Pháo Hữu

Chương 2: Chương 2: Bắt đầu yêu say đắm




Nội dung công việc tương đối đã nắm chắc, môi trường làm việc mới Trịnh Duẫn Hạo cũng coi như đã thích ứng được. Ký túc xá hai buồng một phòng làm việc, mình ở cùng với một nam nhân là quản lí bộ phận marketing, nghe nói là từ Mỹ du học về, tên là Phác Hữu Thiên. Sống chung vài ngày, Trịnh Duẫn Hạo không biết hắn ta có thể được xem là phong lưu phóng khoáng hay không, thế nhưng Phác Hữu Thiên quả thực có vẻ ngoài đào hoa, ngày thường toàn dùng ánh mắt để câu người. Nhưng không phải kiểu mà Trịnh Duẫn Hạo thích. Về phần phong lưu, Phác Hữu Thiên quả thực thích và lưu luyến Phố đèn đỏ1. Cũng từng mời Trịnh Duẫn Hạo cùng đi, bất quá kiểu phản ứng hormone của hai người bất đồng, nơi nhiều nữ nhân sẽ làm Trịnh Duẫn Hạo dị ứng. Cho nên sau hai lần đó, Trịnh Duẫn Hạo khéo léo nói lời từ chối.

Cửa gõ hai tiếng đã bị đẩy ra, Phác Hữu Thiên cười hì hì, mang theo chút mùi lấy lòng, “Buổi tối nhớ để cửa cho tôi nha.”

Trịnh Duẫn Hạo không quay đầu lại, trong tay di chuột chơi trò chơi, “Biết rồi!”

Phác Hữu Thiên đóng rầm cửa lại trong nháy mắt, máy tính Trịnh Duẫn Hạo hiện lên dòng chữ ‘Chúc mừng bạn đã thắng! Xin hãy chơi lại từ đầu!’

Tắt trò đánh bài đi, Trịnh Duẫn Hạo cầm điếu thuốc trên tay, có chút bực bội châm thuốc hút sâu. Hắn cảm thấy buồn chán. Hắn không phải là kiểu người đa dạng, nhưng vẫn còn xem như đầy đủ. Thế nhưng những ngày buồn chán liên tiếp đã bắt đầu khiến hắn khó chịu. Trịnh Duẫn Hạo tự giễu nghĩ, lẽ nào thời kỳ hành kinh của hắn sắp tới rồi?

Chỗ ăn chơi của thành phố A cũng không tệ, thế nhưng sau một lần đi Trịnh Duẫn Hạo liền bỏ. Nguyên nhân, nói không nên lời, bắt chuyện người không có kiểu mà mình thích, cũng không gặp được người khiến mình muốn chủ động bắt chuyện. Thế nhưng nguyên nhân này dường như cũng không thể trở thành thứ một lần liền chối bỏ. Hắn lại cùng Kim Tại Trung giao hẹn gặp mặt tại quán bar lần hai. Trịnh Duẫn Hạo cảm thấy hắn đi tới nơi đó không phải vì tìm bạn, mà giống như đang làm ra một cuộc gặp gỡ trùng hợp.

Kim Tại Trung!

Sau khi ba từ ấy hiện ra, khuôn mặt vừa xinh đẹp vừa mang theo nét trẻ con lập tức xuất hiện. Khiến trên khuôn mặt vô cùng buồn chán cùng phiền muộn của Trịnh Duẫn Hạo lộ ra vẻ đầy sức sống cùng tươi vui.

“A lô!” Dầu dây bên kia truyền đến thanh âm mang theo rất nhiều ý cười, hình như là nhấc điện thoại lên nghe sau khi cười một trận, hơi thở cũng không đều.

“A, là tôi, Trịnh Duẫn Hạo.” Chỉ nghe thấy thanh âm kia, Trịnh Duẫn Hạo liền cảm thấy chính mình có chút phấn khởi.

“Tại Trung, nhanh lên một chút!” Dầu dây bên kia chợt truyền đến thanh âm có chút tức giận từ một người nam nhân khác, khiến Trịnh Duẫn Hạo ngẩn người, rồi tiếp tục nghe thấy thanh âm xin lỗi của Kim Tại Trung, “Ừm, Duẫn Hạo a, không tiện…”

“Tôi có đúng là đang làm phiền cậu không, rất xin lỗi.” Trịnh Duẫn Hạo cười mỉa mai hai tiếng, thanh âm lộ vẻ gượng gạo, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân lại muốn tự tát vào miệng mình mấy cái như lúc này, mang theo một cỗ tức giận, không biết bản thân vẫn còn đang nói chuyện với Kim Tại Trung. Thế nhưng Kim Tại Trung không có làm sai điều gì cả, càng không có nghĩa vụ phải chờ điện thoại của hắn. Chỉ có thể tự trách tay mình thật tiện.

