỷ Phong Miên: “Không được, cậu phải đứng dậy hoan hô, ăn mừng, đây là thời khắc đáng để kỉ niệm.”
“Đáng để...kỉ niệm?”
Khương Nam Thư vẫn chưa phản ứng lại thì đã bị Kỷ Phong Miên kéo dậy.
“Này...”
Anh tự thấy không ổn, chưa kịp nói gì thì đã bị nhấc bổng lên.
Kỷ Phong Miên thật sự quá khỏe, nhấc bổng người cao hơn mét tám là anh lên cách mặt đất nửa mét lại còn xoay một vòng.
“Thả tôi xuống.”
Khương Nam Thư không quen với cảm giác mất trọng lực, anh dùng sức đấm vào vai Kỷ Phong Miên một cái để hắn đừng nổi điên.
“Được rồi.”
Kỷ Phong Miên thả anh xuống, nhưng cảm giác vui mừng vẫn đang rạo rực trong lòng.
Không chỉ vì bản thân mà còn vì Khương Nam Thư.
Không chỉ là vấn đề điểm số hay trường đại học, đây là niềm vui khi mục tiêu bọn họ cùng nhau cố gắng một năm qua đã thành hiện thực.
Kỷ Phong Miên tràn đầy hào hứng và chờ đợi với tương lai, còn có phần cảm tình không biết hình dung bằng lời lẽ nào hắn khi sắp bắt đầu một giai đoạn cuộc sống mới với Khương Nam Thư.
Hắn chỉ có biết dùng hành động, dùng sức ôm lấy anh, một cái ôm đơn thuần.
Khương Nam Thư có hơi bất ngờ, sau đó anh giơ tay vỗ vỗ vào lưng Kỷ Phong Miên, “Rồi rồi, ôm nữa là cậu lại ngất bây giờ.”
Vừa rồi tiếp xúc nhưng còn cách quần áo, thế nên Kỷ Phong Miên mới không có biểu hiện gì.
Kỷ Phong Miên cũng nhớ ra vấn đề này, hắn buông tay ra lùi lại một bước mà lòng đầy không tình nguyện.
“Cậu không vui gì vậy, phải ăn mừng chứ!”
Khương Nam Thư: “Tôi vui, cậu muốn ăn mừng như thế nào?”
Anh hiểu tính Kỷ Phong Miên, thay vì dây dưa mãi vấn đề này thì không bằng qua loa nhanh cho xong.
“Hôn tôi một cái.”
Lời nói không qua não bị Kỷ Phong Miên nói thẳng ra miệng.
“Gì cơ?”
Khương Nam Thư khẽ nhíu mày, bây giờ Kỷ Phong Miên mới nhận ra bản thân đã nói gì. Nhưng cho dù có nhận ra thì hắn cũng không thấy lời hắn nói có vấn đề gì.
“Bình thường mà, vào dịp lễ thì mọi người sẽ hôn nhẹ lên má nhau, phép xã giao mà thôi.”
Khương Nam Thư không mắc lừa, “Nước ngoài có phép xã giao này nhưng trong nước không có.”
“Lúc...lúc trước tôi ở ab cũng có xã giao như vậy.”
“Cậu từng hôn ts với phh rồi?”
Một câu trúng ngay tử huyệt.
“Ọe.” Kỷ Phong Miên bày ra vẻ mặt một lời khó nói hết, hắn không dám tưởng tượng ra cảnh tượng đáng sợ đó.
Nhưng, nó khác.
ts và phh là bạn thân của hắn, quan hệ tốt hơn bạn bè khác một chút. Nhưng Khương Nam Thư là độc nhất vô nhị, là...mà không ai có thể đánh đồng...
Là gì?
Kỷ Phong Miên không tìm ra được từ nào thích hợp để hình dung nhưng hắn cũng chẳng để tâm chi tiết này.
Tóm lại, hắn đã thuyết phục bản thân một cách suôn sẻ rồi hùng hồn nói, “Không giống, quan hệ giữa chúng ta giống với bọn nó sao?”
Khương Nam Thư lại dâng lên vài phần cảnh báo, “Có chỗ nào không giống, ý chỉ bạn bè có quan hệ thân thiết hơn? Vậy đó cũng nằm trong phạm vi bạn bè.”
“Không giống, sự khác biệt đó phải có cách thể hiện khác nhau.” Kỷ Phong Miên cứng đầu cứng cổ, chuyện gì đã nhận định là sẽ không từ bỏ.
