Pháp Sư Đôi Mươi

Chương 102: Chương 102




Điện Tam được cách li hoàn toàn, nằm ở dưới bụi tre bên mép ruộng. Bây giờ là mùa hè, đang mùa lúa chín, lúa vàng ươm, trải khắp một khoảng rộng lớn. Hoàng hứng chí cúi xuống, ngắt một bông lúa, đưa lên mũi ngửi ngửi, ai ngờ lại thấy biểu tình của Cao Tuệ Mẫn, phẫn nộ nhìn nàng.

“Này này, đừng có nói đuổi tôi ra khỏi đây vì tôi ngắt trộm lúa nhà người ta đấy nhé. Nói cho mà biết, một bông lúa tôi ngắt không được gọi là phá hoại mùa màng đâu. Tự nhiên lại nổi hứng bảo vệ? Tính tranh cử chức hội trưởng hội khuyến nông xã đấy à?”

“Im đi. Ngươi thì biết cái gì? Ta nói ngươi tránh ra vì ngươi đang lấn vào đường đi của người âm đấy.”

Cao Tuệ Mẫn lấy tay chỉ chỉ phía sau Hoàng, cậu giật mình, lập tức lùi lại. Nhìn theo hướng tay chỉ.

Hoàng không nhìn thấy gì ngoài việc đồng lúa vàng ươm đang nghiêng ngả vì gió.

“Lúa năm nay được mùa thật.”

“Ngươi... Nhìn kĩ lại cho ta.”

Cao Tuệ Mẫn dùng năm ngón tay đỏ lòm, từ phía sau ấn vào gáy cổ Hoàng, xoay phần cổ đến vị trí nhất định rồi dừng lại.

Chời đậuu....

“Tay lạnh như người chết vậy trời.”

Lần này Hoàng căng thẳng nhìn kĩ.

Trước mắt chỉ còn thấy cánh đồng lúa mờ mờ hư ảo. Đột nhiên dần dần xuất hiện hình ảnh một con đường đất nối dài tít tắp từ chính giữa Hoàng đang đứng đến không thấy bờ bên kia.

“Cái.. Cái này là...”

“Bên kia cũng có một đường. Ngươi còn thích khuyến nông nữa không? Cẩn thận chốc nữa có người ở đường bên kia dẫn ngươi đi.”

Hic...

Hoàng mếu máo quay người lại.

“Cô cô... À không không. Mỗi lần thần trí bất ổn tôi mới gọi nhầm. Đừng để ý. Thay mặt Đảng và nhà nước, bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc và sự hối lỗi ngàn lần muộn màng của mình. Có điều ngón tay cô bấu chặt quá, cỏ thể thả ra hay không đây?”

Cao Tuệ Mẫn hừ một tiếng, buông lỏng tay.

“Đám rước đã quay đầu trở về rồi.”

“Tượng Thành Hoàng cùng bà mụ sẽ được lưu lại ở điện Nhị, bây giờ chúng ta đến đó.”

“Được.”

“Reng... Reng...”

Điện thoại trong túi quần Hoàng vang lên.

“Mẹ à?”

Bà Châu lo lắng con không ăn cơm nên mới gọi điện cho Hoàng. Hoàng nói dối mẹ mình là đi ăn với bạn, có lẽ tối khuya mới về.

“Mẹ ngươi? Ngươi có mẹ?”

“Chứ còn làm sao? Không lẽ tôi nứt từ cục đá ra như Tôn Ngộ Không?”

“Tốn thời gian, đi mau lên.”

Hoàng nghe thấy thế liền ngẩng đầu lên nhìn.

Trời đã sẩm tối rồi.

Trăng cũng bắt đầu ló rạng từ phía dưới.

Hoàng nhìn Cao Tuệ Mẫn bước đi, vẻ mặt nàng lúc này không một xúc cảm.

Lần nào nhìn dưới ánh trăng cũng thấy Cao Tuệ Mẫn thực đẹp.

Được rồi.

Bắt đầu thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.