Pháo Hôi Thụ Xin Đừng Trà Xanh

Chương 6: Chương 6: Người đáng ghét




Dịch bởi Axianbuxian12

“Này, cậu đừng hòng chạy!”

Kỷ Phong Miên đuổi theo Khương Nam Thư vào lớp học.

“...”

Khương Nam Thư cất sách vào cặp, “Tôi không muốn chạy.”

“Vậy sao nãy cậu không nói hết?”

Đầu Khương Nam Thư có hơi đau, thậm chí anh bắt đầu nghi ngờ người đứng trước mặt anh có phải chỉ là người trùng tên trùng họ.

Trong ký ức của anh, trúc mã Kỷ Phong Miên tuy tính cách phóng khoáng, làm việc thẳng thắn nhưng không hề có tư duy kỳ lạ, cũng không khó giao lưu thế này.

Tuổi tác tăng lên, trí thông minh của con người sẽ không giảm, chuyện này không hợp lý.

Anh quay mặt sang, đối diện với Kỷ Phong Miên, không thể không nói, đôi mắt này rất đẹp cũng rất đáng sợ.

Chỉ cần không nói chuyện, vẻ ngoài của Kỷ Phong Miên rất có tinh tính lừa gạt, trông cực kỳ áp lực.

“Không thì cậu ở lại đó thảo luận chuyện triệt sản với mấy bạn nữ đó?”

Kỷ Phong Miên chớp chớp mắt, lúc này hắn mới phản ứng lại hắn vừa mới nói những lời ngu ngốc, thế nhưng hắn không muốn lộ ra trước mặt Khương Nam Thư, hắn cứng miệng: “Tôi nói sai gì à, quyền triệt sản của tôi đã đưa cho cậu rồi.”

“Đó là quyền triệt sản cho mèo.”

“Tôi trả tiền!” Kỷ Phong Miên lửa bốc lên đầu, “cậu không chỉ không cảm ơn tôi, ngay cả tên cũng không cho biết.”

“Mục đích của cậu không phải là trả thù cho mèo của cậu sao...thôi bỏ đi.” Khương Nam Thư đột nhiên cảm thấy anh đứng đây tranh cãi chuyện triệt sản thật là ngớ ngẩn.

Chắc là do lây nhiễm sự ngu ngốc.

Anh im lặng, Kỷ Phong Miên lại tự thấy hắn chiếm thượng phong, “Miêu Nhị Gia còn chưa có con thì cậu đã đưa nó đi “cắt” mất rồi, xong chuyện còn không có ý định xin lỗi...”

Khương Nam Thư biết nếu không nói rõ chuyện con mèo đen, cho dù anh nói cái gì thì thiếu niên tư duy kỳ lạ trước mặt anh cũng có thể khiến chuyện này đảo lộn.

Anh không ngại xin lỗi, có thể giải quyết vấn đề là được.

Chỉ là, Khương Nam Thư rất ít khi xin lỗi, suy cho cùng thì thiếu niên 17 tuổi dù có lý trí tới đâu cũng khó mở lời, “Tôi...”

Anh chần chừ, đối diện với mắt của Kỷ Phong Miên.

Kỷ Phong Miên khẽ nâng cằm, khóe miệng cũng hơi nhếch lên, trông rất là lưu manh. “Cậu có biết không, mấy hôm nay Miêu Nhị Gia vẫn luôn chiến tranh lạnh với tôi, sờ cùng không cho sờ, lương tâm cậu có chịu được không? Cậu có thấy mình quá đáng không?”

Anh cảm thấy, không thể để cho người này đắc ý như vậy.

Trong đầu Khương Nam Thư đột nhiên nhảy ra câu này, rồi lại xúc động nói ra miệng, “Xin lỗi đều là lỗi của tôi, cậu và Miêu Nhị Gia đừng vì tôi mà cãi nhau...”

“...”

Khương Nam Thư đơ người. Kỷ Phong Miên cũng đơ luôn.

Câu nói này đúng là kỳ quái, Khương Nam Thư cảm thấy anh không bình thường, anh cầm cặp sách đi thẳng ra ngoài.

Còn về vấn đề anh quan tâm, có thời gian lại nói chuyện vậy.

Cho đến khi Khương Nam Thư ra khỏi cửa cũng không nghe thấy tiếng động trong lớp. Anh nghĩ, chắc là vì lời nói kia quá buồn nôn nên kích thích tới Kỷ Phong Miên.

