Pháp Sư Đôi Mươi

Chương 110: Chương 110




“Mau mau, đi vào trong điện.”

Cao Tuệ Mẫn thấy Hoàng ngây ngốc thì thúc giục, bản thân lại đưa “Khanh” vào điện.

Hoàng vẫn đứng dưới trời mưa.

Giọng nữ nhân kia, thực ra rất quen thuộc. Nhất thời Hoàng chưa nghĩ ra.

Cậu lảo đảo bước theo Cao Tuệ Mẫn vào bên trong.

“Khanh” ngồi xuống dưới đất, mắt ngước lên nhìn hai người.

“Mau bước ra đây đi.”

Cao Tuệ Mẫn nói một câu, “Khanh” hừ một tiếng, thân ảnh mờ ảo xuất ra bên ngoài.

Lần này thì lại nhìn rõ hơn.

Nữ quỷ kia đã bước ra ngoài, Khanh lập tức ngất lịm đi, Hoàng vội chạy tới, bế cô dựa đầu vào cánh tay.

Biết Hoàng đang lo lắng cho người trong lòng, nữ quỷ kia quay lại.

“Không làm sao. Ta không hại cô ta, chỉ là ngất đi thôi.”

Cậu nhìn bà ta, rồi lại quay sang Cao Tuệ Mẫn.

Nàng không nói gì, nhưng gật đầu xác minh.

Hoàng thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng thì không còn mờ ảo nữa, nữ quỷ thực sự hiện nguyên hình, là một người phụ nữ ngoại ba mươi, mặc giao lĩnh cuối thời Lê, và quả nhiên, vạt bắt chéo.

Cao Tuệ Mẫn lạnh nhạt nhìn nữ quỷ đối diện, nhưng một giây sau, nàng lùi lại, mấp máy môi, gương mặt thoáng hoảng hốt.

“Cẩm Giang?”

“Phải. Là ta đây. Tuệ Mẫn. Ha ha, kỳ thực chính là cô, Cao Tuệ Mẫn sao?”

Cái gì?!? Quen biết nhau?

“Đã lâu không gặp.”

“Năm đó ở cùng một chỗ với cô, phát hiện có chút khí tức nhưng quá chủ quan, thật không ngờ lại là nữ câu quỷ.”

“Năm đó cũng ở cùng với cô, rốt cục chính ta đã bỏ qua, không xem trọng thu phục, cuối cùng lại thành ra như vậy. Hồi nãy, ta cũng biết cô vừa đánh vừa nhường, không muốn đánh thật tâm, trong lòng có chút kì lạ. Nhưng giờ đã ngộ ra.”

Cái vẹo nồi gì vậy?

Hoàng mắt tròn mắt dẹt nhìn hai người trước mắt nói chuyện.

“Tại sao lại ra nông nỗi này? Có phải ngươi cùng tướng quân...”

“Ha ha, không sai. Năm đó khi ta gặp ngươi, bản thân ta đã là một hồn ma vất vưởng, chấp niệm không thành, luyện tà thuật, nhập thân vào rối gỗ, mới có cơ thể bình thường, để đường hoàng ở bên cạnh chàng.”

Vì yêu sao?

“Năm đó cùng chàng đánh giặc biên giới, lại theo chàng đi khai hoang lập ấp, ta tuy tu tà thuật, nhưng lại vô cùng hạnh phúc. Ai nói người và ma không thể có tình yêu? Chàng yêu ta, ta yêu chàng, nhưng ông trời nhất quyết không buông tha cho ta. Ta vận hành, biến mình ngày càng già đi theo chàng, để chàng không phát hiện, nhưng cuối cùng, đời người ngắn ngủi, sinh lão bệnh tử khó tránh, chàng già rồi mất. Bỏ lại ta một mình...”

Hoàng ngờ ngợ một lúc, hoá ra, Tướng quân đó chính là Thành Hoàng. Xưa có công khai hoang làng xóm, nên mới được dân tôn thờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.