Pháp Ngoại Tình Duyên

Chương 10: Chương 10: (Hoàn)




Toà án thẩm vấn diễn ra thuận lợi ngoài dự kiến.

Vương Tráng cơ hồ một câu cũng chưa nói, Bạch Luật Minh đã ở trên tòa án thong dong trấn định mà liên hoàn đạn pháo, luật sư bên phía đối phương cùng hung phạm hầu như hoàn toàn không có đường sống để phản bác, Vương Tráng coi như kiến thức đến cái gì gọi là quân lính tan rã.

Vương Tráng tự nhiên là cao hứng, bởi vì được rửa sạch hiềm nghi, mọi người trong bồi thẩm đoàn cũng không hề dùng loại ánh mắt xem phạm nhân giết người mà nhìn hắn nữa.

Điện thoại của hắn sau khi toà thẩm vấn kết thúc liền nhận được rất nhiều tin nhắn, đều là người quen trước đây của hắn gửi tới, đại bộ phận những ai từng sử dụng ngôn ngữ ác liệt công kích hắn lúc Vương Tráng bị bắt giam đều đối với Vương Tráng tỏ vẻ xin lỗi, sau đó lại nói lời chúc mừng.

Vương Tráng cảm thấy thật vui mừng, việc mọi người có thể đổi mới cách nhìn về hắn thật sự là quá tốt, hắn nhất nhất trả lời tất cả tin nhắn, bày tỏ cảm tạ, hơn nữa cuối cùng còn không quên nhắc đến đây đều là nhờ vào công lao của Bạch luật sư. Hắn biết hình tượng của Bạch Luật Minh trong lòng mọi người không tốt lắm, thế nên hắn muốn tận khả năng vì Bạch Luật Minh nói lời hay.

Vương Tráng xử lý một ít thủ tục, ra cửa, vừa vặn trông thấy Bạch Luật Minh từ một cánh cửa khác đi ra.

“Bạch luật sư, thật tốt quá rồi!” Vương Tráng cười với Bạch Luật Minh, vẻ mặt vui vẻ.

“Ừ.”

“Bạch luật sư thật lợi hại, lại thành công giải quyết một cái án tử nữa.”

“Tôi sẽ không thua.”

Vương Tráng có điểm lăng lăng nhìn Bạch Luật Minh khóe miệng hàm tiếu khi y nói ra lời này, sự tự tin tuyệt đối ấy, lại mang theo chút ý cười tựa như trào phúng hết thảy. Vương Tráng liền cứ ngơ ngác như vậy mà xem y, thẳng đến lúc Bạch Luật Minh khôi phục thần sắc diện vô biểu tình trông về phía Vương Tráng, Vương Tráng mới thu hồi tầm mắt, mặt cũng đỏ.

“Anh đã làm xong hết thủ tục rồi chứ?”

“Ừ... Còn Bạch luật sư thì sao?”

“Tôi cũng vậy.”

Thấy Vương Tráng hướng cửa lớn của tòa án đi tới, Bạch Luật Minh túm chặt hắn, “Nếu anh muốn bị phóng viên nghiền nát thì cứ đi cửa chính đi.”

“Ôi... Thế thì làm sao bây giờ đây?”

“Đương nhiên là đi cửa sau, theo tôi nào.”

“Ừ.”

Vương Tráng liền ngoan ngoãn đi theo Bạch Luật Minh, trong khi Bạch Luật Minh vẫn luôn nắm lấy cổ tay của Vương Tráng.

Quanh co lòng vòng, rốt cuộc đi đến chỗ một cánh cửa nhỏ.

Vương Tráng thật không nghĩ tới, tòa án rộng rãi như thế, cư nhiên còn có địa phương như vậy.

“A! Tráng Tráng~”

Hở...?

Vương Tráng nhìn thấy Hạ Duy giương hai tay, hướng về phía hắn chạy chậm tới.

