Dịch bởi Axianbuxian12
Ngoại ô thành phố An Bình, trong hội sở tư nhân nào đó.
Hội quán chiếm diện tích rất lớn, ngoài cổng vào đỗ chiếc xe sang khó gặp. Bên trong có đủ các hoạt động như quầy bar, hồ bơi đến các trò chơi giải trí.
Hôm nay là cuối năm, hội sở vô cùng náo nhiệt, dưới tầng ngầm của nơi kiến trúc xa hoa này lại yên tĩnh dị thường.
Trên lầu là quán bar người người vui chơi, bên dưới lại là phòng đấm bốc, đây là nơi giải trí riêng không mở cửa cho người ngoài. Trong phòng nghỉ có một người đàn ông trẻ đang ngồi xem tivi trên ghế sô pha, vẻ mặt lười biếng.
Phát thanh viên gương mặt đoan chính trong tivi đang nói tin tức buổi tối.
“Hôm nay là ngày cuối cùng của năm 2035, người dân An Bình tập trung tại quảng trường Hòa Bình đón giao thừa...”
Sau một lúc có người đẩy cửa tiến vào. Người đi vào trông rất đẹp trai, chỉ là nhìn có vẻ không đứng đắn lắm.
“Triệu Sâm sao mày lại ở đây, tao tìm hết một vòng, điện thoại gọi cũng không nghe.” Phương Hiểu ngồi xuống nhăn mày nhăn mặt, “Tao còn tưởng rằng mày ôm gái đi chỗ nào hưởng thụ rồi.”
Triệu Sâm nhấc mí mắt lên, cậu ta móc một cái điện thoại vỡ tan tành từ túi áo ra ném lên bàn, “Đây, điện thoại đây.”
“Thằng này, không phải mày mới đổi điện thoại à, sao lại thành thế này rồi?”
“Nãy cản Phong ca, mỗi điện thoại thành thế này đã là may rồi, tay chân tao còn lành lặn không thiếu cái nào.”
Khi Phương Hiểu tới cũng nghe nói một hơn tiếng trước có đánh nhau, “Phong ca làm sao vậy? Lại đang luyện tập ở trong kia à?”
“Ừ, vào được một tiếng rồi.” Triệu Sâm nói, “đổi tới người thứ ba rồi.”
“Shh—Đã lâu không thấy Phong ca như vậy rồi.”
“Phải.” Nhớ lại cảnh tượng nguy hiểm lúc nãy, Triệu Sâm vẫn thấy rùng mình, “Nếu không phải tao phản ứng nhanh thì hôm nay đã phải thấy máu rồi.”
Kỷ Phong Miên hồi nhỏ có một cái tật, đó là không khống chế được cơn giận, anh em bọn họ đã chứng kiến không ít thảm trạng khi hắn mất khống chế. Sau này đã chữa khỏi rồi, di chứng lại là tính khí vẫn nóng nảy.
Mấy năm nay, cách một thời gian là hắn lại chạy tới ngôi chùa ở Ni-giê-ri-a ở một thời gian, mài giũa không ít tính khí, thậm chí còn có thể nói là ôn hòa.
“Lần này là thế nào?” Phương Hiểu càng nghĩ càng không hiểu.
Triệu Sâm nghĩ lại là thấy tức, “Ban nãy có một thằng ngu không biết nghe ngóng ở đâu được chuyện ánh trăng sáng của Phong ca, gã dẫn một minh tinh trên mạng khá giống tới đây, muốn một cái nhân tình...”
Phương Hiểu chen vào một câu, “Không kể đến việc gương mặt của Khương Nam Thư có mấy ai giống được, khí chất lạnh lùng kia có ai giống được anh ta?”
“Người kia có vẻ đã cố ý nghiên cứu qua, ăn mặc theo phong cách khi còn học đại học của Khương Nam Thư, khi đi vào mặt không biểu cảm, lúc đó ánh sáng không rõ, nhìn cũng giống sáu bảy phần.” Triệu Sâm thở dài một hơi, “vừa nhìn thấy thì Phong ca đã điên lên, suýt thì lật tung chỗ đó.”
Nghe tới đây, vẻ mặt ph trở nên nghiêm trọng, “Không phải chứ, không phải Phong ca đã buông bỏ rồi sao?”
Triệu Sâm xòe tay, “Chắc vậy, mấy năm nay cũng không thấy nó nhắc tới, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, có lẽ là vì nhìn thấy rồi nhớ lại những ký ức khó chịu.”