Hơn thế, lúc này một đoạn hồi ức lại hiện lên trong đầu.
“Rõ ràng hồi nhỏ cậu từng hôn tôi!”
“Hả?” Khương Nam Thư có hơi ngớ người, nhưng rồi cũng nhớ ra chi tiết này.
Khi bọn họ 4 hay 5 tuổi quả thực có một thói quen là hôn lên má nhau. Thế nhưng tình huống hoàn toàn khác nhau.
“Là do bà nội Kỷ phạt, ai có lỗi ra tay trước thì phải chủ động hôn má đối phương, sau đó nắm tay phạt đứng với nhau.” Khương Nam Thư vô tình nói ra sự thật.
Kỷ Phong Miên nhướng mày, “Tôi không nhớ, tôi chỉ nhớ cậu từng hôn tôi tôi từng hôn cậu, hồi nhỏ được mà giờ không được à? Bây giờ còn thêm bao nhiêu năm tình cảm nữa kìa!”
Làm càn làm bậy.
Khương Nam Thư thầm thở dài, anh biết không thể mở cái hộp này, “Cậu không còn sợ đồng tính nữa? Không sợ hôn một cái rồi ngất ra đấy à?”
“Hả?” Bây giờ Kỷ Phong Miên mới muộn màng nhớ ra chuyện này.
Thế nhưng, hắn nhìn Khương Nam Thư thì lại cảm thấy có thể khắc phục được chứng sợ đồng tính, ít nhất, sau khi nói ra câu muốn hôn thì Kỷ Phong Miên không hề cảm thấy phản cảm.
Hắn đâm lao thì phải theo làm, thấy Khương Nam Thư chắc chắn không chịu nên trực tiếp sấn tới chạm vào má Khương Nam Thư một cái.
“Ha, cậu xem...”
Chưa nói hết câu hắn đã thấy trước mắt tối thui, người lảo đảo ngã ngồi vào chiếc ghế dựa phía sau.
Khương Nam Thư giơ tay sờ lên chỗ bị hôn, anh cũng chẳng biết lòng mình đang thở phào hay ra sao nữa.
“Đồ ngốc...”
Dứt lời, anh xoay người rời khỏi phòng, chẳng thèm đưa người kia về giường nằm.
***
Ngũ trung lc có thói quen sau khi có kết quả thi đại học sẽ thống nhất một ngày tới trường học để điền nguyện vọng.
Chủ nhiệm sẽ tập trung nói các mục cần điền và cho ra gợi ý dựa vào điểm số của mỗi người. Đương nhiên, cuối cùng điền nguyện vọng nào vẫn phụ thuộc vào mỗi người.
Để phòng điền lung tung gây ra nhiều vấn đề, mật khẩu tài khoản điền nguyện vọng do nhà trường thống nhất quản lý, sau khi vào phòng máy tính mới được chủ nhiệm lớp phát tới tay mỗi học sinh.
Trước đó Khương Nam Thư đã nhận được mấy cuộc gọi tuyển sinh, trong đó bao gồm cả đại học B.
Giáo viên tuyển sinh đại học B nhiệt tình giới thiệu những ngành học hot của trường. Nhưng lòng anh đã sớm có mục tiêu, cho dù kết quả có tốt hơn dự tính thì anh cũng không thay đổi.
Bởi vì chuyện này, sau khi kết thúc tuyên truyền và cho học sinh tự do thảo luận, thầy Chu đã gọi riêng Khương Nam Thư tới văn phòng.
“Nghe nói em tính học ngành khảo cổ đại học B?”
Khương Nam Thư gật đầu, “Vâng, thầy Chu, thực ra lúc trước em chọn học ban xã hội thì đã xác định rõ ràng mục tiêu của mình rồi.”
Thầy Chu hơi sững sờ, ông nhớ lại trước đây từng hỏi Khương Nam Thư muốn học chuyên ngành gì thì đối phương im lặng không nói. Ông vốn tưởng rằng Khương Nam Thư chuyên tâm thi cử chưa có mục tiêu xác định.
Hóa ra là đã có mục tiêu từ lâu rồi.
Qua hai năm tiếp xúc, thầy Chu cũng coi như là hiểu được người học trò luôn lặng lẽ đến cô độc này.
Khương Nam Thư là một người có ý chí vô cùng kiên định, một khi đã xác định mục tiêu thì sẽ dốc toàn lực làm và không dễ dàng thay đổi.