“Tráng Tráng~ Chúc mừng anh~~”

Hạ Duy vừa định mạnh ôm một cái, phía sau cổ áo đã bị tóm chặt, vậy nên chỉ kém một li, là y có thể ôm ấp Vương Tráng vào trong lòng.

Oán niệm quay đầu tà liếc Bạch Luật Minh một cái, Hạ Duy đứng thẳng người, nhếch môi cười, “Tráng Tráng~ Thật là tốt quá rồi~ Rốt cuộc cũng được tẩy sạch hiềm nghi~ “

Vương Tráng cũng cười, “Đúng thế, cảm ơn Hạ luật sư. A phải rồi, Hạ luật sư, cậu tại sao lại ở chỗ này?” Vương Tráng có phần nghi hoặc.

“Tới chở các anh về nhà đó~”

“À... Ra là vậy a, phiền toái Hạ luật sư rồi.”

“Không có việc gì, không có việc gì~” Hạ Duy cẩn thận đem cửa sau của tòa án mở ra một khe nhỏ, thò đầu ra, trái nhìn phải nhìn, sau đấy lại lùi vào trong cửa nhìn hướng hai người bọn họ, “Không phát hiện được kẻ địch.”

Vương Tráng bị sự hài hước Hạ luật sư chọc cười.

“Vậy thì đi thôi.” Bạch Luật Minh cầm lấy tay Vương Tráng.

“Cả hai đi trước đi, tôi cản hậu cho.” Hạ Duy nghiêm nghiêm túc túc nói với hai người họ. Nếu đã khiến cho Tráng Tráng cười, vậy thì phải tiếp tục chọc nha~

Ba người tiến vào trong xe, Hạ Duy ngồi ở ghế lái, mà Vương Tráng cùng Bạch Luật Minh thì tránh ở đằng sau.

“A, ngày này ánh nắng mặt trời thiệt sáng lạn~ Quả nhiên là vì hôm nay là ngày đại hỉ đây mà~”

Vương Tráng cũng nhìn ngoài cửa sổ, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người hắn, hắn cảm thấy nội tâm một mảnh sáng trong, án kiện rốt cuộc đã kết thúc rồi...

“Tráng Tráng, anh mau nhìn cửa viện kìa~” Hạ Duy chỉ chỉ.

Vương Tráng duỗi cổ, từ nơi này chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy cửa chính của tòa án, vây xung quanh toàn là người và người... Vương Tráng kinh ngạc.

“Tráng Tráng, anh phải chuẩn bị tinh thần cho tốt đó nha, đừng nghĩ sau khi án kiện kết thúc là anh sẽ được thanh nhàn đâu, lỡ bị lũ phóng viên kia bắt đến thì khổ cho anh rồi! Có lẽ tin tức trên báo ngày mai sẽ là, “Vương Tráng nỗ lực làm hé mở ra chân tướng về vụ giết người, nhiều lần khúc chiết rốt cuộc đoạt lại được trong sạch!“. Những kẻ trước đó coi anh như tội phạm sát nhân đáng chết, giờ đây có khả năng sẽ phong anh thành anh hùng của thành phố cũng không chừng. Hừ, phản chiến cũng thực nhanh, thật là bọn người giỏi trở mặt.”

“A...” Nếu không nhờ Hạ Duy nhắc nhở, Vương Tráng thật sự sẽ không nghĩ tới sự việc có thể trở nên như thế.

“Bởi vậy, Tráng Tráng anh phải cẩn thận đó nha, nếu muốn đi đâu, có thể gọi tôi tới, tôi nhất định sẽ bảo hộ anh trong suốt toàn bộ hành trình~”

“Đừng lắm lời nữa, mau lái xe đi.” Bạch Luật Minh tà liếc Hạ Duy miệng đang không ngừng nói một cái.

