Sau khi đưa an toàn về nhà, Hoàng cũng về, lên trên lầu. Mẹ cậu chắc lại ra sinh hoạt người cao tuổi ngoài nhà văn hoá rồi.
Cậu bực dọc lên phòng, cất chìa khoá xe. Nằm luôn xuống giường, nhăn mặt lại nhìn vào góc tường.
“Trời ạ. Đi theo tận đây làm gì? Tính mượn xác hay gì? Hay tính điều khiển tâm thức cho tôi làm kẻ thế thân cho ông? Còn lâu tôi mới bị. Mà ông cũng biết điều nhỉ, không ra tay với đàn bà con gái.”
“Cậu... Cậu...”
Từ phía góc phòng hướng Hoàng đang quay mặt, thân ảnh người đàn ông trung niên dần dần xuất hiện.
“Tôi có thể nhìn thấy ông mà.”
Cậu híp mắt đánh giá con ma. Chắc tu vi cũng yếu, nên mới không nhận ra Hoàng.
“Khuyên ông mau đi ra khỏi đây. Ở đây có quỷ sai đấy. Cẩn thận không bị hút hết âm khí đi lại khổ.”
“Không được, tôi phải tìm kẻ thế thân, kẻ thế thân...”
Kẻ thế thân?
Hoàng ngờ nghệch.
“Kẻ thế thân để làm gì?”
“Cậu nghĩ tôi nói cho cậu không?”
Hoàng không nói gì, đưa tay chỉ mớ chu sa trên bàn.
Cũng không phải là con ma không biết điều, người đàn ông trung niên này biết Hoàng không phải người bình thường, rất thức thời mà trung thực.
“Tôi cần người thế thân tôi ở đấy. Xin cậu tha cho tôi. Nếu như một trăm ngày nữa không có kẻ thế thân tôi canh giữ chân dốc, nhất định tôi mãi mãi không được về âm ty, phải ở đấy không bao giờ siêu thoát.”
“Ai? Là ai bày ra chuyện này?!?”
“Tôi... Tôi nào có biết đâu... Xin cậu tha cho tôi mà không đánh tôi hồn xiêu phách tán. Tôi chưa làm hại ai cả. Khi tôi gặp tai nạn ở chân dốc ấy, tôi đã mặc định phải tìm kẻ thế thân cho mình rồi. Là tôi bị bắt ép...”
Con ma mếu máo. Từng nếp nhăn nhúm xuất hiện, trông thật tội.
“Vậy... Ước nguyện của ông là đi đầu thai?”
“Phải phải...”
Lão gật đầu rối rít.
“Nhưng thực lòng tôi không biết là ai bắt mình canh chân dốc ấy nữa.”
“Thôi thôi được rồi. Thế này đi, giờ tôi giúp ông siêu thoát, ông mau lại đây. Còn về phần đám kia thì để tôi giải quyết.”
“Đội ơn cậu. Tôi đội ơn cậu.”
Con ma khấu đầu rối rít trước mặt Hoàng, sau đó ngồi nghiêm chỉnh xuống góc nhà, Hoàng giúp ông ta đọc kinh cầu siêu cho linh hồn siêu thoát.
Xong việc, con ma mờ dần rồi hoàn toàn biến mất như chưa tồn tại.
Hoàng ủ rủ, tắt điện tính đi ngủ. Trước khi đi lại lầm bầm bất mãn.
“Ôi trời ạ. Còn mỗi ngày mai được ngủ nướng mà lại phải dính vào mớ lòng bong này. Bực cả mình.”