Nghĩ cũng phải, lời học được trong mơ cũng có chút hữu dụng.

“Này, Khương Nam Thư.”

Mới đi được vài bước thì Kỷ Phong Miên đã đuổi theo, “Cậu lại không đợi tôi?”

Tay phải hắn cầm cặp sách, tay trái lại tự nhiên đặt trên vai Khương Nam Thư, giống như những người bạn thân.

Ánh mắt Khương Nam Thư dừng một lúc trên cánh tay đó. Anh không quen, cũng không thích tiếp xúc ở khoảng cách này.

Nhưng nếu lúc này nhắc tới, Kỷ Phong Miên lại dây dưa mấy chuyện không liên quan, muốn nói chuyện tiếp cũng không được.

Bỏ đi.

“Chúng ta về chung.” ngữ khí Kỷ Phong Miên hơi cao, dường như tâm trạng rất tốt.

“Nhà cậu ở đâu?” Khương Nam Thư hỏi thẳng.

Trong lòng anh đã có đáp án, Miêu Nhị Gia xuất hiện ở cách vách, thêm tên của Kỷ Phong Miên, đây không phải là trùng hợp.

Kỷ Phong Miên: “Lục Ý Giang Nam.”

Lục Ý Giang Nam ở cạnh đại viện Bạch Vân, là tiểu khu mới xây hai năm gần đây, nhà cửa rất đẹp, giá cả cũng rất cao.

“Cậu không ở đại viện Bạch Vân?” Khương Nam Thư thuận miệng hỏi.

Không ngờ, Kỷ Phong Miên lại ngạc nhiên, “Sao cậu biết tôi muốn ở chỗ đó, cậu theo dõi tôi?”

“..., cậu nghĩ tôi nhặt được Miêu Nhị Gia ở đâu?”

Kỷ Phong Miên hiểu ra, “Cậu sống ở đại viện Bạch Vân à, trùng hợp vậy, lúc trước ông tôi sống ở đó, nhưng mà bây giờ ở đấy không có điện nước nên không ở được, tôi bảo chú Lý tìm một căn nhà ở tiểu khu bên cạnh cho tôi ở.”

Khương Nam Thư rủ mắt, anh không hiểu.

Anh không hiểu Kỷ Phong Miên bị làm sao, rõ ràng nhớ đại viện Bạch Vân nhưng lại không nhận ra anh.

Vẻ ngoài của Khương Nam Thư không thay đổi nhiều, phàm là người có lòng nhớ tới người bạn thời thơ ấu thì không thể không nhận ra.

Anh chau mày, tâm trạng không tốt.

Khi tâm trạng không tốt thì nên tránh nói chuyện, nói chuyện chỉ lãng phí thời gian.

Lúc này hai người đã đi tới khu để xe đạp. Khương Nam Thư đổi hướng đi về phía xe đạp của mình.

Đạp xe đạp về nhà mất khoảng 10 phút, thuận tiện hơn việc chen chúc trên xe buýt.

“Cậu đạp xe về nhà à?” Kỷ Phong Miên hỏi.

“Ừ.”

Giọng điệu lạnh nhạt, Kỷ Phong Miên hoàn toàn không để ý, nhắm mắt theo đuôi Khương Nam Thư tìm xe đạp.

Khương Nam Thư tìm thấy xe, mở khóa xong thì thấy Kỷ Phong Miên đứng đực ở bên cạnh, thế là anh hỏi một câu, “Cậu không đi tìm xe à?”

“Không...” Kỷ Phong Miên định nói tài xế đang đợi hắn ở cổng trường, lời tới bên miệng rồi không biết sao lại đổi thành, “Kiểu xe tôi thích hết hàng rồi, hai ngày nữa mới có.”

Càng nói hắn càng thấy hắn thông minh.

“Dù sao cũng thuận đường, sau này về chung đi.”

Khương Nam Thư nhìn hắn, “Thế bây giờ cậu về kiểu gì?”

Anh cảm thấy, ở trước cổng tiểu khu càng tiện nói chuyện lúc trước, nơi quen thuộc có lẽ sẽ khiến Kỷ Phong Miên nhớ ra gì đó.

“Cậu đèo tôi về đi.”

