Dịch bởi Axianbuxian12
Khi nói ra lời này tay hắn còn vô thức nhấn một cái.
Khương Nam Thư không kịp phòng bị, mặt lại đập vào bụng của Kỷ Phong Miên.
“!”
“Thật sự không ngất này.” Kỷ Phong Miên lẩm bẩm.
Khương Nam Thư không nhịn nổi nữa, anh đẩy người đang đơ như khúc gỗ ra rồi đứng dậy. Vị trí vừa rồi thực sự quá nguy hiểm, thật không thích hợp.
Kỷ Phong Miên lùi lại mấy bước, dựa vào bàn học đối diện. Hắn ngơ ngác cúi đầu, “Đúng nhỉ, vừa rồi cậu sờ tôi nhưng tôi cũng không thấy chóng mặt, đúng là kì lạ.”
Khương Nam Thư lạnh lùng nói: “Tôi đẩy cậu ra chứ không phải sờ cậu.”
“Như nhau mà.” Kỷ Phong Miên thuận miệng nói, “Tại sao tôi không ngất, lẽ nào tôi đã khỏi bệnh rồi?”
Khương Nam Thư không hiểu lĩnh vực tâm lý học, cũng chưa từng đọc sách có liên quan, nhưng anh cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
“Cậu mặc quần áo vào trước đi.”
Không ngờ Kỷ Phong Miên lại cúi đầu dường như đang nhớ lại chuyện gì đó, vành tai đỏ ửng lên.
Da hắn hơi ngăm nhưng cũng không ngăn được màu đỏ nơi vành tai.
Khương Nam Thư hơi bất ngờ, không hiểu chuyện gì. Anh đang tính mở miệng thì nhìn thấy ánh mắt của Kỷ Phong Miên nên cũng thuận thế nhìn theo.
“...”
Hai người im lặng, không khí như ngừng lại.
“Cậu...có muốn đi giải quyết chút không?” Khương Nam Thư hỏi hắn đầy khó khăn.
Kỷ Phong Miên là người tràn đầy tinh lực, tất nhiên là cũng thể hiện cả ở phương diện này. Hai năm qua hai người sớm chiều bên nhau, thỉnh thoảng cũng có lúc ngủ chung.
Nói tóm lại, Khương Nam Thư không hề xa lạ với tình cảnh này.
Thế nhưng, vấn đề ở đây là khi đó Kỷ Phong Miên đều không được tỉnh táo, như thế này vào lúc sáng sớm là chuyện rất bình thường của con trai.
Thời điểm hiện tại rõ ràng không bình thường.
“Tôi...” Dường như Kỷ Phong Miên muốn nói gì đó.
Ngay lúc này ngoài hành lang truyền tới tiếng của Phương Hiểu.
“Phong ca! Nam ca! Hai người ở phòng nào?”
Hai người trong phòng cực kì ăn ý, Kỷ Phong Miên xoay người đi vào nhà vệ sinh, Khương Nam Thư thì đi ra mở cửa.
“Bên này.”
Phương Hiểu vừa vào cửa đã kéo ghế ngồi xuống, cậu ta không thấy Kỷ Phong Miên nên thuận miệng hỏi.
“Phong ca đâu?”
Khương Nam Thư: “Trong phòng tắm.”
“Vẫn đang tắm à, Phong ca lề mề như vậy không phải là đã xảy ra chuyện gì đấy chứ.”
Phương Hiểu đứng dậy gõ cửa.
“Phong ca, mày có chuyện gì à, tắm gì mà lâu vậy?”
Cậu ta biết thói quen của Kỷ Phong Miên, chơi bóng xong sẽ đi tắm ngay, tính từ nãy tới giờ, Kỷ Phong Miên ít nhất đã ở trong phòng tắm gần 20 phút.
Bên trong không có tiếng trả lời.
Khương Nam Thư quay lại việc thu dọn đồ, giả vờ như không nghe thấy.
“Phong ca? Phong ca?”
“Biến!” Trong phòng tắm truyền ra tiếng nói khàn trầm, nghe có vẻ không kiên nhẫn.
Phương Hiểu bị mắng thì sờ sờ mũi, đi về ghế ngồi.
Ngồi một lúc cậu ta mới quay lại nhìn, nhận ra điều thú vị, “Ha ha, không ngờ Phong ca lại có tình thần như vậy, ban ngày ban mặt.”