Người trong giới bọn họ đều biết, Kỷ Phong Miên cao cao tại thượng, thời thiếu niên có một ánh trăng sáng, cầu mà không được, theo đuổi bao năm cuối cùng vẫn không có kết quả.
“Vậy sao nó phản ứng dữ vậy?” Phương Hiểu không hiểu.
Triệu Sâm: “Chắc là vì minh tinh mạng kia õng à õng ẹo, còn anh ơi ngắn anh ơi dài, thấy vẻ mặt Phong ca khó coi còn nói mấy lời kiểu “anh ơi, xin lỗi anh, có phải tâm trạng anh không tốt không“.”
“Chẳng trách, Phong ca ghét nhất là “trà xanh”, lại còn anh ngắn anh dài, chẳng phải là đang dẫm lên bom à, không “nổ” mới lạ.” Phương Hiểu thở dài.
Phương Hiểu: “À phải, tao nghe được tin từ thằng bạn bên nước Y, người đó mất rồi, bị cuốn vào cuộc đấu súng rồi trúng phải mảnh đạn, không cứu được, mày nói xem chuyện này đúng là số mệnh vô thường, lúc trước Phong ca...”
Triệu Sâm ngây người: “Mày nói ai? Ai mất?”
“Khương Nam Thư.”
Rầm—
Một tiếng vang cực lớn, cửa bị đẩy mạnh ra.
Hai người quay đầu nhìn thấy người đàn ông cao to đứng ở cửa, trên mặt vẫn còn mang vẻ ác liệt khi vừa rời khỏi sàn đấu.
“Ai, mất, rồi?” Gân xanh bên thái dương Kỷ Phong Miên nổi lên, hắn nghiến răng nói ra từng chữ một.
Triệu Sâm run một cái, trước giờ cậu ta chưa từng thấy vẻ mặt Kỷ Phong Miên như thế này, vẻ mặt như cả thế giới sụp đổ trước mắt vậy.
Không phải đã buông bỏ rồi sao? Lúc trước không phải nói không muốn gặp Khương Nam Thư nữa sao? Khi Khương Nam Thư ra nước ngoài không phải hắn còn không thèm đi tiễn sao?
Đây đâu có giống?
Bên tai Kỷ Phong Miên toàn là tiếng ù ù, trước mắt xuất hiện từng mảnh vỡ đầy màu sắc, hắn lắc mạnh đầu. “Mày nói ai mất rồi?”
“Khương, Khương Nam Thư.” Phương Hiểu nhỏ giọng lặp lại, “Phong ca?”
“Phong ca!”
Hai người đứng bật dậy, vẻ mặt hốt hoảng.
Người đàn ông đứng ở cửa mang theo cảm giác áp lực dữ dội đột nhiên ôm lấy ngực, co người lại rồi ngã xuống.
***
Ba tháng sau.
Một ngôi làng nhỏ nào đó ở Lễ Châu.
Triệu Sâm và Phương Hiểu đi dọc theo đường núi, đường rất hẹp, mọc đầy cỏ dại.
“Sao Phong ca lại chạy tới chỗ này vậy, đây là đâu vậy trời!” Phương Hiểu đi vài bước, thở hổn hển.
Triệu Sâm: “Đây là quê Phong ca, ông nội nó chôn cất ở đây, đây là phần mộ tổ tiên của nhà nó.”
Phương Hiểu ngây người, “Ý của mày là nó đưa tro cốt của Khương Nam Thư về đây an táng?”
Ba tháng trước Kỷ Phong Miên xuất ngoại, không biết hắn dùng thủ đoạn gì mà đưa được tro cốt của Khương Nam Thư về nước, sau đó ở luôn tại Lễ Châu này.
Hắn giao hết chuyện công việc cho nhân viên xử lý, thỉnh thoảng quay về An Bình một chuyến để xử lý những công việc cần hắn lộ mặt, thế nhưng về lâu về dài cũng không ổn.
Bố Kỷ Phong Miên không xem nổi nữa muốn hắn quay lại, nhưng quan hệ giữa cha con bọn họ đã tệ đến cực điểm, thế nên chỉ có thể tìm nhóm Triệu Sâm tới làm thuyết khách.
Tốt xấu gì cũng là bạn bè bao nhiêu năm, lại đã qua ba tháng rồi, cứ dần dần nói không chừng lại có thể khuyên được hắn quay về.
Nghĩa địa nằm ở giữa sườn núi, dựa núi nhìn sông, phong thủy rất tốt. Nơi trong góc, Kỷ Phong Miên đang dựa trên bia mộ, trên tay vẫn cầm một chai rượu.
