Dịch bởi Axianbuxian12
Mấy ngày sau, kì thi đại học kết thúc.
Tiếng hoan hô vang trời khắp Ngũ trung Lễ Châu, các thí sinh từ các điểm thi quay về trường.
Để trút nỗi lòng, cũng là để tạm biệt.
Học sinh các lớp đều chen chúc ngoài hành lang, thi nhau hoan hô ném bỏ tập đề.
Cho dù biết sau đó sẽ bị giáo viên bắt quét dọn nhưng cũng bung xõa một phen.
Khương Nam Thư ngồi ở chỗ yên lặng thu dọn các tập đề đã làm và những đề làm sai thành một tập.
Anh ngước nhìn nhóm người đang vui mừng bên ngoài, còn có cả Kỷ Phong Miên đang bị nhóm người vây chật cứng.
Kỷ Phong Miên là người có nhân duyên rất tốt, lúc này cả đám người vây lấy hắn đòi viết tên lên áo đồng phục.
Hắn cầm lấy bút, vẻ mặt tươi cười không từ chối.
Chỉ là tư thế của Kỷ Phong Miên rất lạ, tay phải thì cầm bút viết tên, tay trái thì lại nhất nhất che lấy phần trước ngực không để ai đụng vào.
Những người xung quanh hắn cũng không để ý, đám con trai thì khá là tùy ý, duỗi tay kí tên sang chỗ khác.
Thậm chí còn có không ít bạn nữ nhân lúc hỗn loạn kí tên lên lưng hắn.
Khương Nam Thư nhìn đám ồn ào náo nhiệt nào hành lang, hai mắt anh cong cong.
“Khương Nam Thư, có thể phiền cậu viết tên lên đồng phục của tớ không?”
Người mở lời là bạn nữ điềm đạm ngồi phía trước anh.
Ánh mắt cô có chút thấp thỏm, giọng nói cũng rất nhỏ, mới hỏi xong lại vội nói, “Không được cũng không sao, coi như là kỉ niệm.”
“Được.” Khương Nam Thư nhận lấy chiếc bút dạ, anh kí tên mình lên chiếc áo bạn nữ trải trên bàn.
“Khương Nam Thư, tớ nữa tớ nữa, tớ cũng muốn kí.”
Có lẽ là thấy người dũng cảm đầu tiên đã thành công nên các bạn nữ con trong lớp đều xúm tới.
Khương Nam Thư cũng không từ chối, anh kí từng cái một.
Ngược lại, anh cũng bảo họ kí tên lên áo anh.
Đúng nhỉ, làm kỉ niệm.
Cho dù trải qua cấp 3 như thế nào, dù nhạt nhòa hay đầy kí ức thì cũng là một giai đoạn cực kì đặc biệt trong cuộc đời.
“Khương Nam Thư, có thể phiền cậu cũng kí tên cho tớ không?”
Anh ngẩng đầu lên nhìn thấy Hà San San.
“Ừ.” Khương Nam Thư gật đầu.
Anh giơ tay muốn kí lên áo nhưng lại bị cản lại.
“Xin lỗi, cậu có thể kí ở đây không?”'
Khương Nam Thư nhìn Hà San San chỉ vào đằng trước áo khoác, so với phần lưng kín những tên là tên thì phía trước sạch sẽ không một chữ nào.
Hà San San giải thích thêm: “Phía sau hết chỗ kí rồi, hay là cậu kí chỗ này nhé.”
Khương Nam Thư cũng chẳng nghĩ nhiều, anh gật đầu, vừa mới giơ tay lên thì một cánh tay khác nắm lấy cổ tay anh.
“Khương Khương, không được kí tên lung tung đâu.”
Hơi thở quen thuộc từ phía sau bao trùm lấy anh, Khương Nam Thư quay đầu lại liền nhìn thấy Kỷ Phong Miên không nghiêm chỉnh nửa dựa vào lưng anh.
Anh không động đậy, chỉ hỏi lại, “Sao thế?”
Kỷ Phong Miên lườm những người đang đứng xem, hắn chọn ghé sát tai Khương Nam Thư hạ giọng nói, “Người yêu nhau mới viết tên lên ngực trái, ý là trong tim tôi có cậu.”
Hắn cách rất gần, môi như dính vào tai Khương Nam Thư, Khương Nam Thư thấy hơi nhột, anh nghiêng mặt kéo giãn khoảng cách nhưng không đẩy người ra.