Xe đạp của Khương Nam Thư là kiểu cũ, đằng sau có gác ba ga, trông không ngầu, không giống kiểu mà học sinh cấp ba sẽ chọn.

Nhưng mà, Kỷ Phong Miên lại rất hài lòng.

“Ừ.”

Khương Nam Thư gật đầu, sự bao dung đối với người bạn thơ ấu rất là cao.

Hai người dắt xe tới cổng trường, Kỷ Phong Miên ngồi phía sau có hơi khó chịu bởi chân hắn quá dài. Mặt hắn lại rất hứng thú, “Mau lên, tôi chưa thử được người khác đèo xe đạp bao giờ.”

Khương Nam Thư ra sức đạp, “...”

Không di chuyển.

Anh thử lại, miễn cưỡng di chuyển một chút nhưng vì trọng tâm không vững, xe lắc một cái lại phải dùng hai chân chống xuống đất mới không bị đổ xe.

“Trông cậu không béo mà sao nặng vậy.”

Kỷ Phong Miên đứng phắt dậy, “Ai béo, là cơ bắp, cơ bắp nặng cậu hiểu chưa.” Nói xong hắn còn thẳng thắn vén áo lên, đắc ý khoe cơ bụng.

“Nhìn xem, cơ bụng đấy, chưa từng thấy chứ gì.”

Khương Nam Thư: “...” khóe mắt anh lại nhìn thấy mấy nữ sinh lúc nãy đi ra.

“Buông áo xuống.”

Anh giơ tay kéo áo Kỷ Phong Miên xuống, “Tôi yếu, cậu thì lợi hại, cậu đạp xe đèo tôi.”

Qua mấy lần giao tiếp, Khương Nam Thư đã hiểu cơ bản tính cách của Kỷ Phong Miên hiện tại.

Nói đơn giản, còn trẻ con hơn cả Kỷ Phong Miên mấy năm trước.

Hai người cuối cùng cũng thuận lợi đạp xe rời khỏi trường, Kỷ Phong Miên dường như chưa từng đèo ai, lúc đầu đi có hơi xiêu vẹo.

Dây thần kinh vận động của Kỷ Phong Miên rất tốt, mấy phút sau đã đạp xe ổn định.

“Lúc trước cậu từng ở Lễ Châu à?” Khương Nam Thư hỏi.

“Ừ, lúc nhỏ tôi được ông bà nuôi.”

Tốc độ xe hơi nhanh, tiếng Kỷ Phong Miên có hơi mơ hồ.

“Vậy cậu...có người...”

“Ê, phía trước có dốc, bám chặt vào!”

Phía trước là con đường ít người vắng xe, Kỷ Phong Miên đạp xe rất hăng, đột nhiên đứng dậy ra sức đạp.

Khương Nam Thư vốn đang nhớ tới chuyện lúc trước, không đề phòng nên suýt thì mất thăng bằng. Tay anh đang bám vào yên xe đột ngột giơ lên ôm lấy eo Kỷ Phong Miên.

“Á!” Kỷ Phong Miên hét một tiếng.

“Xin lỗi.” Khương Nam Thư thu tay lại, “lúc nãy chạy nhanh quá.”

“Không sao, chỉ là tôi có hơi sợ nhột.”

Thế nhưng, đoạn đường tiếp theo Kỷ Phong Miên giống như có niềm yêu thích kỳ lạ với đường dốc, mỗi lần đều không rút kinh nghiệm vẫn đứng lên đạp.

Mỗi một lần Khương Nam Thư đều ôm eo Kỷ Phong Miên, vừa thả tay ra thì những lời đã chuẩn bị trước cũng bị đảo lộn.

Cho tới khi tới nhà Kỷ Phong Miên thì anh mới có thời gian hỏi một câu, “Kỷ Phong Miên, lúc trước cậu ở Lễ Châu có người bạn nào cực kỳ thân thiết không?”

Trên mặt Kỷ Phong Miên vốn đang tươi cười, khi nghe đến câu hỏi này thì mặt lại đanh lại, “Cái gì?”

“Bạn bè cùng nhau lớn lên, trúc mã các kiểu...”

Lời chưa nói hết, Khương Nam Thư đã bị cắt ngang, “Cậu hỏi chuyện này làm gì!”

Khương Nam Thư ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt đáng sợ của Kỷ Phong Miên, giống hệt lúc gặp mặt ở tiệm thú cưng.