Không ai để ý cậu ta.
Triệu Sâm nhìn cậu ta như nhìn thằng ngốc, ngậm chặt miệng.
“Nam ca, quan hệ của cậu và Phong ca tốt vậy, chắc chắn đã từng giao lưu rồi đúng không?”
Khương Nam Thư dừng tay quay sang đối diện với gương mặt tò mò của Phương Hiểu.
Tuy anh lạnh nhạt ít lời nhưng vẫn có phép lịch sự tối thiểu, người khác hỏi thì có thế nào cũng phải trả lời.
“Giao lưu gì?”
“Hi hi, thì là tôn nghiêm của đàn ông đó! Chiều dài, bao lâu vân vân.”
Lông mày Khương Nam Thư khẽ nhíu lại, nghĩ một lát thì hiểu ý của đối phương. Anh có hơi ngạc nhiên, “Bạn bè...sẽ giao lưu cái này sao?”
Phương Hiểu: “Tất nhiên rồi, rảnh rỗi thì so một chút ấy mà! Lúc xem phim chung thì giao lưu chút...à phải Nam ca, cậu...có xem phim không?”
Chẳng trách cậu ta lại hỏi như vậy, thực sự là vẻ ngoài khí chất của Khương Nam Thư quá lạnh nhạt, không giống người có dục vọng trần tục.
Triệu Sâm trừng mắt muốn ngăn cản.
Đúng lúc này cửa phòng tắm mở ra, Kỷ Phong Miên đứng ở cửa, nói với vẻ u ám, “Phương Hiểu, mày đang nói vớ vẩn gì vậy?”
Phương Hiểu quay đầu lại, giật nảy mình trốn ra sau lưng Khương Nam Thư, “Ôi mẹ ơi, Phong ca mày dọa chết tao.”
Không ngờ vẻ mặt Kỷ Phong Miên càng đáng sợ hơn, “Bỏ cái tay của mày ra!”
“!”
Triệu Sâm không nhìn nổi nữa, túm cổ Phương Hiểu về chỗ ngồi.
Kỷ Phong Miên bước nhanh tới nắm lấy tay Khương Nam Thư xoa xoa, “Ai cho mày nắm tay Khương Khương nhà tao.”
“Tao cũng đâu phải vi-rút!” Phương Hiểu tức kêu ầm lên.
Kỷ Phong Miên cười khinh, hắn nắm lấy tay Khương Nam Thư rồi lắc lắc, “Chỉ có tao mới có thể nắm tay Khương Khương.”
“...”
“...”
Ánh mắt hai người phía đối diện đột nhiên trở nên kì lạ, Phương Hiểu quên cả tức, do dự một hồi rồi hỏi, “Phong ca, không phải mày...sợ đồng tính à? Không thể tiếp xúc từ chi với người đồng tính?”
Kỷ Phong Miên cực kì đắc ý: “Chắc là ông trời cũng cảm động tình cảm anh em của bọn tao, nên tao hết bệnh rồi! Cậu nói xem đúng không, Khương Khương.”
Khương Nam Thư nghe vậy thì không nhịn nữa, anh rút tay ra, anh không muốn tham gia vào cuộc đối thoại ngu ngốc này.
Anh để đồ ngủ vào balo, lại tiện tay lấy thêm hai cuốn sách bỏ vào, “Xong rồi, có thể đi được rồi.”
“Sao vậy?”
“Mặc của tôi chẳng phải được à? Trước đây cậu cũng từng mặc đồ của tôi rồi mà?”
Khương Nam Thư mặc kệ hắn gây rối, đeo balo lên rồi đi ra ngoài.
Kỷ Phong Miên đổi giày rồi đuổi theo, bỏ lại hai con người không thuộc về phòng kí túc xá này đang ngồi nhìn nhau.
“Sao cứ thấy sai sai.” Phương Hiểu lầm bầm nói.
Triệu Sâm: “Có một ngày, mày sẽ chết vì cái miệng.”
***
Lần này, sinh nhật Kỷ Quốc Hoa tổ chức một bữa tiệc nhỏ ở nhà, chỉ mời những người bạn thân thiết.
Khương Nam Thư không thích nơi đông người, Kỷ Phong Miên bèn chọn một cái bàn trong góc, hắn cũng lười đi xã giao, luôn ngồi đây nói chuyện với Khương Nam Thư.