Khương Nam Thư hạ bút kí tên lên lưng, lẫn trong những cái tên khác, dù nét chữ mạnh mẽ nhưng cũng không bắt mắt.
Khóe mắt Hà San San ửng đỏ, cô đứng trước bàn Khương Nam Thư như còn lời gì muốn nói.
“Đi đi đi, ra bên ngoài kí, còn một đống người chưa kí kìa.” Kỷ Phong Miên kéo Khương Nam Thư ra khỏi phòng học.
Chạy mấy vòng bên ngoài, thu thập đầy đủ chữ kí của các bạn khác xong Kỷ Phong Miên kéo Khương Nam Thư chạy về một nơi ít người.
Chỗ này là nơi Khương Nam Thư thích ở nhất trong lúc nghỉ giải lao.
Anh hơi cúi người, khoanh tay để lên lan can rồi nhìn xuống sân bóng rổ bên dưới.
Lúc này sân bóng cũng đầy người, mọi người đều chạy nhảy la hét không có mục đích, ôm lấy nhau chơi mấy trò không tên nhưng cũng đủ vui vẻ.
Kỷ Phong Miên không có hứng thú với khung cảnh bên dưới.
Hắn dựa lưng vào lan can, quay mặt sang nhìn Khương Nam Thư, “Này, cậu còn nhớ lúc tôi mới chuyển tới không?”
Khương Nam Thư: “Ừ?”
“Thật ra lúc đó cậu cũng muốn làm bạn với tôi đúng không? Giờ nghỉ nào cậu cũng ở đây xem tôi chơi bóng.”
“Hở? Sao cậu lại nghĩ là tôi đang nhìn cậu?”
“Kĩ thuật của tôi pờ-rồ như thế, không nhìn tôi chả lẽ nhìn người khác à?”
Thực ra Khương Nam Thư không có hứng thú với bóng rổ, anh xem cũng chẳng phải vì kĩ thuật của ai tốt.
Nhưng anh cũng không phản đối, anh khẽ gật đầu, “Ừ, tôi thừa nhận, cậu úp rổ ngã dập mông để lại ấn tượng rất sâu đấy.”
Ánh mắt không thể tin của Kỷ Phong Miên nhìn sang, “Có rất nhiều lúc tôi đẹp trai thế mà...cậu...cậu lại nhớ lần đấy?”
“Dù sao thì cơ hội như vậy cũng không nhiều.”
“Quả nhiên lúc đó cậu đang cười tôi!”
Kỷ Phong Miên quay người đứng đối diện Khương Nam Thư trừng mắt với anh. Khương Nam Thư không tránh mà đón lấy ánh mắt hung dữ của hắn.
Hai người chơi trò nhìn nhau nhạt nhẽo, trừng mắt một hồi thì không nhịn được bật cười.
Kỷ Phong Miên lấy một cái bút từ túi áo ra, “Kí tên cho tôi thì tôi sẽ tha thứ cho cậu.”
Khương Nam Thư nhận lấy bút, “Quay lưng lại.”
Kỷ Phong Miên lại không quay, hắn chỉ vào phần ngực trái, “Kí ở đây, tôi cố ý để lại cho cậu đấy.”
“Không phải cậu nói chỉ có người yêu mới kí chỗ này thôi à?”
Kỷ Phong Miên hùng hồn nói, “Lẽ nào cậu thấy quan hệ giữa chúng ta không bằng người yêu sao, chúng ta là anh em ruột khác cha khác mẹ đó, hơn nữa, kí ở đây nghĩa là trong tim tôi có cậu, rất thích hợp.”
Nghe kì lạ nhưng lại thuyết phục được Khương Nam Thư.
Anh cúi đầu, rủ mắt, hạ bút kí tên.
Lực bút rõ ràng rất nhẹ nhưng Kỷ Phong Miên lại cảm thấy từng nét từng chữ như xuyên qua lớp áo, xuyên qua làn da tới tận trái tim hắn.
Khương, Nam, Thư.
“Xong rồi.”
Khương Nam Thư kí xong, anh ngước lên thì đối diện với đôi mắt có hơi ngơ ngác của Kỷ Phong Miên.
“Kỷ Phong Miên?” Khương Nam Thư gọi một tiếng nhưng không nhận được lời đáp.
Anh khẽ nhíu mày, giơ tay sờ trán Kỷ Phong Miên, “Cậu đau đầu à?”