“Xí~” Hạ Duy xùy một tiếng, “Được rồi, vậy xuất phát thôi! Tôi chính là lão tài xế~ Tráng Tráng, ngồi vững nha~”

“Được.” Vương Tráng vừa đáp xong, xe liền nổ máy phóng nhanh quẹo đi, khiến mũi hắn suýt chút nữa đụng vào chỗ ghế ngồi đằng trước.

“Chậm thôi.” Bạch Luật Minh nhìn thoáng qua Vương Tráng đang che mũi, rồi đối với Hạ Duy nói.

“Rồi rồi~”

Xe cứ thế vững vàng mà chạy.

Vương Tráng rất nhiều lần trông về phía Bạch Luật Minh, đều phát hiện y đang ngó ra ngoài cửa sổ.

Vương Tráng lấy điện thoại ra, bà chủ nhà trước đây của hắn có gửi cho hắn một tin nhắn, hỏi hắn còn muốn trở lại đó thuê nhà hay không, cũng tỏ vẻ bà luôn tùy thời hoan nghênh.

Vương Tráng nhìn chằm chằm màn hình di động hồi lâu, lại đem nó nhét vào trong túi.

Thêm lần nữa quay đầu hướng mắt về phía Bạch Luật Minh, người sau vẫn là nhìn ngoài cửa sổ, chỉ chừa cho hắn một góc mặt nghiêng.

Vương Tráng cúi đầu.

Hạ Duy liếc kính chiếu hậu nhìn hai người phía sau đến một câu cũng không nói, suy nghĩ có nên mở miệng làm không khí sinh động lên một tí hay không, há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn không hé môi.

Hạ Duy dừng xe trước cửa nhà Bạch Luật Minh.

Ba người xuống xe.

“A~ Tráng Tráng~ lại phải tách ra rồi~” Hạ Duy vẻ mặt đau khổ.

“Hạ luật sư, về sau còn có thể thường xuyên gặp mặt mà.”

“Anh bảo đó nha, sau này muốn gặp anh, mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, bất luận bị kẻ nào ngăn cản...” Hạ Duy đặc biệt cường điệu vấn đề nhân lực, “Cũng phải đến gặp tôi nha!”

“Ừ, đương nhiên, chúng ta là bạn tốt mà.” Vương Tráng sờ sờ đầu.

“Bạn tốt à...” Hạ Duy hai mắt sáng lấp lánh mà nhìn Vương Tráng, “Chúng ta là bạn tốt!” Hạ Duy kích động lập lại lần nữa, lăn lộn trong giới luật sư ngươi lừa ta gạt nhiều năm như vậy, người hướng y nói “chúng ta là bạn tốt” thật sự quá ít ỏi, y đều muốn quên mất quan hệ bằng hữu đơn thuần nhất, nguyên thủy nhất có nghĩa là gì rồi.

Bất quá, bạn bè liệu có đồng nghĩa với việc bị dán thẻ người tốt hay không...

Nghĩ đến đây, Hạ Duy lại uể oải.

“Cậu có thể đi được rồi đấy.” Bạch Luật Minh nhắc.

“Hừ!”

Bạch Luật Minh dùng chìa khóa mở cửa, “Vương Tráng, vào đi.”

“Ừm được.” Vương Tráng tới cửa, không quên vẫy vẫy tay với Hạ Duy.

Hạ Duy cũng cười tủm tỉm, hướng Vương Tráng vẫy tay lại, sau đó liền lái xe đi mất.

Vương Tráng đi vào trong, đem giày của hai người lắc lắc sạch, rồi trông thấy Bạch Luật Minh lại ngồi tại bàn sách, tựa hồ giây tiếp theo sẽ tiến vào trạng thái làm việc.

Ôi...

Vương Tráng cũng chưa nói gì, tay chân nhẹ nhàng đi đến phòng của hắn.

Bạch Luật Minh đang sửa sang tư liệu của các án kiện khác, y nghe được động tĩnh phát ra từ phòng Vương Tráng, liền ngẩng đầu nhìn sang, có thể xem thấy mặt nghiêng của Vương Tráng, hắn đương thu dọn đồ đạc.