An Nhạc Quân và An Khả Hạ đã hoàn toàn hòa nhập với cuộc sống ở đây, cả hai luôn đứng cạnh Kỷ Quốc Hoa để chào đón khách khứa.
So sánh ra, Kỷ Phong Miên ngồi ở góc lại giống như người ngoài, không ít người đều nhìn qua với ánh mắt khó hiểu. Trong ánh mắt chứa nhiều loại cảm xúc, có tò mò, có chế giễu.
Phương Hiểu và Triệu Sâm khó chịu, chỉ là người nhà họ đã tới rồi nên phải ở bên cạnh xã giao không thể rời khỏi bàn.
Khương Nam Thư khẽ nhíu mày, anh thấy suy nghĩ của Kỷ Quốc Hoa hơi khó hiểu. Qua tiếp xúc ngắn ngủi, dường như ông ta còn đối xử tốt với An Khả Hạ hơn đứa con trai ruột là Kỷ Phong Miên.
Người nào không biết nội tình chắc chắn sẽ cho rằng An Khả Hạ là con riêng của Kỷ Quốc Hoa.
Cũng may là đương sự km đây hoàn toàn không quan tâm người khác, toàn bộ sự chú ý đều đặt hết trên người Khương Nam Thư. “Ăn cái này đi, món tủ của chú Tạ đấy, cậu nếm thử xem.”
Hắn gắp đồ ăn cho Khương Nam Thư, bản thân thì lại chẳng ăn được mấy miếng.
“Thấy sao?”
“Ừm, ngon lắm.” Khương Nam Thư buông đũa, “Cậu có chuyện gì muốn nói phải không.”
Từ nãy tới giờ Kỷ Phong Miên cứ ân cần, rõ ràng là có tính toán gì đó.
Kỷ Phong Miên: “Tối này cậu ngủ ở phòng tôi được không?”
“Không được.” Khương Nam Thư từ chối thẳng thừng.
Kỷ Phong Miên: “Tại sao chứ? Tôi...tôi muốn xem thử tôi đã khỏi hẳn bệnh chưa, cơ hội tốt biết bao.”
“Có rất nhiều cách để kiểm tra.”
Kỷ Phong Miên thầm oán, “Quả nhiên là cậu có người khác rồi, trước đây ở Thanh Thủy trấn không phải chúng ta ngủ chung suốt sao?”
“Vì ở đó chỉ có một cái giường, hoàn cảnh ép buộc, tôi thấy nhà cậu rất rộng, chắc chắn không chỉ có một căn phòng.”
Thực ra Kỷ ra cũng không thường tới căn nhà này ở, cách xa thành phố giao thông bất tiện. Nhưng nhà ở đây chiếm diện tích rất lớn, có ba tầng, phòng cho khách cũng có tới mười mấy hai chục phòng, dành để tổ chức tiệc thì không gì bằng.
Kỷ Phong Miên bị chặn miệng thì bắt đầu nói ngang, “Tôi mặc kệ, các phòng khác đều có người ở hết rồi, tối nay cậu phải ngủ ở phòng tôi.”
Tính hắn vốn đã vậy, hôm nay lại bị Khương Nam Thư từ chối liên tục, nói năng hoàn toàn không có lý.
Nói hết thì hắn cũng chẳng chờ câu trả lời, hắn đứng dậy bỏ lại một câu: “Ông nội dậy rồi, tôi đi đưa ông tới đây, lát nữa sẽ quay lại.”
Khương Nam Thư nhìn Kỷ Phong Miên rời đi, anh rủ mắt nhìn ngón tay mình ngẩn ngơ. Anh từ chối không phải vì nguyên nhân đó.
Anh có hơi sợ...
Triệu chứng “sợ đồng tính” của Kỷ Phong Miên là một trong những lí do anh có thể thoải mái để Kỷ Phong Miên và anh như hình với bóng.
Nếu chứng sợ đồng tính của hắn khỏi, anh không biết mọi chuyện sau này có mất khống chế không.
“Khương Nam Thư.”
Anh ngẩng đầu lên nhìn thấy An Khả Hạ.
“Chào cậu.” Khương Nam Thư thu lại mọi cảm xúc, anh gật đầu chào lạnh nhạt nhưng đủ lịch sự.