Một năm qua Kỷ Phong Miên đã hồi phục rất tốt, nhưng thỉnh thoảng vẫn đau đầu và sốt.
Đầu ngón tay còn chưa kịp chạm tới trán thì đã bị bắt lấy.
Kỷ Phong Miên lấy đi chiếc bút trong tay Khương Nam Thư, hắn chưa được đồng ý đã cúi đầu kí tên hắn lên chỗ ngực trái trên áo khoác của Khương Nam Thư.
Khương Nam Thư không động đậy cũng không ngăn cản, sau khi Kỷ Phong Miên kí xong anh chỉ nói một câu.
“Cậu đúng là ép mua ép bán.”
Mặt Kỷ Phong Miên như chịu phải đả kích, “Không thì sao, cậu còn muốn kí tên ai chỗ này? Lẽ nào chỉ có tôi đơn phương tình nguyện, hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình?”
Khương Nam Thư lạnh nhạt nhìn hắn, “Tôi rất lo cho thành tích môn Văn đợt này của cậu đấy.”
Nói hết anh cũng chẳng đợi Kỷ Phong Miên trả lời mà quay người đi thẳng về hướng phòng học.
“A, Khương Khương, cậu đang xem thường tôi hả? Hay là cậu thật sự không muốn tôi kí tên, nói rõ đi...”
Kỷ Phong Miên nhanh chân đuổi theo, hắn giơ tay khoác lên vai Khương Nam Thư.
Sau lưng áo khoác cả hai đều chi chít tên của bạn học, phía trước lại sạch sẽ, chỉ có tên của nhau trước ngực trái.
Về tới phòng học thì trong lớp đã không còn mấy người.
Lớp trưởng thấy hai người quay lại, nói: “Tôi đang định đi tìm hai cậu đây, nửa tiếng sau tập trung ở sân bóng đá nhé, thầy Chu bảo chụp chung một tấm.”
“Ừ, được.”
Lớp trưởng nói xong thì vội vàng rời khỏi phòng học.
Bây giờ trong lớp chỉ còn lại Kỷ Phong Miên và Khương Nam Thư.
Khương Nam Thư ngồi về chỗ tiếp tục sắp xếp sách vở.
Kỷ Phong Miên thì rảnh rỗi ngồi chống cằm ngắm anh, “Cậu thu dọn mấy cái này làm gì, với trình độ của cậu thì Đại học B là chắc chắn rồi.”
Khương Nam Thư: “Tôi tính đưa cho thầy Chu, nếu cần thì có thể để vào thư viện. Giữ lại trường cũng có ích hơn là vứt hay bán đi.”
Kỷ Phong Miên cười nói: “Đương nhiên rồi, sách vở của Khương Khương nhà ta ngàn vàng cũng khó cầu.”
“Hửm?”
Khương Nam Thư hơi bất ngờ.
“Sao vậy?”
Anh không trả lời mà lấy thứ anh mò được trong ngăn bàn ra.
Đó là một cái hộp được đóng gói tinh xảo, bên trên còn thắt dây ruy-băng.
Trước khi Khương Nam Thư rời khỏi lớp thì trong ngăn bàn không hề có cái hộp này. Rõ ràng là sau khi anh là Kỷ Phong Miên rời đi mới có người bỏ vào.
Kỷ Phong Miên im lặng, hắn chau mày nhìn chằm chằm chiếc hộp chướng mắt. Hắn khó chịu nhưng hắn không làm loạn cũng không lên tiếng.
Khương Nam Thư mở hộp ra, anh khẽ sững sờ. Anh vốn tưởng bên trong sẽ là qua hoặc sô-cô-la gì đó.
Kiểu quà này anh đã nhận được không ít lần, tìm được người tặng thfi anh đều trả lại. Không tìm được người tặng mà quà quá quý giá thì anh giao cho thầy Chu, đồ ăn thì anh để vào tủ cuối lớp để các bạn trong lớp chia nhau.
Không ngờ lần này trong hộp lại chưa đầy hạc giấy, nằm trong đống ngàn hạc giấy là một cuốn sổ tay.
Khương Nam Thư lật vài trang thì nhận ra đây là một cuốn nhật kí, bên trong là lời tâm tình của con gái.
Anh lặng lẽ đọc hết, anh đọc rất nhanh nhưng không để sót một trang nào, cuối cùng anh nhìn thấy tên.