Gió rất lớn, hắn lại chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, hắn nằm đó nhắm mắt lại, giống như đã ngất đi. Triệu Sâm và Phương Hiểu vội vàng chạy tới, sợ xảy ra chuyện.
“Còn may.”
Triệu Sâm ngồi xổm trước mặt Kỷ Phong Miên, xác nhận hắn chỉ uống say, “Nào, đỡ một tay, đưa người xuống núi trước đã.”
Tay cậu ta mới đặt lên vai Kỷ Phong Miên thì lại thấy hắn mơ màng hé mắt, lẩm bẩm một câu.
“Sao có thể, sao lại có thể...nếu có thể quay lại quá khứ, tôi nhất định sẽ không...”
Khi Triệu Sâm tới gần chỉ nghe thấy một câu mơ hồ như vậy.
Cậu ta há miệng muốn nói gì đó để an ủi, cuối cùng thốt ra lại chỉ là tiếng than thở, sau đó cậu ta cúi người đỡ Kỷ Phong Miên dậy.
“Về thôi.”
Gió phất qua bụi cây, bóng dáng ba người biến mất ở cuối đường.
***
Chân trời vừa mới nổi lên màu bụng cá, mặc dù Lễ Châu ở phương nam thì buổi sáng đầu tháng chín, trong lúc giao thoa giữa ngày và đêm vẫn có vài phần ý lạnh.
Đèn đường vẫn chưa tắt, nó xuyên qua khe rèm cửa chiếu xuống sàn gỗ của căn phòng cũ.
Căn phòng rất đơn giản, ngoài những gia dụng cần thiết ra thì không có nhiều vật trang trí. Qua chiếc bàn học đầy những cuốn sách để gọn gàng cùng với tập đề là có thể thấy chủ nhân của căn phòng này là một học sinh cấp ba.
Thiếu niên nằm trên giường, lông mày nhíu chặt, con ngươi bên dưới mí mắt rung nhẹ, đây là biểu hiện của người đang nằm mơ. Lông mày anh chau lại, môi mím chặt.
Xem ra, giấc mơ này không hề vui vẻ.
“Kỷ Phong Miên, cậu nói cậu sẽ mãi mãi thích tôi, sẽ luôn chăm sóc tốt cho tôi mà.”
“Tôi mệt rồi, tình cảm không có hồi đáp quá mệt mỏi.”
“Mệt mỏi? Sợ là trái tim cậu đã thay đổi, lại còn vì một kẻ không có chỗ nào hơn tôi như...”
“Anh Khương, xin lỗi, đều là lỗi của em, hai người đừng vì em mà cãi nhau.”
“Khương Nam Thư, cậu đừng sỉ nhục bạn của tôi, giữ cho nhau chút thể diện đi.”
“Ha, thể diện của mấy người, vậy còn trái tim của tôi thì sao? Cậu dây dưa bám lấy tôi khiến tôi mở lòng, cho tôi lời hứa rồi lại tàn nhẫn như vậy...”
“Có liên quan gì tới tôi.”
Lời bộc bạch còn chưa nói hết thì đã bị cắt ngang. Chàng trai cao lớn kéo người bên cạnh rời đi, bỏ lại Khương Nam Thư đứng trên sân thượng.
Anh ngây ngốc nhìn bóng đối phương xa dần, anh như du hồn quay người lại nhìn xuống phía dưới.
“Hết rồi, hết thật rồi...”
Gió thổi từ dưới lên, hơi lạnh đâm thẳng vào đáy tim, dưới chân Khương Nam Thư là vực sâu không đáy, vốn là cảnh tượng khiến con người ta sợ hãi, vào lúc này đây lại là sự yên bình vô tận.
Anh nhảy xuống.
“!”
Khương Nam Thư mở mắt, ngồi dậy, lồng ngực vẫn lên xuống dữ dội.
Lại là mơ.
Đập vào mắt là căn phòng quen thuộc anh đã sống mười mấy năm, điều này khiến Khương Nam Thư nhanh chóng nhận ra anh đã gặp ác mộng.
Ngồi một lúc, anh vẫn còn chìm đắm trong dư âm của cơn ác mộng.
Khương Nam Thư ghét cảm giác cảm xúc mất khống chế này, cho dù đó chỉ là mơ. Huống hồ, trong mơ anh còn dây dưa với một người con trai một cách hoang đường, giống như mất đi người đó thì không còn ý nghĩa sống tiếp nữa.
