Pháp Sư Đôi Mươi

Chương 106: Chương 106




Phía ngoài sân điện trăng sáng vằng vặc.

Thấy Hoàng không còn dìu mình đi nữa, Khanh khó hiểu nhìn cậu.

Thiện tai thiện tai.

Cao Tuệ Mẫn không nói nhiều lời, lập tức lao về phía Khanh, lúc đầu cô ta còn trơ mắt đứng yên, nhìn Hoàng cầu cứu, nhưng thấy cậu không có động tĩnh gì, cũng liền lập tức xoay người tránh một đạo, bật cười khanh khách.

“Lúc nãy chẳng qua là bị đánh lén từ phía sau không có chút phòng bị, nên mới trúng một chiêu của cô thôi.”

Cao Tuệ Mẫn khẽ động, cũng không vừa, hai bên đánh nhau một trận ác liệt.

Chiêu thức quá nhanh, khiến Hoàng cảm thấy không thể theo kịp, chỉ thấy Cao Tuệ Mẫn vút roi bên này, lại thấy quỷ nữ kia tránh sang bên kia, tung một đạo pháp, lập tức có ngay một đạo pháp đáp trả.

Đúng là yêu quái cao thâm, một người một quỷ, ngang tài ngang sức.

Hoàng nhất thời không biết làm gì, đứng đó gào lên.

“Cao Tuệ Mẫn, cố lên.”

“Mau câm miệng lại, đừng phân tán tập trung của ta, ngứa miệng à? Ngươi lo cho phía đằng sau của mình đi.”

“Hả? Phía đằng sau?”

Hoàng lầm bầm một tiếng, rồi cũng quay người về phía đằng sau theo bản năng.

“Ôi mẹ ơi...”

Cậu còn chưa kịp định thần lại, hét lên một tiếng, cầm thanh kiếm gỗ trên tay, khua khoắng ngang dọc, vừa khua vừa lùi.

Tuấn đã tỉnh lại từ khi nào, cả người nhung nhúc dòi bọ, cái bụng phình to lên, xung quanh là thứ chất lỏng dinh dính tanh tưởi xộc vào mũi, hai hốc mắt sâu hoắm, ngất ngưởng tiến về phía Hoàng.

Đờ mờ, đây là zombie rồi, chứ cái mẹ gì nữa.

“Cút cút cút cút.”

Cậu vừa đánh vừa tung một lá bùa, xiên thẳng đầu kiếm qua nó, rồi vừa niệm chú, vừa lao lại phía Tuấn.

“Phá!”

Lưỡi kiếm xuất ngang một đường vào giữa lồng ngực Tuấn, thời khắc này, giống như một quả bom chờ lệnh, lập tức nổ, thịt thối văng tứ tung, kèm thêm kí sinh đang uốn éo phân hủy.

Đây mới thực sự là thân xác của Tuấn.

Hoàng đứng ngơ ngẩn, hết nhìn thanh kiếm trên tay, lại nhìn khuôn mặt méo mó biến dạng của thứ trước mặt, hoang mang tột cùng.

Là cậu giết Tuấn?

Cao Tuệ Mẫn vừa đánh trả phía bên ngoài sân, nhìn thấy thái độ này của cậu, bực tức quát lên.

“Là hắn ta đã chết. Tuyệt đối không phải ngươi giết. Mau mau thu lại hồn phách của hắn đi.”

Thu lại... Hồn phách?

Cậu như giật mình tỉnh lại. Lại lấy một lá bùa màu đỏ tới, đi khám quanh điện nhìn ngó xung quanh, miệng đọc câu chú.

Trong bóng tối ở một góc trái điện, có một thân ảnh nhàn nhạt xuất hiện, lơ đễnh lướt vào bên trong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.