Kim Tại Trung vội vàng nói câu tôi lát nữa sẽ gọi cho anh rồi liền tắt điện thoại, ngay cả một chút thời gian cho Trịnh Duẫn Hạo nói lời tạm biệt cũng không có.

“Fuck!” Trịnh Duẫn Hạo vứt điện thoại trong tay lên giường, phẫn hận tắt máy tháo pin.

Ngày thứ hai, điện thoại di động vẫn tắt máy như cũ, ngoài thì nói rằng điện thoại đã bị phá hư. Trịnh Duẫn Hạo cũng không biết hành động của mình có tính là đang giận dỗi hay không, thế nhưng rất ngây thơ, hắn chính là muốn làm như vậy. Đến khi tan ca, nhìn thấy con người vẻ mặt tươi cười đứng ở cửa, bộ mặt như bài poker của Trịnh Duẫn Hạo rốt cuộc cũng thay thành một loại vẻ mặt khác, chỉ là hơi kinh ngạc một chút, dù sao sự bực bội của hắn vẫn chưa tiêu tan.

“Làm sao cậu biết tôi ở đây?”

“Tuấn Tú nói cho tôi biết, điện thoại di động của anh vẫn không gọi được.” Kim Tại Trung cười giống như một đứa trẻ biết trò quỷ của mình đã thành công, nhưng lại lộ ra cỗ mị hoặc nam nhân.

Trịnh Duẫn Hạo nhún nhún vai mở cửa, còn chưa mời Kim Tại Trung đi vào, liền bị cậu đảo khách thành chủ đẩy một cái, không có phòng bị mà lảo đảo tiến vào phòng, “A…”

Kim Tại Trung tiến lên từng bước một, thuận tiện hôn trụ Trịnh Duẫn Hạo ngay trên cửa.

Giữa môi răng dây dưa cắn xé. Âm thanh như nước, tiếng đánh lưỡi trầm thấp vang khắp căn phòng.

“Xem ra hôm qua người nọ không có cho cậu ăn no a.” Cơn tức của Trịnh Duẫn Hạo chẳng những không để lộ, trái lại còn bị Kim Tại Trung hôn đến hưng phấn.

“Tôi nói rồi, kỹ thuật của anh rất tuyệt.” Kim Tại Trung hơi nghiêng đầu, ngậm lấy vành tai Trịnh Duẫn Hạo mơ hồ nói.

Dập tắt lửa, cắt đứt yêu cầu dưỡng khí. Bọn họ quả thực không cần dưỡng khí, bọn họ cần làm tình. Trịnh Duẫn Hạo ra sức hút, ăn hết tất cả hô hấp của Kim Tại Trung, quấn lấy đầu lưỡi của cậu, dùng chính đầu lưỡi của mình mà cướp đoạt. Lặp lại từng bước kích thích nguyên thuỷ, phục tùng với khoái cảm của tình dục.

Hai người rất điên cuồng, liền đứng tại cửa mà khẩu giao, cửa chỉ khép hờ. Sau này Trịnh Duẫn Hạo rất vui mừng vì ngày đó Phác Hữu Thiên đi quán bar quay về muộn.

“Lượng thật nhiều, thủ thân như ngọc như vậy a.” Khoé miệng Kim Tại Trung vẫn còn dính bạch trọc của Trịnh Duẫn Hạo, đứng lên trêu chọc.

Trịnh Duẫn Hạo thở hổn hển, vẫn chưa thoát khỏi dư vị êm dịu, đưa tay ôm lấy Kim Tại Trung. Đem đầu đặt lên vai cậu rồi nhắm mắt lại. Kim Tại Trung trong mắt nổi lên một tia tình cảm, chớp mắt hai cái rồi đem nó chìm xuống đáy sâu. Giơ lên cánh tay, cũng ôm lấy Trịnh Duẫn Hạo. Xích loã dựa vào nhau.

Cảm giác được thân thể Trịnh Duẫn Hạo khẽ động, Kim Tại Trung biết dư vị của hắn đã lui, “Hôm qua tôi làm ca đêm, anh gọi điện thoại đúng lúc quản đốc đang bảo tôi làm đồ ăn đó.”

“Nga, nga. Cậu làm việc tại khách sạn a.” Trịnh Duẫn Hạo nghe thanh âm thanh nhã khẽ vang lên bên tai, cảm thấy phiền muộn, lần này hắn rất rõ mình đối cậu ra sao.

“Điện thoại di động đâu? Tại sao vẫn tắt máy?” Kim Tại Trung vùi đầu vào cổ Trịnh Duẫn Hạo, hỏi cứ như đang thẩm vấn với giọng điệu của một đứa trẻ bướng bỉnh tùy hứng.

“Rơi, a cái đó, rớt vào trong bồn cầu, nước vào.” Vẫn còn chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình, miệng Trịnh Duẫn Hạo thiếu chút nữa nói lời sai. Nếu như nói rơi hỏng có đúng là sẽ bị Kim Tại Trung nghi ngờ chính mình sau khi gọi điện thoại bởi vì tức giận mà ném hay không? Mặc dù quả thực là ném. Thế nhưng Trịnh Duẫn Hạo vì chút thể diện mà cự tuyệt việc thừa nhận.