Thầy Chu mỉm cười, “Vậy sao, vậy thì thầy cũng không nói nhiều nữa, nói vài câu vậy thôi, em tự mình phán đoán.”
“Vâng.”
Thầy Chu nói chuyện một bậc phụ huynh, “Thầy có một người bạn cũng làm khảo cổ, trong một lần họp lớp bọn thầy có hỏi nghề này thế nào, ông ấy nói, khi ra ngoài gặp người quen thì biết ông là nghề khảo cổ, ai không biết thì lại tưởng họ là dân chạy nạn.”
Khương Nam Thư: “Điều này em hiểu, điền dã khảo cổ quả thực khá vất vả, em đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rồi.”
“Sau này bạn của thầy đã đổi nghề.”
“Tại sao?”
Thầy Chu cười, “Bởi vì gia đình, ông ấy hẹn hò với người mà ông ấy thích, sau khi kết hôn thì cũng không thể một năm không ngó ngàng tới gia đình, hơn nữa lương nghề khảo cổ cũng không có mấy, kết hôn sinh con thì sẽ có áp lực kinh tế. Thế nhưng, lúc đó bắt đầu một lĩnh vực mới lại có nhiều khó khăn.”
Khương Nam Thư gật đầu: “Vâng, em biết.”
Anh có hơi do dự, anh biết thầy Chu đang quan tâm anh, lo lắng sau này anh cũng sẽ gặp phải cảnh khó khăn như vậy.
“Em thích nghề này, bản thân em cũng không phải người quan tâm vật chất, cuộc sống đủ ăn đủ mặc là đủ rồi, còn chuyện kết hôn sinh con, em chưa từng cho nó vào trong kế hoạch đời mình, sau này cũng vậy.”
Thầy Chu vốn muốn nói anh còn trẻ, suy nghĩ hiện tại còn chưa chín chắn, nhưng khi đối diện với đôi mắt anh thì lại chẳng nói nên câu.
Khương Nam Thư hiểu ý của thầy Chu, anh chỉ nói một câu, “Nếu không thể chọn nghề này, làm việc mà bản thân muốn làm, em chắc chắn sẽ hối hận cả đời.”
Thầy Chu sững sờ một hồi, ông vỗ vai Khương Nam Thư, “Thầy biết rồi, em về đi, đây là cuộc đời của em, em là một đứa trẻ tài giỏi, cứ làm theo mong muốn của mình đi.”
“Em cảm ơn thầy.”
Khương Nam Thư đứng dậy, anh mở cửa văn phòng nhưng lại nhìn thấy một nam sinh đứng ngoài cửa.
Anh có hơi sững sờ, nhưng rồi nhanh chóng nhận ra đây là bạn cùng lớp - Trần Học Lễ.
“À, thầy Chu, em...em..em muốn được tư vấn về vấn đề điền nguyện vọng.”
Trần Học Lễ không nói chuyện với anh mà đi thẳng vào văn phòng.
“...” Khương Nam Thư cũng chẳng để chuyện này trong lòng.
Tuy anh không để ý cái nhìn và thái độ của người khác với mình nhưng anh cũng biết Trần Học Lễ luôn có ý đối địch với anh. Hơn nữa, sau khi anh làm hòa với Kỷ Phong Miên thì cũng nghe hắn nói chuyện người này đi gây xích mích.
Chỉ là, loại người này sẽ không xuất hiện trong cuộc sống sau này của anh, không cần phải để trong lòng, cũng không cần phải so đo.
“Khương Khương! Đi đi đi, chúng ta đi ăn cơm, lát nữa căn tin sẽ nhiều người.”
“Ừ, tới ngay.”
Khương Nam Thư đáp một tiếng rồi nhanh chân chạy tới cạnh Kỷ Phong Miên - người đã đợi anh hồi lâu, cả hai cùng nhau đi về cuối hành lang.
Bọn họ không cần dành nhiều thời gian nghiên cứu quyển sổ tuyển sinh dày cộm đó, cả hai đều đã có mục tiêu rõ ràng nên tất nhiên có thể đi ăn cơm trước.
Ăn cơm xong thì đến phòng máy tính để điền nguyện vọng là có thể yên tâm chờ giai đoạn cuộc sống mới bắt đầu.
Khương Nam Thư cho rằng, thời cấp ba của anh sẽ kết thúc suôn sẻ như vậy.
______
Nghe câu kết là thấy có biến rồi.