Y cúi đầu nhăn mày, tay cầm bút ghì thật chặt.

Qua một hồi lâu, âm thanh trong phòng Vương Tráng đã không còn.

Vương Tráng đi tới trước cửa, “Bạch luật sư...” Hắn nhỏ giọng gọi.

Bạch Luật Minh ngẩng mặt nhìn Vương Tráng, hắn hai tay ôm một cái túi, chính là cái túi hắn mang theo khi mới đến.

“Tôi... Tôi...”

“...”

“Tôi có thể dọn vào phòng cậu không...?”

“...”

Đợi một lúc lâu, cũng chưa thấy Bạch Luật Minh trả lời, Vương Tráng có điểm không xác định mà mở miệng, “Bạch luật sư à...?”

Bạch Luật Minh đột nhiên nằm sóng soài ra trên bàn, mặt chôn giữa hai cánh tay, tựa như sức lực toàn thân bị rút kiệt, đến khi ngẩng đầu lên lần nữa, mặt đã có chút hồng, “Cái tên này, chỉ là chuyển phòng thôi, làm gì mà ôm cả túi đi như thế hả?!” Đây là lần đầu tiên y tỏ ra thất thố trước mặt Vương Tráng, có chút xúc động mà hướng Vương Tráng lớn tiếng mắng, quả thực có thể nói là tức muốn hộc máu.

“Ơ...!” Vương Tráng hoảng sợ, “Cái túi này...” Vương Tráng nhìn xem túi trong tay, “Tại vì đồ tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng không ít... Vậy nên muốn dùng túi đem đi một lần luôn...”

“Thật là đáng giận...” Bạch Luật Minh che lại khuôn mặt vì bị chọc tức mà đỏ bừng, gia hỏa này rốt cuộc có biết là vừa nãy y có bao nhiêu dày vò hay không a... Y đã bao lâu rồi chưa cảm nhận được cái gì gọi là khẩn trương, cái gì gọi là sợ hãi, cái gì gọi là đầu óc trống rỗng...

Vương Tráng biết mình đã khiến Bạch Luật Minh không vui, mặc dù hắn không rõ bản thân đã làm gì sai... Vương Tráng cúi đầu nhận sai, thật cẩn dực nói, “Bạch luật sư... Tôi có thể dọn qua được không...” Hắn sợ Bạch Luật Minh vì tức giận mà không cho hắn dời qua nữa...

Sau hồi lâu, “Vậy đây là câu trả lời của anh dành cho tôi à?” Bạch Luật Minh đã khôi phục lại bình thường.

“...”

Bạch Luật Minh đi tới trước người Vương Tráng, “Phải không nào?”

“Ừm... Ừm...” Vương Tráng đầu rũ xuống càng thấp, mặt đỏ bừng bừng.

“Đã vào cửa nhà tôi rồi, thì anh nên đổi lại xưng hô với tôi chứ nhỉ?”

“...Gì cơ?”

“Về sau, gọi tôi là Luật Minh.”

“A... A...”

“Ừ?”

“Luật... Luật Minh...” Sau khi nói xong, mặt Vương Tráng càng đỏ hơn.

Bạch Luật Minh mĩm cười, sờ sờ đầu Vương Tráng, sau đó lại hôn hôn hắn.

Vương Tráng chớp chớp mắt, nhìn ôn nhu trong con ngươi của Bạch Luật Minh, nhất thời có điểm không dời mắt được.

Vương Tráng lấy ra điện thoại, nhắn tin cho bà lão chủ nhà.

[[ Cảm ơn ý tốt của bà chủ nhà ạ, nhưng mà cháu không thể thuê phòng nữa, bởi vì cháu đã tìm được nơi cháu vẫn luôn muốn ở lại rồi. ]]

- -----

(Hoàn)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.