Hà San San.
Trang cuối là một lời mời, Hà San San hẹn Khương Nam Thư mấy ngày sau gặp nhau tại quán trà sữa gần trường.
Cả quá trình Kỷ Phong Miên không hề lên tiếng, cho dù hắn tức tới mức nghiến chặt răng, chỉ hận không thể xé nát cuốn sổ chướng mắt kia thành mảnh rồi ném vào nhà vệ sinh.
Nhưng hắn kìm lại.
Trong phòng học yên tĩnh, chỉ có tiếng ồn bên ngoài truyền tới.
Khương Nam Thư im lặng một lát rồi nói, “Tôi phải tới cuộc hẹn này.”
Kỷ Phong Miên: “Tại...tại sao? Cậu không thật sự cảm động mà hiến thân đấy chứ?”
“Cậu nghĩ nhiều rồi đó.” Khương Nam Thư rủ mắt, “Chỉ là, xuất phát từ sự tôn trọng với tấm lòng này, tôi thấy mình phải từ chối một cách tử tế.”
Đôi lông mày nhíu chặt của Kỷ Phong Miên giãn ra, hắn thở phào một hơi: “Được rồi, tới lúc đó tôi đưa cậu đi.”
Dừng một chốc hắn lại nói thêm thêm: “Cậu yên tâm, tôi sẽ không quấy rầy cậu đâu, tôi đợi ở bên ngoài!”
Kỷ Phong Miên chỉ cảm thấy hắn phải ở một nơi cách Khương Nam Thư đủ gần để có thể bảo vệ anh, tránh cho anh bị mê hoặc làm ra mấy chuyện gì đó.
“Ừ, được. Đi thôi, muộn rồi, đi xuống chụp ảnh.”
Khương Nam Thư cũng không thấy có chỗ nào sai, anh chưa từng có bạn nên không nhận ra.
Ham muốn độc chiếm như thế này giữa bạn bè không hề bình thường.
***
Hai ngày sau.
Khương Nam Thư đúng giờ tới tiệm trà sữa.
Tiệm trà sữa này mới mở không lâu, trang trí nội thất trông rất tình, màu sắc macaron rất hợp với tâm hồn thiếu nữ.
Khương Nam Thư đẩy cửa bước vào, chiếc chuông gió treo ở cửa kêu lên.
Sau đó anh nhìn thấy Hà San San đang ngồi bàn bên cạnh cửa sổ đứng lên vẫy tay với anh.
Khương Nam Thư đi tới ngồi xuống.
“Cậu uống gì? Tớ chưa thấy cậu uống trà sữa bao giờ, hay là thử sinh tố xoài hot nhất quán nhé?”
Hà San San trang điểm cẩn thận, cô mặc chiếc váy ngắn màu trắng làm tôn lên dáng người yêu kiều lại trong sáng.
Khương Nam Thư lắc đầu, “Không cần đâu, tôi nói mấy câu là đi.”
Hà San San yên lặng, cô có hơi thất vọng. Nhưng cô lại nghĩ, Khương Nam Thư đã tới đây có lẽ sẽ có gì khác.
“Được, cậu nói đi...”
Ánh mắt Khương Nam Thư bình tĩnh, “Tôi đã xem đồ cậu để trong ngăn bàn tôi rồi, rất cảm ơn phần tình cảm này của cậu.”
“Cậu...cậu thích là được.”
“Lúc trước xin lỗi cậu vì mãi không cho cậu một câu trả lời chính thức, đây là chỗ không phải của tôi.”
Khương Nam Thư dừng một chút rồi nói tiếp, “Trong kế hoạch cuộc đời tôi không có mục yêu đương.”
Hà San San sững sờ, “Không yêu đương?”
“Hay nói đúng hơn là không có kế hoạch kết hôn sinh con.” Khương Nam Thư nói tiếp, “Tôi không muốn vì kế hoạch của tôi mà làm chậm trễ một cô gái vô tội.”
Hà San San vẫn không cam lòng, hỏi lại, “Nếu tớ bằng lòng chậm trễ thì sao?”
Khương Nam Thư lắc đầu: “Hai người có thể nắm tay nhau đi một là vì thích, hai là vì thích hợp, hai điều kiện này tôi đều không thỏa mãn được, cho nên...ho vọng cuộc đời cậu sau này có thể gặp được người như vậy.”
