Pháp Sư Đôi Mươi

Chương 113: Chương 113




Từ sáng sớm, dân trong làng đã ồn ào về việc có người chết trong điện Nhị.

Bà Châu cũng không ngoại lệ. Vừa đi chợ nghe tin từ mấy bà hàng xóm, bà liền tức tốc chạy về cất đồ, tính báo cho con trai một tiếng rồi chính mình đi ra ngoài điện, nhưng mở cửa thì không thấy Hoàng đâu. Bà đoán chừng con trai đã ra ngoài hóng hớt.

Sân điện Nhị chật cứng người.

Hoàng len lỏi vào bên trong đám đông, bước về phía hiện trường. Tàn dư thân xác của Tuấn đã được thu gọn sạch sẽ, chỉ còn lại một số dấu máu.

Đánh thức Hoàng dậy là một cuộc điện thoại lúc mờ sáng từ phía cảnh sát. Người đầu bên kia nói muốn cậu hợp tác điều tra.

“Cậu là Hoàng?”

Một người đàn ông ước chừng 27,28 tuổi mặc thường phục, đứng chắp tay ra phía đằng sau, đi lại chỗ Hoàng.

“Phải.”

“Tôi là Tùng, trưởng ban chuyên án về điều tra tâm linh, người đã gọi điện thoại cho cậu lúc sáng nay.”

Hoàng gật đầu thay câu trả lời.

Người đối diện mặc một chiếc áo sơ mi đen, quần Âu, dáng dấp khá ổn. Khuôn mặt có phần già dặn, ở cằm lún phún râu chưa kịp cạo, có vẻ như anh ta nghiện thuốc lá.

“Cậu biết cô Trà?”

Trà? Trà nào?!?

“Hôm qua cô Trà đã báo cho chúng tôi sự việc, nghe cô ấy nói anh cũng tham gia?”

À, hoá ra Cao Tuệ Mẫn không bao giờ để tên thật của mình cho người khác biết.

Cái tên khắm quá đấy.

“Nhìn cậu có vẻ không hiểu bây giờ mình phải làm gì. Không sao, giúp tôi tạo lời khai, dàn dựng đây là một vụ tai nạn. Cùng tạo lời khai với cậu là cô gái trong bệnh viện kia, chính cô ấy đã cung cấp số điện thoại của cậu cho phía chúng tôi. Sáng nay phía chúng tôi đã đến làm việc rồi. Cô ấy khá hợp tác. Đây là lời khai đã chuẩn bị sẵn, mong cậu đọc qua cho.”

Hoàng cầm lấy tờ giấy Tùng đưa, đọc kĩ.

“Tôi sẽ làm giống như các anh chỉ đạo.”

“Được rồi. Cảm ơn cậu.”

Tùng rút một điếu thuốc lá ra châm, đưa về phía Hoàng.

“Thôi, cảm ơn. Tôi không hút.”

Hoàng gạt điếu thuốc ra, Tùng khẽ cười một tiếng.

“Đúng là người trẻ. Rất tốt. Hồi còn sinh viên tôi đã không vượt qua được cám dỗ của nó, đến giờ là nghiện luôn. Không tài nào thoát được.”

“Anh lại hút thuốc lá rồi.”

Từ phía sau có một cánh tay giật lấy điếu thuốc của Tùng, giọng điệu giận dữ, ném điếu thuốc xuống dưới đất rồi lấy chân dập tắt. Hành động quá nhanh, quá hổ báo, Hoàng lẫn Tùng tròn xoe mắt nhìn.

Giọng nói quá quen thuộc.

“Mai, mày làm gì ở trong này?!?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.