Pháp Sư Đôi Mươi

Chương 133: Chương 133




“Châu Thường, nhất quận hộ trưởng. Hiển tổ tính Lê tự Hữu Ninh chi mộ? Cậu nói gì tôi chả hiểu?”

Chú Hải ngẩn ra, lấy tay gãi gãi đầu.

“Có nghĩa là mộ ông tổ Lê Hữu Ninh. Hộ trưởng ở Châu Thường, tức là tên một đơn vị hành chính ngày xưa khi Pháp chiếm toàn bộ Nam bộ đó chú.”

“Khoan đã... Này Hoàng... Sao cậu lại đào trúng mộ của họ thế kia? Mau mau lấp lại đất đi, đằng trên quở chết. Cậu đứng đây chờ tôi, tôi kêu thêm mấy anh em thu nợ đến đây, hành động nhanh gọn không ai biết chuyện đâu. Cậu yên tâm. Tôi mua nhang nến với ít đồ cúng nữa. Đừng lo. Bà chủ không biết chuyện này được đâu.”

Nói đoạn chú Hải hốt hoảng lôi điện thoại ra bấm số. Hoàng thấy vậy nhanh tay giật điện thoại tắt máy ngang.

Ơ cái chú này...

“Không cần không cần.”

“Cậu Hoàng, cậu đừng đùa tôi. Tuy tuổi trẻ ai cũng nông nổi nhưng chuyện này thì không thể nông được. Đây là tâm linh. Nếu sai lầm ngày hôm nay tôi không ngăn cậu lại, e rằng đời tiếp cậu không nông nổi mà cạn chìm đấy.”

“Chú… Chú quên chuyện con đi học nhà thầy pháp sao? Con và mẹ coi chú như con cái anh em trong nhà, nên con nói thật với chú. Khu đất dốc Lĩnh này nhiều tai nạn quá, dăm bữa nửa tháng lại có một vụ. Chú thử nghĩ xem, giao thông ở đây tuy bất tiện như vậy, nhưng có đến nỗi người trong làng đều nhằm thẳng bụi tre này mà chết hay không?”

Chú Hải đứng suy nghĩ một lát, rồi chầm chậm trả lời.

“Cũng phải... Năm còn bé đến giờ, tôi nghe ông bà Nhì thầy cúng trong làng nói nơi này âm nhiều hơn dương, cứ tưởng lúc ấy ông bà doạ lũ trẻ con để không cho chúng vào đây bắt trộm tổ chim nữa...”

Thấy chú Hải xuôi xuôi, Hoàng ngay lập tức phủ đầu.

“Chú phải tin đấy.”

“Được. Cậu chủ.”

Chú Hải nhìn Hoàng đầy tin tưởng.

“Nhưng mà Lê Hữu Ninh? Tên này tôi nghe rất quen.”

“Phải rồi, ông ta là phú hào giàu có một thời ở vùng mình khi xưa chạy giặc về ta lập lại cơ đồ. Vốn dân gốc là Nam bộ, nhưng giờ lại được chôn cất ở đây. Xét theo thời gian và dấu tích để lại trên bia mộ bằng đá xanh này, thì tuổi có nó cũng vào tầm hơn trăm năm là ít.”

Chú Hải nghe Hoàng nói xong, vẫn nhăn nhó.

“Thế à? Tôi thì tôi không rõ mấy cái này lắm, cậu học đại học, cậu đúng là tri thức rộng hơn chúng tôi rất nhiều. Không uổng là con mẹ Châu.”

Tất nhiên rồi. Cậu không giỏi thì ai giỏi nữa? Hoàng phổng mũi tự hào.

“Chú à, sao chú lại nói thế. Con cũng chỉ biết sơ sơ thôi ạ.”

“Nhưng có một điều tôi vẫn không hiểu...”

“Chú nói đi?”

“Tại sao một con người có chức có quyền lại giàu có như ông ta chịu chôn ở một nơi không ai biết thế này? Rồi con cháu đâu? Hay vào Nam lập lại nghiệp tìm lại nguồn gốc hết rồi? Sao không ai nhang khói?”

“Chú đoán xem? Gia tài ông ta nhiều nứt vách, tiêu ba đời còn không hết, con cháu cũng phải được thừa hưởng một chút chứ? Thử đoán xem gia phả nhà ông ta bây giờ ở đâu?”

“Ở đâu à?”

Chú Hải lầm bầm, suy nghĩ một hồi, hai mắt trợn trừng ngạc nhiên nhìn cậu.

“Ông Mã?!? Phải không??!?”

“Chính xác.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.