“Tôi không muốn nhắc lại chuyện lúc trước ở Lễ Châu, bạn bè tôi đều biết điều cấm kỵ này.”

Lời Kỷ Phong Miên nói rất cứng nhắc, hắn lại bắt đầu đau đầu, đau tới mức muốn đánh người.

Thế nhưng, nhìn thấy ánh mắt của Khương Nam Thư thì lại không biết phát tiết đi đâu. Kỷ Phong Miên nắm chặt bàn tay, dùng sức tới mức người hắn run nhẹ.

Đầu đau ngày càng dữ dội, hắn không chịu được giơ tay lên đấm vào thân cây bên cạnh.

Lực rất mạnh, khiến cho thân cây to bằng miệng bát rụng xuống mấy cái lá.

“...”

Nắm tay đau đớn khiến Kỷ Phong Miên lấy lại lý trí trong cơn đau đầu, hắn nhắm mắt, thở mạnh vài hơi.

“Xin...”

Hắn muốn xin lỗi.

Bất cứ người bạn nào của Kỷ Phong Miên đứng ở đây đều sẽ kinh ngạc tới rớt cằm. Đây không phải Kỷ Phong Miên dễ dàng nổi nóng sao, sau khi có người nhắc tới chuyện Lễ Châu và trúc mã mà con còn có thể nguyên vẹn đứng đây nhận lời xin lỗi?

“Không sao, tôi không hỏi nữa.”

Khương Nam Thư cắt ngang lời xin lỗi của Kỷ Phong Miên, anh không tức giận vì thái độ gay gắt lúc nãy của hắn.

“Tôi về đây, tạm biệt.”

Anh có thể nhìn ra, Kỷ Phong Miên có thể có một vài vấn đề. Chỉ là trong nguyên tắc của anh, giữa bạn bè cũng sẽ có bí mật.

Kỷ Phong Miên không thích nhắc tới chuyện lúc trước, vậy thì anh không hỏi nữa. Kỷ Phong Miên không nhớ ra anh, vậy thì sẽ qua lại như người xa lạ.

Người bạn thơ ấu quay lại đã là điều bất ngờ.

Đối với bất ngờ này, Khương Nam Thư có hơi tò mò, bây giờ anh đã có được kết quả, nếu thăm dò thêm sẽ rất phiền phức và cũng ảnh hưởng tới cuộc sống của anh.

Vậy thì dừng lại tại đây.

Khương Nam Thư không nói thêm gì, anh đạp xe đi thẳng.

Kỷ Phong Miên đơ luôn, hắn nhìn bóng dáng rời đi không chút do dự của Khương Nam Thư, giống như quay về cái ngày ở tiệm thú cưng.

Khương Nam Thư đi rồi? Ban nãy cậu ta bình tĩnh như vậy, không tức giận chút nào? Cậu ta lại không thèm hỏi thêm vài câu?

Kỷ Phong Miên trừng mắt nhìn bóng lưng Khương Nam Thư, lòng như vừa vừa uống soda chanh, ùng ục dâng lên vị chua, uất ức khác thường.

Sự uất ức đó kéo dài sang tận hôm sau.

Bởi vì, uất ức biến thành tức giận. Hôm sau khi Kỷ Phong Miên tới trường Khương Nam Thư lại không để ý tới hắn.

Thực ra cũng không phải không để ý, chỉ là đối xử với hắn không khác gì những bạn học khác, giống như cuộc nói chuyện thân mật hôm qua không hề tồn tại.

Kỷ Phong Miên cho rằng Khương Nam Thư chê hắn bị bệnh, lòng tự trọng kỳ lạ khiến hắn khó chịu, từ đó không chủ động tìm Khương Nam Thư nói chuyện nữa.

Quan hệ giữa hai người dường như dừng lại ở mức bạn cùng lớp bình thường, thậm chí còn tệ hơn.

Ít nhất trong mắt người khác, Kỷ Phong Miên dường như không ưa Khương Nam Thư.

Còn Khương Nam Thư thì đối với ai cũng như vậy cả, sau khi có bạn cùng bàn cũng không có vẻ gì khác biệt.

Kỷ Phong Miên lại bắt đầu nghi ngờ bản thân, hắn chuyển trường tới đây rốt cuộc là để làm gì.

Giống như thằng ngốc.

_____

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.