Lời nói của anh dịu dàng lại khéo léo, Hà San San đã hiểu ý của Khương Nam Thư.
Anh không thích cô, hai người họ cũng không hợp để làm người yêu.
Cô rủ mắt, đến cuối vẫn không cam lòng hỏi, “Sao cậu lại nghĩ tớ không thích hợp, kế hoạch cuộc đời của cậu rốt cuộc là gì?”
Khương Nam Thư rất ít khi nói chuyện này với người khác, kế hoạch cuộc đời anh chỉ có Kỷ Phong Miên biết.
Bây giờ, anh thấy bờ vai Hà San San khẽ run, răng cắn lấy môi dưới. Có lẽ nói rõ ràng mới có thể khiến đối phương hiểu ra, sau đó sẽ từ bỏ.
“Tôi chuẩn bị học khảo cổ, hướng nghiên cứu phát triển sau này là khảo cổ điền dã, hằng năm sẽ công tác ở bên ngoài, thậm chí sẽ ở trong núi không thể liên lạc được trong mấy tháng liền.”
Khương Nam Thư giải thích: “Tôi vốn không có hứng thú với yêu đương hay lập gia đình, chắc chắn là vì không bỏ bê công việc, hơn nữa tôi còn nghĩ mối quan hệ yêu đương là một chướng ngại vật.”
Hà San San nhỏ giọng nói, “Tớ...tớ có thể học thích nghi.”
“Cậu thường nói với mọi người hi vọng có người chiều chuộng cậu, yêu thương cậu, hai người có thể trải qua những thời khắc quan trọng của cuộc sống. Tôi không hợp với những điều kiện này, thế nên xin lỗi cậu. Đừng vì người khác mà thay đổi cách nghĩ của cậu, gượng ép bản thân biến thành người khác, đến cuối cùng cậu sẽ hối hận.”
Khương Nam Thư đứng dậy, anh lấy đồ trong balo ra, “Món đồ này...tôi nghĩ vẫn nên trả lại cho cậu.”
Anh khẽ dừng lại, “Tôi đã đọc rồi, cảm ơn tình cảm của cậu, hi vọng cậu sau này sẽ suôn sẻ.”
Dứt lời anh quay người rời khỏi tiệm trà sữa.
Mới đi tới đầu đường Khương Nam Thư đã bị Kỷ Phong Miên kéo đi.
“Tôi rất giận.”
Khương Nam Thư không hiều gì cả nhưng cũng không giãy ra, “Sao thế?”
Kỷ Phong Miên mặt mày bất mãn, “Nãy tôi ngồi bên kia đường đã nhìn thấy hết rồi, vẻ mặt cậu chưa từng dịu dàng như vậy bao giờ. Quá đáng, cậu phân biệt đối xử.”
Khương Nam Thư không nhịn được trợn mắt nói, “Đủ rồi đấy.”
“Nhìn đi, cậu lại nói tôi, Khương Khương, tôi nói này cậu như vậy là không được đâu, giữ hết mọi tính xấu cho người thân thiết...”
Kỷ Phong Miên trông đẹp trai không chịu gò gó nhưng mặt lại méo xị làm vẻ đáng thương, Khương Nam Thư nhìn mà ê hết cả răng.
Kỷ Phong Miên lại còn được nước lấn tới, hắn bỗng nhiên kép tay Khương Nam Thư rồi nép vào người anh, “Không được, cậu phải thương tôi, phải bồi thường...”
“Biến.”
Khương Nam Thư không nhịn nổi nữa, anh giằng tay ra khỏi Kỷ Phong Miên rồi nhấc chân đá.
Kỷ Phong Miên phản ứng nhanh nhẹn, hắn tránh người né cú đã rồi thuận thế dựa vào gốc cây bên cạnh, “A, cậu còn đánh tôi, không được không được, phải thêm bồi thường.”
“Cậu đúng là ăn vạ.” Khương Nam Thư cười lạnh, không thèm để ý hắn nữa, anh đi mất.
“Này, đợi tôi với!” Kỷ Phong Miên không thèm diễn nữa, nhanh chân đuổi theo.
Trong tiệm trà sữa đằng xa, Hà San San đứng trước cửa tiệm nhìn bóng hai thiếu niên xa dần, cô ôm chặt lấy cuốn nhật kí lặng lẽ cúi đầu.
_______
Bạn Kỷ thao túng tâm lý bạn Khương thành công quá.