An Khả Hạ ngồi xuống bên cạnh, “Lâu rồi không gặp, chúc mừng cậu thi đỗ đại học B.”
“Ừ, cảm ơn.”
Khương Nam Thư không có hứng nói chuyện với người này, cũng không muốn thấy cái gọi là “trà nghệ“.
Thế nhưng An Khả Hạ dường như lại rất có hứng, “Thực ra tôi cho rằng nghỉ hè này anh trai sẽ tới An Bình với cậu, tôi đã muốn chúc mừng cậu từ lâu rồi, đỗ thám hoa, đúng là tài giỏi.”
“Ừ.”
“Tôi thật sự khâm phục cậu, cậu có thể tới An Bình bằng chính bản lĩnh, không như tôi, phải dựa vào mẹ và chú Kỷ mới có được hộ khẩu ở An Bình...” An Khả Hạ cười ngượng ngùng, “Nhưng may là lần này anh trai chịu ở lại nhà mấy ngày, cũng coi như là tôi có góp chút công lao.”
Khương Nam Thư liếc nhìn nụ cười đơn thuần của An Khả Hạ.
Cái chiêu này là đang ám chỉ quan hệ giữa cậu ta và Kỷ Phong Miên rất tốt? Thế nên Kỷ Phong Miên mới đồng ý làm dịu quan hệ với bố?
Chắc là...ý này nhỉ?
Sau khi biết tính cách của An Khả Hạ, Khương Nam Thư có thể nhanh chóng đoán ra được ý tứ thật sự trong lời nói của cậu ta.
Cậu ta tới để ra oai đây mà.
Chỉ là anh không có hứng đáp lời, chỉ gật đầu rồi nói, “Ừ, chúc mừng.”
An Khả Hạ đụng phải cây đinh mềm, thấy vẻ mặt Khương Nam Thư chẳng hề thay đổi, nụ cười của cậu ta cũng cứng lại. Nhưng chẳng mấy chốc đã điều chỉnh lại, cậu ta đứng dậy múc một bát canh ngọt.
“Cậu nếm thử xem, mẹ tôi nấu đó, tôi nhớ lần trước tới tiệm nhà tôi cậu đã khen ngon.”
Khương Nam Thư nhìn bát canh được đẩy tới trước mặt rồi lại nhìn An Khả Hạ đang cười nhiệt tình, lòng anh biết nếu không uống thì lại có phiền phức khác.
Bàn nào cũng có món canh này, sẽ không có vấn đề gì.
Anh uống một ngụm, lưỡi nếm thấy mùi rượu, “Trong canh có cho rượu?”
An Khả Hạ đáp: “Ừ, cho một chút rượu nếp, không sao đâu.”
Canh vào miệng ngọt nhưng không ngấy, mùi rượu cũng không nồng, Khương Nam Thư cũng không nói gì, từng ngụm từng ngụm uống hết bát canh.
Không ngờ rượu nếp này ngấm chậm, tửu lượng anh không tốt, chẳng qua bao lâu anh đã thấy hoa mắt. Khương Nam Thư nhíu mày day day sống mũi, anh thấy hơi chóng mặt.
“Cậu đang làm gì đấy?”
Giọng Kỷ Phong Miên vang lên, nghe có vẻ không vui.
“A, Phong ca, em thấy Khương Nam Thư ngồi đây nên tới chào một tiếng.”
“A—” Khương Nam Thư đứng dậy nhưng lại thấy người chao đảo, anh lảo đảo chống tay xuống bàn.
Kỷ Phong Miên tức giận: “Cậu đã cho cậu ấy uống gì!”
“Đâu...đâu có, chỉ là canh ngọt, trong canh có bỏ ít rượu nếp.” An Khả Hạ nhỏ giọng giải thích, “Hay là chúng ta đưa cậu ấy tới phòng cho khách trước, không phải anh ghét mùi rượu à? Để em đỡ cho.”
Bàn tay An Khả Hạ duỗi ra với lấy không khí.
Kỷ Phong Miên trực tiếp ôm Khương Nam Thư đang mơ mơ màng màng lên, “Cậu đừng chạm vào cậu ấy.”
Sau đó hắn bèn ôm Khương Nam Thư nhanh chóng rời đi, giống như chậm chân là sẽ bị An Khả Hạ cướp mất người đi vậy.
_____