Lần đầu tiên anh thấy giấc mơ này là sau khi cha mẹ qua đời không lâu.
Sau khi làm xong hậu sự cho cha mẹ, Khương Nam Thư vì lao lực quá độ lại thêm yếu tố tâm lý nên bị sốt liền mấy ngày không hạ.
Một mình anh truyền nước trong bệnh viện, trong lúc mơ hồ anh bắt đầu mơ. Tất cả trong mơ đều mơ hồ chỉ có Khương Nam Thư là rõ ràng.
Nội dung mỗi giấc mơ đều không quá giống nhau nhưng lại có cùng một nhân vật chính, Khương Nam Thư và một chàng trai cao ráo. Người nọ không rõ mặt, không biết tên, Khương Nam Thư lại có thể xác nhận là cùng một người.
Giấc mơ hôm nay lại xuất hiện một nhân vật mới.
Khương Nam Thư cầm điện thoại lên nhìn một cái.
5 giờ 50 phút, ngày 1 tháng 9 năm 2012, sớm 10 phút so với thời gian Khương Nam Thư thức dậy mỗi ngày.
Cho dù đang là nghỉ hè thì mỗi ngày anh vẫn dậy lúc 6 giờ, quy luật không khác gì khi đi học.
Mười phút còn có thể làm vài chuyện khác.
Khương Nam Thư mở khung tìm kiếm, nhập mấy câu nói trong mơ vào.
Cơn ác mộng này có một chỗ kỳ lạ, trên lý luận, chuyện xảy ra trong mơ sau khi tỉnh lại vài phút sẽ dần dần quên đi. Thế nhưng, những câu nói rối loạn lúc đó lại vẫn rất rõ ràng, giống như thật sự từng xảy ra.
Kết quả tìm kiếm nhanh chóng xuất hiện, không có câu nào giống hoàn toàn, chỉ liên quan tới một vài cuốn tiểu thuyết, tag của tiểu thuyết thì là “ngược luyến tình thâm”, “ánh trăng sáng” vân vân.
Lông mày Khương Nam Thư cũng không nhích, đây đã không phải lần đầu tiên anh nhìn thấy kết quả kiểu này. Từ khóa mới lần này là “trà xanh”, mà câu nói liên quan tới trà xanh chính là “anh ơi, em xin lỗi“.
Anh nhấn vào kết quả có tag “trà xanh” xem thử, thật không thể tin được.
“Em xin lỗi, em không cố ý đâu, để em đi xin lỗi chị ấy.”
“Thật hâm mộ bạn gái anh khi có một người bạn trai thương yêu cô ấy như anh, thế nên cô ấy mới có thể tùy ý như vậy, không giống em, làm chuyện gì cũng phải suy xét cảm nhận của người khác trước.”
“...”
Cái quái gì thế này, Khương Nam Thư ném điện thoại sang một bên, đứng dậy, vệ sinh cá nhân, chuẩn bị đến trường báo danh.
“Trà xanh” gì đấy chẳng qua là nội dung trong tiểu thuyết thôi, không thể nào có thể dính dáng tới cuộc đời của anh được, cũng không thể tạo thành ảnh hưởng tới cuộc sống của anh.
Bởi vì Khương Nam Thư không thích gần gũi với người khác, trong kế hoạch cuộc đời anh không có thêm vị trí cho người khác.
Anh đẩy cửa nhà ra, nhìn thấy ánh mặt trời vụn vặt chiếu qua tán lá cây long não, tâm trạng nặng nề bởi cơn ác mộng tốt hơn một chút.
Meo—
Cách vách truyền tới tiếng mèo kêu khe khẽ, Khương Nam Thư nhìn sang.
Chắc là mèo hoang từ đâu chạy tới. Cách vách đã mấy năm không có tiếng động, từ khi bà Kỷ qua đời, ông Kỷ quay về An Bình thì bên đó đã không còn hơi người nữa.
Ở lại chỉ có căn phòng trống trải và Khương Nam Thư cô đơn.
“Nè, Khương Khương, bà tớ gọi cậu qua đây ăn cơm!”
Anh ngẩng đầu lên lại chẳng thấy gì, không có mùi thơm bay tới khi vừa thò đầu qua tường, cũng không có nhóc mập da đen trèo lên đầu tường.
Ký ức mà thôi, đều đã qua rồi.
Khương Nam Thư hồi thần, đẩy cửa cổng ra rồi đạp xe trên con đường tới trường.
______
Chào mừng tới hố mới! Đăng trước một chương.
Lần này lại ủng hộ mình tiếp nhé.