Thế nhưng Kim Tại Trung lại như một yêu tinh biết tâm trí con người, khoé mắt mang theo ý cười, hai tay vuốt nhẹ lên khuôn mặt Trịnh Duẫn Hạo, hơi thở như hoa lan, “Anh chính là người khách quen đầu tiên của tôi, tôi làm sao bỏ được…”

Hô hấp Trịnh Duẫn Hạo lại trở nên dày đặc, “Phục vụ tốt, tôi sẽ trọng thưởng.”

“Tôi đương nhiên tận tâm tận lực, chính là… không biết ngài muốn thưởng nô gia cái gì đây?”

“Côn thịt, thế nào?” Trịnh Duẫn Hạo mỉm cười vỗ vỗ cái mông tròn tròn mềm mại của Kim Tại Trung.

Hai người vừa hôn vừa từng bước tiến vào phòng ngủ, bên tai tràn ngập tiếng môi lưỡi mút nhau vang lên thanh âm đầy ướt át. Tiếng tim đập nhanh chóng tăng cao.

“A ——” Kim Tại Trung bị Trịnh Duẫn Hạo áp trên giường kêu một tiếng, đưa tay đẩy đẩy nam nhân trên người.

Trịnh Duẫn Hạo ngẩn người, buông Kim Tại Trung ra hỏi, “Sao vậy?”

“Cộm.” Kim Tại Trung giãy dụa đúng dậy, đưa tay đi tìm cái thứ cồm cộm khiến mình bị đau, “Cái này…”

Hai người đều ngơ ngác một chút, sau đó nhìn đối phương mà bật cười, Trịnh Duẫn Hạo cầm pin điện thoại bị mình tháo từ trong tay Kim Tại Trung ra, vung tay ném lên bàn, “Chúng ta không cần pin, bảo bối, một lúc nữa tôi sẽ cho cậu biết súng của tôi mạnh như thế nào.”

Kim Tại Trung mỉm cười, đưa tay đi tìm hạ thân của Trịnh Duẫn Hạo, hạ thân của Duẫn Hạo nằm ở trong tay Tại Trung trông vô cùng phấn khích, anh dũng chuẩn bị chém giết.

Đáng tiếc Trịnh Duẫn Hạo không thể toại nguyện, Kim Tại Trung buổi tối còn có ca đêm, hai người dùng tay phát tiết một trận.

“Lúc nào không có ca đêm?” Rõ ràng đã phát tiết hai lần, nhưng Duẫn Hạo vẫn cảm thấy chưa đủ, giọng nói mang theo một chút ai oán.

“Một tuần ca sáng, một tuần ca đêm, Chủ Nhật tôi đều được nghỉ.” Kim Tại Trung nằm trong lòng Trịnh Duẫn Hạo, gối lên cánh tay Trịnh Duẫn Hạo. Ngón tay xoay tròn quanh cơ ngực săn chắc của Trịnh Duẫn Hạo. Đột nhiên nhớ tới điều gì đó mà đưa tay lấy pin vừa bị Trịnh Duẫn Hạo ném lên đầu giường, “Không giống như đã từng rơi vào bồn cầu a.”

“Thế nhưng máy mở không được, giải thích làm sao đây?” Trịnh Duẫn Hạo giả bộ cười đầy vô tội, hôn lên khuôn mặt Kim Tại Trung.

“Có thể là do người gây nên nga.”

“Vậy, để tôi đoán thử,” Trịnh Duẫn Hạo rút cánh tay đang được Kim Tại Trung gối lên, chống đầu, hài hước cười xấu xa nói, “Có đúng hay không có người sau khi gọi điện thoại cho tôi rất nhiều lần, phát hiện máy vẫn tắt, liền khóc một ngày một đêm rồi hỏi địa điểm từ Tuấn Tú và chạy đến đây?”

“Nếu như tôi nói không phải, anh có thể đau lòng hay không?” Kim Tại Trung nghiêm túc hỏi Trịnh Duẫn Hạo, giống như học sinh thỉnh giáo câu hỏi của thầy cô.

Trịnh Duẫn Hạo giả bộ làm bộ dạng tự hỏi, nghĩ một hồi rồi nói rằng, “Có lẽ có một tiểu huyệt sẽ khóc.”

“Cứ cho là vậy đi.” Kim Tại Trung nói xong, hôn nhanh lên má Trịnh Duẫn Hạo rồi ngồi dậy, dùng ngữ điệu có chút tinh nghịch mà nói rằng, “Tôi rất nhớ anh đấy.”

_________________

(1) Phố đèn đỏ: *khụ khụ* Có thể nói một cách khác là… ờm… Lầu xanh >///

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.